Chương 801-810: : Tình cảm chân thành vượt qua sinh tử (11-20)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 801: Tình cảm chân thành vượt qua sinh tử (11)

"AA..." bỗng nhiên cô rên rỉ một tiếng, liền đưa tay che kín bụng.

Nỗi đau này so với cách ngày thường Đậu Phộng Nhỏ đạp cô không giống nhau, như là đang quay đầu.

"Thiếu phu nhân, thiếu phu nhân, cô làm sao vậy?" Quản gia sợ đến nỗi vội vàng đưa cánh tay đỡ Tần Chỉ Ái.

Trong bụng đau dữ dội ba lần, Tần Chỉ Ái hít vào một ngụm khí lạnh, đối mặt với quản gia mà không nói nổi câu nào, mặt cắt không còn một giọt máu, hô hấp bất ổn.

"Thiếu phu nhân, cô đau bụng sao? Tôi vào nhà gọi điện thoại cho bác sĩ Hạ."

Quản gia còn chưa nói hết, Tần Chỉ Ái đột nhiên nắm chặt tay quản gia, vì đau dữ dội mà lòng bàn tay cô bám vào quản gia rất chặt, cố gắng lắm mới có thể nói được vài chữ: "Không phải..."

Lại là một cơn đau ập tới, cô khẽ rên một tiếng: "...Tôi, hình như tôi sắp... sắp sinh..."

Vừa dứt lời, lại có những tiếng rên rỉ không chịu nổi vang lên.

Quản gia nghe thấy cô sắp sinh, cũng bình tĩnh lại, gọi người chăm sóc cô nói cô ấy chuẩn bị xe, còn không quên dặn cô lên lầu lấy túi mà Tần Chỉ Ái đã chuẩn bị mang xuống.

Hai người dìu Tần Chỉ Ái lên xe, liền chạy đến bệnh viện.

Trên đường đi, quản gia gọi điện thoại cho bác sĩ Hạ, lúc bà đang chuẩn bị gọi về nhà cũ thì Tần Chỉ Ái đang đau đến chết đi sống lại lại ôm bụng nói: "Đừng để ông biết chuyện của Dư Sinh..."

Quản gia nhìn thấy Tần Chỉ Ái như vậy, khẽ gật đầu, đồng ý.

Trước khi đi Cố Dư Sinh cố ý nói với quản gia, nếu như Tần Chỉ Ái có chuyện gì ngoài ý muốn, có thể lập tức liên lạc với Lục Bán Thành hoặc Tiểu Vương.

Theo dự tính, Tần Chỉ Ái còn 10 ngày nữa mới sinh nhưng có thể là do cô quá kích động nên mới có hiện tượng muốn sinh non, quản gia sợ lát nữa sẽ có sự cố gì, bà cũng giải quyết không xong, liền gọi điện thoại cho Lục Bán Thành và Tiểu Vương.

Đợi đến khi Tần Chỉ Ái đến được bệnh viện, cô đã đau đến không thể động đậy, nước ối cũng có dấu hiệu sắp vỡ, khả năng sinh non rất cao.

Bác sĩ Hạ nhận được tin tức cũng đã chờ sẵn ở cửa bệnh viện, Tần Chỉ Ái vừa đến đã được đẩy thẳng vào phòng sinh.

Cách sinh con, lúc Tần Chỉ Ái đi khám thai ở tháng thứ bảy, bác sĩ Hạ đã chỉ cho cô một lần.

Khẽ hít vào, từ từ thở ra, sau khi nghe bác sĩ chỉ huy, cô liền dùng sức, thật ra cô đã sớm tập luyện, nhưng trong lòng cô lại nghĩ đến Cố Dư Sinh, lúc đau đớn nhất, cả người cô đều trở nên rối loạn, không dùng sức nổi, càng như vậy, cô càng khó sinh, mà trong đầu cô lại càng nghĩ đến Cố Dư Sinh rõ ràng hơn, đến cuối cùng, mặc cho bác sĩ có nói gì đi chăng nữa, cô cũng không nghe lọt tai, trong đầu cô, trên thế giới này chì còn lại hai chữ "Dư Sinh", tiếng la hét vì đau cũng từ từ nhỏ dần, sau đó là không còn tiếng động nào. . .

