Chương 791-800: Tình cảm chân thành vượt qua sinh tử (1-10)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 791: Tình cảm chân thành vượt qua sinh tử (1)

Ý thức được bản thân đối với Hứa Ôn Noãn có chút ý đồ không yên phận, là hồi cuối năm ngoái, trong một lần tụ họp, khi hắn đi ra khỏi nhà vệ sinh, nhìn thấy Ngô Hạo đang đặt Hứa Ôn Noãn lên vách tường hành lang mà hôn.

Hắn bước đi hai bước chân, quấy rầy bọn họ, Ngô Hạo quay đầu lại liếc mắt nhìn hắn, lại chào hỏi tỉnh bơ: "Bán Thành."

Mặt cô hồng hồng, có chút ngại ngùng, cụp mắt không nhìn hắn.

Chờ sau khi hắn đi qua, còn có thể nghe thấy cô nhỏ giọng lầm bầm với Ngô Hạo: "Thật mất mặt." sau đó lại có âm thanh hôn hít mờ ám lúc có lúc không truyền đến.

Tối hôm đó, hắn uống rượu rất nhiều, sau khi về nhà, hắn ngồi trước bồn cầu ói, ói đến rối tinh rối mù, đầu đau dữ dội, nhưng vẫn không thể nào quên được hình ảnh cô và Ngô Hạo hôn nhau, khiến đầu của hắn càng đau dữ dội.

Lại là một hành động không yên phận hình thành trong lòng, nó gào thét điên cuồng, là bởi vì Ngô Hạo quá trớn.

Nói thật, trong xã hội này, quá trớn cũng chỉ là chuyện bình thường, nhưng Ngô Hạo kia lại đi ngoại tình.

Trong lòng hắn có một cái gì đó rất khó chịu, hình như là phẫn nộ và đau lòng.

Phẫn nộ Ngô Hạo, đau lòng Hứa Ôn Noãn.

Hắn hiểu rõ như vậy là tích trữ tâm tư xấu.

Hắn thừa nhận mình là một người bạn không có đạo đức, rõ ràng là một người nam phụ, nhưng lại muốn chen vào làm nam chính.

Thậm chí trong game nhìn thấy cô, nghe cô nói có chuyện, cũng không nghĩ ngợi gọi điện thoại cho cô, chỉ nghe đến ba chữ sở cảnh sát liền ào ào chạy đến.

Trong đời hắn, đó là lần đầu tiên hắn làm anh hùng cứu mỹ nhân, hơn nữa còn muốn qua lại thật lâu.

Nhưng hắn và cô không quen thân, hắn không có cớ, cũng may ngày ấy Ngô Hạo mở miệng nhờ hắn quan tâm chăm sóc cô, hắn lại thấy như nắm được sợi dây cứu mạng, không chần chừ chút nào mà đồng ý, sau đó vô cùng tích cực ngày nào cũng chạy qua chỗ cô.

Hắn nhìn thấy cô khó chịu, trong lòng cũng đau như cắt, nhưng chỉ cần có thể ở bên cạnh cô, hắn cũng thấy đủ đầy rồi.

Thời gian vui vẻ lại trôi qua thật nhanh, đảo mắt cô lại đi gặp Ngô Hạo rồi.

Thời gian 10 năm a, hắn thật sự không có tự tin, cho dù hắn có tràn đầy tự tin, hắn cũng không nghĩ mình có thể đánh bại hai chữ 'mười năm' này.

Hắn thở dài một hơi, gục lên tay lái.

Hắn tinh tường cảm giác được bàn tay mình đang đổ mồ hôi ròng ròng, vì loại cảm giác chờ cô nói chuyện với Ngô Hạo thật sự là một cảm giác rất đáng ghét, sau khi gặp mặt, sẽ kết thúc như thế nào chứ?

. . . . . . .

Trong quán café bà chủ nhìn thấy hai người đã lâu không đến, cũng ngờ ngợ chưa nhận ra được, nhưng trong lúc chờ hai người xem menu vẫn có thể nhận ra được, liền hỏi: "Ngô tiên sinh và Hứa tiểu thư, vẫn là cappuchino giống như trước đây phải không?"

