Chương 831-840: Yêu em từ đó (11-20)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 831: Yêu em từ đó (11)

Lục Bán Thành chờ chừng 10 phút, có chút không yên lòng mà nhẹ gõ cửa.

Ngoại trừ tiếng nước chảy ầm ầm, bên trong Hứa Ôn Noãn không có bất cứ âm thanh nào khác.

Lục Bán Thành lại đợi một lát, lần thứ hai đưa tay lên cửa, lại nghe bên trong có tiếng nức nở.

Trong lòng Lục Bán Thành cảm thấy đau xót, tay cứ để như vậy trong không trung, bất động.

Một lúc lâu, hắn mới buông thõng tay, dựa trên vách tường, lẳng lặng không lên tiếng mà đứng như vậy.

Tiếng khóc trong nhà vệ sinh lúc lớn lúc nhỏ, khiến tim hắn cứ nhói đau từng cơn.

Mãi đến ba giờ sáng, cửa nhà vệ sinh mới được mở ra, Hứa Ôn Noãn sắc mặt trắng bệch như người mất hồn đi ra.

"Ôn Noãn." Lục Bán Thành nghe thấy tiếng mở cửa, lập tức đứng thẳng dậy gọi cô.

Hứa Ôn Noãn không nói gì với hắn ngoảnh mặt làm ngơ, cất bước đi.

"Ôn Noãn" Lục Bán Thành lại gọi lần nữa, đưa tay ra bắt lấy cánh tay của cô.

Hắn đụng vào giống như có độc vậy khiến Hứa Ôn Noãn giật mạnh tay ra theo phản xạ có điều kiện, không cho hắn đụng vào người mình.

Lục Bán Thành lần thứ hai muốn đưa tay ra, nhưng có thể cô biết được nên chạy hai bước khiến khoảng cách của hai người xa hơn.

"Được, anh không đụng vào em, chúng ta nói chuyện được không?" Lục Bán Thành thỏa hiệp: "Ôn Noãn, chuyện lúc nãy anh thật sự không cố ý, anh chỉ là không thể kiểm soát được mới làm những chuyện như vậy, anh sẽ chịu trách nhiệm với em..."

Chịu trách nhiệm? cô bị hắn cưỡng bức xong còn chưa nhìn hắn lần nào bây giờ lại quay đầu, lạnh lùng liếc nhìn hắn, ngữ khí lạnh đến nỗi khiến người ta đau lòng: "Không cần!"

"Ôn Noãn, anh biết bây giờ em rất tức giận nhưng mà em hãy suy nghĩ kỹ lại một chút được không? Tại sao anh lại đối xử tốt với em như lúc trước, Ôn Noãn, anh thật sự yêu em mà..."


Lục Bán Thành còn chưa nói hết câu, Hứa Ôn Noãn đột nhiên cười lạnh một cái: "Yêu tôi?"

"Yêu tôi thì có thể cưỡng bức tôi sao? Lục Bán Thành anh có biết yêu là gì không vậy? Ngô Hạo mới là yêu tôi, tôi ở bên anh ấy 10 năm, anh ấy còn chưa bao giờ làm chuyện này với tôi, còn anh thì sao chứ? Anh không có tư cách nói yêu tôi, cưỡng bức chính là cưỡng bức, anh có biết không, bây giờ chỉ cần nhìn thấy anh tôi liền cảm thấy... tởm! Buồn nôn!!"

Lúc hắn đứng cạnh nhà vệ sinh cũng có suy nghĩ cô sẽ như vậy rồi, chờ một thời gian cô bình tĩnh lại mới có thể nói tâm ý của hắn cho cô nghe, cô không yêu hắn cũng không sao, hắn yêu cô là được rời, chỉ cần cô đồng ý để hắn chăm sóc cho cô, cùng hắn sống chung cả đời, như vậy cũng đủ lắm rồi.

Cô định nghĩa gì với hắn? cưỡng bức? Buồn nôn? Tởm? Còn so sánh hắn với Ngô Hạo.

Đúng vậy, trong lòng cô, sao hắn có thể sánh bằng Ngô Hạo chứ, dù cho hắn có tốt đến mấy, ưu tú bao nhiêu mà bây giờ hắn lại làm một chuyện lật đổ hết hình tượng trong mắt cô.