. . . . . . .

"Sản phụ không có sức, lại ngất như vậy, rất có thể thai nhi sẽ chết lưu trong tử cung."

"Đã có dấu hiệu xuất huyết, sản phụ mất đi ý thức, chúng ta phải nghĩ đến biện pháp khác..."

"Người nhà ở bên ngoài phải không? Chúng ta phải hỏi ý kiến của họ..."

***

Chương 802: Tình cảm chân thành vượt qua sinh tử (12)

. . . . . . .

"Sao bây giờ lại là khó sinh cơ chứ? Không phải lúc trước đi khám thai nói là mọi việc tiến triển rất tốt, sẽ không có vấn đề gì sao?"

"Tiểu Ái, Tiểu Ái!"

"Thiếu phu nhân, thiếu phu nhân!"

Tần Chỉ Ái mơ mơ màng màng nghe thấy ngoài phòng sinh có rất nhiều giọng nói quen thuộc gọi cô, cô rất muốn tỉnh táo lại, nhưng cô lại thấy một luồng khói đen đè ép lên người cô.

Trong ngơ ngơ ngác ngác, lúc tỉnh lúc mê, cô có thể nghe thấy có tiếng nói của Tiểu Vương rất nhỏ: "Bác sĩ, phiền ngài đưa đồ vật này cho cô ấy..."

Mang vào? Mang đi đâu? Đồ gì?

Tần Chỉ Ái tuy rất tò mò, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, bên tai khi cô sắp ngủ say lại có một giọng nói rất thanh nhã mà quen thuộc: "Tiểu Ái!"

Đây là giọng nói của Cố Dư Sinh sao, ngay bên tai cô... lông mày Tần Chỉ Ái hơi giật giật...

"Tiểu Ái, chờ anh trở về, anh sẽ cưới em."

Đêm đó, ánh đèn óng ánh trên cầu, hắn kéo cô vào lòng, tập trung nhìn cô, trong ánh mắt hắn như đang nhìn hàng ngàn ngôi sao vậy, chăm chú nhìn sự sáng ngời trong mắt cô: "Tiểu Ái, em hãy nghe cho kỹ, anh chỉ nói một lần thôi, anh chỉ có một câu 8 chữ muốn nói với em, chờ anh trở lại, anh sẽ cưới em."

Đúng vậy, cô đã hẹn với hắn rất cẩn thận rồi, chờ hắn quay về, cưới cô,... hô hấp của Tần Chỉ Ái từ từ trở nên bình thường, nhịp tim cũng đập vững vàng hơn rất nhiều.

"Tiểu Ái, lúc anh không có ở đây, em nhất định phải chăm sóc mình và Đậu Phộng Nhỏ cho tốt, không được để lúc anh về không nhìn thấy hai người, có hai người, Dư Sinh mới là một Dư Sinh hoàn chỉnh!"

Chăm sóc tốt cho bản thân và Đậu Phộng Nhỏ... Đậu Phộng Nhỏ... Tần Chỉ Ái giơ tay lên theo bản năng, sờ bụng mình, trong bụng bé con cũng cảm giác được bàn tay của cô, lại nhúc nhích một cái thật khẽ.

Tần Chỉ Ái đột nhiên mở mắt, vực dậy tinh thần, trong ánh mắt tràn đầy quyết tâm.

"Tình hình có chuyển biến tốt, thai phụ tỉnh lại rồi, cô hãy tập trung chú ý nghe tôi hướng dẫn, tôi nói cô dùng sức thì hẵn dùng sức, đừng lúc nào cũng dùng sức sẽ lả đi rất nhanh..."

Phía sau ngày một mở rộng, có một làn sóng nhưng cơn đau tràn ngập đất trời, bao phủ đến nỗi Tần Chỉ Ái nắm chặt dra giường.

Bác sĩ đi đến gần cô gật gật đầu, sau đó quan sát tình hình một chút, lại nói cô dùng sức, có khi còn khen cô hai câu.

Đau dữ dội khiến nước mắt Tần Chỉ Ái chảy ròng ròng nhưng cô không nhụt chí chút nào.

. . . . . .