Ngô Hạo khẽ gật đầu một cái.

Rất nhanh hai tách cappuchino được bưng ra, hình trái tim nổi bật trên nền café lại giống năm đó như đúc.

Hứa Ôn Noãn nhìn chằm chằm trái tim này, nhớ tới lúc trước cô và Tần Chỉ Ái ngồi trong quán café Ngô Hạo lúc đó đang hừng hực theo đuổi cô, đặt một tách cappuchino trước mặt cô, mặc kệ xung quanh còn có nhiều học sinh khác như vậy liền chỉ vào trái tim này mà nói với cô: "Anh đem trái tim của mình giao cho em."

***

Chương 792: Tình cảm chân thành vượt qua sinh tử (2)

Chuyện cũ đã từng tốt đẹp như vậy, bây giờ chỉ cần nghĩ đến, tim lại đau.

Hứa Ôn Noãn nóng mắt, cầm muỗng, nhanh chóng khuấy tan trái tim này.

Cử động của cô khiến Ngô Hạo căng thẳng một hồi.

Ông trời giống như muốn hâm nóng lại tình yêu của cô và hắn, lúc hắn và Hứa Ôn Noãn ngồi xuống một chút, trong quán lại có một bản tình ca được mở lên, là một bài nhạc phim rất thịnh hành trong một bộ phim rất nổi tiếng ba năm trước: "Thời gian mưa."

Hai người đối mặt nhau, yên lặng nghe nhạc, Ngô Hạo lại mở miệng trước: "Ôn Noãn."

Hứa Ôn Noãn không cho hắn cơ hội nói tiếp, bưng café lên uống một hớp lớn, đè lại bế tắc khó chịu trong cổ họng, chỉ vào một bức tường chi chít những tờ giấy dán nói: "Ngô Hạo, còn nhớ lúc trước chúng ta đã dán những lời nói trên đó không?"

Ngô Hạo gật đầu, không nói gì.

Hứa Ôn Noãn đứng lên: "Tìm chúng đi."

Ngô Hạo đứng lên theo Hứa Ôn Noãn đi đến bức tường kia, sau đó lại tìm trong hàng ngàn hàng vạn tờ ghi chú.

Vị trí lúc trước dán ở đâu, hai người còn nhớ rất rõ ràng cho nên không tốn nhiều thời gian đều có thể tìm được những lời họ đã viết.

Trở lại trên bàn mà họ đã ngồi, Hứa Ôn Noãn lại từ từ đọc những câu nói trong đó lên: "Ngô Hạo yêu Hứa Ôn Noãn cả đời, không rời không bỏ."

"Cả đời này Ngô Hạo chỉ có thể cưới một mình Hứa Ôn Noãn."

"Ngô Hạo, sinh nhật vui vẻ, yêu anh."

"..."

Ngô Hạo ngồi yên không nhúc nhích nghe cô đọc từ tờ từng câu, trong mắt hắn lại cảm thấy đau nhức, quay đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Để tờ cuối cùng xuống, Hứa Ôn Noãn hít sâu một hơi, sau đó cười, gọi bà chủ đến, xin bà giấy bút, sau đó lại viết xuống.

Ngô Hạo ngồi đối diện cô, có thể nhìn thấy từng chữ mà cô viết.

"Ngô Hạo, chúng ta chia tay đi, tạm biệt, Hứa Ôn Noãn viết."

Để bút xuống, Hứa Ôn Noãn cầm tờ giấy đó đi đến bên tường, dán vào.

Cô nhìn chằm chằm tờ giấy kia, lại lần nữa quay trở lại bên, lại nhìn thẳng vào mắt Ngô Hạo, nói lại một lần điều cô vừa viết: "Ngô Hạo, chúng ta chia tay đi."

Mấy ngày trước, cô đã quyết định chuyện này rồi.

Mà khi cô nói ra câu này, trong mắt cô vẫn cảm thấy như bị cái gì đó đâm từ bên trong, đau nhói, cổ họng nghẹn lại, không kiềm được nước mắt.

