Part 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhân vật chính: Hắn là của ta.

Editor: Lệ Cung Chủ

Moses hất vai đồng bạn bên cạnh: "Ai da, ngươi nói xem thành chủ đại nhân triệu tập chúng ta làm gì vậy?"

"Không biết." Đồng bạn của hắn ồm ồm trả lời.

"Ta biết này." Alan ở phía trước vẻ mặt thần bí nói: "Có một thương nhân truyền tin rằng, hình như ở gần đây xuất hiện ma thú hi hữu, thành chủ đại nhân muốn bắt được nó."

"Tất cả đội hộ vệ đều được xuất động, vậy chắc ma thú kia rất lợi hại nhỉ?" Moses liếm liếm môi, đôi mắt tím rạng rỡ sáng ngời, hắn là kẻ vô cùng háo chiến.

"Không rõ lắm, nhưng nghe nói cực kì quý hiếm." Alan nhún vai, cũng bắt đầu phấn khích: "Mong rằng nó sẽ không khiến chúng ta thất vọng —— đội trưởng, đi thôi."

Đội trưởng theo thông lệ nói một vài lời khách sáo râu ria, sau đó công bố mệnh lệnh của thành chủ.

Moses hơi sững sờ nhìn về phía Alan, ánh mắt Alan cũng xuất hiện vẻ khó tin.

"Ta không nghe lầm đấy chứ? Muốn đi bắt —— Chu Nho?"

***

"Tôi không... bán đứng anh —— tôi chỉ muốn bán đi... thứ này." Đỗ Trạch vừa lắp bắp giải thích vừa lê bước về phía Tu, sau đó giơ cái hộp trong tay lên: "Tin tưởng tôi... được không?"

Giọng nói có chút biến điệu quanh quẩn thật lâu trong núi đá, Đỗ Trạch không chớp mắt, chỉ nhìn chằm chằm vào Tu ở phía đối diện, trong đôi mắt mang theo cầu xin tuyệt vọng. Cậu biết bây giờ cậu nói gì thì cũng đều rất khả nghi, giống như nói dối để bảo toàn tánh mạng, huống hồ Tu đối diện chính là hình thái Chu nho—— trong toàn bộ chủng tộc, bệnh đa nghi của Chu nho là nặng nhất, bọn họ tò mò lại hay nghi ngờ. Bởi vậy Đỗ Trạch chỉ có thể nhìn chằm chằm vào cái bóng của Tu, giống như một tử tù đang chờ đợi thẩm lí và phán quyết cuối cùng.

Dan ở một bên cúi đầu cười, trong tiếng cười tràn ngập hàm ý mỉa mai, hắn nói với Tu: "Đúng vậy đó, các hạ hiểu lầm rồi, chúng ta chỉ đang giao dịch 'cái hộp'." Hắn mặc dù đang giải thích, nhưng bộ dáng kia hoàn toàn là đang nói "Nếu cái cớ thấp kém như vậy mà ngươi cũng tin thì thật quá ngu xuẩn" .

Tu liếc Dan, sau đó nhìn về phía Đỗ Trạch đang định hé miệng nói gì đó, nhưng thanh niên tóc đen đối diện hắn lại nói chắc như đinh đóng cột: "Tôi nghe không được."

"Tai của tôi không tốt." Đỗ Trạch phá lệ thừa nhận cậu vẫn luôn giấu diếm khiếm khuyết của mình, tên ngốc manh vứt bỏ chướng ngại xã giao và tất cả những thứ ngăn cản không cho cậu tiếp tục đập vỡ hình tượng lãnh diễm thanh cao. Cũng không trông mong đối phương có thể hiểu hay không, Đỗ Trạch chìa tai phone ra: "Đây là máy trợ thính, nó hết pin rồi, cho nên tôi nghe không được."

