Chương 264: Gặp Trên Tòa Án

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nhưng anh quan tâm" nắm chặt hai tay cô đặt ở trong lòng, đau lòng nhìn: "Anh yêu em, nên anh muốn cho em danh phận"

Doãn Băng Dao rất cảm động, đôi mắt mờ mịt hơi nước: "Trong lòng anh có em là đủ rồi"

Từ nhỏ cô đã là một đứa trẻ rất dễ dàng thỏa mãn. Trước khi mẹ qua đời từng nói với cô, làm người phải biết đủ, biết đủ mới được hạnh phúc mới được vui vẻ.

"Thôi ngủ đi" ôm chặt cô vào lòng, đi tới bên chiếc giường. Trong mắt là cưng chiều.

"Anh đồng ý?"

"Anh mệt lắm, chúng ra đừng nói những chuyện nhức đầu này nữa, ngủ đi"

Đặt cô xuống giường, Ngự Giao liền nhắm hai mắt lại không nói gì nữa. Nhìn gò má tuấn mỹ của anh, Băng Dao không biết giờ phút này trong lòng anh đang suy nghĩ gì. Trốn tránh không phải là tác phong của anh, vậy là anh đã đồng ý sao?

Doãn Băng Dao thở dài nghiêng người nhắm hai mắt lại, trong giây phút đó nước mắt từ khóe mắt chảy xuống nhanh chóng làm ướt một mảng gối.

Hai người bạn thân cùng yêu một người đàn ông, thực sự đau khổ biết bao. Nếu vợ Ngự Giao không phải là Y Thu, nếu như không phải là Y Thu, chắc chắn cô sẽ ích kỷ, sẽ độc ác, bởi cô rất yêu Ngự Giao, rất không muốn rời xa anh.

Nhưng vợ anh lại là Y Thu, người từng là chị em tốt nhất của cô, làm sao cô có thể nhẫn tâm...

Vì vậy, chỉ có thể nhẫn nhục im hơi lặng tiếng.

Trong giây phút Doãn Băng Dao nhắm mắt lại, đôi mắt Ngự Giao lại mở ra trong bóng tối mờ, đôi mắt đó như mắt sói ẩn trong bóng tối, mang theo vẻ âm lạnh và hơi thở nguy hiểm.

***

Sáng hôm sau, Ngự Giao tỉnh dậy trước Băng Dao, anh nhẹ nhàng hôn lên trán cô.

Đôi môi dịu dàng của anh khiến Doãn Băng Dao từ trong giấc mộng tỉnh lại, đôi mắt mông lung của cô khẽ mở, mái tóc dài xõa tung dưới gối, vẻ lười biếng khi mới thức giấc của cô thực sự rất xinh đẹp.

"Em tỉnh rồi à" Ngự Giao dịu dàng vén sợi tóc dính trên mặt cô, mu bàn tay nhe nhàng cọ sát vào làn da mềm mại của cô.

"Ừm."

"Ngủ thêm một lát đi, anh tới công ty"

"Để em làm đồ ăn sáng cho anh" Doãn Băng Dao chống tay ngồi dậy.

"Đừng, em ngủ thêm đi, anh ra ngoài ăn" anh liền ẩn người cô xuống.

"Vâng, vậy anh nhất định phải nhớ ăn đó, nếu không sẽ đau bụng đấy"

"Anh biết rồi" khóe mắt anh cong lên, cưng chiều khẽ nhéo chóp mũi cô mới đứng dậy.

Thật ra chỉ cần mỗi sáng tỉnh dậy có thể thấy cô bên cạnh đối với anh mà nói đã vô cùng hạnh phúc, chỉ cần mỗi ngày khi mở mắt ra có thể nhìn thấy anh, mọi mệt mỏi trong cuộc sống đều như biến mất. Thực ra anh rất thỏa mãn, nhưng lại không muốn để cô phải uất ức.

Vừa rời khỏi nhà Băng Dao, gương mặt Ngự Giao lập tức trở lại vẻ lạnh lùng u ám, anh chỉ dịu dàng trước một người là cô mà thôi.

Đến công ty, Ngự Giao lập tức cho gọi thư ký Phạm Khiết Phàm vào phòng làm việc.

"Khiết Phàm, gọi luật sư Trương tới đây"

"Gọi luật sư Trương?" Phạm Khiết Phàm không hiểu anh muốn làm gì.

"Ừ, tớ muốn ly hôn, lần trước bảo cậu viết đơn ly hôn cho tôi đã xong chưa?

"Viết xong rồi"

"Đã thêm mấy điều kiện tớ nói chưa?"

"Ừm, thêm rồi"

"Vậy mang tới đây"

Phạm Khiết Phàm gật đầu, lại không nhịn được hỏi, "Cậu nhất định muốn ly hôn với Tô Y Thu sao?"

