Vì Ai Lưu Giữ Cảnh Xuân [Bộ 9]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
không thể nóng vội, nó vừa rồi nổi điên là vì bảo mã dã tính còn chưa hết, cần thời gian dạy dỗ. Mong điện hạ đừng trách tiểu tư không bảo vệ được chủ nhân."

Tiểu tư một khắc trước vẫn đang kinh hoàng lúc này nước mắt tuôn trào quỳ trên đất, cắn môi không dám nói tiếng nào. Người xung quanh đều nhận ra hàm ý trong lời nói của Duẫn Hạo, không tự giác mà liếc nhìn ngũ hoàng tử Kim Tại Kinh một cái. Lời này của Duẫn Hạo, không biết là người nói hữu tâm hay vô tình, nhưng lại ám chỉ Kim Tại Kinh tặng ngựa là có ý đồ. Chỉ thấy vẻ mặt Kim Tại Kinh cứng đờ, muốn nói gì đó lại bị Kim Xương Liệt tức giận trừng mắt, là muốn gã thông minh ra một chút, lúc này nếu nói gì, chẳng phải là tự mình chứng thực mình có ý đồ muốn hại đệ đệ sao? Kim Xương Liệt đương nhiên biết Kim Tại Kinh ngày thường đố kỵ Kim Tại Trung được sủng ái, nhưng sâu trong nội tâm ngài vẫn không tin Kim Tại Kinh có thể đẩy Kim Tại Trung vào chỗ chết.

Tại Trung trông thấy ánh mắt của Duẫn Hạo, chỉ cảm thấy ánh mặt trời hôm nay dường như cũng rực rỡ hơn, làm cho y có chút chói mắt.

" Thế tử nói lời này quá nghiêm trọng rồi, lỗi của súc vật sao có thể trách phạt nô tài?"

Lời này làm cho Kim Tại Kinh siết chặt nắm tay, sắc mặt càng xấu đi. Duẫn Hạo nghe xong lời Tại Trung nói, gật đầu, lại hỏi:

"Không biết điện hạ có đồng ý tạm thời bỏ vật yêu thích, cho Duẫn Hạo mượn bảo mã này dùng một chút không?

Tại Trung nghĩ nghĩ, cười nói:

"Thế tử không phải nói con ngựa này dã tính chưa hết sao?"

Duẫn Hạo lại cười

"Nhưng lại hợp để đi săn."

Xoay người, nhìn sắc mặt Kim Tại Kinh, Duẫn Hạo cao giọng hỏi.

"Ngũ điện hạ, muốn tỷ thí như thế nào?"

Kim Tại Kinh vốn nghe hai người Duẫn Hạo và Tại Trung nói chuyện, đang cảm thấy đứng ngồi không yên, lúc này Duẫn Hạo bỗng nhiên lại quay sang mình khiến gã có chút sửng sốt, ngạo khí trong lòng cũng dâng lên.

"Phía tây nam khu săn bắn này có một rừng cây, mà trong chỗ sâu nhất của nó có bạch hổ sinh sống, ta và ngài mang theo một cận vệ tiến vào rừng, người săn được bạch hổ trước là người thắng, thấy thế nào?"

Lời này vừa nói ra, trong đám đông có không ít người kinh ngạc thốt ra tiếng, khu có bạch hổ trong rừng cây phía tây nam kia đều là bạch hổ đã nuôi lâu ngày, nói là nuôi, nhưng cấm vệ hoàng gia hai lần đi săn đều không bắt được, còn khiến hai thị vệ bị thương. Chỗ rừng cây kia tận sâu trong dẫn thẳng ra bên ngoài cung, Kim Xương Liệt cảm thấy bạch hổ kia nhiều lần bị săn vẫn không chạy, có bản tính của thú vương, vì vậy liền đơn giản sai người niêm phong khu vực phái tây nam lại, tránh cho lúc hoàng gia tổ chức săn bắn lại có người bị thương. Lúc này đây, thấy Kim Tại Kinh tức giận muốn cùng Duẫn Hạo đấu săn hổ, ngài cảm thấy không khỏi lo lắng.