Đây là máy trợ thính, có thể giúp cậu nghe rõ toàn bộ âm thanh, nhưng lúc này lại không để cho cậu nghe thấy điều mà cậu muốn nghe nhất —— cậu muốn nghe câu trả lời của Tu, cho dù câu trả lời đó có thể khiến cậu vạn kiếp bất phục.

"Anh tin tôi...được không?"

Vẻ mặt Tu ban đầu có hơi biến hóa, tuy nhiên ánh mắt vẫn như trước không chút ấm áp, chẳng khác gì chất vô cơ. Hắn nhìn Đỗ Trạch, sau đó chậm rãi lắc đầu, nhẹ nhàng nói một câu: "..."

Đỗ Trạch khoảnh khắc nhìn thấy Tu lắc đầu thì tựa như rơi xuống hầm băng, cả người cứng đờ như bị tuyệt vọng đột ngột đóng băng.

Tại sao không tin cậu?

Đỗ Trạch ngơ ngác suy nghĩ, cậu không đáng tin thế sao? Rõ ràng đã cố gắng tiếp cận nhân vật chính như vậy , rõ ràng liều mạng đứng về phía nhân vật chính như vậy, cậu nghĩ rằng mình cũng có thể chiếm một vị trí đặc biệt trong lòng nhân vật chính, thì ra từ đầu đến cuối là cậu tự mình đa tình ư? Chỉ bởi vì Dan châm ngòi mà gạt bỏ hết đi những cố gắng lúc trước của cậu, cho dù cậu là một tên ngốc luôn không để chuyện gì vào lòng, nhưng cậu cũng sẽ tổn thương, cũng sẽ khó chịu...

Đỗ Trạch không thấy vẻ mặt hơi kinh ngạc của Dan, cho nên khi Tu nắm chặt tay cậu, Đỗ Trạch chỉ biết ngây ngốc nhìn bàn tay nho nhỏ của Chu Nho viết vài chữ ở trong lòng bàn tay cậu: Đi theo ta.

Cái gọi là từ địa ngục đến thiên đường bất quá cũng chỉ là một chốc đó, Đỗ Trạch tỏ vẻ rằng trái tim già nua của cậu không thể chịu nổi đả kích nữa rồi. Nguyên lai Tu không phải không tin cậu —— mẹ nó, khi đó nhân vật chính lắc đầu làm gì chứ QAQ! Khi dễ người nhược thính thì vui lắm hả!

Đỗ Trạch bên này tâm tình đang sôi sùng sục, Dan bên kia đã thu dọn xong ngạc nhiên của mình. Hắn hơi hơi nhăn mặt, dùng ánh mắt bất đắc dĩ, khó hiểu còn có thất vọng nhìn Tu: "Ái chà chà, ta thật không ngờ ngài lại như vậy..." Người đàn ông mặc áo xanh ngập ngừng, đắn đo chọn một từ dễ nghe: "Khờ dại, cư nhiên lại đi tin lời kẻ phản bội."

Tu lạnh lùng nhìn Dan đóng kịch: "Không liên quan."

Giống như lời Tu nói mới nãy với Đỗ Trạch: Không liên quan.

Vô luận Đỗ Trạch phản bội hắn hay không, lừa gạt hắn hay không, đều không liên quan. Hắn đã nhận định người này, cho nên tất thảy đều không hề gì, cho dù người đó có suy tính đẩy hắn vào chỗ chết hay muốn chạy trốn khỏi hắn thế nào đi chăng nữa, hắn một khi đã nắm chặt, chết cũng không buông tay.

Đấy là sự cố chấp của Chu Nho, cố chấp của Tu.

Dan cứ như vậy nhìn ánh mắt không chút cảm tình của Chu Nho có mái tóc màu sợi đay, Dan chưa từng thấy qua con ngươi sáng ngời lại ẩn chứa cố chấp, kiên quyết còn có điên cuồng đến vậy. Chủ nhân đôi mắt màu hổ phách dùng thanh âm mềm mại nói: "Hắn là của ta."

