Chương 881-890: Yêu là tác thành, không phải chiếm hữu (1-10)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 881: Yêu là tác thành, không phải chiếm hữu (1)

Xe cộ rất đông, bên tai hắn là một loạt những tiếng còi inh ỏi chói tai.

Hắn giống như đóng băng giữa đường, não trống rỗng, không nhúc nhích.

Không ai biết hắn thẹn quá hóa giận, ác liệt nhìn cô, trái tim đau đớn.

Cũng không ai biết hình ảnh tối qua cô gào khóc đã ảnh hưởng đến thế giới nội tâm của hắn như thế nào.

Thậm chí hắn còn bỏ qua chuyện cô đã phá thai đứa con của hắn, thậm chí còn bỏ luôn hội nghị trong công ty mà chạy đến tìm cô, chỉ muốn nói với cô tôi sẽ đồng ý cứu cha của cô, chỉ vì muốn làm cô an lòng.

Đến rồi mới biết, thì ra cô đã sớm có người khác chăm lo.

Đến rồi mới biết, thì ra tất cả những lo lắng giãy dụa của hắn từ tối qua đến nay đều là dư thừa.

Nhưng những điều đó có nghĩa là gì?

Là hắn quá ngốc, nhìn thấy cô khổ sở, liền cho rằng thế giới của mình đang nổ đùng đùng đến long trời lở đất, sau đó liền quên mất mình trong mắt cô từ trước đến nay vẫn chưa hề tồn tại.

Thiệt thòi còn phải thỏa hiệp, con chẳng cần sự thỏa hiệp của hắn, hắn có quan tâm cô, yêu thương cô đến mức nào đối với cô mà nói cũng chỉ là phiền phức dư thừa mà thôi. . . Trên khuôn mặt tuấn nhã của Lục Bán Thành lại có một tia trào phúng.

Đủ rồi, quá đủ rồi!

Tất cả về người phụ nữ này từ lúc cô ta phá đứa con của hắn đã hết rồi, không còn quan hệ gì với mày nữa, chỉ là mày đơn phương ngu ngốc mà thôi.

Cô sống tốt hay không tốt, cũng chẳng cần mày bận tâm, vì mày mãi mãi cũng không phải là đối tượng mà cô yêu thương.

Một tiếng còi xe vang lên, Lục Bán Thành phục hồi lại tinh thần, quay đầu quyết tuyệt cất bước đi.

-

Hai ngày trước Ngô Hạo vô tình biết chuyện của ba Hứa Ôn Noãn trên bàn ăn, là đồng nghiệp của Hứa Ôn Noãn nói cho hắn biết bác Hứa bị bệnh.

Cho dù Hứa Ôn Noãn và hắn chia tay đã được nửa năm nhưng chuyện lúc trước hai người đã từng thân thiết với nhau bao nhiêu nên khi hắn biết tin, liền chạy đến bệnh viện thăm ba Hứa, sau đó còn giúp tìm bác sĩ tốt nhất cho ông.

Ngô Hạo đến bệnh viện vài lần cho đến sáng sớm hôm nay mới đụng mặt Hứa Ôn Noãn trong phòng bệnh.

Cô đến thì Ngô Hạo đang chuẩn bị đi, mẹ Hứa tiễn hắn, sau khi rời khỏi phòng bệnh xong lại gọi hắn: "Tiểu Hạo."

Cho dù bây giờ hắn không phải là con rể của bà nhưng và vẫn gọi theo thói quen.

Ngô Hạo dừng bước, quay đầu nhìn bà: "Bác gái, có chuyện gì, bác cứ nói."

Mẹ Hứa do dự một chút, mới ngập ngừng nói: "Tiểu Hạo, con có một người bạn tên là Lục Bán Thành đúng không?"

Ngô Hạo khẽ gật đầu một cái.

"người đó và cha của Ôn Noãn có tủy tương ứng, con có thể giúp..." mẹ Hứa còn chưa nói hết đã bị Hứa Ôn Noãn đang trên đường đến bệnh viện thăm ba cắt ngang: "Mẹ!"

Mẹ Hứa ngậm miệng.