Ngô Hạo nhìn Hứa Ôn Noãn, mím môi thật chặt, lát sau mới mở miệng nói: "Ôn Noãn, có cần phải như vậy không? Chúng ta đã ở bên nhau 10 năm rồi a..."

"Đúng vậy ha... chúng ta ở bên nhau 10 năm,..." Hứa Ôn Noãn quay đầu, cẩn thận nghe lời bài hát, nghe đến câu hát thương cảm nhất: "Chúng ta cẩn thẩn không cách rời, vẫn coi thời gian là kẻ địch lớn nhất, còn muốn chống lại cả thế giới."

Nước mắt rơi càng lúc càng nhiều, nhiều đến nỗi Hứa Ôn Noãn phải giơ tay lên che đi khuôn mặt đẫm nước, một lúc lâu mới chua xót nói: "....Nhưng 10 năm của chúng ta cũng chỉ có thể kết thúc như thế này thôi."

Cô thật sự muốn tha thứ cho hắn, cô muốn tiếp tục ở bên hắn như trước đây, nhưng mà con của Tưởng Tiêm Tiêm không còn nữa. . .

***

Chương 793: Tình cảm chân thành vượt qua sinh tử (3)

Tuy rằng đứa trẻ kia không phải là của cô, cũng chẳng có quan hệ với cô.

Hắn và cô lúc đó thật sự vẫn có thể cao chạy xa bay, cho đến bây giờ vẫn có thể đi chung trên một con đường.

Ngô Hạo mím chặt môi, nhìn Hứa Ôn Noãn chằm chằm rất lâu, sau đó mới lên tiếng: "Ôn Noãn, thật sự nhất định phải chia tay sao?"

Hứa Ôn Noãn nặng nề gật đầu mấy lần, nước mắt theo từng cái gật đầu của cô mà rơi xuống càng nhiều: "Phải, nhất định."

"Ôn Noãn, anh biết anh có lỗi với em, nhưng trong lòng anh có em, cũng chỉ yêu em." Trong mắt Ngô Hạo cũng có một vệt hồng, giọng nói cũng có chút run rẩy.

"Em biết trong lòng anh có em, nhưng chúng ta không cách nào có thể đi tiếp được nữa, chúng ta không thể trở lại như trước kia, thứ còn lại cũng chỉ là những hồi ức tốt đẹp. . ." Hứa Ôn Noãn nói xong, liền nằm nhoài trên bàn, ô ô khóc: ". . . Ngô Hạo, nếu như anh thật sự cảm thấy có lỗi với em thì chúng ta chia tay đi, bây giờ... em chỉ cầu xin anh như vậy thôi,..."

Ngô Hạo giơ tay lên, bưng kín mặt, một lúc lâu sau, hắn mới thở dài một cái đầy nặng nề, đưa xuống, cắn răng nói: "Ôn Noãn, nếu như em thật sự muốn như vậy, nếu như đây là chuyện duy nhất anh có thể làm được cho em, nếu như em đã suy nghĩ kỹ rồi, thì anh đồng ý."

Khóe mắt Ngô Hạo có chút ướt át, hắn giơ tay đè lại mắt một hồi, để những lời nói của mình vững vàng một chút: "Ngày mai anh sẽ sắp xếp luật sư liên hệ với em, chuyển cổ phần công ty cho em."

"Không cần, Ngô Hạo, cái này em cũng không cần, chúng ta không có kết hôn, tiền này của anh, em không cần, em cũng không có tư cách để cầm, không hợp đạo lý..."

Không hợp đạo lý, không có tư cách... 8 chữ này như một lưỡi dao sắc bén đâm vào tim hắn khiến hắn đông cứng một lúc, sau đó mới nhẹ nhàng gật đầu nói một chữ "Được"...

Hứa Ôn Noãn không nói nữa, nước mắt vẫn không kiềm được mà chảy ròng ròng.