Ngữ điệu như đang làm nũng, nhưng bên trong lại ẩn chứa dục vọng độc chiếm mãnh liệt khiến Dan cảm giác sợ hãi không rét mà run. Dan thậm chí còn có chút đồng cảm liếc nhìn Đỗ Trạch vẫn đang ngơ ngác đứng ngoài tình hình: Kỳ thật không nghe không biết bất cứ thứ gì có lẽ là hạnh phúc nhất.

"Ai da, ngài đã nói như vậy thì ta cũng không đùa nữa." Dan bất đắc dĩ dùng quyển sách trên tay vỗ vỗ đầu: "Được rồi, vừa mới nãy đúng là trò đùa của ta. Vị tiên sinh kia đúng là dùng chiếc áo này để trao đổi một cái hộp."

Hắn vỗ vỗ tay, một chiếc áo từ trong hư không rơi xuống. Tu nhận ra đó là y phục mà Đỗ Trạch vẫn hay mặc ở trên người, trong mắt hiện lên một tia ngạc nhiên và khó chịu. Dan thu hết thảy vào đáy mắt, càng tin tưởng suy đoán trong lòng.

"Thật xin lỗi vì lúc trước đã mạo phạm, ta đoán rằng chiếc áo thần kì này nhất định có xuất sứ từ bàn tay của ngài, danh tiếng Chu Nho tộc như sấm rền bên tai. Ta có một yêu cầu hơi quá đáng, các hạ có thể cho ta biết phương pháp chế tác chiếc áo này không?" Dan tươi cười nói: "Đương nhiên, ta sẽ trả thù lao hậu hĩnh cho ngài."

Nếu như Đỗ Trạch có thể nghe được lời nói của Dan thì nhất định sẽ phỉ nhổ vào mặt đối phương. Thế nhưng bây giờ, tên ngốc manh chỉ có thể trơ mắt nhìn Dan và Tu diễn kịch câm không tiếng, hoàn toàn không biết tình tiết đã thần triển khai đến cỡ nào rồi. Hiện tại cậu rất muốn làm một chuyện đó chính là kéo Tu xoay người bỏ đi, tránh cho Dan lại giở trò. Về phần chuyện bị Dan hãm hại chỉ đành tạm thời nhịn nhục, chờ sau khi nhân vật chính tăng lên cấp 100 thì lúc ấy đến đàm chuyện nhân sinh với Dan cũng chưa muộn!

Trước khi Đỗ Trạch kéo Tu thì Tu đã trước một bước kéo Đỗ Trạch đi ra phía ngoài. Dan tựa hồ không bất ngờ chút nào khi thấy Tu phản ứng như vậy, chỉ ở phía sau hai người nói: "Chỗ của ta có một tin tức, ngài nhất định sẽ hứng thú."

"Gần đây thành chủ đại nhân sắp thăng cấp, cho nên gã đang sốt ruột tìm một vũ khí thích hợp." Dan cười hì hì nói: "Lúc này thành chủ đại nhân biết được một tin tức khiến gã mừng rỡ như điên, Chu Nho tộc trong truyền thuyết xuất hiện ở phụ cận thành Halpas... Bây giờ thành chủ đại nhân đang dẫn theo đội hộ vệ tới đón tiếp các hạ đấy."

"Nếu ngài muốn giao dịch, ta lúc nào cũng sẵn lòng vì ngài."

Đỗ Trạch chỉ cảm thấy tay mình đột nhiên bị Tu nắm chặt. Cậu vừa cúi đầu nhìn đã phát hiện sắc mặt vốn không chút hồng hào của Tu lại càng trắng bệch đi. Đỗ Trạch hồn bay phách tán, không phải vết thương lại có vấn đề chứ? Về việc Tu có thể lếch một thân đầy thương tích đi theo cậu đến đây, Đỗ Trạch không biết phải kính nể hay bất đắc dĩ nữa.

