Chương 731-740: Chân tướng tai nạn xe(1-10)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 731: Chân tướng của tai nạn xe (1)

Sau khi video đó chạy hết, trong phòng khách trở nên cực kỳ yên tĩnh, qua khoảng một phút, Cố lão gia nhìn thấy Tần Chỉ Ái vẫn không muốn trả lời, cho rằng cô không còn lời nào để nói, liền mở miệng: “Lúc quay video là thời điểm Tiểu Khấu và cô sắp đổi lại thân phận, có phải vì vậy mà cô muốn quay đoạn video này để phá hoại tình cảm của Dư Sinh và Tiểu Khấu có đúng không?”

Tần Chỉ Ái nghe nói như vậy, lập tức liền bừng tỉnh.

Cái gì vậy chứ? Những thứ này đều khiến cô oan ức muốn chết, lúc đó còn là người bị hại, sao bây giờ lại chuyển thành cô là kẻ thủ ác đi hại người khác chứ?

Lúc Tần Chỉ Ái còn chưa hiểu rõ chân tướng của mọi chuyện, trong lòng cô cũng đã có chút tức giận rồi, sau khi nghe Cố lão gia nói như vậy, cô lại càng tức giận hơn, những người ngồi trước mặt cô lúc này lại là Cố lão gia, cô hít sâu một hơi, cố gắng nén giận, cố gắng dùng vẻ mặt ôn hòa để nói chuyện với ông: “Ông nội, mặc dù ông có tin con hay không nhưng con vẫn muốn giải thích với ông, dụng ý của video này thật sự là muốn phá hoại tình cảm, nhưng không phải là phá hoại tình cảm giữa Lương Đậu Khấu và Dư Sinh mà là phá hoại tình cảm của con và Dư Sinh, bởi vì người trong video không phải là con mà là Lương Đậu Khấu…”

“Nói hưu nói vượn!” Cố lão gia đột nhiên đưa gậy lên, nặng nề gõ lên bàn trà: “Tiểu Khấu là hạng người gì, ta là người biết rõ ràng nhất, con bé là đứa nhỏ mà ta biết từ thời nó còn bé xíu, cô có thể gạt được Dư Sinh, nhưng cô không thể gạt được tôi đâu, chỉ cần nhìn vào những hình ảnh này là đủ để biết cô là hạng người gì rồi! Cố gia chúng ta hôm hay không thể nào để cô bước vào gia tộc này được, tôi hôm nay đến đây chính là để đuổi cô đi!”

Cố lão gia nói xong, liền giơ gậy lên, chỉ về phía cửa, ra lệnh với Tần Chỉ Ái: “Tôi cho cô 10 phút, thu dọn đồ của cô rồi cút ra khỏi đây cho tôi!”

Tần Chỉ Ái dùng sức nắm chặt nắm tay, cô mím chặt môi, sau đó ưỡn lưng thẳng tắp ngồi trên ghế salon, không nhúc nhích một chút nào, giống như cô hoàn toàn không hề nghe thấy những gì mà Cố lão gia vừa nói, lại tiếp tục giải thích: “…Còn những tấm hình kia hoàn toàn không phải như những gì ông tưởng tượng, đó là hình lúc đó con đóng thế Lương Đậu Khấu phải quay phim, những tấm hình này đều đã bị chỉnh sửa cảnh quay…”

“Ta nói ta không muốn nghe những điều điên đảo thị phi này nữa! Cô cút cho ta! Có nghe thấy không? Cô lập tức cút ra khỏi đây cho ta!

Cố lão gia nhìn thấy Tần Chỉ Ái còn chưa đi, vẫn ở đây ngụy biện cho chính mình thì cực kỳ tức giận..

Những gì có thể giải thích cô đều đã giải thích, Cố lão gia còn không tin nữa, cô cũng không còn cách nào khác.

Tần Chỉ Ái trầm mặc lại không nói lời nào, đối mặt với sự xua đuổi của Cố lão gia, cô vẫn vững vàng ngồi trên ghế salon không hề có ý định đứng lên.