Ngô Hạo quay đầu đi chỗ khác, không muốn nhìn thấy cô khóc, hắn nhìn chằm chằm bên ngoài cửa sổ một lúc, giống như có thể nhìn thấy lúc trước cô và hắn còn là học sinh, vui vẻ ra khỏi cổng trường, trong lòng hắn không chịu nổi, hạ mi mắt, qua một lát, hắn mới lên tiếng: "Anh còn có chút việc, đi trước."

Hứa Ôn Noãn vẫn không lên tiếng.

Ngô Hạo mời bà chủ đến tính tiền, rời đi.

Đợi đến khi bóng lưng hắn hoàn toàn biến mất, Hứa Ôn Noãn không chịu nổi nữa, nằm nhoài trên bàn khóc, khóc như một đứa trẻ.

Trong chốc lát ngoài cửa sổ có một bóng người nhìn đôi vai của cô đang run lên chằm chằm không chớp mắt, hắn dùng sức nắm chặt bàn tay, gân xanh đều nổi lên.

-

Hai tháng sau

Thời gian cách ngày sinh dự tính là còn hai tuần lễ nữa, không biết có phải là do lần sinh đầu tiên nên có áp lực khá lớn hay không, Tần Chỉ Ái vẫn luôn để ý tin tức ngoài biên giới, trong lòng cô loạn tùng phèo, không yên tâm.

Hôm nay ăn cơm tối xong cô có gửi cho Cố Dư Sinh một tin nhắn, sau đó bò lên giường rất sớm.

Lúc đang ngủ, cô nằm mơ, nhìn thấy Cố Dư Sinh nằm trong quan tài, đưa từ biên giới về Bắc Kinh, dù cô có gào khóc như thế nào, hắn vẫn không tỉnh lại.

"Dư Sinh, Dư Sinh!!!!" mơ đến nỗi cô ngồi bật dậy.

***

Chương 794: Tình cảm chân thành vượt qua sinh tử (4)

Cô cực kỳ sợ hãi, thở hồng hộc, một lúc lâu sau ánh mắt mơ màng mới dần dần có tiêu cự, từ từ nhìn xung quanh.

Trong phòng là một khung cảnh không thể quen thuộc hơn, trên bàn đối diện tủ tivi có vài bông hoa mà hôm nay cô và quản gia đã hái, cạnh tivi có vài hình ảnh của các em bé, người ta nói lúc mang thai nhìn những đứa trẻ đáng yêu sinh con ra cũng sẽ rất đáng yêu.

Thì ra, lúc nãy chỉ là ác mộng thôi........

Tần Chỉ Ái nới lỏng bàn tay đang nắm chặt chăn, cả người không còn chút sức lực dựa vào đầu giường.

Cô cảm giác được lưng mình đã ướt nhẹp, tất cả đều là mồ hôi lạnh mà cơn ác mộng kia mang lại.

Tần Chỉ Ái thở dài vài cái, mới bình tĩnh lại được.

Thức dậy từ trong cơn ác mộng kia, cô cũng không muốn ngủ nữa, vén chăn xuống giường, mới phát hiện chân cô cực kỳ run, đứng một lát sau, Tần Chỉ Ái mới có thể cố gắng cất bước đi về phía khay trà, rót một ly nước, uống hết.

Ngoài cửa tĩnh lặng đến nỗi không có một tiếng động nào.

Tần Chỉ Ái tìm điện thoại xem giờ, nhưng trong điện thoại lại có tin nhắn của Cố Dư Sinh gửi tới, rất ngắn gọn, lưu loát, thẳng thắn: "Anh rất tốt, em đừng lo."

Tim Tần Chỉ Ái cuối cùng cũng có thể bình tĩnh trở lại, lúc nhìn thời gian mới phát hiện đã là hai giờ sáng, hắn nhắn tin đến khoảng nửa tiếng trước.

Bây giờ hắn ngủ chưa? Cô có nên gọi điện thoại cho hắn không?

Trong đầu Tần Chỉ Ái do dự còn chưa kịp quyết định thì điện thoại trong tay cô lại có một tin nhắn mới, vẫn là do Cố Dư Sinh gửi đến: "Đã tính được ngày sinh chưa?"

Thì ra hắn còn chưa ngủ a... Tần Chỉ Ái nhanh chóng gọi điện thoại cho Cố Dư Sinh.

