41. Samhoon 🥛

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoon Hoon của Sam: nhố

Hoon Hoon của Sam: đang học bài hả

Sam Sam của Hoon: vâng ạ ;-; học không vô ㅠㅠ

Sam Sam của Hoon: nhớ anh quá ;3;

Hoon Hoon của Sam: ai biểu học mà ngồi nhắn tin :v rồi than học không vô :v

Hoon Hoon của Sam: rồi than nhớ tôi •\\\\•

Sam Sam của Hoon: ... ANH NHẮN TRƯỚC MÀAAAA

Hoon Hoon của Sam: bây giờ nhắn tin với cậu cũng không được à :< vừa bảo nhớ tôi xong :)

Sam Sam của Hoon: ơ ;;-;;

Hoon Hoon của Sam: đùa thôi chứ học tiếp đi :))))

Sam Sam của Hoon: nhưng mà em lại muốn nói chuyện với anh ;; học hết vào rồi :))))

Hoon Hoon của Sam: vậy đợi chút :)

Sam Sam của Hoon: đợi chi anh :D???

Bạn không thể trả lời tin nhắn này.

Sam Sam của Hoon: ủa sao block emmmm

Bạn không thể trả lời tin nhắn này.

Sam Sam của Hoon: ㅠㅠ

Bạn không thể trả lời tin nhắn này.

Sao em nghe thấy tiếng bịch bịch dưới nhà vậy???!

"Xuống đây lấy trà sữa và bánh gạo nè."

Cái giọng này... hơi quen?

"Nhanh lên không anh mày về đó."

Hoon Hoon của em kìa.

Liền chạy vù xuống nhà mà nhìn cục xúc xích hồng không gặp mấy ngày vì ôn thi sml.

Anh của em mắt cười dễ thương lắm, tay cầm bịch trà sữa với hàng tá gói snack đem qua nhà cho em luôn này. À, có cả một xấp giấy...

Đề cương Anh nữa hả???

Ngoại trừ vụ September là tháng tám thì em giỏi Anh mà ;-; anh đem qua chi cho hai tay xách nặng rồi than thở với em, em thương lắm lắm.

Chưa xong câu than thở là anh đứng chống nạnh nhìn em một lượt từ đầu đến chân với ánh mắt khinh bỉ:

"Ở nhà mày mặc đồ kiểu này hả em?!"

... Em thấy quần đùi màu xám hợp với áo sơ mi màu đỏ sọc caro với đôi dép bông con cún mà, có gì đâu sao anh phản ứng thế?!

Em mém tí quên mục đích anh qua đây, may là chưa bị anh cốc đầu thì đã kéo anh lên phòng (cùng đống đồ anh đem tới) ôn thi cùng, hì hì vui quá đi.

Đúng là có đồ ăn, có thức uống và có người thương ở kế nên kiến thức nó chạy vào đầu nhanh thiệt, chứ nãy giờ ngồi cả tiếng một mình bài học cứ như cà phê phin nhỏ giọt chảy vào khiến em chỉ muốn ôm gối khóc rấm rứt cho quên nỗi buồn.

"Lo học bài đi chứ sao ôm gối hoài thế."

*cộp*

Éc.

Lại quên, là người thương đanh đá hay đánh người em.

Cảm ơn Hoonie của Sam nhiều lắm lắm.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net