Cô càng như vậy, trong lòng Cố lão gia lại càng tức giận, đến cuối cùng, ông ấy liền nhìn về phía má Trương ngồi bên cạnh: “Quẳng cô ta ra ngoài!”

Má Trương do dự một chút.

Cố lão gia càng tức giận rống lên một tiếng: “Má Trương!”

Má Trương liền đứng lên đi về phía Tần Chỉ Ái, tay bà còn chưa đụng được đến Tần Chỉ Ái, cô đã ngước đầu lên nhìn Cố lão gia, ngữ khí chắc chắn mở miệng: “Con sẽ không đi, cho dù bây giờ người bắt buộc con phải đi, con cũng sẽ quay trở lại.”
***

Chương 732: Chân tướng của tai nạn xe (2)

“Con đã hứa với Dư Sinh rồi, dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, con cũng sẽ không rời xa anh ấy!”

“Trừ phi con chết đi!”

“Bằng không, sẽ không có bất kỳ thứ gì có thể ngăn cách con ở bên anh ấy!”

Cố lão gia nghe xong những lời này, chỉ cảm thấy phổi như sắp nổ tung.

Cháu trai không nói tiếng nào kéo cô ta đi đăng ký kết hôn, khiến ông phải hổ thẹn với Lương gia, tức giận dồn nén bao ngày xông thẳng lên đỉnh đầu khiến ông nhìn con bé bình tĩnh thong dong trước mặt mình càng không biết phải làm như thế nào, cả người liền đứng lên, chuẩn bị tát vào mặt Tần Chỉ Ái.

Tần Chỉ Ái không ngờ Cố lão gia lại động thủ với mình như vậy, cô nhìn thấy bàn tay ông vung đến, cả người đầu tiên là sững sờ, sau đó đầu óc lại trống rỗng, cô quên cả tránh né, liền nhắm mắt lại theo phản xạ.

Nỗi đau trong dự đoán lại không có hạ xuống.

Tần Chỉ Ái cau mày, hình như cảm giác của mình là đúng, lúc này cô mới từ từ mở mắt ra.

Bầu không khí tức giận bừng bừng của cả hai bên lúc này lại bị một luồng khí lạnh ập tới.

Má Trương đứng cách cô một bước chân, lúc này nhìn chằm chằm người bên cạnh Tần Chỉ Ái, cả người có chút lo sợ.

Tần Chỉ Ái dừng lại một giây đồng hồ, trong chớp mắt mới hiểu ra, quay đầu nhìn theo hướng của má Trương.

Cố Dư Sinh nhận được tin nhắn của cô xong, lập tức trở về, bây giờ hắn đứng cạnh cô, môi mím thành một đường, nắm lấy tay của Cố lão gia đang sắp quất về phía mặt cô, không nói tiếng nào nhìn chằm chằm Cố lão gia.

Trên mặt Cố lão gia vẫn còn tức giận nồng nặc, ông không cho rằng Cố Dư Sinh sẽ xuất hiện vào lúc này nên trên mặt lại có chút kinh ngạc.

Bầu không khí giống như bị đóng băng, bất động, trì trệ.

Không biết qua bao lâu, Tần Chỉ Ái nghe thấy Cố Dư Sinh hỏi bằng một giọng rất trầm thấp: “Ông nội, vừa rồi ông muốn đánh cô ấy sao?”

Có thể là do ngữ khí của Cố Dư Sinh quá mức dọa người, do dù là Cố lão gia cũng bị sợ đến nỗi lui về phía sau một bước, muốn rút cánh tay của mình ra khỏi bàn tay của Cố Dư Sinh.

Sức tay Cố Dư Sinh nắm tay ông lại tăng thêm một chút, nhìn ông trừng trừng, lại hỏi từng chữ từng chữ lại lần nữa: “Ông nội, có phải vừa rồi ông muốn đánh cô ấy không?”

Cố lão gia lúc này mới nhận ra được người đứng trước mặt ông lúc này là cháu trai của mình, sao có thể sợ nó, liền cực kỳ tức giận trả lời: “Phải”

“Đùng!” Âm thanh này phát ra hầu như là cùng một lúc với câu trả lời của ông.