Điện thoại reo một tiếng liền có người bắt máy, đầu dây bên kia có chút bất ngờ, trong giọng nói có pha lẫn một chút lo lắng nhỏ mà chính người đó cũng không biết: "Sao trễ như vậy rồi mà em còn chưa ngủ? Đã xảy ra chuyện gì sao?"

"Không có..." nghe được giọng nói của Cố Dư Sinh, Tần Chỉ Ái rốt cuộc cảm thấy chân thật, cô không dám nói cho Cố Dư Sinh biết mình nằm mơ thấy ác mộng, sợ hắn lo lắng liền nói dối: "...Em thức dậy đi vệ sinh, lại đúng lúc nhìn thấy tin nhắn của anh nên sẵn tiện gọi điện thoại cho anh luôn..."

. . . . . . .

"Ừ" Cố Dư Sinh thở phào nhẹ nhõm, cửa phòng bệnh bị y tá mở cửa ra, có người đi vào, muốn nói chuyện nhưng lại bị hắn làm động tác suỵt mà im lặng, nhanh chóng ra khỏi phòng bệnh, hắn tìm trên hành lang một chỗ trống trải không có người qua lại, mới đưa điện thoại bên tai: ".... Mệt không?"

Tần Chỉ Ái sợ hắn đuổi cô đi ngủ, liền vội vàng trả lời: "Không ạ, gần đây ban ngày em ngủ khá nhiều, nên buổi tối không buồn ngủ."

"Buổi tối có chút chuyện, anh vừa mới xử lý xong không bao lâu." Cố Dư Sinh xuống lầu, đứng cạnh đèn đường, tìm thuốc hút.

Vừa mới châm lửa, Tần Chỉ Ái lại nghĩ đến tin nhắn trước khi cô gọi cho hắn, liền trả lời: "Có thể là tháng sau em sinh, anh có thể..."

Cô nói mấy chữ cuối, liền dừng lại.

Tuy rằng cô không nói hết, nhưng Cố Dư Sinh hiểu ý của cô muốn nói gì.

***

Chương 795: Tình cảm chân thành vượt qua sinh tử (5)

Cô muốn hỏi hắn có thể trở về không?

Nếu cô cứ trực tiếp hỏi hắn, trong lòng hắn còn không khó chịu, nhưng cô lại ngập ngừng như vậy, khiến hắn lại đau lòng không thôi.

Cố Dư Sinh hút một hơi thuốc, chẳng cần suy nghĩ liền nói: "Ngày mai anh sẽ báo cáo với cấp trên, cuối tháng anh về Bắc Kinh, bên em."

"Có thật không?" trong điện thoại, âm thanh của Tần Chỉ Ái vui vẻ thấy rõ.

"Thật!" Cố Dư Sinh khẳng định chắc nịch.

Tiếng nói của hắn còn chưa kết thúc, trong điện thoại lại có thể nghe thấy tiếng cô cười, chỉ như vậy lại giống như một ánh mặt trời ấm áp chiếu vào trong lòng hắn, khiến tâm trạng của hắn cũng tốt hơn nhiều.

Hắn ở trong bệnh viện là vì lúc này người chấp hành nhiệm vụ với hắn đang bị thương, nguy hiểm đến tính mạng.

Có người chiến hữu kia đã qua đời, đã chiến đấu 20 năm, năm nay người đó đã 45 tuổi, còn chưa có vợ, sáng hôm qua lúc ăn sáng, hắn vừa ăn sáng vừa hỏi người chiến hữu kia tại sao đến lúc này còn chưa về nhà nghỉ ngơi, người kia nói về cái gì mà về, chỉ cần còn có thể, thì cứ hết mình cống hiến cho tổ quốc, liền ở lại.

Mà người này là con trai độc nhất của một gia đình có điều kiện kinh tế rất khó khăn, đưa vào quân đội, vì có biểu hiện xuất sắc mới được điều đến đây.

Lúc này chỉ mới có mấy tháng, đã mấy người chết, mấy người bị thương....... Nói không chừng, người kế tiếp chính là hắn rồi.

