chương 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Lộc nghe anh nói nhìn anh nghe anh nói không lên tiếng, Vương Hạc Đệ nói xong không thấy bạn gái có phản ứng gì liền tưởng mạng bị lag hay sao lên tiếng hỏi:

- Sao thế, mang lag à, sao không nghe gì hết?

- Không vẫn bình thường, chỉ là em đang suy nghĩ

- Suy nghĩ gì vậy? nói anh nghe xem nào?

- Em đang nghĩ...- Bạch Lộc dừng lại trầm ngâm rồi nói tiếp – có phải em đã làm điều gì tốt không sao ông trời lại cho em có được 1 người bạn trai, vừa đẹp trai lại còn biết chiều lòng người thế này chứ

Quả thật lúc nãy cô có nghĩ thế thật nhưng cũng không có quá như thế chỉ nghỉ đơn giản là sao cô lại có được người bạn trai tốt như thé chứ? Còn những lời cô nói cũng có 1 chút nịnh nọt trong đó khiến cho người kia vui vẻ. người kia nghe xong thì đúng thật là rất vui vẻ, vẻ mặt vô cùng tự hào nói:

- Còn phải nói sao, bây giờ em mới biết có phải hơi muộn rồi không? Nhưng không sao chúng ta có nhiều thời gian mà anh sẽ từ từ để em cảm nhận, yên tâm.

- Vương Hạc Đệ em biết anh tự luyến nhưng mà như vậy có phải hơi quá rồi không? Nói đi có phải trước kia anh cũng dùng chiêu này để tán mấy cô gái khác không hả - ngưng 1 chút cô nói tiếp –em thấy anh đối với người con gái nào cũng galang, ân cần lắm nhé.

- Em ghen à?

Bạch Lộc cứng họng, cô chỉ muốn nói là cô thấy anh đối xửa với những người khác cũng tốt lắm chứ không hề có ý tứ ghe tuông nhé,

- Không hề nhé

- Thật là không phải người ta đều nói đối xử với phụ nữa phải nhẹ nhàng hơn sao, đó chỉ là phép lịch sự thôi

- Vậy có khi nào anh đối với em cũng là phép lịch sự không? – Bạch Lộc nghi hoặc nói

- Em nghĩ đi đâu thế? Em có thấy người đàn ông nào vì phép lịch sự mà hôn người khác giới không, còn là hôn môi ấy?

Đang nói chuyện tự nhiên sao anh lại nói sang chuyện này rồi, hôn hít gì chứ cô chỉ muốn trêu anh 1 chút thôi mà

- Bạch Lộc anh thật sự thích em đấy

"sao tự nhiên lại tỏ tình nữa rồi" Bạch Lộc thầm nghĩ. Thật ra cô còn 1 chưa thể tin được chuyện 2 người đã ở bên nhau, sợ cảm xúc của anh là nhất thời, anh cố tạo cho cô cảm giác được yêu thương, được bảo vệ, làm cô từng ngày tin tưởng anh, dựa dẫm vào anh thì lúc đó anh lại không thích cô nữa, cảm giác ấy vừa nghĩ thôi là tim đã nhói lên rồi.

- Vương Hạc Đệ thật ra em luôn cảm thấy không chân thật, sợ một ngày nào đó tất cả chỉ là do em tự tưởng tượng ra, em__ - cô dừng lại không nói nữa, sợ những lời cô nói ra sẽ đả kích lòng tự tôn của anh, sợ anh sẽ nói cô không tin tưởng anh

- Bạch Lộc, em đang lo sợ điều gì vậy? nói ra chúng ta cùng giải quyết có được không?

- Em sợ, bản thân không xứng với những thứ tốt đẹp mà anh dành cho em, có thể anh không biết nhưng ở phương diện tình cảm em trước giờ không có lòng tin vào bản thân mình cho lắm.

- Sao em lại không tốt đẹp chứ, em tốt đẹp hơn bất cứ ai, bất chứ thứ gì. Sao em lại nói mình không xứng, điều đó phải nên là anh nói mới đúng chứ. Em nghĩ anh không sợ sao? Trước khi dứt khoác nói thẳng với em về nổi lòng của mình anh cũng đấu tranh nhiều lắm đấy, em tốt như thế, sự nghiệp phát triển như thế, lại còn lạc quan yêu đời tính khí tốt được rất nhiều bạn nam yêu thích. Còn anh, anh không tốt như em nghĩ, anh vào nghề sau em, anh không có nhiều kinh nghiệm, nói trắng ra là 1 đứa tay ngang, anh ngông cuồng, ngạo mạn, anh sống theo bản năng theo cảm xúc của mình, anh sợ lúc anh nói anh thích em em sẽ chê anh không tốt, nói anh ít tuổi hơn em, chê anh tính khí trẻ con, nói anh không trưởng thành,...Nhưng cuối cùng anh vẫn muốn nói với em , anh thích em đấy thôi.

Vương Hạc Đệ ngồi liệt kê ra những thứ mà anh nghỉ rằng bản thân không tốt, khiến cô cũng phải há hốc mồm

- Sao anh lại nghĩ bản thân mình như thế chứ, em chưa từng chê anh, em nói thật đó

- Anh biết, nếu em chê anh thì sao em có bạn trai là anh đây chứ. Bạch Lộc anh không biết em còn phân vân do dự điều gì, cái anh muốn nói là em chỉ cần yêu thương bản thân mình, yêu anh, còn những việc còn lại em không cần phải để vào mắt, ngay cả người trong cuộc như anh còn không để ý em để ý làm gì chứ.