Lúc này Tần Chỉ Ái cảm nhận giống như là có một bàn tay quật lên mặt cô vậy, cô sợ đến nỗi đứng lên theo phản xạ có điều kiện, nhìn tình cảnh đó, bờ môi động nhiều lần cũng không nói nổi tiếng nào.

Má Trương đứng đó không xa bị hù đến nỗi vội vàng lùi về phía sau một bước, sau đó lại bước về phía trước một bước, cuối cùng nắm chặt vạt áo của mình, không biết làm sao nhìn chằm chằm hai ông cháu trước mặt mình, lắp ba lắp bắp nói vài chữ: “Cố lão gia, thiếu, thiếu gia…”

Cố Dư Sinh và Cố lão gia giống như không nghe thấy bà nói gì vậy, bọn họ cùng đứng lên, nhìn đối phương không chớp mắt.
***
Chương 733: Chân tướng của tai nạn xe (3)

Có điều chỉ trong vòng mười mấy giây ngắn ngủi, trên mặt trắng nõn của Cố Dư Sinh đã có năm ngón tay rõ ràng.

Hắn cao hơn so với Cố lão gia một chút, nhìn thấy Cố lão gia cúi đầu, hai ông cháu cũng không biết đã đứng bao lâu, Cố Dư Sinh cuối cùng cũng nói chuyện, vẫn là ngữ khí dọa người như cũ: “Đủ chưa?”

Cố lão gia không lên tiếng, Cố Dư Sinh cũng như vậy, một giây sau lại bắt lấy tay ông, tàn nhẫn quất lên mặt mình.

Lần này, hắn liền hỏi: “Đủ chưa?” lại bình tĩnh nhìn Cố lão gia mấy giây, thấy ông không trả lời, lại lần thứ ba quật bàn tay ông lên mặt mình.

Thời khắc bàn tay sắp rơi xuống, Cố lão gia rốt cuộc hiểu đã xảy ra chuyện gì, liền dùng sức giữ tay mình lại, lùi về phía sau một bước: “Cố Dư Sinh, ngươi làm gì vậy?”

Cố Dư Sinh thấy vậy cũng không có chút nao núng nào, vẫn nhàn nhạt trả lời: “Ông, con là cháu trai của ông, ông muốn đánh con, mắng con, con cũng không có chút oán hận.”

“Nhưng Tiểu Ái thì không được, cô ấy chính là người mà con yêu nhất, muốn sống cùng suốt đời, dù ông có tức giận, có không thích đi chăng nữa, ông cũng không thể đánh cô ấy.”

“Trên thế giới này, chỉ cần con còn sống một ngày, con nhất định sẽ không để cô ấy bị ai làm tổn thương, kể cả ông cũng không ngoại lệ.”

Một năm qua, Cố lão gia và Cố Dư Sinh đã từng cãi nhau rất nhiều lần vì chuyện của Lương Đậu Khấu, nhưng đây chính là lần đầu tiên ông không dám nhìn thẳng vào mắt của Cố Dư Sinh.

Cuộc hôn nhân của cha mẹ Dư Sinh không hạnh phúc đã ảnh hưởng rất lớn đối với hắn, ông mới muốn để Cố Dư Sinh có thể lấy một người con gái mà hắn yêu.

Chỉ có thật tâm yêu mới có thể khiến hắn toàn tâm toàn ý đối xử tốt với một người.

Lương Đậu Khấu là đứa trẻ ông đã tận mắt nhìn thấy con bé lớn lên, mặc dù bản tính không tốt nhưng tình cảm đối với Cố Dư Sinh là thật, thậm chì vì ông là ông nội của Cố Dư Sinh mà cứu mạng của ông. . .

Ông thật sự mong hắn hạnh phúc nên từ trước đến nay mới làm nhiều chuyện như vậy, cho đến nay ông chưa từng nghĩ bản thân mình đã làm sai điều gì, nhưng lúc này ông lại có một chút do dự.

Rất nhanh, Cố lão gia liền quay về phía khay trà, lấy những bức ảnh quăng vào ngực Cố Dư Sinh: “Tự cháu xem đi, cháu đã cưới một người phụ nữ như thế nào!”