"Đúng vậy, nhất định phải ly hôn" Ngự Giao cúi đầu nhìn tập tài liệu trên tay, vẻ mặt hoàn toàn lạnh lẽo không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào.

Phạm Khiết Phàm không hỏi thêm nữa, ở bên cạnh anh nhiều năm qua, từ hồi còn đi học cho tới khi đi làm, cô luôn nhìn sắc mặt anh để nói, những lúc anh lạnh lùng ra lệnh, như vậy chuyện đó nhất định phải làm.

"Được, tớ sẽ đi lấy"

Đi ra khỏi phòng làm việc của Ngự Giao, Phạm Khiết Phàm thở dài một hơi. Cho đến giờ phút này, cô mới thực sự khẳng định, mình quyết định thử qua lại với Lang Long chính xác vô cùng. Đừng nói là cô, ngay cả Ngự Giao cũng từng yêu quý Tô Y Thu, nhưng giờ phút này anh có thể không chút do dự lựa chọn ở bên cạnh Doãn Băng Dao. Có thể thấy Doãn Băng Dao ở trong lòng anh quan trọng như thế nào, người khác hoàn toàn không có cách chen chân vào, cho dù Tô Y Thu có thai anh vẫn ly hôn.

***

Tô Y Thu đang ở trong nhà tưới hoa, đột nhiên có luật sư tới tìm khiến cô không biết làm sao.

"Chào phu nhân, tôi là luật sư được tổng giám đốc cử tới" luật sư Trương nhìn Tô Y Thu, cung kính nói.

Bàn tay cầm bình tưới nước của Tô Y Thu run run, cô biết mà vẫn hỏi: "Ông tìm Tôi có chuyện gì không?"

Luật sư mở chiếc cặp trên tay lấy ra một tài liệu, đưa ra trước mặt Tô Y Thu: "Đây là giấy thỏa thuận ly hôn, phiền cô xem qua"

"Thỏa ... thuận ly hôn...." trong đầu Tô Y Thu bỗng rầm một tiếng, trong nháy mắt sắc mặt trở nên trắng bệch.

Cô cứng ngắc nhận lấy tờ giấy thỏa thuận ly hôn, vẻ mặt hoảng loạn, cái này không giống lần trước, trên tờ thỏa thuận ly hôn tăng thêm rất nhiều điều kiện hậu đãi, sau khi Tô Y Thu ly hôn sẽ nhận được một tòa nhà cao cấp, còn có một khoản tiền tiêu cả đời cũng không hết.

Điều duy nhất không thay đổi trên tờ thỏa thuận ly hôn, chính là chữ ký mạnh mẽ của Ngự Giao.

Những thứ vật chất kia đúng là khiến người ta rất khó từ chối, nhưng những thứ này không thể nào ngăn cản được tình yêu của Tô Y Thu với Ngự Giao.

Không! Cô sẽ không ly hôn! Có chết cũng sẽ không ly hôn!

Bỏ bình nước tưới xuống, đột nhiên xé nát số giấy tờ thỏa thuận ly hôn, sau đó ném mạnh xuống đất dùng chân giẫm đạp: "Ông nói cho anh ấy biết! Tôi sẽ không ly hôn"

Gương mặt luật sư Trương đầy vẻ khổ sở, dung mạo phu nhân thực sự rất xinh đẹp, ông không hiểu tại sao tổng giám đốc lại không cần người vợ xinh đẹp thế này.

Nhưng vị tổng giám đốc có tiền của ông đã sớm đoán ra Tô Y Thu sẽ làm như vậy, cho nên cũng đã đưa ra cách giải quyết.

"Phu nân, tổng giám đốc nói nếu cô không ký tên, vậy tuần sao sẽ gặp lại nhau trên tòa án, đến lúc đó chúng Tôi sẽ thông báo cho cô biết"

"Cái... cái gì? Tòa án?" Tô Y Thu không thể tin trợn to hai mắt.

"Đúng vậy. Không còn chuyện gì nữa, tôi xin đi trước" luật sư Trương vội vàng rời đi, nhìn thấy dáng vẻ hồn bay phách lạc của Tô Y Thu ngay cả một người ngoài như ông cũng không nhẫn tâm.

Tô Y Thu vẫn đứng im tại chỗ, cơ thể yếu đuối lảo đảo như say rượu. Ngự Giao! Sao anh có thể đối xử với cô nhẫn tâm như vậy! Xiết chặt hai tay thành quyền, cơ thể run rẩy.

Băng Dao, quả nhiên là tôi đã xem thường cô! Cô đúng là quá đáng. Tô Y Thu cắn chặt môi, nước mắt không ngừng rơi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net