Hứa Ôn Noãn đi đến liếc mắt nhìn Ngô Hạo, không nói gì liền kéo mẹ vào phòng.

Hứa Ôn Noãn ra khỏi phòng bệnh, Ngô Hạo còn chưa rời khỏi bệnh viện, ngồi trong hành lang, nghe thấy tiếng cô mở cửa liền quay người gọi: "Ôn Noãn."

Hứa Ôn Noãn ngoảnh mặt làm ngơ, vọt thẳng đến thang máy.

Ngô Hạo đuổi theo.

Từ thang máy đi ra, lúc Hứa Ôn Noãn đứng ở lối chờ taxi, Ngô Hạo liền ngăn cản cô: "Bây giờ gọi xe không được đâu, em đi đâu anh đưa em đi!"

"Không cần, cảm ơn." Hứa Ôn Noãn đi vòng qua Ngô Hạo, đến ven đường.
***

Chương 882: Yêu là tác thành, không phải chiếm hữu (2)

Ngô Hạo không có ý miễn cưỡng cô, im lặng không lên tiếng, đứng một bên chờ xe với cô.

Nhưng chờ chừng 20 phút, Hứa Ôn Noãn vẫn không thấy chiếc taxi nào trống, Ngô Hạo lại hỏi: "Em muốn đi đâu?"

Hứa Ôn Noãn không để ý đến Ngô Hạo, vẫn tiếp tục chờ một lúc, sau đó nghĩ đến tối qua mẹ của cô đưa cho cô một tấm thẻ ngân hàng, nói là Ngô Hạo đưa cho bà, mà cô lại để quên nó ở nhà rồi nên mở miệng: "Về nhà"

Hắn thấy cô trả lời như vậy chắc là đã dao động, vội vàng nói: "Chờ anh ở đây một chút, anh lái xe qua."

Hứa Ôn Noãn gật đầu, không nói gì thêm.

Xe được lái tới rất nhanh, Ngô Hạo vòng qua đầu xe vừa định mở cửa xe cho Hứa Ôn Noãn, cô lại nói cảm ơn, liền mở cửa xe ngồi vào.

Bàn tay Ngô Hạo định cầm tay nắm cửa xe lại dừng lại trong không trung trong chốc lát mới trở vào xe ngồi.

Trên đường về nhà, hai người không nói bất cứ chuyện gì với nhau.

Xe dừng hắn trước cửa nhà Hứa Ôn Noãn, sau khi xuống xe, Hứa Ôn Noãn liếc mắt nhìn Ngô Hạo, lên tiếng: "Anh đi với tôi một chuyến, tôi có đồ muốn đưa cho anh."

Ngô Hạo thụ sủng nhược kinh: "Được."

Mở cửa nhà ra, Hứa Ôn Noãn cũng không mời Ngô Hạo vào nhà mà để hắn đứng ở cửa rồi vọt vào phòng, tìm thẻ ngân hàng của hắn trong ngăn kéo đầu giường mẹ cô đưa cho cô tối qua, quay lại cửa đưa cho Ngô Hạo.

Ngô Hạo nhìn chằm chằm thẻ ngân hàng một lúc, không nhận, ngẩng đầu lên nhìn Hứa Ôn Noãn: "Tiền này em cầm đi, ba của em khám bệnh cũng cần nhiều tiền mà."

"Vậy cũng không liên quan gì đến anh, không phải sao?" Hứa Ôn Noãn lặng lẽ trả lời.

Ngô Hạo không biết nên nói gì.

Hứa Ôn Noãn thấy hắn không chịu nhận, liền đem thẻ nhét vào trong tay hắn.

Ngô Hạo ngẩng đầu lên, nhìn Hứa Ôn Noãn: "Ôn Noãn, nếu như em cần anh giúp bất cứ chuyện gì thì cứ gọi điện thoại cho anh, còn nữa... anh vừa mới nghe bác gái nói Lục Bán Thành có tủy phù hợp với bác trai, có cần anh..."

"Không cần." Ngô Hạo còn chưa nói hết, Hứa Ôn Noãn liền cắt ngang lời hắn: "Ngô Hạo, tôi và anh bây giờ đã không còn bất cứ quan hệ gì, anh không cần phải làm như vậy, hơn nữa tôi cũng không muốn nợ anh bất cứ cái gì."