Khoảng hai mươi phút sau, Đậu Phộng Nhỏ ra đời.

Tiếng khóc nỉ non đáng yêu của bảo bối vang khắp phòng sinh.

Cả người Tần Chỉ Ái đẫm mồ hôi, rã rời nằm trên giường, không còn chút sức lực nào để nhúc nhích.

Y tá tắm rửa sạch sẽ cho bé, quấn khăn vào đưa đến trước mặt Tần Chỉ Ái.

Có thể là do lúc cô mang thai thường xuyên ăn trái cây nên da của Bảo Bảo trắng trẻo mủm mỉm, lúc đến gần mẹ, bé con lại nhắm mắt, chép chép miệng, ngáp một cái rồi ngủ.

Tần Chỉ Ái cực kỳ mệt mỏi, nhưng vẫn nhìn bé con đánh giá một lúc, mãi đến khi y tá ôm bé rời đi kiểm tra, lúc này cô giống như hoàn thành sứ mệnh rồi vậy, thật sự không thể chịu đựng được nữa, nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi.

. . . . . .

Lúc tỉnh lại đã là mười giờ sáng ngày hôm sau.
***

Chương 803: Tình cảm chân thành vượt qua sinh tử (13)

Trong phòng bệnh có một người đang ngồi.

Người đầu tiên chạy đến bên giường chính là Hứa Ôn Noãn: "Tiểu Ái, cậu tỉnh rồi?"

Sau đó là quản gia bưng canh gừng, ngồi cạnh giường chăm sóc tỉ mỉ, đút từng muỗng cho cô uống.

Đến trưa, y tá mới đưa Đậu Phộng Nhỏ vào phòng bệnh, người nhận chính là má Trương, đưa đến trước mặt Cố lão gia.

Có tin mừng, Cố lão gia rất vui vẻ, chỉ tiếc ông đã có tuổi, không dám ôm Đậu Phộng Nhỏ, sợ làm rơi bé, chỉ có thể chơi với bé trong vòng tay của má Trương, đùa một lúc, má Trương mới đưa Đậu Phộng Nhỏ cho Tần Chỉ Ái.

Quản gia và Hứa Ôn Noãn chăm sóc cô, Tiểu Vương và Lục Bán Thành đều ở bên cạnh, lúc má Trương đưa Đậu Phộng Nhỏ cho Tần Chỉ Ái, mỗi người đều nhìn bé vài lần.

Đậu Phộng Nhỏ không sợ người lạ, ai ẵm cũng không khóc, mở đôi mắt to đen láy ra nhìn bằng ánh mắt tràn đầy mới mẻ.

Cuồi cùng cũng đến Tần Chỉ Ái, Đậu Phộng Nhỏ nhìn mẹ một chút, sau đó cũng ngáp một cái giống như tối qua.

Tần Chỉ Ái cảm thấy đáng yêu, mặt cô cũng có một vệt cười, đầu ngón tay không kìm được sờ mặt Đậu Phộng Nhỏ, bé con giống như rất hưởng thụ vậy, híp híp mắt môi bé nhỏ lại cười cười.

Từ tối qua đến nay Tần Chỉ Ái vẫn chưa nhìn rõ con gái nên lúc này khi ôm vào trong ngực rồi, cô mới nhìn kỹ một chút, lại thấy bóng dáng của Cố Dư Sinh trong khuôn mặt non nớt của bé, lại nhớ đến chuyện hôm qua lãnh đạo của Cố Dư Sinh đến nhà, trong lòng cô lại cảm thấy đau đớn, mắt lại hồng lên.

Cố lão gia vẫn còn ở đây, Tần Chỉ Ái đâu dám biểu hiện như vậy, liền đè nén đau đớn, tiếp tục chơi với Đậu Phộng Nhỏ.

Đậu Phộng Nhỏ thức một tiếng đồng hồ, liền nằm trong lòng mẹ ngủ ngon lành.

Mọi người không quấy rầy Tần Chỉ Ái nghỉ ngơi, nhìn thấy Đậu Phộng Nhỏ ngủ say liền tạm biệt cô.

Tần Chỉ Ái để người chăm sóc mình và quản gia tiễn Cố lão gia và má Trương, sau đó gọi Tiểu Vương lại.