Thắng bại tạm thời không nói tới, nếu ai bị thương, cho dù là hoàng gia hay Tây Bắc Vương cũng đều khó giải thích. Đang lúc khó xử lại nghe giọng nói ẩn ẩn bất mãn của Tại Trung:

"Ngũ ca cũng thật quá đáng, thế tử vào cung sao có thể dẫn theo thị vệ giống như huynh?"

Kim Xương Liệt vui vẻ, cảm thấy Tiểu Cửu quả nhiên là phúc tinh, có thể đơn giản mượn chuyện này mà không đồng ý đi săn, đang muốn mở miệng, lại nghe Tại Trung hô một tiếng:

"Mộ Thanh."

Giọng Tại Trung không lớn, trong đám đông một người mặc bạch y tóc đen nhánh không tiếng động tiêu sái đi ra, nam tử này mày kiếm mắt sáng, trong trẻo mà lạnh lùng. Có người lại không khỏi cảm thán, quả nhiên là người trong cung của cửu điện hạ, ngay cả trưởng cận vệ nhìn cũng vô cùng đẹp mắt. Bên hông Mộ Thanh đeo một bội kiếm chuôi đính một miếng hắc thạch sáng bóng, góc cạnh sắc bén. Hắn hạ mắt, lẳng lặng đứng bên nghe Tại Trung phân phó:

"Ngươi đi cùng thế tử vào rừng."

"Dạ."

Duẫn Hạo liếc nhìn Mộ Thanh một cái, người này nội lực thâm hậu, xem thân pháp và bội kiếm, có thể thấy là cao thủ kiếm thuật. Kim Tại Trung không biết võ công, hoàng thượng để một cận vệ như vậy bên cạnh y cũng là dễ hiểu. Hắn cũng không cự tuyệt, khẽ gật đầu với Tại Trung, lại quay sang phía ngũ hoàng tử Kim Tại Kinh, làm động tác mời, sau đó nhảy lên ngựa.

Kim Tại Kinh hừ lạnh một tiếng, xoay người lên ngựa, mang theo là một cận vệ khôi ngô cùng giục ngựa chạy phía trước. Duẫn Hạo thấy bọn họ lên ngựa, cùng Mộ Thanh giục ngựa theo sau. Kim Xương Liệt thở dài, mọi chuyện đã định, chỉ thở dài đơn giản dặn dò cận vệ của ngũ hoàng tử cùng Mộ Thanh, phải bảo vệ chủ tử an toàn.

Bốn người giục ngựa chạy vào rừng, trong rừng là một màn sương mỏng, giống như khói mây chốn hồng trần, Duẫn Hạo thả ngựa từ tốn rảo bước. mà Kim Tại Kinh thì vừa mới vào rừng liền mang theo cận vệ chạy đi tìm, khí thế như muốn đạp bằng từng tấc đất. Duẫn Hạo nhìn bóng dáng hai người kia biến mất dân trong rừng sâu, cũng không gấp gáp, chỉ chậm rãi tiêu sái cưỡi ngựa, Mộ Thanh đi theo bên cạnh hắn, không nói gì, nhưng cũng không ngừng quan sát bốn phái xung quanh tìm tung tích của bạch hổ. Tìm một lát vẫn không thấy manh mối gì, quay đầu lại nhìn Duẫn Hạo, hắn vẫn một bộ thản nhiên như cũ. Mộ Thanh nhịn không được hỏi:

"Thế tử có vẻ không lo lắng việc tìm bạch hổ, chẳng lẽ đã nắm chắc phần thắng trong tay?"

Duẫn Hạo nở nụ cười, hơi nghiêng đầu nhìn Mộ Thanh:

" Tìm được thì sao chứ? Không lẽ người thật sự muốn làm anh hùng giết hổ sao?"