Lục Bán Thành cụp mắt, che lại ánh mắt bất đắc dĩ và đau khổ, qua một lát, hắn mới lên tiếng lần nữa: "Ôn Noãn, mặc dù em không tin anh nhưng anh đối với em là thật lòng."

"Thật sao? Lục Bán Thành, may mà trước đây anh không nói cho tôi biết, nếu như tôi biết ngay từ đầu anh đã có mưu đồ riêng như thế này, tôi tuyệt đối sẽ không làm cuộc giao dịch này! Bởi vì tôi vốn không thích anh, trước đây không, bây giờ lại càng không! Anh cưỡng bức tôi, tôi sẽ không bao giờ yêu anh!!"

***

Chương 832: Yêu em từ đó (12)

"Vì vậy, Lục Bán Thành, tôi hy vọng anh đừng nói như vậy nữa, tôi cảm thấy thật sự rất buồn nôn đó!"

"Hơn nữa, ngoại trừ đóng giả làm vợ của anh, gặp cha mẹ anh, những chuyện khác, tôi không muốn gặp anh chút nào!"

"Vì vậy nên Lục Bán Thành, những lúc không cần thiết, anh tốt nhất đừng có nói chuyện với tôi! Tôi cũng sẽ coi như anh không hề tồn tại!"

"Tôi hy vọng anh có thể thực hiện tốt giao dịch này, ngày này năm sau tôi có thể lấy được giấy li hôn của anh!"

"Đó là phòng dành cho khách đúng không? Tôi ở trong phòng đó có được không?" Hứa Ôn Noãn hỏi xong, cũng không chờ Lục Bán Thành trả lời. liền đến lôi hành lý để cạnh salon lên, tiến vào phòng đó.

Một giây trước cô còn đóng sầm cửa, giây sau còn nhớ có một chùm chìa khóa gắn trên cửa liền mở cửa ra, rút chùm chìa khóa xong, mới đóng sầm cửa lại lần nữa.

Lục Bán Thành đứng cách phòng khá xa nhưng hắn vẫn có thể nghe được tiếng cô đóng cửa phòng, còn khóa trái cửa.

Trong cổ họng Lục Bán Thành như có cái gì đó chặn lại khiến hắn thở còn không ra hơi nữa chứ nói chi là nói chuyện.

Hắn nhìn chằm chằm phía trước, nhìn thấy cảnh tượng ngoài cửa sổ đèn đuốc rã rời, cảm giác rõ ràng trong trái tim của mình có gì đó châm vào đau nhói.

Đúng vậy, Ngô Hạo vui mừng vì cô vẫn còn trong trắng, mười năm với Ngô Hạo nhưng cô vẫn sạch sẽ như vậy.

Nhưng trong nháy mắt hắn lại thấy mình làm cô vấy bẩn rồi, hắn lại đâm vào nỗi đau của cô, hắn đã quá nhẫn tâm.

Mà những câu nói yêu đương kia, lúc này lại trở thành dư thừa rồi. Dù sao trong mắt cô vẫn luôn không có hắn, cô cũng không cần tình yêu của hắn, nói ra lúc này, chỉ tự rước lấy nhục mà thôi.

Nửa tháng sau.

Qua tết một tháng, khí trời ấm áp hơn rất nhiều.

Có một thời gian Tần Chỉ Ái và Hứa Ôn Noãn không gặp nhau, cuối tuần này hai người họ hẹn nhau ở trung tâm thương mại SPK.

Hai người đi dạo đến bốn giờ chiều, cả hai đều mệt mỏi liền xách túi lớn túi nhỏ vào một quán café ở SPK ngồi.

Tần Chỉ Ái muốn uống trà sữa, Hứa Ôn Noãn uống một tách café, sau đó là một cái bánh gato.

Tần Chỉ Ái cầm muỗng khuấy trà sữa, liếc nhìn Hứa Ôn Noãn đang cúi đầu ăn bánh gato, Tần Chỉ Ái nói: "Gần đây cậu ăn khỏe quá ha Ôn Noãn!"

