Chương 238: Anh Đã Có Cách

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh không nói chuyện, mà đi tới bên cạnh Tiết Tiểu Diệc, ngồi xổm xuống trước mặt, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cậu bé nói: "Tiểu Diệc, cháu đừng lo, Noãn Nhi sẽ khỏe lại mau thôi. Hiện giờ chú Thẩm phải ra ngoài tìm bác sĩ giỏi nhất để chữa trị cho Noãn Nhi, cháu ngoan ngoãn ở nhà cùng dì Đồng Đồng và các cô chú được không?"

Tiết Tiểu Diệc ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng, Tiểu Diệc sẽ nghe lời chú Thẩm, không lo lắng, Tiểu Diệc sẽ chăm sóc bản thân thật tốt."

Anh vui mừng gật đầu, đứng lên nhìn Phương Chính Đông và Đồng Bội: "Làm phiền hai người chăm sóc cho Tiểu Diệc"

"Ừm" Ngự Giao đặt tay lên vai Phương Chính Đông "Còn nữa, Băng Dao có chuyện gì phải lập tức gọi điện thoại cho tớ"

"Được rồi, được rồi, cậu trở nên dài dòng như vậy từ bao giờ thế, yên tâm đi, không có chuyện gì đâu. Cậu phải mau tìm ra cách thật sớm, ở đây cứ giao cho tớ và Đồng Đồng là được." Phương Chính Đông vừa đẩy anh ra cửa vừa nói.

Lang Long và Phạm Khiết Phàm cũng lập tức đi theo sau. Ngồi lên chiếc xe limousine phiên bản dài, anh lập tức nói với Phạm Khiết Phàm: "Hẹn gặp Cục trưởng Trương cho tớ."

"Hẹn gặp Cục trưởng Trương?" Phạm Khiết Phàm kinh ngạc lặp lại

"Ừ."

"Được, tớ sẽ gọi điện thoại cho trợ lý của ông ấy."

Kể từ sau khi Ngự Giao rút khỏi giới xã hội đen, địa vị trong xã hội chẳng những không giảm xuống, ngược lại càng thêm lợi hại. Anh vừa rút ra khỏi, lập tức giúp đỡ cảnh sát và tham gia vào giới chính trị. Nói cách khách, địa vị và quyền lực hiện giờ của anh cao hơn so với trước kia rất nhiều, mà Cục trưởng Trương chính là cục trưởng cục cảnh sát.

Sau khi Phạm Khiết Phàm gọi điện thoại xong, nhìn Ngự Giao gật đầu nói: "Đã hẹn xong, tối nay nhà Cục trưởng Trương không có ai, chúng ta sẽ tới đó."

"Được."

Lang Long hoài nghi nhìn Ngự Giao hỏi: "Cậu định hợp tác với Cục trưởng Trương?"

Ngự Giao nhìn ra ngoài cửa sổ, nheo mắt nói: "Nếu như tớ làm theo điều Mục Quang mong muốn...."

Phạm Khiết Phàm và Lang Long đưa mắt nhìn nhau, không hiểu ý tứ trong lời nói của anh. Buổi tối ba người cùng tới nhà Cục trưởng Trương.

Trong thời gian Ngự Giao trò chuyện với Cục trưởng Trương, cũng không kêu Lang Long và Phạm Khiết Phàm. Khi hai người nghe kế hoạch Ngự Giao nói với Cục trưởng Trương, trong lòng dâng lên cảm giác bội phục vô cùng.

Vốn dĩ trong lòng họ vẫn luôn lo lắng chuyện này, không ngờ trong đầu Ngự Giao đã sớm có cách giải quyết vấn đề này, hơn nữa, cách này còn rất an toàn.

Sau khi trao đổi với Cục trưởng Trương xong, ba người đi ra khỏi căn biệt thự của ông ta. Bầu trời đêm tối nay lánh ánh sao rất đẹp, có vẻ như thời tiết ngày mai sẽ không mưa.

Đút tay vào hai túi quần, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, Ngự Giao hít sâu một hơi.

Nhìn gò má anh, trong ánh mắt Phạm Khiết Phàm tràn đầy sùng bái "Giao, không ngờ cậu đã sớm có kế hoạch."

"Tất nhiên."

Lên xe, Phạm Khiết Phàm suy nghĩ một chút lại hỏi: "Cục trưởng Trương có tin được không?"

Lang Long nói: "Có thể tin."

Ngự Giao nhếch miệng mỉm cười: "Cho dù anh không phải người giữ chữ tín, nhưng cũng không dám giở trò gì. Nếu như không nhờ tớ, làm sao anh có thể có được chức Cục trưởng cục cảnh sát ở cái tuổi trẻ như vậy"

"Cũng đúng." Phạm Khiết Phàm hiểu ra gật đầu đồng ý.