Đợi đến khi trong phòng chỉ còn lại cô Tiểu Vương và Đậu Phộng Nhỏ đang ngủ say, Tần Chỉ Ái liền cầm lấy bút ghi âm bên gối: "Bút ghi âm này, là Dư Sinh trước khi đi để lại cho anh sao?"

Tiểu Vương khẽ gật đầu một cái: "Phải, là Cố tổng sợ lúc cô sinh sẽ có chuyện gì bất trắc, nên để lại cho tôi."

"Vậy ngoài bút ghi âm này, anh ấy còn nói chuyện gì khác nữa không?"

Tiểu Vương trầm mặc trong chốc lát, mới lên tiếng: "Cố tổng có để lại một phần di chúc, tất cả đều để lại cho cô."

Tần Chỉ Ái cụp mắt, mũi cô đau xót: "Còn gì nữa không?"

"Trường mẫu giáo, tiểu học, trung học, Cố tổng cũng đều có những đề nghị cho bé."

Thì ra trước khi đi hắn đã có nhiều sắp xếp như vậy sau lưng cô. . . Tần Chỉ Ái nghe xong cổ họng rất khó chịu, khẽ gật đầu, không nói gì.

Đợi đến khi Tiểu Vương rời đi, cô mới cầm bút ghi âm, mở bút, giọng nói êm tai của Cố Dư Sinh lại vang lên.

"Tiểu Ái, chờ anh trở lại, anh sẽ cưới em."

"Tiểu Ái, lúc anh không có ở đây, nhất định em phải chăm sóc thật tốt cho bản thân mình và Đậu Phộng Nhỏ, không được để lúc anh quay trở lại không thấy hai mẹ con, có hai người, Dư Sinh mới là một Dư Sinh hoàn chỉnh!"
****
Chương 804: Tình cảm chân thành vượt qua sinh tử (14)

Càng nghe càng thấy đau đớn, Tần Chỉ Ái không nhịn được giơ tay lên, che mũi đau xót, quay lại nhìn Đậu Phộng Nhỏ đang ngủ say, không nhìn thì thôi, nhìn một cái, nước mắt cô liền rơi xuống.

Cho đến lúc này cô mới phát hiện trên thế giới này hầu như không có một người đàn ông nào có thể đội trời đạp đất như hắn, có thể hắn nói ít, tính cách cũng không tốt, nhưng những ai hiểu được hắn sẽ rất yêu thương hắn.

Tối qua lúc cô sinh Đậu Phộng Nhỏ, tuy hắn không có ở bên cạnh cô, nhưng cũng có thể dùng cách tốt nhất để bảo vệ cô.

. . . . .

Ngày thứ ba, Tần Chỉ Ái và Đậu Phộng Nhỏ nhỏ xuất viện về nhà ở cữ.

Lúc ở bệnh viện, không mang điện thoại di động, trở về nhà, Tần Chỉ Ái vẫn giống như trước đây, vẫn gửi tin nhắn cho Cố Dư Sinh rất thường xuyên, đa số là những tin nhắn liên quan đến Đậu Phộng Nhỏ.

Cố lão gia không biết tình hình của Cố Dư Sinh nhưng quản gia và người ở cạnh chăm sóc Tần Chỉ Ái lại biết.

Hai người đều lo lắng cho Tần Chỉ Ái, trong mắt cô vẫn làm như không có chuyện gì xảy ra nhưng so với sự lo lắng của hai người họ, Tần Chỉ Ái càng trấn tĩnh hơn rất nhiều, giống như ngày lãnh đạo đến báo tin hoàn toàn chưa xảy ra, ngoại trừ lúc sinh con, suýt có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, khi về đến nhà, quản gia cho cô ăn cái gì thì cô ăn cái đó, không nhốt mình lại, cũng không gào khóc, ngủ sớm dậy sớm, sinh hoạt rất có quy luật, mỗi ngày mỗi khắc đều chăm sóc tốt cho Đậu Phộng Nhỏ, chỉ là tình cờ khi cô bấm điện thoại nhắn tin cho Cố Dư Sinh, quản gia sẽ lại thở dài một tiếng.