"Có hả?" Hứa Ôn Noãn bỏ muỗng xuống, ngẩng đầu lên cười đáp lại.

"Có a, buổi trưa lúc ăn cơm cậu ăn ba chén, quen nhau nhiều năm như vậy đây là lần đầu tiên mình nhìn thấy sức ăn của cậu mạnh như vậy đó, giờ chỉ mới qua mấy tiếng cậu lại ăn thêm bánh rồi!"

"Bánh này thật là ngon a, mình đã đến rồi thì phải nếm thử chứ, cậu không thấy mấy đầu bếp trong này ai cũng nấu ăn ngon hết sao?" Hứa Ôn Noãn uống một ngụm café, chợt nhớ đến chuyện gặp gỡ bạn bè mấy tháng trước.

Đó là ngày rằm 15 Cố Dư Sinh và Tần Chỉ Ái ra ngoài ăn tối.

Trước khi ăn cơm, Tần Chỉ Ái liền chụp lại những món này đăng lên cho bạn bè xem còn mention Cố Dư Sinh: "@Cố Dư Sinh dẫn mình đến nhà hàng mà mình thích ăn nhất."

Sau đó hai tiếng, Cố Dư Sinh lại share bài viết đó của Tần Chỉ Ái với status: "@Tần Chỉ Ái: "Đã xử lý xong, ngày mai nhà bếp của nhà hàng này sẽ là đầu bếp riêng của Tần tiểu thư."

Sau đó bài viết đó bị Tiểu Vương nhìn thấy lại được share thêm một lần nữa với status: "Hai vợ chồng này có ngày nào cẩu huyết không?"

***

Chương 833: Yêu em từ đó (13)

Nghĩ tới đây, Hứa Ôn Noãn cười khì khì: "Quen biết Anh Sinh lâu như vậy, vẫn luôn cho rằng anh ta là người bạc tình bạc nghĩa, nhưng không ngờ lại sủng cậu lên đến trời luôn, thiệt là xuất thần nhập hóa."

Bởi vì Hứa Ôn Noãn đã nói đến hai chữ đầu bếp nên Tần Chỉ Ái hiểu rõ ràng đó là chuyện ngày rằm 15, cô cười yếu ớt ngượng ngùng, che dấu hạnh phúc từ trong đang sắp tràn ra ngoài: "Cái gì đâu, trước kia không tiếp xúc với anh ấy nên không cậu không biết thôi, cho rằng anh ấy là nam thần sạch sẽ gì sao, không dám đâu, chỉ cần cậu quen thì biết, anh ấy lầy lắm luôn, hồi trước mình mời giáo viên thể hình về dạy yoga riêng, người dạy thì là nam, lúc hắn đi đến thấy mình nói chuyện hợp với thầy thì cậu biết anh ấy làm gì không? Anh ấy nói với giáo viên thể hình của mình là mình 50 tuổi rồi, sở dĩ trông còn trẻ như vậy là bởi vì mỗi năm đều lấy một khoản tiền kếch xù đi tiêm botox!"

"Còn chưa đâu nha, gần đây nhất cậu biết không? Sinh nhật Tiểu Vương, lúc trước mình làm việc ở Hối thị anh ta cũng có giúp mình rất nhiều nên mình coi anh ấy là sư phụ, muốn mua quà sinh nhật cho anh ta, Cố Dư Sinh ra vẻ như không có ý kiến gì nhưng mà lúc mình mua một cái đồng hồ cho Tiểu Vương thì kết quả cậu có biết Tiểu Vương nhận được cái gì không? Suốt cả một tuần Cố Dư Sinh cứ hành hạ người ta khiến Tiểu Vương nhìn thấy mình liền bỏ chạy như ma vậy, khiến mình bực mình muốn chết, sau đó mới biết đều là do Cố Dư Sinh hành hạ anh ấy."

Hứa Ôn Noãn vừa uống vào một ngụm café, nghe đến đó nhịn lắm mới không phun café ra ngoài: "Mình cũng không nghĩ đến thì ra Anh Sinh lại có bộ mặt đáng yêu như vậy."