Mỗi một chữ Hứa Ôn Noãn nói đều khiến sắc mặt của Hứa Ôn Noãn trắng bệch, cuối cùng trên mặt hắn cắt không còn giọt máu.

Hứa Ôn Noãn làm như không nhìn thấy, dừng lại một chút liền nói thêm: "Còn nữa, anh cũng không cần cứ chạy đến bệnh viện của ba tôi, ba tôi có mẹ tôi chăm sóc, không cần làm phiền anh.

Nói xong, Hứa Ôn Noãn liền lập tức đóng cửa lại, chặn Ngô Hạo ngoài cửa.

-

Năm giờ chiều, Lục Bán Thành nhận được điện thoại của Hứa Ôn Noãn.

Hắn nhìn chằm chằm điện thoại di động một lúc, lại không nghe, liền cúp máy.

Một lát sau, điện thoại di động lại vang lên, lần này không phải là cuộc gọi mà là tin nhắn: "Chúng ta cần nói chuyện lại rõ ràng một chút, được không?"

Lục Bán Thành nhìn không mở khóa, sau đó liền úp điện thoại di động xuống.

Hắn nhìn thẳng màn hình vi tính, chăm chú gõ văn bản.

Điện thoại bên cạnh vẫn cứ kêu leng keng, mỗi lúc như vậy, động tác đánh máy của Lục Bán Thành sẽ chậm lại một chút nhưng hắn vẫn không liếc mắt nhìn điện thoại lấy một lần.

Xử lý công việc xong cũng đã là 10 giờ tối, Lục Bán Thành lấy áo khoác, lúc rời khỏi công ty cũng không nhìn tới tin nhắn của Hứa Ôn Noãn mà bấm nút xóa hết.

***

Chương 883: Yêu là tác thành, không phải chiếm hữu (3)

Đi đến bãi giữ xe dưới nhà đã là đúng 11 giờ khuya.

Lúc Lục Bán Thành đẩy cửa xuống xe, điện thoại của hắn lại chấn động, hắn cho là cô tiếp tục gửi tin nhắn cho hắn nên cũng không nhanh chóng xem mà khóa kỷ xe xong mới cất bước đi đến thang máy.

Lúc giơ tay lên bấm nút thang máy, Lục Bán Thành lấy điện thoại ra, vừa dùng bước vào thang máy.

Sau khi bấm tầng xong, Lục Bán Thành cúi đầu nhìn màn hình điện thoại di động.

Không phải Hứa Ôn Noãn gửi tin nhắn mà là Ngô Hạo.

"Bán thành, anh có rảnh không? Em muốn gặp anh một chút."

Có thể là tin nhắn gửi lâu mà không được trả lời nên sau khi hắn đọc xong tin nhắn, lại có một tin mới được gửi tới: "Bán Thành, chuyện ba của Hứa Ôn Noãn anh có nghe chưa? Có thể giúp cô ấy một tay không?"

Cô cầu xin hắn không được nên muốn nhờ Ngô Hạo xin giúp sao?

Khóe môi Lục Bán Thành giật giật cười khẽ, vừa mới chuẩn bị giả vờ như không nhìn thấy tin nhắn của Ngô Hạo, cất điện thoại thì điện thoại lại run lên, vẫn là một tin nhắn của Ngô Hạo gửi tới: "Bán Thành, trước đây không phải anh có hứng thú với một hạng mục bên em sao? Anh giúp ba của Ôn Noãn đi, em sẽ giao hợp đồng đó lại cho anh, được không?"

Không cần trả giá cứ như vậy mà chuyển nhượng sao? Thật là mạnh tay ha! Nhưng mà, chuyện hắn muốn giúp Hứa Ôn Noãn còn phải chờ Ngô Hạo lên tiếng sao?

Lục Bán Thành căm tức tắt nguồn điện thoại di động.

Cửa thang máy mở ra, Lục Bán Thành còn chưa cất bước ra ngoài đã nhìn thấy Hứa Ôn Noãn ngồi trên cầu thang giống như hôm qua hắn đi công tác về vậy.