Bạch Lộc hôm nay cảm thấy bạn trai của mình sao lại nói nhiều thế, mà toàn nói những lời cảm động làm cho cô không khỏi xúc động, cô sắp khóc tới nơi rồi.

- Anh biết anh còn trẻ, kinh nghiệm và sự trải đời của anh còn hạn chế, nhưng me yên tâm anh sẽ lớn nhanh thôi, sẽ cố gắng trở thành người đàn ông có thể bảo vệ em thật tốt, cho em 1 tình yêu mà người khác phải ngưỡng mộ, được không em?

cô gật đầu rồi trầm ngân rồi nói tiếp:

- ừm,.. thật ra em muốn nói chúng ta khoan hẳn công khai có được không, bạn bè thân thiết biết được mối quan hệ thì không sao nhưng em không muốn công khai rộng rãi, được không? Hiện tại công việc của cả 2 đang phát triển nếu chúng ta công khai sẽ có rất nhiều lời ra tiếng vào ảnh hưởng đến công việc, đợi khi nào tình cảm chúng ta vững chắc, công việc cũng có 1 chổ đứng nhất định rồi hẳn công khai được không anh? còn chuyện anh vừa nói, em tin anh, anh cũng không cần pải cố gắng quá đâu, em thấy bây gờ anh đã rất tốt rồi. với lại anh đừng nhắc đến vấn đề tuổi tác ở đây được không, nghe mà bực bội.

Bạch Lộc giả bộ giận dỗi, thật ra lúc đầu vấn đề tuổi tác cũng là 1 thứ khiến cô phân vân nhưng khi nghe anh nói cô thấy tuy anh có nhỏ hơn cô 1 chút nhưng suy nghĩ và hành động đều rất ra dáng 1 người đàn ông trưởng thành có thể nương tựa, có thể cho cô 1 chổ dựa tinh thần, nên vấn đề tuổi tác không còn quán trọng nữa.

- được được anh không nhắc nữa, dù em có bao nhiêu tuổi thì vẫn là cục cưng của anh, tiên nữ mãi mãi 18 tuổi

- 17 sang năm em mới 18 nhé

- Được được, vậy thì trẻ con không được thức khuya quá đâu đấy, phải đi ngủ sớm thì mới dậy thì được

- Anh nói gì cơ, dậy thì, anh có ý gì chứ? Anh chê em ?

Anh nói cô chưa dậy thì sao, tuy cô đứng bên cạnh anh thì nhỏ nhắn 1 chút nhưng mà ít gì người ta cũng cáo 1m65 đấy nhé, chổ nên to thì to, nên nhỏ thì cũng rất nhỏ vậy mà anh lại nói thế. Nghĩ tới đây cô không thể nào chịu được sự đã kích này, cô trừng mắt lớn nhìn anh đợi anh giải thích như nào?

- Anh có ý gì đâu chứ, chỉ là thuận miệng nói thôi, không có ý gì đâu em nghĩ đi đâu thế?

- Không thèm nói chuyện với anh nữa, tuyệt giao.

Nói xong cô ấn tắt cuộc gọi, giận giận giận, đáng giận mà, anh dám nói cô chưa dậy thì, Bạch Lộc tức tối đánh đấm không ngừng vào chiếc gối trên chân mình. Vương Hạc Đệ sau khi bị tắt điện thoại thì bật cười, anh vốn không có ý chê mà, cô có gì đâu mà chê chứ chỉ thuận miệng nói ra thôi. Đúng là cái miệng hại cái thân mà, anh nhắn tin cho cô:

Vương Hạc Đệ: được rồi bảo bối, anh xin lỗi, anh chỉ lỡ lời thôi mà, đừng giận nhé

Bạch Lộc: tôi không có bạn trai 

Xem ra rất để ý à nha

Vương Hạc Đệ: anh không cố ý

Bạch Lộc:...

Vương Hạc Đệ: Nhưng anh cũng không có nhìn rõ xem anh đã dậy thì thành công hay chưa nữa. hay là lần sau gặp mặt trước tiếp có dịp anh kiểm tra thử nhé!

Bạch Lộc:...(bốc khói)

Bạch Lộc chắc chắn là lúc nãy não mình đã bị úng nước rồi nới nghỉ anh ấy tốt như thế, nhìn xem lúc nãy với bây giờ như 2 người khác nhau vậy, thật sự không ngờ anh có thể nói fra những lời như thế, hết chê cô chưa dậy thì rồi lại nói muốn kiểm tra.

- Kiểm tra, kiểm tra cái đầu anh – Bạch Lộc tức tối mắng mỏ hỏi thăm 18 đời tổ tông người nào đó  ( người ta chỉ nói chơi thôi, ai kêu chị nghĩ nhiều rồi bị đòi kiếm tra )

Bạch Lộc quyết định cô sẽ không quan tâm tới anh nữa, mặc kệ anh nhắn cái gì cô cũng sẽ không trả lời.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC