Chương 841-850: Yêu em từ đó (21-30)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 841: Yêu em từ đó (21)

Hứa Ôn Noãn nói "Được" với bác sĩ, sau đó bình tĩnh như hoàn toàn không có chuyện quan trọng gì xảy ra, giống như người sắp phá thai không phải là cô vậy.

Cầm hóa đơn đi nộp viện phí, đi đến trước cửa phòng thu phí ở lầu một, trả tiền xong, Hứa Ôn Noãn lại bắt đầu tiến hành một loạt các loại kiểm tra.

Đúng 12 giờ trưa, tất cả các loại xét nghiệm đều có kết quả, sức khỏe của cô không hề có bất cứ vấn đề gì, chiều nay ba giờ có thể phẫu thuật phá bỏ đứa bé.

-

Buổi sáng, Đậu Phộng Nhỏ còn phải đi chích ngừa, Tần Chỉ Ái dẫn bé đi về đến nhà cũng đã là giờ cơm trưa, sau khi dỗ Đậu Phộng Nhỏ nhỏ ngủ trưa xong, mới là hai giờ chiều, đợi đến khi mẹ Tần mang Đậu Phộng Nhỏ qua nhà cũ chơi với Cố lão gia, Tần Chỉ Ái liền thay đồ đi đến Cố thị một chuyến.

Nhân viên tiếp tân biết Tần Chỉ Ái liền cười híp mắt, gọi "Cố phu nhân" xong, sau đó liền chạy đến thang máy giúp cô bấm nút mở cửa.

Thang máy đi thẳng đến tầng cao nhất của Cố thị, sau đó Tần Chỉ Ái đi ra bước về phía phòng làm việc của Cố Dư Sinh.

Thư ký của hắn ngồi trước bàn làm việc, nhìn thấy cô thì hoàn toàn không có chút kinh ngạc nào mà dừng việc đang làm dở, đứng dậy đón cô: "Cố phu nhân, cô tới rồi?"

Tần Chỉ Ái mỉm cười, ừ một tiếng, sau đó lại nhìn vào cửa phòng làm việc đang mở rộng của Cố Dư Sinh, thấy bên trong không có một bóng người liền nhìn lại phía thư ký hỏi: "Dư Sinh đâu?"

"Cố tổng đang họp, anh ấy đã dặn tôi thấy chị đến thì mời chị vào văn phòng của chị ngồi."

Văn phòng? Cố Dư Sinh thật sự sắp xếp cho cô làm việc trong Cố thị thật sao?

Tần Chỉ Ái cười cười, sau đó liền nói cảm ơn với thư ký.

"Cố phu nhân không cần khách sáo, mời đi bên này!" thư ký lễ phép mời cô vào phòng.

Đẩy cửa ra, lọt vào tầm mắt của cô là một căn phòng còn xa hoa hơn so với phòng làm việc của Cố Dư Sinh.

Thư ký đứng ở cửa, còn chưa đi vào, cô đã nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Tần Chỉ Ái, liền cười híp mắt, sau đó còn giải thích rõ ràng: "Cố phu nhân, đây là văn phòng mà sáng nay Cố tổng đã gọi người đến trang hoàng."

"Thật sao?" Tần Chỉ Ái nhìn thư ký cười, không chờ cô ấy trả lời thật hay giả lại nói tiếp: "Cô có chuyện gì thì đi làm tiếp đi!"

"Được, Cố phu nhân, có chuyện gì chị cứ gọi điện thoại nội tuyến."

"Ừ." Tần Chỉ Ái cười cười đợi sau khi thư ký ra khỏi phòng liền đóng cửa lại một cách nhẹ nhàng, sau đó cô mới nhớ tới thư ký còn chưa nói cho cô biết cô phải làm gì.

Thôi kệ đi, lát nữa hỏi Cố Dư Sinh...

Cô dựa trên cửa phòng, nhìn văn phòng rộng rãi cách vách phòng làm việc của Cố Dư Sinh, xem xét cẩn thận một lúc lâu.

