Chương 221: Tôi Không Cho Cô Đi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Do dự một lúc lâu, cuối cùng Doãn Băng Dao lấy hết can đảm, cầm đơn xin nghỉ việc bước vào phòng làm việc của tổng giám đốc.

Ngự Giao cởi chiếc áo vest ra tùy tiện vắt lên chiếc ghế sofa, kéo lỏng cà vạt cởi khuy cổ của chiếc áo sơ mi trắng, lộ ra làn da cổ màu đồng rắn chắc.

"Tổng giám đốc" Doãn Băng Dao gõ cửa, sau đó mở cửa đi vào.

Ngự Giao nghe thấy tiếng của cô, nói: "Đã giao chiếc CD kia cho giám đốc Lý rồi à?"

"Vâng, tôi đã giao rồi"

"Cảm ơn nhiều"

"Không sao, đây là việc tôi phải làm"

Ngự Giao ngồi vào chiếc ghế xoay xa hoa sau bàn làm việc, từ lúc Doãn Băng Dao bước vào phòng đến bây giờ, anh chưa liếc nhìn cô lấy một cái. Mấy ngày nay, anh luôn cố gắng khống chế tình cảm của mình.

"Từ sau khi cô được điều đến làm trợ lý cho tôi, đúng là đã thay tôi làm được rất nhiều chuyện, lát nữa tôi sẽ gọi điện cho bộ phận nhân sự, tháng sau tăng tiền lương cho cô"

Doãn Băng Dao đi tới, "Cảm ơn ý tốt của tổng giám đốc, nhưng tôi không có vinh hạnh đó rồi" dứt lời, cô liền đặt đơn xin nghỉ việc lên trên bàn làm việc.

Ngự Giao nhấc tách trà lên, thoáng nhìn qua hỏi: "Thứ gì?"

"Đơn xin từ chức"

"Phụt...." ngụm trà vừa mới uống vào miệng đột nhiên phun ra ngoài, Ngự Giao lùi về phía sau, ho kịch liệt vì bị sặc nước, "Khụ... khụ.... khụ...."

"Tổng giám đốc, anh không sao chứ?" Doãn Băng Dao nhanh chóng đi tới, một tay đặt trên vai anh, tay còn lại nhẹn nhàng vỗ phía sau lưng của anh.

Đột nhiên, Ngự Giao tóm lấy bàn tay đang đặt trên vai mình, ngẩng đầu lên nhìn cô: "Cô muốn đi?"

Gương mặt tuấn mỹ vì bị sặc nước, mà trở nên đỏ bừng. Anh nắm chặt tay cô, tâm trạng có hơi kích động.

"Ừm" Doãn Băng Dao gật đầu, lúng túng rút tay ra, "Cảm ơn tổng giám đốc mấy ngày nay đã chăm sóc tôi và Tiểu Diệc"

Anh bỗng nhiên đứng lên, "Tôi không đồng ý"

Doãn Băng Dao sửng sốt, kinh ngạc nhìn: "Tổng giám đốc...."

Anh kéo tay cô ôm vào trong ngực, ôm thật chặt, dường như mất kiểm soát, "Không được, tôi không cho cô đi"

Cơ thể cô cứng đờ, cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh vây quanh mình, trong nháy mắt trái tim cứng rắn nềm nhũn. Đột nhiên trong đầu hiện lên những hình ảnh trong quá khứ. Không được! Cô không thể tiếp tục như thế này.

Doãn Băng Dao dùng sức đẩy anh ra, "Tổng giám đốc, xin tự trọng"

Ánh mắt anh đầy mất mác nhìn cô, mà cô giống như muốn gạt sang một bên, không muốn nhìn thấy ánh mắt bi thương của anh.

Sự lạnh lùng của cô, khiến Ngự Giao đột nhiên tỉnh táo. Đúng vậy, bây giờ anh không có tư cách giữ cô lại, anh cũng không biết nên nói cái gì. Hơn nữa, không phải chính bản thân anh cũng muốn cô được tự do, muốn để cô đi sao? Nhưng tại sao, khi nghe chính miệng cô nói muốn rời khỏi nơi này, anh lại đột nhiên mất kiểm soát như vậy.

Ngự Giao bình tĩnh lại, ngồi xuống chiếc ghế xoay, không muốn để cô nhìn thấy sự thất vọng mất mác trong ánh mắt. Cuối cùng cô ấy sẽ rời đi, anh biết rõ điều này một khi đưa số tài liệu kia cho cô, chắc chắn cô sẽ rời đi.

Khi anh quyết định làm điều này, anh cho rằng bản thân có thể chấp nhận buông tay, có thể để cô tự do theo đuổi hạnh phúc mà bản thân cô muong muốn. Nhưng khi giờ phút này thực sự đến, trái tim của anh vẫn khó có thể chấp nhận được điều này.

"Tổng giám đốc...."

"Tôi hiểu" anh giơ tay lên cắt ngang lời cô: "Vừa rồi tôi nhất thời mất kiểm soát, xin lỗi. Cô ra ngoài trước đi, lát nữa tôi sẽ ký vào đơn, lập tức cho người của phòng tài chính thanh toán tiền lương cho cô"

Anh lấy lại vẻ lạnh lùng cao ngạo trước đây, đem tất cả những cảm xúc chân thận giấu sâu xuống đáy lòng. Mặc dù trong lòng của anh đau đớn không chịu nổi.

"Vâng, cảm ơn tổng giám đốc" Doãn Băng Dao xoay người rời đi.