Cố Dư Sinh quay đầu lại nhìn bệnh viện, lại nghĩ một hồi, mới gọi cô: "Tiểu Ái?"

"Dạ?"

"Anh có một món quà muốn tặng em." Kỳ thật, những thứ kia hắn muốn đến ngày kết hôn xong mới đưa cho cô, nhưng mà hắn nghĩ khi cô thấy những thứ này sẽ rất cảm động, có thể chiến sự bây giờ quá vô thường, hắn không biết một giây sau, hắn còn có thể nói chuyện điện thoại với cô nữa hay không, nên có một số việc, khi nào còn có thể làm thì cứ làm đi.

"Quà gì ạ?" giọng nói của Tần Chỉ Ái thật sự rất vui vẻ, vì nghe thấy hắn quay về, còn nghe thấy hắn muốn tặng quà cho cô, trong giọng nói đều có ý cười đáng yêu.

"Em đi đến thư phòng của anh đi..." Tần Chỉ Ái làm theo lời củaCố Dư Sinh,nhẹ nhàng ra khỏi phòng ngủ, đi đến thư phòng của hắn, lúc cô đẩy cửa ra, liền nói: "Rồi ạ..." sau đó lại nghe Cố Dư Sinh nói: "Trong tủ sách, bên trái, hàng thứ hai, phía dưới có một ngăn kéo, em mở ra......."

Tần Chỉ Ái làm theo.

Trong ngăn kéo có một cái hộp.

Đây chính là thứ hắn muốn tặng cô sao?

Tần Chỉ Ái còn chưa hỏi, Cố Dư Sinh đã lên tiếng trước: "Nhìn thấy cái hộp chưa?"

'Rồi ạ..."

"Em mở ra đi..."

"Dạ..."

Tần Chỉ Ái để điện thoại ở chế độ rảnh tay, đặt trên bàn sách, sau đó lấy hộp ra khỏi ngăn kéo mở nắp, đập vào mắt là một bức thư quen thuộc.

Tần Chỉ Ái trố mắt nhìn trong chốc lát, mới để hộp xuống, tùy tiện lấy một bức thư, mở ra, là chữ viết của cô, những lời nói quen thuộc của cô.

Cô không thể tin được lại cầm vài phong thư, mở ra.

Đều là những lá thư cô viết choS Quân... Tại sao lại ở trong tay Cố Dư Sinh?

Tần Chỉ Ái run động, liền nhìn về phía điện thoại di động trên bàn: "Dư Sinh...."

***

Chương 796: Tình cảm chân thành vượt qua sinh tử (6)

Trong điện thoại, Cố Dư Sinh cũng có thể nghe thấy tiếng mở giấy loạt soạt của đầu dây bên kia nên hắn không làm phiền cô, đến khi nghe thấy tiếng cô gọi hắn, hắn mới ừ nhẹ một tiếng.

Tần Chỉ Ái lại quay đầu nhìn chằm chằm vào những lá thư mà mình đã viết, mới hỏi lên những thắc mắc trong lòng mình: "Dư Sinh, anh.. làS Quânsao?"

"Ừ......" Cố Dư Sinh thở khói, tiếng vù vù lại lọt vào điện thoại khiến hắn sợ cô không nghe rõ, lại khẳng định lại lần nữa: "Đúng vậy."

Tần Chỉ Ái chưa hề hiếu kỳS Quânlà ai, chỉ là cô ngàn nghĩ vạn nghĩ cũng không thể ngờ ràng Cố Dư Sinh lại chính là người bạn qua thư ròng rã tám năm trời của cô.

Thư là hắn chủ động viết cho cô, lần đầu cô vẫn luôn không trả lời, nhưng hắn vẫn chăm chỉ viết, vì vậy, lúc đó cô vẫn luôn cho là cô vàS Quâncó duyên phận, có phải là do hắn dụng tâm mà làm không?

Tần Chỉ Ái lại hỏi tiếp: "Lúc đó, lúc anh viết thư, đã biết người đó là em rồi?"