Trên bàn trà có một bó hoa tường vi mà cô yêu thích, bên cạnh đó còn có một dĩa trái cây, trong đó còn có đào, là món gần đây cô rất thích anh, bên cạnh bàn làm việc còn có một cái rương nhỏ, bên trong chứa đầy đồ ăn vặt, đa số đều là những món dạo gần đây cô đang ghiền, ngay cả rèm cửa sổ cũng là loại mà cách đây mấy ngày hắn và cô đi trung tâm thương mại nhìn thấy được cô khen đẹp...

Một loại cảm động bao phủ trái tim Tần Chỉ Ái, khiến trong mắt cô bỗng nhiên có một giọt nước sáng lấp lánh.

***

Chương 842: Yêu em từ đó (22)

Một lúc lâu, Tần Chỉ Ái mới ngồi dậy, cất bước đi đến trước bàn làm việc.

Trên máy tính còn có một tài liệu, nhìn vào cảm thấy thật sự rất chói mắt.

Trong hình là hình cô lúc nộp hồ sơ thực tập ở Cố thị.

Bên cạnh hình, dòng thứ nhất là họ tên của cô, Tần Chỉ Ái.

Bên dưới là chức vị: Vợ của Cố Dư Sinh.

Bên dưới màn hình còn có một tờ giấy, Tần Chỉ Ái rút ra, lọt vào mắt cô là chữ viết rồng bay phượng múa của Cố Dư Sinh: "Đối với anh mà nói, nghề nghiệp tốt đẹp nhất trong của đời em chính là làm vợ của Cố Dư Sinh."

-

Tối qua Lục Bán Thành ngủ khá trễ, sáng nay thức dậy đã là chín giờ tối.

Buổi sáng hắn đã hẹn gặp mặt khách hàng nên Lục Bán Thành vội vã ăn mặc chỉnh tề đến công ty.

Bận bịu đến đúng mười hai giờ trưa, Lục Bán Thành cuối cùng cũng có thời gian lười biếng một chút, qua không bao lâu, liền nhận được điện thoại của thư ký nhắc chiều nay ba giờ hắn có hội nghị phải tham dự.

Sau khi cúp điện thoại nội tuyến, Lục Bán Thành bắt đầu tìm kiếm những tư liệu cần cho hội nghị, sau đó chợt nhớ đến tuần trước hắn phải về nhà sớm nên tài liệu đó để quên ở nhà rồi.


Nhìn lướt qua thời gian trong màn hình máy tính một chút, thời gian cách hội nghị còn tới hai tiếng đồng hồ, vừa đủ thời gian đi đi về về từ nhà đến công ty, sau đó hắn liền cầm áo khoác và chìa khóa xe đứng lên vội vàng đi xuống lầu.

Từ thang máy đi ra, đến trước cửa nhà, còn chưa nhập password vào nhà, cửa đã bị mở ra.

Là người dọn dẹp làm theo giờ đến đúng lúc người đó đang thu dọn tủ giày thì nghe thấy tiếng động bên ngoài.

"Lục tiên sinh, anh đã về?" nhân viên cười híp mắt chào hỏi.

"Ừm." Lục Bán Thành cười một cái, thay giày, vội vã đi vào thư phòng. bạn nào muốn đọc trước full liên hệ : [email protected]

Tìm kỹ tư liệu một lát Lục Bán Thành nhanh chóng mở cửa đi ra, mang giày, lúc Lục Bán Thành vừa chuẩn bị mở cửa rời khỏi nhà, trong nhà vệ sinh lại truyền đến tiếng gọi của nhân viên đó: "Lục tiên sinh?"

Lục Bán Thành không nói gì, dừng lại động tác nhìn về phía nhà vệ sinh.

Rất nhanh, nhân viên đã đưa đến một đồ vật cho hắn.

"Lục tiên sinh, đây là thứ tôi nhìn thấy lúc dọn nhà vệ sinh, nằm trong góc tường..."

Lục Bán Thành nhìn đồ vật trong tay người đó, sau đó lại ổn định sắc mặt.

Que thử thai... trong nhà hắn sao lại có thứ này?