Đầu ngón tay Tần Chỉ Ái run run, nắm lấy vạt áo.

Cố Dư Sinh rũ mi mắt, nhìn những hình ảnh kia, lật vài lần, sau đó nghiêng đầu, nhìn về phía Tần Chỉ Ái.

Trong nháy mắt, ánh mắt của hai người gặp nhau, hô hấp của cả hai đồng loạt dừng lại, trong mắt Tần Chỉ Ái nhìn Cố Dư Sinh cũng có một chút lo lắng bất an.

Cố Dư Sinh và Tần Chỉ Ái lẳng lặng nhìn nhau vài lần, sau đó hắn cúi đầu, cầm những tấm hình kia xé thành từng mảnh, ném vào thùng rác: “Ông, người phụ nữ mà cháu yêu, cháu tin tưởng cô ấy tuyệt đối.”
***
Chương 734: Chân tướng của tai nạn xe (4)

Câu nói này của Cố Dư Sinh lại thành khẩn, chăm chú như là một cam kết rất trang trọng.

Cố lão gia liền không biết nên nói gì tiếp theo, ông nhìn Cố Dư Sinh, lại nhìn những hình ảnh không còn lành lặng trong thùng rác, sau đó há miệng giơ gậy lên gõ sàn nhà hai lần, sau đó quay đầu ra khỏi biệt thự, không quay đầu lại.

. . . . . . .

Tiếng xe ngoài cửa biến mất rất lâu, Tần Chỉ Ái mới hồi phục lại tinh thần, nhìn gò má sưng đỏ của hắn, cuối cùng nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn.

Cảm nhận được đụng chạm của cô, Cố Dư Sinh quay đầu, nhìn cô một cái, sau đó đưa tay ra, kéo cô vào lòng, ôm cô thật chặt.

. . . . . .

Mặt Cố Dư Sinh sưng vù, không tiện ra ngoài.

Chuyến đi này của Cố lão gia khiến Tần Chỉ Ái không còn tâm tình nào mà nấu cơm.

Cuối cùng, Tần Chỉ Ái chỉ nấu hai tô mì đơn giản, sau khi lấp đầy bụng xong, đi tản bộ quanh vườn cùng hắn nửa giờ, liền rửa ráy bò lên giường rất sớm.

Cố Dư Sinh về nhà gấp như vậy, trong công ty còn có một số việc chưa xử lý, nhìn thấy cô ngủ rồi liền đến thư phòng, đến khi làm xong việc đã là 11 giờ khuya, hắn tưởng Tần Chỉ Ái đã ngủ từ lâu, không ngờ sau khi rón rén bò lên giường, cô bé lại chủ động bò vào ngực hắn.

Trong phòng chỉ mở đèn ngủ, rất yên tĩnh, Tần Chỉ Ái nghe thấy tiếng tim Cố Dư Sinh đập, nhẹ nhàng giơ tay lên, chạm vào gò má hắn, chỉ một chỗ, liền lập tức rút tay ra, qua một lát, lại chỉ một cái nữa, mới nhẹ giọng hỏi: “Đau không?”

“Không đau.” Cố Dư Sinh giật giật người, tìm một tư thế thoải mái để ôm cô chặt hơn một chút.

“Anh biết em hỏi chỗ này mà…” Tần Chỉ Ái nhẹ nhàng di tay đến trong lòng hắn, chỉ chỉ.

Cô hỏi, lúc bị kẹt trong tình thế giữa bên hiếu bên tình, trong tình thế khó xử như vậy, hắn nhất định rất đau lòng phải không?

Cố Dư Sinh không trả lời câu hỏi này, mà là nói những gì hắn muốn nói: “Tiểu Ái, em còn nhớ ngày mà em xuất ngoại, anh xảy ra tai nạn không?”

Tần Chỉ Ái không biết tại sao hắn lại đột nhiên hỏi như vậy, âm thanh có chút ngập ngừng “ừ” một tiếng.

“Ngày đó, kỳ thực anh có thể né chiếc xe kia….”

