Ngoại truyện: Hoa cỏ thường ngày (6)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
rồi?"

Nắm chặt bàn tay lạnh buốt của cô, đem khăn tay nhét vào, Jihoon đứng lên.

Lúc quay người nhìn về đám người, thanh âm anh bình thản: "Han Eunseo là vị hôn thê của tôi."

Mặc dù vừa nhìn thấy một màn như vậy, trong lòng mọi người cũng phỏng đoán được quan hệ của Park tổng cùng Eunseo.

Nhưng khi nghe tận tai ba chữ "vị hôn thê" này vẫn khiến người ta kinh ngạc.

Nếu nói là bạn gái, có lẽ mọi người cũng sẽ không kinh ngạc như vậy.

Phân lượng của vị hôn thê có bao nhiêu nặng tất cả ai cũng hiểu, đó chính là phu nhân tương lai của Samsung!

Sắc mặt Choi Chaeyoung co lại, thân hình đứng không vững, lùi về sau hai bước, chân run đến suýt nữa thì khuỵu xuống.

Jihoon nói với ba cô ta là mình có vị hôn thê, thế mà lại là sự thật.

Mà vị hôn thê này lại là Han Eunseo!

Han Eunseo sao lại là vị hôn thê của anh . . .

Thanh âm Jihoon một lần nữa truyền đến: "Cô ấy nói muốn giấu diếm thân phận, tự mình cố gắng vào Samsung, tôi mới chiều theo cô ấy không công khai. Vì viết báo cáo mà cuối tuần tự nhốt mình trong nhà, tăng ca đến hai giờ sáng, cũng không kêu khổ với tôi một tiếng."

"Các người coi cô ấy là chân chạy vặt, cô ấy cũng không phàn nàn với tôi một câu, luôn nói mình làm được, kết quả hôm sau người mắc mưa, sốt cao đến hôn mê phải nhập viện."

"Tôi nói những lời này, không phải có ý trách cứ phòng tài vụ, cô ấy giấu thân phận, công việc phòng ban giao cho phải hoàn thành là điều hiển nhiên. Nhưng điều quá phận chính là mấy tháng qua cô ấy gò bó theo khuôn phép mà chưa từng được hưởng một nửa đặc quyền, tự mình chịu khổ, bây giờ còn phải đứng đây tranh luận chuyện lục đục nội bộ ngây thơ nhàm chán này!"

Jihoon lạnh lùng nhìn về phía Jaehyuk: "Công ty nuôi người trong phòng tài vụ là để cậu cho mọi người đấu đá hãm hại lẫn nhau?"

" . . . "

Jihoon nhìn bản báo cáo kia, nói tiếp: "Nếu đã nói báo cáo cô ấy làm có vấn đề, vậy thì mở ra so sánh một chút, có phải lỗi của cô ấy hay không, liếc qua là thấy ngay."

Anh nhìn về phía trợ lý Yang: "Lấy máy tính của tôi tới đây."

Trợ lý Yang đem cặp đựng laptop tới, đang muốn mở ra, Jihoon cản anh ta lại, hất cằm ra hiệu cho Jeon Hyunjin: "Để tránh nói tôi bao che, ông đến mở ra, những người khác cũng nhìn xem."

Jeon Hyunjin run rẩy tới bật máy tính lên, nhìn thấy ảnh nền đều là ảnh Eunseo.

Các nhân viên đứng cắn dưa xem náo nhiệt cũng nghệch mặt nhìn nhau, nội tâm lại một lần nữa sợ hãi cùng thán phục.

Bình thường Park tổng nhìn cao lãnh như vậy, thế mà lại cài ảnh vị hôn thê làm ảnh nền máy tính.

Ngài ấy phải thích Han Eunseo đến chừng nào.

Jihoon làm như không thấy được vẻ mặt của mọi người, chỉ vào tệp để Jeon Hyunjin ấn mở, tìm tới file báo cáo phân tích tài vụ kia.

Sau khi mở ra, lại dò đến số liệu tiêu thụ ngạch để Jeon Hyunjin đối chiếu với bản trên giấy.

"Tra được chưa?" Thấy Jeon Hyunjin không nói lời nào, Jihoon nhìn chằm chằm ông ta, thanh âm lạnh nhạt.

Tay cầm chuột của Jeon Hyunjin run lên một cái, đứng lên: "Báo cáo của Han Eunseo không có vấn đề, số liệu chính xác."

Jihoon miễn cưỡng nhấc mí mắt lên, nhìn về Choi Chaeyoung đứng nơi cửa đã sớm bối rối không thôi, hỏi từng câu từng chữ: "Cô vừa mới nói, để cho tôi chủ trì công đạo?"