"Lục tiên sinh, đây là que thử thai, kết quả trên đó là hai vạch đỏ, điều này cho biết Lục phu nhân đã mang thai rồi.." nhân viên làm theo giờ hoàn toàn không để ý đến sắc mặt của Lục Bán Thành, liền cười híp mắt, chúc mừng hắn một tiếng: "Lục tiên sinh, chúc mừng anh nha!"

Nhân viên đó còn chưa nói xong, Lục Bán Thành đột nhiên đưa tay ra, giật lấy que thử thai trên tay cô ấy.

Hắn cúi đầu, nhìn chằm chằm que thử thai một lúc lâu, mới ngẩng đầu lên lẩm bẩm hỏi nhân viên lại lần nữa: "Mang thai sao?"

"Đúng vậy..."

Nhân viên đó vừa nói xong hai chữ đó, Lục Bán Thành liền quay đầu cũng chẳng cầm tài liệu đặt trên tủ giày mà liền chạy ra khỏi nhà, bấm thang máy, chờ cửa thang máy, đến khi cửa vừa mở ra, hắn đã không chờ được nữa mà lao vào.

Trong thang máy, Lục Bán Thành gọi cho Hứa Ôn Noãn một cú điện thoại.

Điện thoại reo rất lâu nhưng cũng không có người bắt máy.

Lục Bán Thành đổi thành nhắn tin, vừa bấm vừa đi về phía xe: "Ôn Noãn, bây giờ em đang ở đâu?

***

Chương 843: Yêu em từ đó (23)

Gừi tin nhắn đi xong, điện thoại của hắn vẫn giống như một tảng đá, không có hồi âm.

Lục Bán Thành lại tiếp tục gọi cho Hứa Ôn Noãn một cú điện thoại, vẫn là trong tình trạng không bắt máy, hắn tàn nhẫn đạp chân ga, đi thẳng đến công ty của Hứa Ôn Noãn.

Hỏi người tiếp tân xong mới biết, hôm nay cô xin nghỉ, không đi làm.

Lại trở lại xe, Lục Bán Thành nhận được điện thoại của thư ký nhắc hắn còn 10 phút nữa là bắt đầu họp.

Lục Bán Thành lại trả lời câu: "Hủy cuộc họp chiều nay cho tôi." Sau đó liền cúp máy, vừa gọi điện thoại cho Hứa Ôn Noãn, vừa lái xe đến những nơi mà hắn biết cô thường hay đến để tìm cô.


-

"Đối với anh mà nói, nghề nghiệp tốt nhất của em trong cuộc đời này chính là làm vợ của Cố Dư Sinh."

Có người nói, tình yêu đi đến tận cùng sẽ trở thành củi, gạo, dầu, muối, tương, giấm, trà, nhưng đến bây giờ, tình cảm của Cố Dư Sinh và cô vẫn tươi mới như lúc ban đầu.

Nói không chừng sau này hắn lúc nào cũng sẽ như vậy, cứ mang lại cho cô thật nhiều xúc động và bất ngờ.

Tần Chỉ Ái nhìn chằm chằm tờ giấy mà Cố Dư Sinh viết, đầu ngón tay lại vuốt ve mấy chữ trên bảng chức vị: "Vợ của Cố Dư Sinh." Trong lòng lại có một loại ấm áp tràn lan.

"Đang nhìn gì vậy?" cửa phòng làm việc được đẩy ra, lại là âm thanh tao nhã của Cố Dư Sinh truyền tới.

Tần Chỉ Ái tập trung tinh thần, cầm bảng chức vị trên tay nhìn về phía Cố Dư Sinh.

Cố Dư Sinh giơ tay lên, nới lỏng cravat xong, đã nhìn thấy đồ mà cô cầm trên tay, liền đi về phía cô, lại hỏi: "Thế nào? Công việc này sắp xếp như vậy, em có hài lòng không?"

Tần Chỉ Ái nhìn chằm chằm Cố Dư Sinh càng ngày càng đến gần mình, chỉ cảm thấy hô hấp có chút bất ổn.