Chỉ một câu nói đơn giản như vậy lại khiến toàn thân cô căng thẳng, sau đó cô bỗng nhiên ngẩng đầu dậy, đôi mắt chấn động nhìn Cố Dư Sinh.

Cố Dư Sinh biết cô là một cô gái thông mình, nhất định chỉ cần hắn nói một câu, cô đã có thể dễ dàng hiểu mọi chuyện, hắn không nói tình huống tỉ mỉ ngày hôm đó, mà đổi giọng nói: “… Chỉ vì em còn ở đây, anh mới còn muốn sống tiếp cuộc sống này, còn cần sinh mạng này… Vì vậy, trong lòng anh chỉ có bốn chữ: em là nguồn sống.”

Bên trong lại yên tĩnh, không có bất kỳ âm thanh nào, Cố Dư Sinh nhắm mắt dưỡng thần, vừa định mở mắt nhìn Tần Chỉ Ái, cô bé đang vùi đầu trong ngực hắn lại hỏi: “Dư Sinh, sao anh không hỏi em về những tấm ảnh đó?”

“Có gì để hỏi chứ?” Cố Dư Sinh trả lời rất đơn giản, lại nhắm hai mắt lại hững hờ nói tiếp: “Anh cũng đâu phải là chồng của Lương Đậu Khấu, tại sao lại tin những hình ảnh đó? Anh có bệnh sao?”

***
Chương 735: Chân tướng của tai nạn xe (5)

Bốn chữ cuối cùng giọng điệu có chút giương lên, mang theo chút khinh bỉ, làm tim Tần Chỉ Ái đập mạnh, trong ngực lại có một sự ấm áp vây quanh.

Trên thế giới này còn có những người đụng chuyện không cần phải giải thích, thậm chí lựa chọn tin mình vô điều kiện, không phải chính là hạnh phúc nhất sao?

Tần Chỉ Ái biết như vậy nhưng vẫn nói với Cố Dư Sinh: “Những bức ảnh kia là lúc em làm diễn viên đóng thể phải quay phim, nhưng mà cảnh tượng cực kỳ mờ ám kia đã bị chỉnh sửa lại hết rồi.”

“Ừ…” Cố Dư Sinh như đang suy nghĩ chuyện khác, chỉ ừ khá qua loa.

Qua một lát, Cố Dư Sinh mới nói tiếp: “Tiểu Ái, chúng ta đến Thượng Hải đi!”

“Anh muốn em cùng đi công tác với anh sao?” Tần Chỉ Ái cho rằng hắn phải đi công tác.

“Không, không phải đi công tác mà là ở lâu dài.”

Tần Chỉ Ái sửng sốt.

“Thượng Hải cũng gần Hàng Châu, em cũng có thể về thăm mẹ thường xuyên hơn.”

Tần Chỉ Ái nghe thấy câu này, hoàn toàn có thể hiểu được ý của Cố Dư Sinh.

Là vì ông không thích cô, hắn sợ cô cứ tiếp tục ở đây sẽ phải chịu nhiều oan ức nên mới nghĩ đến chuyện dọn đi với cô sao?

“Anh cũng đã ở Thượng Hải một năm, chi nhánh của Cố thị đều có ở bên kia, cũng có vài thị trường bất động sản nhưng nếu em không thích, chúng ta có thể ở khu gần sông Hoàng Phổ, hoặc là nhà ở Giang Cảnh, hai ngày trước anh đi xem thử rồi, ở đó rất đẹp…”

“Dư Sinh….” Tần Chỉ Ái cắt ngang hắn.

Cố Dư Sinh không nói nữa.

Tần Chỉ Ái trầm mặc ba giây, lại nhỏ giọng nói: “Em thích Bắc Kinh hơn.”

Chỉ năm chữ đơn giản khiến Cố Dư Sinh cho rằng mình nghe lầm.

Tần Chỉ Ái lại nhẹ giọng nói: “Chúng ta đã trải qua rất nhiều chuyện ở đây, em có chút không nỡ rời xa nó.”

Cố Dư Sinh biết, đây không phải là lý do trọng điểm, hắn lại trầm mặc không lên tiếng.