"Đáng yêu?" Tần Chỉ Ái lườm cô một cái: "Ôn Noãn, hình như cậu nên tham gia một lớp tiểu học lần nữa."

Hứa Ôn Noãn cười nhẹ một tiếng, không nói gì.

Tần Chỉ Ái bưng trà sữa lên uống, uống được nửa ly xong lại nhớ tới chuyện gì, ngẩng đầu lên nói với Hứa Ôn Noãn: "À, đúng rồi thứ tư cậu đến nhà mình một chuyến được không?"

"Chi vậy?"

"Không phải cậu rất thích nhà thiết kế đồ của SP sao? Bây giờ anh ấy là nhà thiết kế riêng của mình, cho cậu đặt mua một cái theo ý thích luôn!"

"Thiệt hay giả vậy?" Hứa Ôn Noãn không thể tin nổi liếc mắt nhìn Tần Chỉ Ái sau một lát mới tin được, lại hỏi: "Không phải lại là kiệt tác của Cố Dư Sinh chứ?"

Tần Chỉ Ái cười: "Ừ" một tiếng, "Tuần trước anh ấy đi công tác, mình để anh ấy mang theo túi của mình, thuận miệng nói mình rất thích mấy túi do nhà thiết kế này làm ra nên anh ấy liền đi công tác về là đưa nhà thiết kế đó về cho mình luôn."

"Đệt đệt đệt đệt đệt đệt đệt..." Hứa Ôn Noãn cứ niệm như tụng kinh, còn chưa dứt miệng điện thoại của Tần Chỉ Ái lại vang lên.

Tần Chỉ Ái lấy điện thoại di động ra nhìn, liền quay lại giải thích với Hứa Ôn Noãn: "Là nhà tuyển dụng mà tớ mới nộp hồ sơ đó." Sau đó mới bắt máy.

"Alo, chào ngài, phải, tôi là Tần Chỉ Ái,... đúng vậy... được, làm phiền ngài quá, tạm biệt."

***

Chương 834: Yêu em từ đó (14)

Cúp máy xong, Hứa Ôn Noãn nhìn mặt của Tần Chỉ Ái liền hiểu: "Sao vậy? Lại bị từ chối rồi hả?"

"Đúng vậy, cậu nói xem có phải là bị ám quẻ rồi không? một tuần nay mình tìm việc ba lần, khi thì không nhận được CV khi thì công ty phá sản, không thì cũng bị thu mua lại, đúng là thời thế đảo điên..."

"Vậy cậu cứ ở nhà đi, giúp chồng dạy con cho thật tốt, nếu có thể thì mình còn ước mỗi ngày có thể làm vợ hiền mẹ đảm, cậu có biết bây giờ mình ngày nào đi làm về cũng mệt muốn chết không, vì công việc mà cứ suốt ngày phải chạy vạy bên ngoài. . ."

Tần Chỉ Ái nghe đến đó liền trầm mặc, qua một lát, cô nhìn Hứa Ôn Noãn chăm chú lại hỏi: "Ôn Noãn, nếu như vậy thấy món nợ của anh Bán Thành quá nặng nề quá áp lực thì lấy tiền của mình trả anh ấy trước đi."

"Thôi quên đi, nợ ai cũng là nợ, nợ thì vẫn cứ còn vậy thôi."

"Vậy bây giờ cậu và anh Bán Thành sao rồi? Có tiến triển gì không?"

Hứa Ôn Noãn bị hỏi liền sững sờ, rất nhanh lại cụp mắt, che đi vẻ không vui, lắc đầu không do dự trả lời: "Không thể, mình và anh ấy chẳng thể xảy ra chuyện gì hay có tiến triển gì hết, bây giờ mình chỉ mong thời gian trôi qua nhanh một chút, sớm kết thúc thỏa thuận này thôi."

"Ôn Noãn, mình biết chuyện của Ngô Hạo đối với cậu là một đả kích rất lớn những cũng không thể vì một mình Ngô Hạo mà lại đập chết hết những người đàn ông khác trong thiên hạ, câu cũng không thể sống cô đơn mãi như thế này cả đời..."