"Vậy sau này cô muốn đi đâu?" anh lại đột nhiên lên tiếng hỏi.

Cô vừa quay lưng đi, không dám quay đầu lại, bởi cô sợ phải nhìn thấy gương mặt của anh, trái tim sẽ càng khó chịu hơn.

"Có thể sẽ dẫn Tiểu Diệc rời khỏi nơi này, tôi không thích những thành phố lớn phồn hoa, muốn tìm một thành phố nhỏ yên tĩnh sinh sống"

"Ừm, vậy phải chăm sóc bản thân và Tiểu Diệc thật tốt"

"Vâng"

"Này... không có gì...."

Vốn dĩ anh còn muốn nói, khi rời đi có thể để tôi tới tiễn hay người được không? Nhưng lời nói đến khóe miệng lại không thể thốt thành tiếng.

Cứ như vậy đi.

Trong giây phúc Doãn Băng Dao đóng cửa lại, Ngự Giao như nghe được cả tiếng trái tim của mình vỡ tan tành. Một tiếng đóng cửa nhẹ nhàng cũng khiến cả cơ thể anh run lên, nhắm mắt lại cuối cùng những giọt nước mắt không thể kiềm chế được rơi xuống.

Băng Dao, sáu năm trước, anh cố hết sức giữ em lại, em lại rời đi. Ngày hôm nay, sáu năm say, anh cố hết sức chuộc tội giữ em lại, nhưng em vẫn rời đi. Từ đầu tới cuối anh mãi không thể giữ em lại

Chẳng lẽ, đây chính là "Hữu duyên vô phận" sao?

Nhưng trái tim của anh, đau lắm. Băng dao, em có thể cảm giác được không?

***

Băng Dao rời khỏi phòng làm việc của Ngự Giao, cuối cùng cô thở phào nhẹ nhõm, một cuộc sống mới đang chào đón cô trong tương lại, nhưng cô lại không chút vui vẻ, ngược lại cảm thấy trong lòng vắng vẻ, giống như mất đi thứ gì đó quý giá.

Khi Doãn Băng Dao trở lại phòng làm việc của mình thu dọn đồ đạc, là lúc Lang Long và Phạm Khiết Phàm tới tìm Ngự Giao.

Nhìn thấy hai người bạn thân cùng bước vào, Ngự Giao vội vàng xoay người đưa lưng về phía họ, mặt hướng ra phía cửa sổ, để lại cho hai người vừa bước vào một bóng lưng to lớn cao ngạo, không muốn họ nhìn thấy vẻ bi thương trên gương mặt anh.

"Giao..." Phạm Khiết Phàm nhẹ nhàng gọi một tiếng.

"Các cậu biết rồi à"

"Ừ" Lang Long lên tiếng, khó hiểu hỏi: "Cậu thật sự muốn hy sinh lớn như vậy sao?"

Hai người chỉ có thể nhìn bóng lưng của Ngự Giao, không đoán ra được rốt cuộc trong lòng anh đang suy nghĩ gì.

"Nếu như thứ tớ đưa cho cô ấy không đủ "cơ mật", làm sao Dương Tuyết Hoa có thể thả cô ấy đi"

Phạm Khiết Phàm không thể nhịn được nữa lo lắng nói: "Nhưng cậu hoàn toàn có thể đổi cách khác. Nếu như cậul o lắng Doãn Băng Dao bị Dương Tuyết Hoa khống chế, vậy điều nên làm bây giờ là bảo vệ cô ấy, không để cô ấy trở về bên cạnh Dương Tuyết Hoa. Đây mới là tác phong xử sự của cậu"

"Sao?" Ngự Giao cười lạnh: "Tác phong xử sự của tớ? Tớ không biết tớ có tác phong xử sự gì...."

Nghĩ tới những tổn thương trước đây đã gây ra cho Băng Dao, anh không thể tin đó chính là do mình gây ra.

Lang Long liếc mắt nhìn Phạm Khiết Phàm nói; "Giao không thể nào làm như vậy, cậu ấy lo lắng nếu như Doãn Băng Dao biết chúng ta đã phát hiện ra thân phận của cô ấy, vậy sẽ càng nhanh chóng rời khỏi nơi này"

Ngự Giao gật đầu: "Không sai, hiện giờ cô ấy đang sống rất tốt. Nếu như ép buộc cô ấy trở lại thân phận Doãn Băng Dao trước kia, có lẽ cô ấy sẽ càng hận tớ hơn"

Đúng vậy, dựa theo tính cách trước kia chắc chắn anh sẽ không làm như bây giờ, mà trược tiếp bá đạo giữ Doãn Băng Dao bên cạnh bảo vệ, dù cô có căm hận. Nhưng bây giờ anh không làm như vậy bởi bản thân hiểu rõ một điều, Doãn Băng Dao căm ghét nhất chính là sự bá đạo của anh.

Cô từng nói, sự bá đạo của anh khiến cô cảm thấy ngạt thở, làm cô muốn chốn chạy.

"Nhưng số tài liệu cậu đưa cho cô ấy sẽ khiến tập đoàn chúng ta tổn thất rất nặng nề" Phạm Khiết Phàm vẫn không thể hiểu.

Ngự Giao bỗng nhiên xoay người lại, trên mặt không còn nét bi thương đổi lại và vẻ mặt mưu kế thâm sâu, khóe miệng khẽ nhếch lên từ trong ánh mắt lóe lên một tia giảo hoạt, khiến Lang Long và Phạm Khiết Phàm tròn mắt nhìn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net