“Quan trọng hơn là, Dư Sinh, anh đưa em đi rồi, để lại ông một mình, em không yên tâm, anh cũng không yên tâm, chúng ta đến Thượng Hải cũng không vui đúng không? Buổi chiều lúc ông đến, em nghĩ rồi, dù ông có không thích em, nhưng em sẽ cố gắng để ông chấp nhận em, bởi vì em không muốn anh vì em mà khó xử…”

Đẹp nhất của tình yêu là gì? Là bạn tính toán cho đối phương, đối phương cũng hết lòng nghĩ cho bạn.

Trong đầu Cố Dư Sinh lúc này dù có trăm tính vạn tính, nhưng tim hắn chỉ có cảm động và ấm áp.

Sau một lát, Tần Chỉ Ái lại mở miệng nói: “Dư Sinh, ngày mai chúng ta đến nhà ông ăn cơm đi?”

Cố Dư Sinh ngẩng người, ôm Tần Chỉ Ái chặt thêm sát mình hơn nữa.

Tần Chỉ Ái nhận ra được những đề tài mà hai người đang nói với nhau quá mức cảm tính, liền đổi: “Dư Sinh, anh biết không, buổi chiều lúc ông đuổi em đi, em có chết cũng không động đậy, em thấy mặt mình lúc đó dày lắm nha… Ai da, anh nói xem, sao em có thể tự nói mình mặt dày chứ? Em rất dũng cảm có đúng không? A… Dư Sinh, anh làm gì?

Tần Chỉ Ái lải nhải bằng âm thanh trong vắt không ngừng, bỗng nhiên bị Cố Dư Sinh trở mình, đặt cô dưới người, nhìn sâu vào mắt cô một lúc lâu sau, hắn không biết nên dùng từ gì để diễn tả cảm xúc ngổn ngang trăm mối của mình, lại hóa thành một câu đơn giản: “Tiểu Ái, anh yêu em.”

Đây là lần đầu tiên hắn nói ba chữ “anh yêu em” này với cô.

Tần Chỉ Ái giống như thiếu nữ lần đầu tiên được tỏ tình vậy, khuôn mặt bỗng nhiên đỏ bừng, lông mi ngượng ngùng một lúc lâu, mới ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng hôn khóe môi Cố Dư Sinh.

Cố Dư Sinh thuận thế hôn cô, trằn trọc một lúc lau, sau đó mới thở hồng hộc bên tai cô, hừng hực lên tiếng: “Tiểu Ái, sắp ba tháng rồi chứ? Ngày mai anh nói Tiểu Vương liên hệ với bác sĩ sản khoa tốt nhất kiểm tra cho em.”

Tần Chỉ Ái hiểu hắn có ý gì, ngượng ngùng nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.

Rõ ràng cả hai người đều hiểu, nhưng có người vẫn nổi tính khôi hài, ngậm lấy vành tai Tần Chỉ Ái, thủ thỉ: “Lão nhị nhà chúng ta sắp chết đói rồi đây!”

. . . . . .

Ngày Tần Chỉ Ái hẹn tái khám là thứ tư tuần sau.

Trước đó, cô và Cố Dư Sinh đi đến nhà cũ một chuyến.

Lần thứ nhất, không vào cửa.

Lần thứ hai, Cố lão gia không có ở nhà.

Lần thứ ba, vào được cửa, Cố lão gia lại gọi Lương Đậu Khấu đến. . .

Thẳng thắn mà nói, Tần Chỉ Ái hết lần này đến lần khác bị đả kích, cô có thể vì Cố Dư Sinh, nhưng cô vẫn không ngừng cảm thấy trống trải.

****

Chương 736: Chân tướng của tai nạn xe (6)

Chương
/740 GO
Chương 736: Chân tướng của tai nạn xe (6)

Ngoại trừ không ngừng thất bại chuyện ở nhà cũ, lúc khám thai, cũng có một chuyện nguy hiểm đã xảy ra.

. . . . .

Ngày thứ ba hôm đó Cố Dư Sinh bỏ ra ba tiếng đồng hồ xử lý hết những chuyện của ngày hôm sau.