"Tiểu Ái, cậu lại tới nữa rồi, mình cần phải..." Hứa Ôn Noãn nói tới đây, bỗng nhiên ôm ngực, nôn khan một tiếng.

"Sao vậy?" Tần Chỉ Ái quan tâm hỏi.

"Không có gì, có thể là ngán bánh gato quá nên mắc ói thôi."

Tần Chỉ Ái yên tâm, cười nói: "Cậu dạo này cứ giống như người đang nghén vậy đó."

Hứa Ôn Noãn run đầu ngón tay nguýt Tần Chỉ Ái một cái: "Nói nhảm gì đó!"

Tần Chỉ Ái cười cười, sau đó lại chuyển sang đề tài khác.

. . . . . .

Từ SPK về, Hứa Ôn Noãn không lên xe về cùng Tần Chỉ Ái mà chặn một chiếc taxi đi về nhà Lục Bán Thành.

Lúc đi ngang qua hiệu thuốc, Hứa Ôn Noãn nghĩ đến những chuyện nói với Tần Chỉ Ái lúc nãy, liền nói với tài xế: "Bác tài, dừng ở đây là được rồi."

Trả tiền xong, mang túi đi vào hiệu thuốc cách đó năm mươi mét.

Tiếp cô là một người phụ nữ trung niên: "Tiểu thư, cô muốn mua gì?"

Hứa Ôn Noãn có chút ngượng ngùng nhỏ giọng nói: "Tôi muốn biết mình có mang thai hay không."

"Que thử thai!" người phụ nữ trung niên quay đầu lại nói với người đang lấy hàng phía sau, liền quay lại hỏi Hứa Ôn Noãn: "Mua mấy que?"

"Hai que." Mặt Hứa Ôn Noãn có một vệt hồng.

Người phụ nữ trung nhiên nhanh chóng tính tiền, sau đó đưa cho Hứa Ôn Noãn, sau đó đưa hóa đơn cho cô trả tiền.

Từ hiệu thuốc đi ra, Hứa Ôn Noãn đi chậm rì rì về phía nhà trọ của Lục Bán Thành.

Từ thang máy đi ra, cô cứ không yên thấp thỏm nhập password vào nhà.

Đi vào nhà, cô tiện tay đặt túi trên tủ giày, sau đó ngồi xổm xuống lúc thay giày, Hứa Ôn Noãn lại có tiếng bước chân, quay đầu nhìn theo bản năng, cô liền nhìn thấy Lục Bán Thành mặc tạp dề, tay cầm một cái xẻng, từ trong bếp đi ra. 

***

Chương 835: Yêu em từ đó (15)

Chỉ một giây sau, Hứa Ôn Noãn liền thu lại tầm mắt.

Đối mắt với vẻ thờ ơ của Hứa Ôn Noãn, Lục Bán Thành lại chào hỏi vui vẻ: "Ôn Noãn, em về nhà rồi sao?"

Hứa Ôn Noãn coi như Lục Bán Thành không tồn tại, liền thay giày.

Lúc cô đứng dậy, Lục Bán Thành lại nói: "Ôn Noãn, hôm nay em đi dạo phố sao? Mua gì vậy?"

Hứa Ôn Noãn ôm mấy cái túi, ngoảnh mặt làm ngơ, đi về phía phòng mình.

Lúc cô đi ngang qua người hắn, Lục Bán Thành lại mở miệng lần thứ ba: "Ôn Noãn, anh đã làm những món mà em thích ăn rồi, em nghỉ ngơi một chút trước đi, lát nữa khi nào xong anh sẽ gọi em ra ăn được không?"

Đáp lại hắn lại chỉ là sự yên lặng lướt qua.

Lục Bán Thành quay đầu lại theo bản năng, lại nhìn bóng lưng Hứa Ôn Noãn: "Em đi về có khát không? Anh rót cho em một ly..."

Chữ nước cuối cùng còn chưa nói xong, cửa phòng lại bị Hứa Ôn Noãn dùng sức đóng lại, sau đó lại nghe thấy tiếng khóa trái cửa.

Hơn một tháng nay, ngoại trừ lần về nhà cha mẹ hắn, cô mới nói chuyện cười vui vẻ với hắn, ngoài ra những lúc khác đều giống như đêm đó cô nói vậy, coi hắn như không khí vậy, không nhìn thấy, không nghe thấy.