Bị Ngô Hạo chọc tức rồi, giờ lại nhìn thấy Hứa Ôn Noãn, Lục Bán Thành lại càng tức giận, hắn không nhìn Hứa Ôn Noãn mà bước nhanh tới cửa, sau đó nhập mật khẩu, không để ý đến Hứa Ôn Noãn vội vội vàng vàng theo phía sau liền bước vào nhà, đóng cửa không chút lưu tình.

Tối qua Lục Bán Thành thức cả đêm, hắn không thèm để ý đến tiếng chuông cửa, liền đi vào phòng ngủ chính, tắm nước nóng, nằm trên giường.

Hắn trùm chăn kín đầu, không thèm đếm xỉa đến âm thanh ngoài cửa, nhắm mắt lại bắt đầu ngủ.

Không biết chuông cửa đã vang lên bao nhiêu là lần, cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh.

Lục Bán Thành vốn nhắm mắt bình tĩnh lại bắt đầu lăn qua lăn lại liên tục, hắn nghe động tĩnh ngoài cửa một lúc lâu cũng không nghe thấy bất cứ tiếng động nào, liền đột nhiên ngồi dậy.

Rũ mi mắt, nhìn chằm chằm chăn đệm trong chốc lát, Lục Bán Thành liền vén chăn lên, mang dép lê đi đến trước cửa.

Nhìn qua mắt thần trên cửa, hắn không thấy bóng dáng của Hứa Ôn Noãn đâu hết.

Cô đi rồi?

Lục Bán Thành nhíu nhíu mày, do dự trong chốc lát lại mở cửa, còn chưa kịp nhìn ra ngoài, liền cảm nhận được một vật nặng dựa vào chân mình.

Thân thể của hắn cứng đờ, cúi đầu nhìn thấy Hứa Ôn Noãn ngồi dưới đất mềm nhũn, sắc mặt trắng bệch, dựa vào hai chân mình không nhúc nhích.

"Ôn Noãn!" Lục Bán Thành giật mình, hắn gọi khẽ, cô cũng không có chút phản ứng nào, nhìn thấy cô không có chút phản ứng, hắn liền ngồi xổm xuống, vỗ vỗ nhẹ khuôn mặt của cô.

Nóng đến đáng sợ.

Lục Bán Thành liền đứng dậy, cầm chìa khóa xe trên tủ giày, khom người ôm lấy Hứa Ôn Noãn, chẳng buồn thay đồ ngủ đã mang dép lê lao ra khỏi nhà, vọt vào thang máy, đi thẳng đến xe dưới lầu, đạp chân ga, vội vã lao về phía bệnh viện.

***

Chương 884: Yêu là tác thành, không phải chiếm hữu (4)

Đến bệnh viện, Lục Bán Thành thắng gấp, sau khi vội vã xuống xe xong liền mở cửa bên phía Hứa Ôn Noãn, ôm cô lên đi thẳng đến phòng cấp cứu.

Bác sĩ và y tá trong phòng cấp cứu nhìn thấy tình hình như vậy liền đẩy giường bệnh tới.

Lục Bán Thành đặt Hứa Ôn Noãn lên giường bệnh, đi theo bác sĩ và y tá vào phòng cấp cứu, Lục Bán Thành mới dừng bước lại.

Đêm khuya trên hành lang bệnh viện cực kỳ yên tĩnh.

Lục Bán Thành dựa trên vách tường, nhìn chằm chằm bóng đêm ngoài cửa sổ, không biết qua bao lâu, cửa phòng cấp cứu cuối cùng cũng được mở ra, mu bàn tay Hứa Ôn Noãn có kim truyền nước biển, Hứa Ôn Noãn nằm yên trên giường bệnh, được hai y tá đẩy ra.

Lục Bán Thành đi đến phía trước nắm chặt tay vịn trên giường bệnh.

Tiến vào phòng bệnh xong, một trong hai người y tá đó dặn dò Lục Bán Thành vài câu, nhắc hắn có chuyện gì thì bấm chuông trên giường, sau đó kiểm tra tốc độ truyền nước của Hứa Ôn Noãn, xác định không có vấn đề gì mới rời khỏi phòng bệnh.