Tài xế lái xe Tiểu Vương hỏi: "Xin hỏi Tổng giám đốc muốn đi đâu ạ?" Ngự Giao lập tức nói ra địa chỉ nhà Doãn Băng Dao.

Sau khi đưa Ngự Giao đến khu chung cư, lại đưa hai người kia về nhà.

Anh cảm giác cả người mệt mỏi, đưa tay bấm chuông cửa, cảnh cửa mở ra liền nhìn thấy gương mặt đáng yêu của Tiểu Diệc, dù trước đó có mệt mỏi tới đâu, anh vẫn có thể nở nụ cười từ trái tim.

"Chú Thẩm, chú về rồi" Vốn dĩ Tiểu Diệc cũng đã rất mệt mỏi, khi nhìn thấy Ngự Giao trở lại, hai mắt lập tức sáng lên.

"Sao còn chưa ngủ"

"Cháu và chú Phương đang chơi cờ, chờ chú về"

Dịu dàng xoa đầu cậu bé, đi vào trong nhà, nhìn thấy Đồng Bội gối đầu lên hai chân Phương Chính Đông ngủ thiếp đi. Bước nhẹ nhàng, khẽ nói với Phương Chính Đông: "Các cậu về đi, hai ngày nay ở đây Đồng Bội không được ngủ ngon rồi, cũng nên về nghỉ ngơi một chút."

"Ừm." Phương Chính Đông gật đầu, cúi người bế Đồng Bội đứng lên.

Đồng Bội tỉnh lại, mơ màng mở mắt ra, xấu hổ xin lỗi: "Thật ngại quá tôi ngủ quên mất."

"Không sao, cũng muộn lắm rồi, mau về đi."

"Lúc đầu tôi muốn ở lại chăm sóc Băng Dao, nhưng hôm nay Y Thu đã tới đây, tôi thấy nên về qua đó thăm cô ấy một chút." Khi nói những lời này, cô thực sự không dám nhìn thẳng vào mắt Ngự Giao.

Vẻ mặt Ngự Giao không có gì thay đổi, chỉ tùy tiện ừ một tiếng. Sau đó ôm Tiểu Diệc nói: "Chú tắm cho cháu, sau đó đi ngủ nhé."

Nhìn Ngự Giao ôm Tiết Tiểu Diệc lên lầu, Đồng Bội thở dài.

Hai người ngồi vào trong xe, Phương Chính Đông lái xe, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Đồng Bội an ủi: "Em đừng lo quá, có Giao ở đó, Băng Dao sẽ không có chuyện gì đâu"

"Haiz...."

"Tối nay em đã thở dài mấy trăm lần rồi đó."

"Chuyện Băng Dao không khiến em lo lắng lắm, hơn nữa em tin Giao sẽ cứu cậu ấy. Bây giờ người em lo chính là Y Thu, không phải em đã nói với anh là hôm nay cô ấy tới rồi sao? Cô ấy biết hết mọi chuyện rồi."

"Biết thì sao, giấy không gói được lửa, cho dù hôm nay cô ấy không tới, sớm muộn gì cũng sẽ biết thôi."

"Haiz, em muốn tới thăm cô ấy, nhưng lại sợ...."

"Sợ cái gì?"

"Chắc chắn cậu ấy đang rất giận em, giận em giúp bọn họ gạt cậu ấy."

"Chuyện này không thể trách em."

"Trong lòng em cậu ấy và Băng Dao đều có địa vị giống nhau, cho nên em không muốn bất kỳ ai trong hai người bị tổn thương. Nhưng bây giờ, kẹp giữa họ là một người đàn ông... Tình cảm chị em của ba người bọn em, không biết có thể duy trì được bao lâu nữa."

Một tay nắm vô lăng, một tay cầm bàn tay lạnh lẽo của Đồng Bội an ủi: "Đừng lo, ngày mai tới gặp cô ấy trò chuyện một chút, nếu thực sự là chị em tốt, chắc chắn cô ấy sẽ hiểu cho em. Cho dù cô ấy không tha thứ, không phải em còn anh sao? Cho dù tình cảm của em với người chị em tốt của em ra sao, anh vẫn mãi mãi ở bên cạnh em."

Đồng Bội vui mừng đưa mắt nhìn Phương Chính Đông, nở nụ cười dịu dàng, "Chính Đông, cảm ơn anh."

"Cái gì, anh không nghe lầm chứ? Đại tiểu thư nhà họ Đồng cũng nói lời cảm ơn với anh sao?" Phương Chính Đông làm bộ ngoáy tai nói.

"Đáng ghét! Coi như em chưa nói gì đi..."

***

Ngự Giao đang ở trong phòng tắm, tắm cho Tiết Tiểu Diệc. Đột nhiên cậu bé hỏi một câu, khiến anh không biết trả lời như thế nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net