Đậu Phộng Nhỏ sinh được năm ngày, Cố Dư Sinh đã mất tích tám ngày.

Chạng vạng hôm đó, Tần Chỉ Ái mang theo nôi trẻ con đi xuống lầu ăn cơm,  trong phòng ăn đúng lúc mở tv đến tin tức của đài truyền hình trung ương.

Trong tin tức là đoạn đường ở biên giới VânNam, là nơi rất nhiều chiến sĩ đã liều chết khi phá mìn ở đoạn đường đáng sợ này.

Trong hai lần gỡ mìn ở khu vực địa lôi này đã có một người chết, ba mươi người bị thương và mười hai người bị thương mất tích.

Tần Chỉ Ái dừng lại động tác ăn cơm, không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn tivi.

Quản gia đứng bên cạnh ý thức được điều gì, lại nhìn người chăm sóc một chút, sau đó quản gia lại nói: "Bộ phim truyền hình sắp chiếu rồi..."

"Đúng..." người chăm sóc đáp lại xong, liền cầm điều khiển bấm sang kênh khác.

Tần Chỉ Ái vẫn cứ như vậy, bình tĩnh nhìn tv.

Quản gia lo lắng tìm để tài: "Thiếu phu nhân, cô muốn ăn thêm canh cá không? Tôi lấy cho cô thêm một chén."

Tần Chỉ Ái hoàn hồn, liếc mắt nhìn quản gia nửa phút, mới chậm chạp lắc đầu trả lời bà, để đũa xuống, đứng lên, ôm Đậu Phộng Nhỏ nhẹ nhàng nói: "Tôi lên lầu thay tã cho Đậu Phộng Nhỏ."

Sau đó không chờ quản gia và người chăm sóc nói gì, liền đứng dậy vội vã trở về phòng ngủ.

Quản gia không yên lòng, vẫn đi lên theo gõ cửa một lúc lâu, quản gia liền đẩy cửa vào.

Đậu Phộng Nhỏ được để trên giường, ngủ say.

Tần Chỉ Ái ngồi bên cạnh đang không ngừng bấm điện thoại di động, không nghĩ cũng biết, chắc chắn là cô đang gửi tin nhắn.

. . . . . .

Những tháng ngày chờ đợi thật sự rất dày vò.

Nhưng có nhiều lúc không có tin tức gì còn tốt hơn là có một tin xấu.

Có điều lúc Đậu Phộng Nhỏ được tám ngày tuổi, Tần Chỉ Ái vẫn nhận được tin có liên quan đến Cố Dư Sinh.
***
Chương 805: Tình cảm chân thành vượt qua sinh tử (15)

Tìm được Cố Dư Sinh rồi, nhưng hắn bị thương vô  cùng nghiêm trọng, được người dân địa phương cứu, đã chuyển vào bệnh viện ở khu vực gần đó, chờ đến khi hắn tỉnh lại rồi mới tính tiếp.

Khi biết Cố Dư Sinh mất tích, Tần Chỉ Ái có chút sa sút, khi nghe đến tin này xong, cảm xúc kiềm nén nhiều ngày như vậy cuối cùng cũng không chịu được mà nước mắt liền rầm rầm rơi xuống.

. . . . . .

Đợi đến khi ý thức của Cố Dư Sinh ngày càng rõ ràng, Đậu Phộng Nhỏ đã được hai mươi lăm ngày tuổi.

Lúc điện thoại di động của hắn không có ở bên người, không thể liên lạc với Tần Chỉ Ái, những tin này, toàn là những người trong quân đội báo cho cô biết.

. . . . . . . .

Đậu Phộng Nhỏ được 30 ngày tuổi, đúng một tháng, cô không quan tâm đến sự ngăn cản của quản gia liền muốn giao Đậu Phộng Nhỏ cho hai người, tự mình đi máy bay đến chỗ Cố Dư Sinh.

Đến bệnh viện đúng vào lúc hoàng hôn.

Ánh mặt trời vàng chói, nhuộm cả thành phố thành một màu vàng.

Bước vào cửa bệnh viện, đi thang máy, đến trước phòng bệnh của Cố Dư Sinh, tim Tần Chỉ Ái đập nhanh đến đáng sợ.