Nếu không có gì quá bận, hắn sẽ về nhà sớm nấu cơm cho cô ăn, đừng nói là ăn một miếng, cô thậm chí còn chẳng bao giờ liếc mắt nhìn qua một cái, ngay cả những món hắn gọi giao hàng đến, cô cũng chưa bao giờ đụng đến.

Lục Bán Thành nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt, thở dài quay vào bếp.

Dù cô không ăn, hắn cũng sẽ làm.

Hắn biết cô không dễ dàng tha thứ cho hắn như vậy, nhưng hắn vẫn sẽ kiên trì để có một ngày cô sẽ tha thứ cho hắn.

Nấu cơm xong, Lục Bán Thành gõ cửa pong Hứa Ôn Noãn nhiều lần, cũng không có ai trả lời.

Mãi đến khi có chuyển phát nhanh tới cửa, Hứa Ôn Noãn cần tự mình ra ký nhận, cô mới đi ra khỏi phòng.

Sau khi ký tên xong, cô cũng không chờ nhân viên chuyển phát rời đi đã quay người trở về phòng.

Lục Bán Thành chặn trước mặt cô: "Ôn Noãn, em không thể không ăn tối, ít nhiều gì cũng phải ăn một chút."

Hứa Ôn Noãn trầm mặc lại dịch qua bên cạnh hai bước, đi vòng qua Lục Bán Thành, chuẩn bị rời đi.

Lục Bán Thành lại chắn trước mặt cô lần nữa: "Ôn Noãn, mấy ngày trước anh đi công tác, có mua quà cho em nè." Nói xong, hắn liền móc một chiếc hộp gấm từ trong túi ra.

Trong nửa tháng này, hắn từng đưa cho cô rất nhiều quà nhưng cô chưa từng cầm lấy.

Lục Bán Thành sợ cô giống như trước đây, lại không thèm nhìn tới, liền mở hộp gấm ra, trực tiếp nhét vào tay cô.

Một chiếc lắc tay kim cương rất tinh xảo.

Hứa Ôn Noãn không có chút vui mừng nào, liền trả lại cho Lục Bán Thành.

Hứa Ôn Noãn không đợi Lục Bán Thành nói hết lời, liền nhét hộp gấm lên khay trà, bước nhanh về phía phòng.

Lục Bán Thành đứng tại chỗ một lúc lâu, kéo tạp dề xuống, tiện tay bỏ lên ghế salon, sau đó đi đến cửa sổ.

Hắn nhìn chằm chằm cảnh đêm ngoài cửa sổ, nhìn không bao lâu, cửa phòng lại lần nữa được mở ra, Lục Bán Thành quay đầu lại theo bản năng, lại nhìn về phía Hứa Ôn Noãn.

Cô bé đi về phía hắn.

Trong mắt Lục Bán Thành nổi lên một tia mừng rỡ, hắn thấy cô đứng trước mặt mình, liền nhỏ giọng gọi: "Ôn Noãn."

Hứa Ôn Noãn không để ý đến hắn, liền lấy túi giấy trong tay đưa cho Lục Bán Thành.

***

Chương 836: Yêu em từ đó (16)

Lục Bán Thành cúi đầu nhìn túi giấy, như là gặp phải chuyện đáng mừng lắm vậy liền ngước mắt nhìn Hứa Ôn Noãn, mặc dù hắn đang kiềm nén lại tình cảm của mình nhưng vẫn có chút vui sướng, như đang hỏi: "Em cũng có đồ muốn tặng cho anh sao?"

Sắc mặt Hứa Ôn Noãn chưa hề động, không có ý gì muốn lên tiếng, chỉ nhấc túi giấy lên, ra hiệu Lục Bán Thành cầm.

Lục Bán Thành thấy cử động của cô liền nhận lấy, không chờ được liền mở túi ra, ngay sau đó lại có cảm giác như bị người khác hất cả chậu nước lạnh vào mặt, lại bất động đứng tại chỗ.

Trong túi giấy lại là một đống tiền mặt màu hồng.