Hắn và cô rõ ràng đã ở bên nhau lâu như vậy, có thể nói mỗi lần nhìn kỹ hắn lại là một lần cô cảm thấy hoảng loạn, giống như lúc còn trẻ vậy

Thật là không có tiền đồ... Tần Chỉ Ái thầm mắng chính mình trong lòng một câu, sau đó liền ngước đầu lên nhìn về phía Cố Dư Sinh, cười: "Vậy công việc này lương được bao nhiêu vậy?"

Cố Dư Sinh nhìn đôi mắt của cô hai giây, sau đó lại đi đến trước mặt cô, đưa tay kéo eo của cô, hơi khom người tiến đến tai cô, mở miệng, giọng nói như trêu hoa ghẹo nguyệt: "Để anh hôn một cái liền cho em lãnh lương!"

Bên tai trắng trẻo của Tần Chỉ Ái có chút hồng, cô cụp mắt lông mi dài cứ như vậy rũ xuống.

Cố Dư Sinh không chờ cô nói chuyện, liền tìm kiếm môi cô, nhẹ nhàng hôn.

Hắn và cô đã làm rất nhiều lần, dạo gần đây hắn lại càng được tẩm bổ nên mỗi lần đụng trúng cô liền giống như một cậu bé mới biết yêu, kích động mà khát vọng cứ không ngừng dâng trào.

Hắn hôn lúc dịu dàng lúc mạnh mẽ, đến cuối cùng không thể chịu nổi, một lúc lâu mới cố gắng bình tĩnh kiềm chế lại máu nóng đang cuồn cuộn trong người, rời hỏi môi cô một chút.

Hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp của cô, nhìn một lúc lâu mới giơ tay lên, dịu dàng vuốt ve gò má cô, nói rất nhỏ: "Nếu như hôn một cái, trả lương một lần, anh muốn hôn đến phá sản luôn!"

***

Chương 844: Yêu em từ đó (24)

Tần Chỉ Ái trừng mắt nhìn Cố Dư Sinh một cái, mặt lại càng đỏ hơn.

Cố Dư Sinh cúi đầu, hôn mi tâm của cô, bỗng nhiên đổi đề tài: "Hôm nay thời tiết rất tốt, chúng ta cũng xong chuyện rồi, ra ngoài một chút đi!"

. . . . . . .

Cố Dư Sinh không để Tiểu Vương lái xe mà tự mình chở Tần Chỉ Ái đi.

Hơn ba giờ chiều, trên đường rất thông thoáng, Cố Dư Sinh lái xe rất thành thục, không lâu sau liền đến thành phố A.

Dừng xe xong, Cố Dư Sinh nắm tay Tần Chỉ Ái đi đến cổng trường.

Những năm gần đây, trường học đã được tân trang lại, nhưng 10 năm trước vườn cây nhỏ, hồ nhân tạo và những bậc thang dài kia vẫn còn nằm ở đó, đồng phục của học sinh cũng không thay đổi nhiều lắm, cũng giống như lúc hắn và cô còn đi học.

Tần Chỉ Ái và Cố Dư Sinh đi nửa vòng trong trường, lúc đang nhìn đến một bậc thang dài, bỗng nhiên có ảo giác như thời gian quay trở lại, Tần Chỉ Ái ôm cánh tay hắn, một ngón tay chỉ vào bậc thang kia, nói: "Dư Sinh, anh biết không? Lần đầu tiên em gặp anh, chính là ở đó, em là học sinh mới, anh còn giúp em ôm hành lý.

Sau đó cũng tiện tay ôm luôn trái tim của cô đi....

Có chuyện này sao? Cố Dư Sinh nhìn chằm chằm bậc thang dài, nhìn một lúc lâu, cũng không nhớ đến chuyện mà Tần Chỉ Ái nói.

Thì ra khi hắn còn trẻ, lúc bên tai hắn không ngừng vang lên ba chữ Tần Chỉ Ái, cô đã gặp hắn...

Rất nhiều lúc khi còn trẻ, đi học, bình thường thì không có gì nhưng đến lúc này khi đi thăm lại chốn xưa thì trong đầu đều có thể có những ký ức hiện lên một cách rõ ràng, mỗi ngóc ngách đều có một chuyện gì đó liên quan đến bọn họ.