Lục Bán Thành ngồi trên một cái ghế dựa cạnh giường bệnh, nhìn chằm chằm khuôn mặt đang ngủ say của Hứa Ôn Noãn, mới đưa tầm mắt nhìn chai nước biển.

Ba giờ sáng, y tá đến một chuyến, nước biển đã truyền hết thì cô liền rút kim ra khỏi tay Hứa Ôn Noãn.

Sau khi y tá rời đi, Lục Bán Thành cẩn thận đắp lại chăn cho Hứa Ôn Noãn, sau đó mới đưa tay sờ sờ trán Hứa Ôn Noãn một chút, thấy không còn sốt như lúc đầu nữa, lúc này mới ngồi dựa vào ghế ngồi, nhắm mắt dưỡng thần.

Có thể là do cả đêm qua không ngủ, lúc này Lục Bán Thành lại buồn ngủ.

Vì ngủ ngồi nên hắn không thoải mái chút nào, thỉnh thoảng lại đổi tư thế, không biết đổi đi đổi lại bao nhiêu lần, hắn lại nghe thấy tiếng nức nở rất nhỏ trong phòng bệnh.

Lục Bán Thành giật mình, quay đầu nhìn về phía Hứa Ôn Noãn.

Cô bé nằm trên giường vẫn ngủ nhưng nước mắt lại không ngừng tràn ra, hình như cô gặp phải ác mộng, lông mày có vẻ rất khủng hoảng.

Lục Bán Thành lấy lại tinh thần, hắn đưa tay ra xoa xoa nước mắt của cô, căng thẳng gọi cô: "Ôn Noãn?"

Cô bé kia đã rơi vào giấc mộng, tất nhiên là không thể nghe thấy tiếng của hắn, vẫn khóc lóc một mình.

Lục Bán Thành vừa chuẩn bị đưa tay ra, muốn đánh thức cô, nhưng hắn lại nghe cô lẩm bẩm rất nhỏ: "Không muốn, không muốn, cầu xin anh, đừng... đừng như vậy...."

Cô vừa rít gào vừa duỗi cánh tay, vung rất mạnh: "Đừng đụng vào người tôi, cầu xin anh, đừng đụng tôi, cầu xin anh, đừng như vậy..."

Cô khóc ra tiếng, thân thể không ngừng run lên, trong miệng lại cầu xin đầy đáng thương: "Anh đừng như vậy, cầu xin anh, tôi có thể trả tiền cho anh, trả anh tiền, đừng như vậy....."

Nói xong, cô liền khóc lên, nước mắt chảy ra khỏi khóe mắt càng nhiều, thân thể càng không ngừng run rẩy, như là một chiếc lá bị rơi xuống dòng dời mà lắc lư trúc trắc.

Lục Bán Thành như bị điểm huyệt vậy, đột nhiên đừng cứng bên giường, nhìn tất cả những động tác giãy dụa đầy khổ sở của cô bé.

Cô không phải nằm mơ thấy ác mộng mà là nằm mơ thấy đêm đó hắn vì ghen tuông mà kích động, cưỡng bức cô sao?

Chuyện kia đã lâu như vậy, cô vẫn chưa thể vượt qua được sao?

Nửa đêm nằm mơ thấy giấc mơ này sẽ lại tuyệt vọng bất lực vùng vẫy và gào khóc như vậy sao?

***

Chương 885: Yêu là tác thành, không phải chiếm hữu (5)

Trong lòng hắn như có một vật gì đó bén nhọn đâm vào tim hắn, hô hấp của hắn có chút vất vả.

Hắn biết đêm đó là hắn sai, cũng là đêm đó hắn đã làm cô tổn thương rất sâu sắc, nhưng hắn chưa từng biết thì ra tổn thương này lại sâu đến như vậy.

Cô bé trên giường bệnh vẫn còn đang khóc, có thể cô không còn sức lực nên cũng không phản kháng nữa, dần dần yên tĩnh lại, tiếng khóc cũng dần nhỏ lại.

Lúc Lục Bán Thành cho rằng cô đã không còn mộng mị nữa nhưng bàn tay nhỏ bé của cô lại dùng sức như đang đè nén chuyện gì, lồng ngực cô lại chập chùng càng ngày càng rõ ràng.