Lục Bán Thành mím môi một hồi, trong mắt đã hiểu ý của cô. hắn vì sự chủ động khi cô đi đến trước mặt mình mà vui mừng như một chú cún con vẫy đuôi nhìn thấy chủ, lúc này những vui mừng đó đều tan thành mây khói. Hắn nhìn chằm chằm những tờ tiền kia một lúc lâu, mới nhìn Hứa Ôn Noãn.

Hứa Ôn Noãn vẫn không muốn nói chuyện với hắn, giống như không hề nhìn thấy đau khổ và lạc lõng trong ánh mắt hắn, mặt không có chút cảm xúc nào quay người muốn đi về phía phòng mình.

Cô đi được hai bước, cô lại như nghĩ đến chuyện gì, dừng bước, cô đưa lưng về phía hắn, không quay đầu lại, nhàn nhạt nói chuyện: "Đó là một trăm ngàn, tôi còn thiếu anh chín trăm ngàn." Nói xong, cô liền nặng nề bước chân vào phòng.

Đầu ngón tay Lục Bán Thành cầm túi giấy mà run run, mãi đến khi trong nhà có tiếng cô đóng cửa phòng lại, hắn mới cúi đầu, liếc mắt nhìn tiền trong túi.

Nữa tháng, hắn cho rằng cuối cùng cô cũng chịu nói chuyện với hắn, nhưng cô chỉ trả tiền cho hắn...

. . . . . . .

Cửa khóa trái, Hứa Ôn Noãn nhắm mắt lại, tựa trên cửa một hồi, sau đó cô mới lê thân thể mệt mỏi về phía giường.

Mới nằm xuống xong, tay cô lại đụng phải túi của mình, chợt nhớ ra trong lúc mình về nhà có mua que thử thai, liền quay đầu nhìn chằm chằm túi một lát, mới ngồi dậy lần nữa, lấy những que đã mua ra, sau đó nhét vào trong váy ngủ, một lần nữa ra khỏi phòng.

Cô coi như Lục Bán Thành đứng cạnh cửa sổ như không tồn tại, liền đi thẳng vào nhà vệ sinh.

Đóng cửa, Hứa Ôn Noãn ngồi trên bồn cầu, hít sâu hai cái, sau đó mới ngồi xổm lên, lấy que thử thai bỏ trong túi váy ra, xé bao bì bên ngoài.

Chờ mấy phút sau mới có kết quả, Hứa Ôn Noãn không rời khỏi nhà vệ sinh mà trực tiếp cầm một cái que nhìn chằm chằm không chớp mắt.

Cô càng thấp thỏm, mãi đến cuối cùng nhìn thấy hai vạch thẳng hiện lên, cả người cô lại trở nên hoảng hốt. 

Gần đây công việc quá bận rộn, cô vẫn không để ý đến bản thân, nếu không phải lúc nãy Tần Chỉ Ái nói những chuyện như vậy khiến cô quên mất chuyện tối hôm đó cô và Lục Bán Thành phát sinh quan hệ hoàn toàn vẫn không có kinh cả tháng nay.

Thân thể cô, cô biết rõ nhất, Tiểu Ái không đánh thức cô, cô cũng không nghĩ đến những chuyện kia, cô còn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện mình mang thai.

Không nghĩ tới, nhưng không có nghĩa là nó sẽ không xảy ra...

Hứa Ôn Noãn mím mím môi, hai mắt vô thần ngồi chồm hổm trên bồn cầu một lúc lâu mới đứng dậy, dấu tất cả những thứ vừa mang vào, đi ra khỏi nhà vệ sinh.

***

Chương 837: Yêu em từ đó (17)

Trong lòng cô có chuyện, đi rất vội vàng, khiến một cái que thử thai rơi xuống đất.

. . . . . .

Trở lại phòng, Hứa Ôn Noãn nằm trên giường không nhúc nhích một lúc lâu, não mới từ từ xoay chuyển mà suy nghĩ.

Cô mang thai, là tác phẩm của Lục Bán Thành, là người đàn ông cô ghét nhất trên thế giới này.

Từ sau đêm đó, cô liền muốn không có bất cứ qua lại gì với hắn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net