Một cái bóng hạ xuống, Đỗ Trạch theo phản xạ ngửa đầu nhìn lên, cái bóng đáp xuống trên núi đá cao cao, cánh dơi đang nhẹ vỗ kia đại biểu kẻ tới là một... Ma tộc. Đỗ Trạch kinh hoảng phát hiện, không phải một, mà là rất nhiều Ma tộc xuất hiện từ núi đá, bao vây bọn họ.

Con ngươi màu tím của Ma tộc hoặc đậm hoặc nhạt nhìn chằm chằm Đỗ Trạch và Tu trong vòng vây, một ý niệm đồng thời lóe lên trong đầu bọn chúng: Thật sự là Chu Nho.

Đỗ Trạch bị Ma tộc cường thế bao vây, căn bản không biết tại sao lại đến nông nỗi này, cậu xoay người nhìn sang phía Dan, phát hiện hắn đang cung kính đứng phía sau một đống thịt mỡ. Nhìn kỹ mới phát hiện đống thịt mỡ kia hóa ra cũng là Ma tộc, thoạt nhìn thân phận khá cao. Ma tộc có thể khiến Dan cung kính như vậy... Một ý niệm khủng khiếp hình thành ở trong đầu Đỗ Trạch: mẹ nó, gã kia chẳng phải là thành chủ Halpas "Món chính là thịt người, không thế nào kết bạn với Nhân loại" sao! ?

Hệ thống: kẻ thù của bạn【đại ma vương Đống Thịt】 đã login.

Thành chủ Halpas thèm nhỏ dãi nhìn Tu với thân hình thấp bé, cái lổ tai yêu tinh ẩn hiện dưới những sợi tóc màu đay chứng tỏ thân phận Chu Nho của hắn—— đấy chính là chủng tộc thượng cổ, Chu Nho tộc sáng tạo nền văn minh máy móc trong truyền thuyết! Có hắn, còn lo bản thân mình không trở nên cường đại sao?

Khi gã rốt cục dời mắt sang trên người Đỗ Trạch đang khoác áo choàng đen rách nát, thành chủ Halpas nheo lại mắt, bắt đầu chất vấn Dan bên cạnh: "Sao lại còn có thêm một tên nữa, hắn là ai?"

"Đó hình như là thủ hạ của Chu Nho, một tên Nhân tộc tép riêu."

"Nhân tộc!"

Thành chủ Halpas phút chốc trở nên nóng nảy. Gã ghét Nhân tộc, nhưng thịt của Nhân tộc quả thật ngon vô cùng. Nghĩ tới mùi vị đó, thành chủ Halpas không tự chủ được liếm liếm môi, ánh mắt nhìn Đỗ Trạch cũng bắt đầu nóng rực lên. Đại lục phản diện cơ bản đều là Ma tộc và Vong Linh tộc, bóng dáng Nhân tộc thật sự rất ít ỏi, gã cũng đã lâu không đổi món rồi.

"Mang bọn họ đi."

Sau khi nghe được mệnh lệnh của thành chủ Halpas, đám Ma tộc thoáng nhìn lẫn nhau, sau đó trong một kẻ trong số Ma tộc đi ra, là Moses. Hắn cẩn thận tiếp cận Đỗ Trạch và Tu, chuẩn bị dò xét thực lực của đối phương —— đối diện là Chu Nho trong truyền thuyết và Nhân loại chưa từng tiếp xúc qua.

Đỗ Trạch nhìn đại ma vương Đống Thịt há to mồm kêu gào, còn có Ma tộc nhảy xuống đi về phía bọn họ, khí thế ồ ạt kia trông thế nào cũng không giống muốn gặp gỡ giao lưu. Đỗ Trạch lại nhớ đến Tu đang trong hình thái Chu Nho, liền có dự cảm không tốt.