Lần này Cố Dư Sinh trả lời rất kiệm lời: "Nếu như không phải là em, anh chắc chắn sẽ không viết những lá thư này."

Vì đối phương là cô, nên hắn mới viết thư cho cô........ thì ra có lúc những việc cô cho là duyên kỳ ngộ, thực ra lại là do người kia dụng tâm làm, đều có sắp xếp trước cả.

Món quà này quá bất ngờ khiến Tần Chỉ Ái không thể không trầm mặc một lúc lâu, chậm chạp không nói gì.

Cố Dư Sinh không đợi Tần Chỉ Ái nói chuyện, lại hút hai hơi thuốc, suy nghĩ những gì mình muốn nói một cách rõ ràng xong, lại nói tiếp: "Khi đó anh thật sự rất muốn biết em có ổn không, nhưng thật sự không có mặt mũi để đến gặp em, liền nghĩ ra cách này."

"Tiểu Ái, mặc kệ em tin hay không tin, anh lúc đó, thật sự đã muốn từ bỏ ước mơ làm lính của mình mà ở Bắc Kinh học đại học."

"Nhưng lúc đó, em cũng biết, vì chuyện của cha mẹ anh, anh không phải không nhớ em, mà là vì quá yêu em nên mới tự ti, mới đẩy em ra khỏi thế giới của mình."

"Anh không phải cố ý quên em, nếu như anh biết người em yêu vẫn luôn là anh, có chết anh cũng không muốn quên em."

Thời gian cô sắp sinh chỉ còn hơn một tháng, đây là khoảng thời gian rất nhạy cảm, hắn không dám nói những chuyện quá đáng sợ.

Trong lòng hắn thầm tìm từ ngữ một hồi vốn định nói: "Những thứ này anh định sau khi cưới em xong, mới đưa cho em." Nhưng lại nói thành: "...Vì vậy, em đừng trách anh, anh nói cho em biết những điều này vì anh muốn em biết rằng, những năm tháng mà em vẫn âm thầm yêu anh thì anh cũng như vậy, em không hề cô đơn, không hề đơn độc một mình."

Đúng vậy, trong những năm đó, những năm tháng cô yêu hắn, hắn cũng yêu cô, cô không phải đơn phương cô độc một mình.

Chỉ là hắn dùng phương thức khác người một chút âm thầm lẳng lặng đi vào thế giới của cô, làm một người bạn của cô trong thời gian dài.

Đột nhiên hạnh phúc như vậy khiến Tần Chỉ Ái không biết nên nói gì, tình cảm mãnh liệt khiến mũi cô ê ẩm, mắt căng căng, trong đầu cô nghĩ đến thiên ngôn vạn ngữ, nhưng khi nói ra lại chỉ đúc kết thành hai chữ: "Dư Sinh........."

***
Chương 797: Tình cảm chân thành vượt qua sinh tử (7)

"Ừ." Cố Dư Sinh đáp lại cô.

Cô nghe thấy hắn đáp xong, nước mắt liền rơi xuống, không thể kiềm chế: "Dư Sinh, khi đó anh lỡ hẹn hai lần, em không trách anh, sau đó anh quên em, em không trách anh, sau đó anh lại cho em số điện thoại giả, em cũng không hề oán trách, khi đó em không trách anh, bây giờ lại càng không thể trách anh rồi... Người khác nói em không tiền đồ cũng được, nhưng em sẽ chỉ vì anh mà không tiền đồ, em đồng ý, em chấp nhận,..."

Cố Dư Sinh nghe được những lời này, lại cảm thấy nhưng trong lòng bị cắt ra, đau dữ dội.

Lúc hắn ở bên cạnh cô, cô khóc, hắn còn có thể ôm cô vò lòng, có thể dỗ dành cô, có thể lau nước mắt cho cô, nhưng ở một khoảng cách xa như vầy, hắn không thể làm gì được.

Cố Dư Sinh vắt óc suy nghĩ một lúc lâu, mới nghĩ ra một câu có thể dỗ cô: "Tiểu Ái, ngoài lúc em khóc lóc cầu xin anh trên giường, những

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net