Cô hít sâu một hơi, mới đẩy cửa ra.

Trên mặt Cố Dư Sinh, trên người cũng vậy, không có bất kỳ máy móc nào hỗ trợ.

Hắn nằm trên giường bệnh, mắt nhắm lại như đang ngủ say.

Ánh mặt trời chiếu vào khuôn mặt của hắn, khiến đường nét hoàn mỹ trên khuôn mặt hắn như có một đường viền màu vàng.

Tần Chỉ Ái đứng ở cửa phòng vài giây, mới bước lên, từ từ đi đến trước giường bệnh.

Cô luôn cảm thấy tất cả những thứ này như một giấc mộng, cô nín thở, đưa tay ra, chạm nhẹ vào gò má của Cố Dư Sinh.

Nhiệt độ truyền đến đầu ngón tay khiến cô biết rằng, người đàn ông này thật sự đang tồn tại trên thế giới này.

Đáy mắt cô nóng lên, còn chưa kịp nắm tay hắn, hắn đã bị cô làm thức giấc, lông mi dài run lên, từ từ mở mắt, hắn nhìn chằm chằm trần nhà một lúc, mới nhìn về phía cô.

Hắn nhìn chằm chằm cô không chớp mắt, một lúc lâu sau, hắn mới lên tiếng: "Tiểu Ái, anh vốn muốn trả lại cho em một Cố Dư Sinh khỏe mạnh nhất trở về."

Một câu nói, giọng nói thanh đạm, nhưng lại cất giấu rất nhiều rất nhiều tình cảm.

Tần Chỉ Ái chớp mắt một cái, nước mắt liền tuông rơi, cô liền cầm tay hắn, dán mặt lên lồng ngực hắn mà khóc.

Nghe được nhịp tim đập quen thuộc, Tần Chỉ Ái lại càng khóc nhiều hơn.

. . . . . . .

Hôm sau, có một tin tốt, nhờ sự trợ giúp của Cố Dư Sinh mà hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ. . .

Ngày thứ ba, Cố Dư Sinh xuất viện, vì không yên lòng Đậu Phộng Nhỏ ở Bắc Kinh nên Cố Dư Sinh và Tần Chỉ Ái liền đặt vé máy bay về ngay tối hôm đó.

Trước khi đi, Cố Dư Sinh đưa Tần Chỉ Ái đến quân doanh một chuyến, đi thẳng đến nhà ăn.

Trước đây Cố Dư Sinh có nói qua với cô, đây là nơi tất cả mọi người tụ tập lại ăn cơm.

Cùng mọi người ở đây mấy tháng, ai cũng đều biết hắn, lúc mọi người chào hỏi Cố Dư Sinh, lại nhìn qua Tần Chỉ Ái một cái.

Cố Dư Sinh đưa Tần Chỉ Ái đến trước bàn, sau khi ngồi xuống, Cố Dư Sinh liền đơn giản giới thiệu cho cô những chiến hữu của mình.

Sau khi giới thiệu xong, Cố Dư Sinh mới giới thiệu Tần Chỉ Ái với người khác: "Vợ tôi, Tần Chỉ Ái."

Tần Chỉ Ái chào hỏi những người đó xong, cô vừa ngồi xuống cạnh Cố Dư Sinh xong, đã có một người đàn ông ngồi đối diện hắn nhìn chằm chằm cô, đăm chiêu một lúc lại, sau đó như nhớ tới gì đó, liền quay đầu nhìn Cố Dư Sinh: "Mối tình đầu đúng không?"

***

Chương 806: Tình cảm chân thành vượt qua sinh tử (16)

Cô và người đó hình như chưa từng gặp nhau, sao người đó lại biết cô?

Tần Chỉ Ái có hơi kinh ngạc quay đầu nhìn Cố Dư Sinh.

Trọng thương mới khỏi, Cố Dư Sinh không thể uống rượu, chỉ có thể uống nước, hắn uống nửa ly nước xong không trả lời thắc mắc của Tần Chỉ Ái mà gật đầu với người đàn ông ngồi đối diện mình: "Vâng."

Cố Dư Sinh thừa nhận như vậy, đừng nói là Tần Chỉ Ái tò mò, những người xung quanh cũng tò mò theo.