Ngữ khí nhàn nhã lười nhác, lại có vài phần tương tự như Tại Trung, Mộ Thanh lúc này đoán không ra dụng ý của Duẫn Hạo. Chợt thấy Duẫn Hạo thu lại nụ cười, nghiêng tai lắng nghe. Mộ Thanh cũng nín thở vận khí, cẩn thận xem xét, xa xa dường như có động tĩnh khác thường, bởi vì khoảng cách quá xa cho nên nhận biết được có chút khó khăn, nghe giống như tiếng ngựa hí, chẳng lẽ Kim Tại Kinh đã tìm thấy bạch hổ?

Mộ Thanh cùng Duẫn Hạo liếc mắt nhìn nhau, hai người giục ngựa tới chỗ âm thanh truyền tới. Càng vào sâu trong khu rừng, cây cối càng thêm rậm rạp, ánh sáng bị che đi, xung quanh không gian đều trở nên u ám. Duẫn Hạo kéo dây cương ngựa lại, nhìn bạch hổ đang giao chiến với cận vệ của Kim Tại Kinh cách đó không xa. Bạch hổ mắt hiện hung quang, hai mắt đỏ đậm, chỉ liếc mắt một cái Mộ Thanh đã nhận ra, bạch hổ này đang lúc cực kì đói bụng, đang đi kiếm ăn, thế nên càng thêm hung dữ. Cận vệ của Kim Tại Kinh tấn công mãnh liệt, chọc giận bạch hổ, nó giương hai móng vuốt chân trước, nhào tới làm ngựa của tên cận vệ cả kinh, cận vệ bị hất ngã xuống đất không dậy nổi. Kim Tại Kinh thấy thế vung kiếm tới, lại bị bạch hổ tránh được. Nó xoay người lại, ánh mắt hung ác nhìn Kim Tại Kinh, tấn công chớp nhoáng.

Tình huống vô cùng nguy hiểm, Mộ Thanh hơi nheo mắt, võ công của Kim Tại Kinh cũng coi như không tệ, nhưng nội lực lại không cao, sau một lúc đã rơi xuống thế hạ phong. Mộ Thanh quay đầu nhìn Duẫn Hạo, thế tử Tây Bắc Vương nổi danh hiệp nghĩa trong dân gian, lại am hiểu đạo quân thần, coi trọng trung hiếu, giờ khắc này liệu có phải đã chuẩn bị sắn sang để ra tay cứu người. Nhưng Duẫn Hạo lại chỉ lẳng lặng ngồi yên trên ngựa, mặt không đổi sắc, ánh mắt bình thản, vào lúc này lại khiến người ta cảm thấy dị thường lạnh lùng, tựa như tất cả trước mắt không quan hệ gì tới hắn, chỉ giống như xem một màn kịch.

Mộ Thanh thấy Duẫn Hạo vẫn bất động không có phân phó gì, cũng dần buông lỏng tay cầm kiếm. Kỳ thật, vừa rồi thời điểm ngựa của Kim Tại Trung phát điên, Mộ Thanh vừa lúc đi lấy mấy thứ đồ cho Kim Tại Trung, hắn nghĩ rằng ở bên cạnh hoàng thượng không thể có nguy hiểm gì, lúc gấp gáp trở về đã thấy Duẫn Hạo cứu được Tại Trung. Mộ Thanh trong lòng vô cùng bất mãn với ngũ hoàng tử Kim Tại Kinh, giờ khắc này thấy hắn rơi vào nguy hiểm lại cảm thấy một tia thỏa mãn, bạch hổ kia tốt nhất là có mắt mà hung hăng tát cho kẻ ngu ngốc vì tư lợi mà không từ thủ đoạn kia mới là hay nhất.

Kim Tại Kinh bị ngựa hất xuống, ngã lăn dưới đất, cố gắng chống kiếm dậy khua một đường chặn bạch hổ lao tới, bạch hổ bị mũi kiếm đe dọa lui lại hai bước, gầm gừ chờ đợi tiếp tục tiến công. Duẫn Hạo cũng không quay đầu lại, chỉ thản nhiên hỏi Mộ Thanh:

"Trong vòng mười chiêu ngươi có thể bắt bạch hổ không?"

Mộ Thanh quay đầu nhìn hắn, bình tĩnh đáp:

"Năm chiêu là có thể."