Hiện tại đa số quân địch là Ma tộc, bên này một Nhân tộc bất tài trói gà không chặt, một Chu Nho chuyên kỹ năng đời sống lại đang bị trọng thương... Sao lại ngược như vậy chứ! Đối diện chính là Ma tộc đó, Ma tộc thực lực cá nhân siêu mạnh đó!

Ở trong 《 Hỗn Huyết 》, có thể dựa vào quy mô của mục tiêu đối địch mà phân chia thành thực lực cá nhân, thực lực đoàn chiến, thực lực đối quân, thực lực công thành: Ma tộc thiên về thực lực cá nhân, Thú tộc thiên về thực lực đoàn chiến, Vong Linh thiên về thực lực đối quân, Long tộc thiên về thực lực công thành, chủng tộc khác cũng có các đặc sắc khác. Bây giờ Đỗ Trạch vô cùng may mắn khi có thể tận mắt chứng kiến thực lực cá nhân cực mạnh của Ma tộc...

Đỗ Trạch nhìn Tu bên cạnh, cắn răng mở cái hộp trong tay ra —— Chu Nho không có ma pháp cũng không có võ công, hay nói cách khác bọn họ chỉ là một kỹ thuật gia. Bởi vậy hiện tại chỉ có thể dựa vào cậu để bảo vệ nhân vật chính, hy vọng duy nhất của Đỗ Trạch gửi gắm vào thần khí trong tay, tuy rằng có lẽ sẽ bị ma đao khống chế, nhưng sau 0 giờ hoàn nguyên thì cậu có thể khôi phục lại bình thường.

Sau khi mở ra thì cái hộp phút chốc rạn nứt, Moses cũng dừng bước, cảnh giác nhìn chằm chằm cái hộp đang vỡ dần. Ở dưới ánh mắt của mọi người, trong cái hộp bể xuất hiện một lốc xoáy nhỏ màu đen, có thứ gì đó đang từng chút từng chút ló ra—— đầu tiên là mủi đao, sau đó là lưỡi đao dài, cuối cùng là cán đao màu đỏ tươi. Thanh đao từ trong lốc xoáy rơi xuống, vô thanh vô tức cắm vào nền đất cứng, lẳng lặng sừng sững ở nơi đó. Thân đao thon dài phát ra vầng sáng màu đỏ bạc nhàn nhạt, như mang theo ma tính khiến không ai có thể rời tầm mắt khỏi nó.

Ánh mắt của thành chủ Halpas phút chốc sáng rực, không chỉ có gã, hầu như toàn bộ Ma tộc đều ánh lên sự tham lam. Đó là một bảo đao, thậm chí có thể là... thần khí.

Đỗ Trạch vươn tay định cầm lấy chuôi ma đao, nhưng động tác này lại kích thích Moses đang đứng đối diện, hắn thậm chí không hề quan tâm Chu Nho, cơ hồ trong nháy mắt vọt tới trước mặt Đỗ Trạch.

Quá nhanh —— lúc này Đỗ Trạch mới chân chân chính chính nhận thức sự chênh lệch giữa cậu và thế giới này, cậu thậm chí còn không thấy rõ Ma tộc vọt tới trước mặt cậu thế nào. Ngay sau đó, Đỗ Trạch chỉ cảm thấy sau gáy truyền đến đau đớn kịch liệt, giống như chỉ cần đối phương tăng thêm chút lực nữa thì xương cổ của cậu sẽ gãy nát.

Tu vươn tay định đỡ lấy Đỗ Trạch, nhưng với thân hình và sức mạnh hiện tại của hắn thì thật sự không chống đỡ nổi, cuối cùng hai người đều té lăn trên đất. Moses không thèm xem hai người chật vật thế nào, ánh mắt của hắn gắt gao nhìn chằm chằm ma đao, như bị hấp dẫn vươn tay muốn cầm lấy nó. Thành chủ Halpas đứng cách đó thoáng chốc trở nên âm trầm, hừ mạnh một tiếng, nhưng thủ hạ của gã hoàn toàn không phản ứng, cũng không thèm nhìn gã mà chỉ tiếp tục vươn tay nắm lấy ma đao.