"Lần đầu tiên em biết đến tên của anh là lúc đứng ở trước cửa phòng ăn, anh đứng ở chỗ này gọi điện thoại, trong tay còn cầm chai nước trống không đã uống hết, lúc đó tuy anh chỉ tùy tiện ném đại nhưng lại rơi đúng vào thùng rác, khiến cho rất nhiều nữ sinh trầm trồ khen ngợi rít gào... sau đó em mới có thể biết tên của anh từ miệng của những người đó... Dư Sinh, anh có biết không? Vào lúc đó trong trường có rất nhiều nữ sinh thầm yêu anh á!"

"Lúc em đi học thích nhất là lúc chạng vạng đến sân bóng, bởi vì anh và nhóm Ngô Hạo thường hay chơi ở đó..."

Cố Dư Sinh nhìn chằm chằm ngón tay mà Tần Chỉ Ái chỉ, nhớ đến hồi cấp ba, cũng có một lần cô và mấy người bạn đứng ở đó, bàn tán xì xào gì đó, có một người bạn nam chạy đến đưa đồ uống cho cô, cô nhận, sau đó người bạn nam đó lại đỏ mặt chạy đi, sau đó có lẽ cô đi nhiều nên mệt, ngồi xuống với mấy người bạn đang đi cùng, mở chai nước ra, để bên cạnh, hắn nhìn chai nước chướng mắt nên giả vờ đá bóng đến trúng chai nước khiến nước đổ hết ra ngoài.

"Dư Sinh, anh cười gì vậy?" bạn nào muốn đọc trước full liên hệ : [email protected]

Hắn sao có thể nói cho cô biết lúc trước hắn từng bởi vì ghen mà làm những chuyện trẻ trâu như vậy chứ?

Cố Dư Sinh lắc lắc đầu, thu lại tầm mắt, lại dẫn Tần Chỉ Ái đi đến trước cổng trường.

Đứng trước cổng trường, Cố Dư Sinh vốn định đưa Tần Chỉ Ái đến nơi tiếp theo, nhưng bỗng nhiên lại nhớ ra một chuyện. 

***

Chương 845: Yêu em từ đó (25)

Mười năm, lâu như vậy, Cố Dư Sinh cũng không biết chỗ mà hắn muốn đến có còn hay không, nhưng lại thử nắm tay Tần Chỉ Ái đi tới.

Không ngờ chỗ trước đây hắn thuê sách vẫn còn, có điều không còn là chỗ cho thuê sách mà đã trở thành nhà sách.

Trước cửa dựng một biển quảng cáo rất lớn, là quyển sách mới tung ra thị trường: "Yêu em từ đó" tác giả là một người mà Cố Dư Sinh biết vì cách đây không lâu hắn đã nhìn thấy sách của Tần Chỉ Ái đọc tên tác giả là Diệp Phi Dạ.

Tần Chỉ Ái không hiểu tại sao Cố Dư Sinh lại dẫn cô đến đây, Cố Dư Sinh không trả lời, nắm tay cô đi vào đi tới góc thứ nhất, lúc nhìn thấy chồng sách cũ, trang bìa đều đã mục nát, lại có vài quyển nội dung bên trong bị mất vài trang rồi.

"Dư Sinh, anh tìm sách cũ làm gì?" Tần Chỉ Ái ngồi xổm xuống, nhìn thấy Cố Dư Sinh lật từng quyển từng quyển, không nhịn được hỏi.

Cố Dư Sinh không lên tiếng, kiên trì tìm một lúc lâu, hắn mới cầm hai quyển sách, đứng dậy, đưa đến trước mặt Tần Chỉ Ái: "Chỉ có thể tìm thấy hai quyển này, quyển kia chắc mất rồi quá!"

"Tìm cho em làm gì?" Tần Chỉ Ái kinh ngạc hỏi, nhìn thấy Cố Dư Sinh không có ý muốn trả lời, liền nhận lấy hai quyển sách, sau đó cúi đầu nhìn tên sách: 《 Thúc thúc, yêu cháu đi 》, 《 Thấy giáo ác ma, người thật là xấu 》.