Duẫn Hạo khóe môi khẽ nhếch lên.

"Vậy đi đi."

Nháy mắt kia, Mộ Thanh bị khí thế vương giả đạm định của người trước mắt lay động, Kim Tại Trung để hắn theo người này vào rừng, vậy lúc này người này chính là chủ tử của hắn. Không có do dự, Mộ Thanh từ trên lưng ngựa nhảy lên, một kiếm chỉ thẳng bạch hổ. Chỉ là trong lòng Duẫn Hạo và Mộ Thanh lúc này lại ăn ý có chung một suy nghĩ, bắt bạch hổ, nhưng không cứu người. Mộ Thanh kiếm khí đầy trời, chiêu chiêu sắc bén, chỉ tập trung đánh vào những chỗ yếu hại của bạch hổ, không thèm để ý tới Kim Tại Kinh đang hoảng hồn ngồi dưới đất sợ hãi đằng kia. Kim Tại Kinh lết dưới đất lui lại mấy bước, còn chưa bình ổn mà nhìn Mộ Thanh trong vòng năm chiêu chế phục bạch hổ. Bụi đất bay lên, Kim Tại Kinh bộ dạng chật vật, há mồm thở dốc, chỉ thấy Duẫn Hạo xuống ngựa thản nhiên tiêu sái đi tới, mỉm cười cúi đầu làm lễ với gã:

"Ngũ điện hạ thắng, vi thần thua tâm phục khẩu phục."

"Ngươi..."

Duẫn Hạo thẳng người dậy, nói với Mộ Thanh:

"Trả bạch hổ lại cho ngũ điện hạ, chúng ta về trước."

Mộ Thanh nghe vậy ném bạch hổ đang hấp hối lại, cùng Duẫn Hạo xoay người lên ngựa, giục ngựa ra khỏi rừng.

Tại Trung có chút nhàm chán ngồi bên cạnh Kim Xương Liệt chờ bọn Duẫn Hạo trở về, chốc lát lại vò vò vạt áo nhìn trờ, chốc lát lại nghịch phiến quạt trong tay, vẻ mặt không hề có chút lo lắng. Vừa rồi Duẫn Hạo cứu y một lần, y liền nhìn ra võ công Duẫn Hạo tu vi nội lực đều cực cao, còn đem theo Mộ Thanh bên cạnh, bắt bạch hổ đảm bảo không hề khó khăn. Quay đầu lại liếc Kim Xương Liệt một cái, đáng thương cho Kim Tại Kinh lát nữa thua sẽ làm phụ hoàng thất vọng, mặt mũi cũng không còn. Đang nghĩ đã thấy Duẫn Hạo cùng Mộ Thanh từ trong rừng đi ra, nhưng lại không thấy bóng dáng của bạch hổ đâu, cách một hồi lâu mới thấy Kim Tại Kinh cùng cận vệ mang theo xác bạch hổ vội vàng chạy ra. Đi tới trước, Duẫn Hạo xuống ngựa, hành lễ với Kim Xương Liệt:

"Hoàng thượng, ngũ điện hạ tài cao tột bậc, vi thần tài không bằng người, thua tâm phục khẩu phục."

Kim Xương Liệt cẩn thận liếc nhìn Duẫn Hạo, thấy hắn lông tóc không hao tổn gì, mà Kim Tại Kinh thắng lại mang theo vẻ buồn bực khó chịu.

"Duẫn Hạo đương nhiên không kém, đáng tiếc bạch hổ chỉ có một con, Tại Kinh là vận khí tốt, gặp được trước mà thôi."

Đang khi nói chuyện, chỉ thấy Kim Tại Kinh quần áo tóc tai có chút hỗn độn, trên hai gò má đều có thương tích, ném bạch hổ xuống đất, xoay người xuống ngựa hành lễ thật sâu, mãi nửa ngày mới thấp giọng nói:

"Nhi...nhi thần xin đem bạch hổ dâng... dâng lên phụ hoàng."