Trong miệng cô lại lẩm bẩm: "Xin lỗi, xin lỗi......."

Xin lỗi, cô xin lỗi ai?

Lục Bán Thành nhíu mày, vẫn chưa hiểu thì lại nghe thấy cô mở miệng: ".... Con đừng trách mẹ, mẹ biết mẹ có lỗi với con, nhưng mẹ thật sự không thể sinh ra con!"

Thì ra là cô xin lỗi đứa bé mà cô không thể mang nó đến thế giới này.

"Mẹ biết con vô tôi, nhưng mẹ không có cách nào có thể đối mặt với con,... mẹ sợ mẹ không có cách nào đối xử tốt với con được, sợ con đến thế giới này sẽ không được sống vui vẻ hạnh phúc..."

"Mẹ không có cách nào thuyết phục bản thân mình chấp nhận con, mẹ vừa nghĩ đến con, liền nghĩ đến đêm đó, thật sự rất đáng sợ!!!!"

"Xin lỗi Bảo Bảo, con đừng trách mẹ, mẹ thật sự không có cách nào ở cùng hắn, mẹ sợ..."

Thì ra khi cô phá bỏ đứa con của hắn, khiến hắn và cô không còn một chút quan hệ nào nữa, trong lòng cô không phải không hề có chút đau khổ nào.

Thì ra khi hắn vì cô phá thai mà khổ sở, phẫn nộ, trách cứ, đau lòng, cô cũng giống hắn, áy náy, xin lỗi và tự trách như vậy.

Cô chưa từng quên, cô vẫn luôn nhớ đến.

Cho nên cô không yêu hắn, cô oán hận hắn, trách cứ hắn nhưng trong lòng cô vẫn có tình cảm với đứa bé của hắn.

Chỉ là bởi vì cô không thễ vượt qua nỗi sợ hãi của chính mình, cô thật sự không muốn có bất kỳ liên hệ gì với hắn, cô sợ mình đối xử không công bằng với đứa bé này nên cô mới lựa chọn, buông bỏ.

"Xin lỗi........" cô nằm trên giường bẹnh, bắt đầu nói hai chữ này liên tục.

Từng tiếng từng tiếng rơi vào tai Lục Bán Thành lại giống như có ai đó đang ngắt nhéo lồng ngực của hắn hết lần này đến lần khác.

Hắn không biết giờ phút này phải hình dung cảm giác của mình như thế nào, luôn cảm thấy trong lòng cực kỳ nặng nề, không cho hắn thở.

Hắn không tiếp tục ở trong phòng bệnh thêm được nữa, hắn đứng thẳng người, lui về phía sau một bước, quay người đi ra ngoài.

Trở lại xe, Lục Bán Thành ngồi yên như người mất hồn vậy.

Trời sáng, mặt trời mọc thế giới lại trở nên ồn ào, hắn cũng không có phản ứng, mãi đến khi hắn nhìn thấy cô từ trên lầu đi xuống, cả người hắn mới lấy lại được ý thức.

Hắn không có gọi cô, yên lặng nhìn cô đi đến ven đường, chặn một chiếc taxi.

Hắn như bị quỷ thần sai khiến vậy, đạp ga, đi theo sau xe của cô, duy trì một khoảng cách nhất định.

Vừa đi vừa ngừng, rốt cuộc xe cũng dừng lại, cô trả tiền xong liền xuống xe, đi vào khu đối diện.
***

Chương 886: Yêu là tác thành, không phải chiếm hữu (6)

Lục Bán Thành đợi taxi rời đi xong mới từ từ đạp chân ga, đi chậm đến chỗ cô đang đi vào, sắc mặt hắn nhất thời trắng bệch như tờ giấy.

Đó là một phòng khám bệnh tâm lý tư nhân.

Hứa Ôn Noãn... đến đây làm gì?

Chỉ một giây sau, Lục Bán Thành hầu như cảm thấy tim mình đã ngưng đập, hắn mơ hồ đoán ra được điều gì đó, nhưng lại không dám suy nghĩ sâu xa.