Sắc mặt Choi Chaeyoung trắng bệch, há hốc mồm, không nói được lời nào.

Eunbi đã sớm biết Choi Chaeyoung cố ý bẫy Eunseo, lúc nãy e sợ thân phận của Choi Chaeyoung nên mới không dám nói.

Bây giờ có Park tổng làm chủ, cô nàng mới đứng ra, nhỏ giọng nói: "Eunseo, trưa hôm qua chị dùng máy tính em, lúc nhập pass vô thức đọc theo. Lúc ấy Choi Chaeyoung ngồi bàn đối diện, hẳn là nghe được. Sau đó lúc tan làm, chị quên cầm ô nên chạy lên văn phòng lấy thì thấy cô ấy ngồi ở vị trí của em."

"Cô đừng ngậm máu phun người!" Choi Chaeyoung tức giận muốn xông qua, bị trợ lý Yang ngăn lại, giọng điệu cảnh cáo: "Choi tiểu thư, nơi này là Samsung, cũng không phải chỗ để cô giương oai!"

Choi Chaeyoung còn muốn nói điều gì, lại nhìn thấy sắc mặt trầm lạnh của Jihoon.

Anh đi tới, đến việc nhìn cô ta nhiều hơn một chút anh cũng không muốn, ngữ khí lạnh đến kinh người: "Tự mình cút khỏi Samsung, đừng để tôi gặp lại cô. Tôi không để người ta đuổi việc cô đã là sự nể mặt cuối cùng với Choi tổng rồi."

Ánh mắt anh sắc bén, trong mắt phượng là sự chán ghét không chút che đậy.

Choi Chaeyoung run rẩy, nước mắt tí tách rơi xuống.

Cô ta trước ánh mắt của mọi người chật vật đi ra ngoài.

Jihoon cầm báo cáo trên tay, nhìn về phía Jeon Hyunjin, vẫn mang theo sự tức giận chưa thuyên giảm: "Lỗi sai tối thiểu như vậy, nếu ông có chuẩn bị trước thì có bị người ta lợi dụng sơ hở mà làm bẽ mặt trong cuộc họp không? Không nghĩ đến lỗi của mình mà chỉ chăm chăm soi mói người khác, nếu như không có năng lực thì cút luôn cho tôi!"

"Park tổng nói đúng lắm, tôi trở về nhất định sẽ kiểm điểm lại." Jeon Hyunjin cúi đầu, khúm núm nhận lời.

Ông ta biết từ lúc Jihoon thu mua HK đã không ưa mình.

Nếu không phải anh rể là tổng giám đốc HK một mực che chở, ông ta đã sớm bị Jihoon đuổi đi.

Bị dạy dỗ một trận, Jeon Hyunjin xám xịt rời khỏi.

Văn phòng lại một lần nữa an tĩnh, áp suất thấp đến đáng sợ.

Rất nhiều người không còn dám xem náo nhiệt, tự mình làm việc của mình, vô cùng nghiêm túc quy củ.

Jihoon nhìn qua Jaehyuk còn chưa đi, ngữ khí đã hòa hoãn: "Chuyện xảy ra trong phòng cậu, tự mình ngẫm lại rồi báo cáo cho tôi."

"Vâng."

Lúc này Jihoon mới tới bên cạnh Eunseo.

Có lẽ cô mệt mỏi, một tay đặt trên bàn chống lấy cằm, ống tay áo rộng rãi trượt xuống, lộ ra cánh tay mảnh khảnh.

Cảm giác anh đến gần, lại một lần nữa sờ trán mình, cô mở mắt: "Có chút đau đầu."

Trán cô lạnh buốt, không nóng như trước.

Jihoon buông lỏng một hơi, ngữ khi khôi phục lại vẻ ôn hòa: "Trước hết đi với anh tới phòng làm việc, lát nữa mang em về nhà."

Cô đứng lên có chút không vững, Jihoon đem người đỡ lấy.

Cũng không để ý tới nhân viên tài vụ đang len lén nhìn xem, trực tiếp đem người bế lên đi ra ngoài.

Eunseo lập tức tỉnh táo lại không ít.

Cô nắm chặt cổ áo anh, không được tự nhiên hỏi: "Anh thả em xuống, mọi người nhìn thấy lại bàn tán."

Jihoon nhẹ mỉm cười: "Anh không ôm em thì hôm nay cũng không thiếu chuyện để bọn họ bàn tán."

Jihoon đưa cô tới thang máy riêng.

Sau khi đi vào, cửa thang máy đóng lại.

Trong không gian chỉ thuộc về hai người, anh khẽ hôn lên môi cô, thanh âm lưu luyến lại ôn nhu: "Anh không quan tâm người khác, chỉ để ý đến em."

---------


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net