Cố Dư Sinh nhìn chằm chằm Tần Chỉ Ái lúc cô xem sách, nửa ngày cũng không phản ứng gì, sau đó lại giống như nhớ lại chuyện cũ, lại ừm một hồi, mới mở miệng nói: "Đen tối một chút, nữ sinh mới yêu."

Nghe được những câu này, Tần Chỉ Ái mới hiểu được, cô trừng mắt ngẩng đầu nhìn hắn, mới nói: "Thì ra ngày đó không phải anh cười trong điện thoại mà là nghe thấy em nói câu đó mới bật cười!"

Cố Dư Sinh nhíu nhíu mày, lấy hai quyển sách trong tay cô để lại chỗ cũ, sau đó liền kéo tay cô đi ra ngoài.

Vừa mới đi ra khỏi nhà sách, Tần Chỉ Ái đột nhiên rút tay ra khỏi tay hắn, bước nhanh về phía trước chắn trước mặt của hắn, mới mở đôi mắt to tròn đen lay láy ra vui mừng hỏi hắn: "Dư Sinh, thì ra từ lúc đó anh đã để ý đến em sao?"

Bị người khác nói trúng tim đen, Cố Dư Sinh đang cười cũng nhíu mày cứng rắn nói: "Nói nhảm cái gì!"

Sau đó liền nắm lại tay cô, đi về phía xe, đi được hai bước lại giải thích: "Anh chỉ là vô tình nghe được thôi."

Cố Dư Sinh lúc trẻ thường không có hứng thú với con gái, hắn sao có thể "vô tình nghe thấy" chứ, đi nghe cô và bạn học nói chuyện, giải thích một hồi lại biến thành giấu đầu lòi đuôi, khẳng định là từ lúc đó hắn đã để ý đến cô rồi!"

Tần Chỉ Ái cảm thấy trong lòng như có một dòng mật ong được rót vào, cực kỳ ngọt ngào, lại đi theo Cố Dư Sinh giật giật vạt áo của hắn: "Đúng rồi, là vô tình, vô tình nghe thấy thôi!"

, , , , , , ,

Trở lại xe, thời gian còn sớm, Cố Dư Sinh và Tần Chỉ Ái đã đi xem phim, xem xong, hắn lại đưa cô đến Trần ký ăn tối.

Từ Trần ký đi ra, đã là chín giờ tối. 

Cố Dư Sinh lại dắt tay Tần Chỉ Ái đi dọc theo con đường dành cho người đi bộ, ngược hướng với bãi đậu xe.

Cố Dư Sinh vẫn mua trà sữa cho cô như lúc trước.

Lúc đi ngang qua chỗ Cố Dư Sinh đã từng giúp Tần Dương bắn kẻ xấu, Tần Chỉ Ái bỗng nhiên lại nhìn thấy quán café kia, không nhịn được liền hỏi: "Dư Sinh, lúc trước sao anh lại muốn nhập ngũ?"

***

Chương 846: Yêu em từ đó (26)

Vì sao lại muốn làm quân nhân?

Vấn đề này hắn vẫn không biết nên trả lời như thế nào.

Mỗi người đàn ông khi còn trẻ đều mang trong mình nhiệt huyết muốn bảo vệ thế giới.

Ban đầu, hắn muốn trở thành một anh hùng cái thế, sau đó nhập ngũ, hắn lại nhìn thấy những bộ phim tài liệu về mấy trận động đất ở Đường Sơn, hoặc là những thiên tai ở Vấn Xuyên, còn có chuyện phần tử khủng bố ném bom ở trạm xe lửa Côn Minh hai năm trước đó. . .

Đều là những người cùng sinh sống trên cùng một lãnh thổ, có chung quốc tịch, mỗi người đều có nghĩa vụ, có trách nhiệm phải cống hiến sức mình cho sơn hà tổ quốc.

Vì vậy cuối cùng làm lính không còn là một giấc mộng, mà lại trở thành một trách nhiệm, nghĩa vụ, là sự tận trung, trở thành một tín ngưỡng.