Sáng sớm ngày hẹn khám thai, hắn làm tùy tùng cùng Tần Chỉ Ái ăn sáng xong mới đưa cô đến bệnh viện.

Làm xong một loạt tất cả các kiểm tra cần thiết đã là hai giờ sau.

“Bảo Bảo rất khỏe mạnh, tim thai bình thường, phát triển cũng rất tốt, trạng thái cũng duy trì rất tốt. . .” bác sĩ nhìn vào kết quả kiểm tra của Tần Chỉ Ái xong, lại chỉ vào một bức hình siêu âm rất nhỏ, chỉ một chỗ mấy lần nói: “Đây là mũi, đây là mắt, đây là miệng, còn đây là cánh tay và bàn chân nhỏ xíu…”

Hình ảnh rất nhợt nhạt, Tần Chỉ Ái và Cố Dư Sinh nhìn nhưng không hiểu, vẫn rất chăm chỉ nghe như hai học sinh tiểu học, rất chăm chú.

Hôm nay có rất nhiều người đến khám thai, sau khi Tần Chỉ Ái và Cố Dư Sinh ra khỏi phòng bác sĩ còn nhìn thấy một hàng dài ở phía sau, còn có không ít đàn ông đến dẫn vợ đi khám thai.

Lúc đó đi ngang qua nhà vệ sinh, Tần Chỉ Ái ngừng lại: “Em đi vệ sinh một chút, anh ở đây chờ em nha.”

Cố Dư Sinh nhìn thấy trên sàn trong nhà vệ sinh có rất nhiều nước, sợ Tần Chỉ Ái trượt chân nên đỡ cô cẩn thận từng li từng tí vào nhà vệ sinh, lúc đi vào bên trong có những ánh mắt cổ quái nhìn hắn, Cố Dư Sinh mới miễn cưỡng buông lỏng tay Tần Chỉ Ái ra, cứ dặn cô phải cẩn thận dưới chân, đợi đến khi không nhìn thấy cô nữa hắn mới bất đắc dĩ bước ra nhường chỗ.

Trong nhà vệ sinh đang có hai người, Tần Chỉ Ái phải chờ một lúc mới đến lượt mình.

Sau khi ra ngoài, cô đứng ở bồn rửa tay nhìn qua gương, thấy một bóng người quen thuộc liền quay người theo bản năng.

Tưởng Tiêm Tiêm mang kính, tóc xoăn dài đến áo khoác, mặc một cái quần bông rộng, đang bấm điện thoại đi ngang qua cô.

Đây là khoa sản, sao Tưởng Tiêm Tiêm lại đến đây?

Tim Tần Chỉ Ái đập thình thịch, không thể không nhìn Tưởng Tiêm Tiêm cho kỹ.

Tưởng Tiêm Tiêm nhận ra có người nhìn mình nên cũng quay đầu lại, nhìn liếc Tần Chỉ Ái một cái, cô và người bạn từ thời cấp ba này đã không gặp nhau, trừ lúc Tần Chỉ Ái đóng vai Lương Đậu Khấu thì cô ta không biết, Tưởng Tiêm Tiêm đã quên Tần Chỉ Ái là ai, chỉ cười lễ phép với cô một cái thật nhẹ, liền cất bước đi vào nhà vệ sinh.

Lúc Tần Chỉ Ái thu lại tầm mắt, nhìn trong gương cũng có thể thấy Tưởng Tiêm Tiêm đang mang một đôi giày đế bằng màu trắng.

Từ trong nhà vệ sinh đi ra, dọc theo bệnh viện, Tần Chỉ Ái có chút mất tập trung.

Cố Dư Sinh đang rất vui vẻ, cầm tấm hình siêu âm mà nhìn chăm chú, vừa đi vừa nghiên cứu, thỉnh thoảng còn không quên hỏi Tần Chỉ Ái một câu: “Tiểu Ái, đây là mắt của Đậu Phộng Nhỏ, đây là mũi, còn đây là miệng đúng không?”
***
Chương 737: Chân tướng của tai nạn xe (7)


Con cái có sức ảnh hưởng rất lớn đến mẹ, Tần

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net