Hứa Ôn Noãn đi vào một lúc lâu cũng không đi ra.

Lục Bán Thành ngồi yên trong xe, đầu óc trống rỗng không nghĩ được gì, loạn hết cả lên, hắn cứ nghĩ đến rất nhiều thứ rồi lại quyết tâm không nghĩ nữa.

Lúc chạng vạng, Hứa Ôn Noãn cuối cùng cũng đi xuống lầu, Lục Bán Thành hoàn hồn sợ Hứa Ôn Noãn nhìn thấy, vội đạp ga chạy xa xa.

Dừng ở ven đường, Lục Bán Thành nhìn thấy Hứa Ôn Noãn lên một chiếc taxi qua kính chiếu hậu, rời đi.

Đợi đến khi không thấy xe taxi kia đâu nữa, Lục Bán Thành mới dời tầm mắt khỏi kính chiếu hậu, nhìn chằm chằm phía trước trong chốc lát, cuối cùng cũng chọn tắt máy xe, xuống xe đi lại phòng khám tâm lý tư nhân.

Lục Bán Thành ngước đầu nhìn chằm chằm ánh đèn neon đỏ mấy giây, cất bước đi vào trong.

Phòng khám tư nhân không lớn, chỉ có một bác sĩ.

Bác sĩ cho là hắn đến khám bệnh, liền để hắn vào, sau khi hắn ngồi xuống liền đưa cho hắn một ly nước.

Lục Bán Thành nhìn chằm chằm một viên ngọc xanh cách đó không xa, không nói gì mà vẫn chờ bác sĩ ngồi trước bàn làm việc, mỉm cười hỏi hắn: "Xin hỏi tôi có thể giúp gì cho ngài?" lúc này hắn mới quay lại nhìn bác sĩ: "Vừa nãy vị tiểu thư vừa rời khỏi đây tên là Hứa Ôn Noãn đúng không?"

Bác sĩ thấy Lục Bán Thành biết thông tin bệnh nhân của mình liền ngạc nhiên một hồi.

Lục Bán Thành nhìn biểu hiện của bác sĩ liền biết được đáp án, ánh mắt hắn lại nhìn chằm chằm bác sĩ hỏi: "Cô ấy làm sao vậy?"

Thông tin bệnh nhân, bác sĩ không thể nào tiết lộ được nên lễ phép trả lời: "Xin lỗi, tiên sinh, tôi và mỗi bệnh nhân đều đã có những cam kết giữ bí mật đời sống riêng tư của họ nên không thể nói cho ngài biết được."ấn vào tham gia game phần quà lớn

Trong ấn tượng của hắn, Hứa Ôn Noãn là một cô bé hoạt bát đáng yêu biết nhường nào, đánh chết hắn cũng không tin cô lại phải đến điều trị tâm lý.

Khi nào thì cô có vấn đề về tâm lý cơ chứ?

Lục Bán Thành nghĩ đến tối hôm qua khi cô nhìn thấy ác mộng, khẽ mím môi, không để ý đến sự từ chối của bác sĩ mà lại hỏi tiếp: "Bác sĩ, có phải ba tháng trước cô ấy đã đến tìm anh không?"

Bác sĩ tuy không lên tiếng nhưng ánh mắt kinh ngạc của đối phương đã cho Lục Bán Thành câu trả lời, sao hắn biết?

"Có phải cô ấy nói nhiều lần nằm mơ thấy ác mộng, mơ thấy cô từng bị một người đàn ông ..." Lục Bán Thành lưỡng lự một hồi, lại tiếp tục nói: "...Bắt nạt?"

Biểu hiện của bác sĩ ngày càng rõ ràng hơn rồi.

"Có phải cô cũng vì một đứa bé mà hổ thẹn và tự trách không?"

Nhiều lần đoán đúng như vậy khiến bác sĩ không thể nào chịu được mà hỏi: "Làm sao ngài biết?"

Lục Bán Thành cúi đầu, nhìn chằm chằm hai tay đang nắm chặt của mình, không trả lời câu hỏi của bác sĩ mà lấy bóp tiền trong túi ra, đặt tất cả tiền trong bóp ra để trước mặt bác sĩ: "Cô ấy nói

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net