Thành chủ Halpas phẫn nộ, gã giẫm mạnh xuống, phút chốc đất đá dưới chân Moses đâm thẳng lên. Lúc này Moses mới giật mình tỉnh lại, dùng hết sức lui về phía sau, khó khăn lắm mới tránh khỏi. Hắn nhìn thành chủ Halpas, mồ hôi lạnh toát ra: "Thành chủ đại nhân, tôi..."

Thành chủ Halpas không thèm nghe Moses biện bạch, gã di chuyển thân hình mập mạp đi đến phía trước ma đao rồi vươn tay rút Thiêu Dục lên. Thân đao Thiêu Dục thon dài phản chiếu gương mặt của thành chủ Halpas. Thân đao màu bạc trong suốt không hề tỳ vết, khiến cho ánh mắt của thành chủ Halpas phủ kín một tầng ánh sáng đỏ mờ ám. Thành chủ Halpas mê mẫn khẽ vuốt ve lưỡi đao Thiêu Dục, có chút tiếc nuối nói: "Tại sao lại cố tình là đao chứ?"

Thành chủ Halpas là một ma đạo sĩ hệ thổ bậc cao. Ở đại lục phản diện, các nguyên tố rất khan hiếm, việc gã có thể lên làm thành chủ của Halpas thành cũng đủ chứng minh rõ thực lực của gã.

Moses vẫn muốn biện minh thêm vài lời, lúc nãy không biết vì sao hắn cứ như bị ma xui quỷ khiến, muốn chiếm hữu thần khí cho riêng mình. Lúc này, Moses nhìn thấy thành chủ Halpas quay người lại cười với hắn: "Ngươi làm cho ta một chuyện, ta sẽ không so đo lỗi lầm trước kia của ngươi."

Moses mừng rỡ như điên quỳ xuống trước thành chủ Halpas: "Tất cả nghe theo đại nhân phân phó."

"Ngươi lại đây..."

Moses mới vừa đi tới trước mặt thành chủ Halpas, chợt nghe thấy thành chủ Halpas tươi cười nói với hắn: "... Cho ta thử đao."

"Đại... Nhân... ?"

Moses bị chém ngang thắt lưng, hắn ngã trên mặt đất, khó tin nhìn lên thành chủ Halpas ở phía trên, từ góc độ đó có thể thấy đôi mắt của thành chủ Halpas phủ kín một tầng ánh sáng đỏ nhàn nhạt.

"Ta tha thứ cho ngươi."

Thành chủ Halpas rút đao ra, gã rất hài lòng với độ sắc bén của Thiêu Dục. Nếu không phải sức lực của ma pháp sư không đủ, gã thậm chí có thể trực tiếp chém đứt người Moses, chứ không phải chỉ chém nửa thắt lưng như mới nãy. Thành chủ Halpas xả giận xong liền tóm lấy Moses đã thoi thóp ném ra phía sau, gã xoay người đi về hướng Tu và Đỗ Trạch. Có lẽ vừa khiển trách thủ hạ không nghe lời xong, tâm trạng lúc này của thành chủ Halpas vừa sung sướng vừa phấn khích lạ thường, gã nhìn xuống Chu Nho đang ôm một thanh niên tóc đen đã bất tỉnh, cất cao giọng nói: "Ta là thành chủ của Halpas thành, muốn mời đại sư đến tệ phủ làm khách một thời gian ngắn."

Tu trầm mặc nhìn thành chủ Halpas rồi tự tìm đối sách. Nhưng lúc này lực chú ý của thành chủ Halpas lại bị Đỗ Trạch hấp dẫn, hương vị Nhân tộc quen thuộc mà xa lạ khiến thành chủ Halpas vừa mới "vận động" xong liền bắt đầu cảm thấy đói bụng. Một khi đã chú ý tới, loại cảm giác đói khát này phút chốc bị phóng đại vô số lần, thành chủ Halpas chưa từng cảm thấy đói khát như vậy, rất đói rất đói, đói đến mức hận không thể lập tức nhét tên Nhân tộc trước mắt vào trong dạ dày để bổ khuyết sự trống rỗng vô tận kia.