Người đàn ông ngồi đối diện Cố Dư Sinh bị những người kia tra hỏi, lúc này mới lên tiếng giải thích: "Lúc trước nhập ngũ không bao lâu, lúc chúng tôi tập bắn súng, chỉ có Cố đội trưởng là bắn tốt nhất, sau đó có lần tôi vô tình chạy bộ tập thể dục buổi sáng trên sân lại vô tình nhìn thấy hắn đang ở đó nghịch súng, liền hiếu kỳ liếc nhìn bia ngắm một cái, lúc đó trên hồng tâm lại có hai chữ Tiểu Ái. Chị dâu tên là Tần Chỉ Ái, tôi liền đoán đại thôi, không ngờ lại đoán trúng..."

Thì ra là như vậy... trong đáy mắt Tần Chỉ Ái có một vệt cười, nhìn về phía Cố Dư Sinh.

Cố Dư Sinh biết rõ cô đang nhìn hắn nhưng lại không nhìn cô, có thể là do bí mật nhỏ bị tiết lộ, khiến tai hắn có chút hồng.

Cơm no rượu say, mọi người cũng giải tán rồi.

Lúc sắp ly biệt, không thể tránh có chút thương cảm, trong miệng mọi người là những lời chúc phúc, cũng có vài chuyện cũ được nhắc lại.

"Lần này tôi về, chắc cũng không quay trở lại nữa, trọng trách bảo vệ đất nước, xin giao lại cho mọi người, chén rượu này, tôi mời mọi người!"

"Tôi nhớ kỹ trong nhóm chúng ta có 127 người, đây chỉ mới là một bắt đầu, nếu có thể, tôi hy vọng cả đời này tôi cũng không cần phải bắn một viên đạn nào nữa."

"Tôi không mơ ước gì lớn lao, chỉ hy vọng sang năm tôi có thể ăn cùng mọi người một bữa cơm."

Rõ ràng là những lời nói thuần khiết nhất, nhưng sao Tần Chỉ Ái có thể hiểu thành có rất nhiều người đang phải trả giá cho hạnh phúc của họ chứ?

Đúng là vẫn còn một khắc đó.

Từ lúc ngồi xuống, Cố Dư Sinh vẫn luôn có tư thái lười biếng bỗng nhiên đứng lên, bưng ly nước giơ một vòng sau đó dùng nước thay rượu, uống sạch.

Đợi đến khi tất cả mọi người để rượu xuống, mới có người mở miệng, để Cố Dư Sinh nói câu sau cuối.

Cố Dư Sinh trầm tư một lúc lâu, tất cả mọi người cho là hắn không nói gì nữa, nhưng cuối cùng hắn lại nói: "Cầu chúc cho tất cả mọi người có thể còn sống, trở về quê cũ."

Sống sót... hai chữ đơn giản, nhưng khiến tất cả mọi người trong nhà ăn trầm mặc.

Nghề này của bọn họ, đằng sau những chiến thắng chính là sinh mệnh, là máu tươi. bạn nào muốn đọc trước full liên hệ : [email protected]

Sống sót, đối với bọn họ mà nói chính là giấc mơ xa xỉ nhất.

Cố Dư Sinh vốn đã cao ngất, còn giơ tay làm một nghi thức quân đội đầy mạnh mẽ.

Sau đó , toàn bộ mọi người trong nhà ăn đều đứng lên làm nghi thức chào như vậy.

Cánh tay Cố Dư Sinh hạ xuống, cũng không nói thêm gì nữa, liền kéo tay Tần Chỉ Ái ra khỏi nhà ăn.

Hắn lên xe, Tần Chỉ Ái liếc mắt nhìn Cố Dư Sinh, hắn nhìn thẳng phía trước, không có dấu hiệu nào muốn quay đầu.

Xe từ từ rời khỏi quân doanh một khoảng, Tần Chỉ Ái không nhịn được quay đầu lại, những câu nói vừa rồi trong nhà ăn lại vang lên bên tai cô lần nữa.

Trong đầu cô bỗng nhiên hiện lên một câu nói: "Những năm tháng tốt đẹp ở phía trước, chúc anh hạnh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net