Tần Chỉ Ái nhìn thấy Cố Dư Sinh lại trầm mặc, rõ ràng hắn cũng không biết nên trả lời như thế nào, liền không chờ hắn mở miệng, cô đã nói tiếp: "Ngày đó lúc em nhận được tin tức anh bị mất tích, em thật sự sợ, bây giờ nghĩ lại, cũng vẫn sợ, thế nhưng em vẫn hiểu rõ nếu như tương lai đất nước này lại gọi anh một lần nữa, em sẽ lại phải để anh đi.

Bởi vì, giống như anh nghĩ vậy, vùng non sông này có anh bảo vệ, mà em cũng phải trả giá bằng anh.

. . . . . .

Lúc đi ngang qua quãng trường, Cố Dư Sinh không hẹn mà cùng Tần Chỉ Ái đứng lại, nhìn về phía hồ ước nguyện.

Đêm đó, cô hát "Đích" cho hắn nghe, giống như lúc này hắn vẫn có thể nghe thấy giọng hát của cô vậy.

Xung quanh rõ ràng có rất nhiều người qua lại, rất ồn ào, còn có tiếng xe cộ, tiếng còi xe inh ỏi nhưng Cố Dư Sinh và Tần Chỉ Ái giống như không nghe thấy được, giai điệu quen thuộc nhẹ nhàng kia lại vang lên bên tai.

"Trở lại lúc bắt đầu, còn nhớ lúc đó là một ngày mưa, anh ôm em vào lòng thật chặt, nói anh sẽ mãi mãi yêu em."

. . . . . . . .

Lúc lái xe về nhà, Cố Dư Sinh vẫn đi trên con đường trước đây, lúc đi ngang qua mấy cửa hàng tiện lợi, Tần Chỉ Ái còn chưa nói gì, hắn đã dừng xe lại, Cố Dư Sinh giống như là tâm linh tương thông với cô vậy.

Hai người dù chẳng nói gì nhưng vẫn có thể hiểu đối phương muốn gì.

Cố Dư Sinh đi vào cửa hàng tiện lợi, mua hai cây bút. Sau khi ra ngoài liền đưa cho Tần Chỉ Ái một cây.

Tần Chỉ Ái lấy tiền từ trong ví ra, một tờ đưa cho Cố Dư Sinh, một tờ mình giữ. 

Cố Dư Sinh viết: "Tình yêu đẹp nhất chính là vì em mà trân trọng quãng đời còn lại."

Tần Chỉ Ái viết: "Tình yêu đẹp nhất chính là vì anh mà trân trọng quãng đời còn lại."

Hai người cùng xuống xe, đi vào hai cửa hàng tiện lợi khác nhau.

Lúc Tần Chỉ Ái đi ra, lại thấy Cố Dư Sinh đang hút thuốc.

Cô dừng bước một khoảng, lúc thấy Cố Dư Sinh mới từ từ đi đến trước mặt hắn.

Hắn nhận ra cô đến gần, ngẩng đầu lên nhìn cô một chút, sau đó liền dập thuốc.

Hắn quay người, muốn mở cửa xe cho cô, cô chợt lên tiếng gọi: "Dư Sinh."

"Hửm?" Cố Dư Sinh dừng lại động tác, nhìn cô.

Ánh đèn buổi tối khiến hắn lại càng đẹp trai, Tần Chỉ Ái nhẹ nhàng chớp mắt, mới lên tiếng nói: "Anh còn nhớ lần đầu tiên anh đến Hàng Châu tìm em, những lời mà trong đình nhỏ anh đã nói với em không?"

Cố Dư Sinh không nói gì, nhìn chằm chằm Tần Chỉ Ái không chớp mắt.

"Anh nói em yêu anh rất oan ức, xin lỗi em, sau này sẽ không để em phải chịu oan ức nữa." Tần Chỉ Ái cụp mắt nhìn về phía Cố Dư Sinh, ngữ khí rất nhẹ, nhưng lại mang theo một loại kiên định chưa từng có: "Kỳ thật lúc đó em cũng rất muốn nói với anh..."

***

Chương 847: Yêu em từ đó (27)

"Không oan ức, yêu anh không oan ức chút nào hết."

"Bởi vì em nguyện chịu đựng tất cả những căm ghét và lạnh lùng của anh, chỉ vì yêu anh từ đó."

Cách đó không

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net