Cho nên còn chờ gì nữa chứ, gã đã đói khát đến vậy mà thức ăn trước mắt lại hấp dẫn như thế, tại sao không lập tức hành động đi?

Thành chủ Halpas bị dục vọng thâu tóm, gã giơ ma đao đẹp đẽ dị thường lên, trước khi Tu kịp phản ứng đã đột ngột chặt đứt cánh tay trái của Đỗ Trạch. Cho dù đang hôn mê, đau đớn bất thình lình khiến toàn thân Đỗ Trạch run rẩy.

Thành chủ Halpas nhặt lên khúc tay kia, ở dưới ánh mắt mọi người, gã tham lam thèm khát cắn xé năm ngón tay, nhai xương ngón tay lộp rộp lộp rộp, nuốt xuống hỗn hợp máu thịt. Sau cơn thỏa mãn ngắn ngủi thì sự trống rỗng lại càng gia tăng, thành chủ Halpas đỏ mắt nhìn chằm chằm Nhân tộc đang hôn mê.

Không đủ —— không đủ —— hoàn toàn không đủ ——

Ánh sáng đỏ trên lưỡi dao Thiêu Dục càng rực rỡ, tựa như đang thở dài một cách đầy thỏa mãn.

Thành chủ Halpas lại một lần nữa giơ đao lên, ý định băm vằm món ngon của gã, nhưng khoảnh khắc ma đao chém vào thịt liền lập tức dừng lại. Thành chủ Halpas nhìn cánh tay Tu đang bắt lấy lưỡi đao, cho dù bị dục vọng thâu tóm thế nhưng gã vẫn còn sót lại vài phần lý trí: đây chính là tay của Chu nho, có thể tạo ra trang bị cao cấp đấy.

Thành chủ Halpas nhìn chằm chằm vào mắt Tu, kiên nhẫn nói: "Buông ra."

Tu không nói gì, trong đôi mắt màu hổ phách lạnh như băng hiện lên lửa giận, lưỡi đao sắc bén chém đứt lòng bàn tay Tu, máu đỏ lướt theo thân đao bạc chảy xuống, sau đó bị ma đao ngốn nghiến hút cạn.

—— Cho ta.

Thành chủ Halpas dần mất kiên nhẫn, trong tầm nhìn của gã, đôi mắt đỏ rực vì phẫn nộ càng lúc càng sâu, càng lúc càng yêu diễm —— thế nhưng đang dần chuyển sang màu tím. Thành chủ Halpas tưởng rằng mình bị ảo giác, gã dùng tay dụi mắt, sau đó nhìn lại.

Cặp mắt kia quả nhiên biến thành màu tím sẫm, trong sắc tím nồng đậm yêu dị là con ngươi dài dựng đứng.

Đó là đôi mắt của Ma tộc.

*****

*****

—— Muốn sức mạnh không?

Muốn.

—— Tại sao?

Nếu có sức mạnh, sẽ không ai có thể cướp hắn khỏi ta.

—— Ngươi muốn bảo vệ hắn sao?

Không, ta muốn độc chiếm hắn.

Hắn là của ta, tất cả của hắn —— đều là của ta.

Vì thế cho ta sức mạnh, ta phải giành lại những thứ thuộc về ta.

Đưa nó, cho ta.

——【 Hộp Đen 】

Tác giả có lời muốn nói:

Nhân vật chính: Hắn là của ta.

Độc giả: ... Ha ha.

Tác giả: Ha ha.

Nhân vật chính: Tốt, tất cả các phiếu đều đã được thông qua.

.Độc giả: WTF!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#dammi
Ẩn QC