Kim Xương Liệt nhìn gã, không hài lòng lúc trước cũng tan không ít, gật đầu nhân tiện nói:

"Vừa rồi cửu đệ của người bị kinh hách, vậy mang da con bạch hổ này tặng cho Tại Trung đi."

Tại Trung bình tĩnh tạ lễ, nhưng lại không hề có dáng vẻ vui mừng. Thấy Mộ Thanh bình thản trở về bên cạnh mình, vì thế thấp giọng hỏi:

"Ngươi đi cùng hắn vậy mà lại để hắn thua?"

Mộ Thanh vẻ mặt không hề thay đổi.

"Thế tử vốn cũng không định đi săn hổ."

Tại Trung nhíu mày, quay đầu lại nhìn Mộ Thanh, vẻ mặt khó hiểu. Mộ Thanh bị hắn trừng lại vẫn thản nhiên, giọng đều đều nói:

"Thế tử chỉ vì muốn làm chủ tử hết giận mới đi thôi."

Chương 3

Chuyện xảy ra trong rừng dù là Tại Trung có thông minh thế nào cũng không tưởng tượng được, Mộ Thanh bình thường nói rất nhỏ, vẻ mặt cũng không có biểu tình gì, thế nhưng câu nói vừa rồi lại rõ ràng có ý vị trêu tức, làm cho trong lòng Tại Trung không khổi khẽ động, đang muốn hỏi sự tình xảy ra thế nào lại cảm thấy bên cạnh có người, xoay lại, chỉ thấy Duẫn Hạo đã đứng trước mặt mình, ôn hòa bình thản, hơi mỉm cười:

"Điện hạ, Duẫn Hạo từ trong rừng đi ra, trên đường săn được con cáo tuyết này, đã sắp sang đông, điện hạ nếu không chê xin dùng lông cáo tuyết làm áo choàng chắn gió."

Tại Trung cảm thấy tim đập rối loạn, cái gì muốn nói đều nghẹn hết trong cổ họng, vừa muốn mở miệng, Duẫn Hạo đã xoay người rời đi. Tại Trung có chút ngơ ngẩn nhìn con cáo tuyết bị người hầu bên cạnh nắm lấy, vươn tay vuốt ve bộ lông cáo mềm mại, trong lòng đột nhiên lại cảm thấy nóng ấm.

.

Thành Đông, Luyến Mộ Lâu. Nơi đây có nhà trọ kiêm tửu lâu đệ nhất kinh thành, là sản nghiệp của phú gia tên Thủy Bạch.

Lúc này, trong nhã gian nơi tầng cao nhất của tửu lâu, Thủy Bạch công tử tài phú bậc nhất, anh lãng tuấn tú, lam y phiêu dật đang cầm bút mà hí hoáy viết viết, giọng nói còn có chút không kiên nhẫn:

"Vậy thì rốt cuộc là may ở Thất Xảo hiên hay Linh Lung lâu?"

Kim Tại Trung nửa nằm trên ghế bằng gỗ lim quý giá lại vẫn ra chiều suy nghĩ.

"Thất Xảo hiên may tinh xảo nhưng kiểu dáng lại không phong phú, Linh Lung lâu thợ may xuất chúng nhưng hình thức lại thường thường, chậc... Thủy Bạch, mấy hiệu may ngươi mở sao đều dở như vậy?"

Thủy Bạch dừng bút lại, ngẩng đầu ép buộc giọng nói mình vẫn giữ nguyên như thường:

"Dù gì cũng chỉ là một kiện áo choàng bằng da bạch hổ thôi mà, sao lại bắt bẻ hàng may như vậy?"

Tại Trung nhăn mày:

"Ngươi đúng là đồ gian thương, thu nhiều tiền như vậy mà không thể làm khách hàng như ta vừa lòng?!"

Thủy Bạch liếc mắt xem thường, rít qua hàm rang nhả từng chữ một:

"Đại nhân à, ngài nếu không hài lòng thì cứ việc đóng cửa các hiệu buôn của ta, dù sao những nơi này cũng vốn là của ngài, ta chỉ thay ngài quản lí, mong ngài đuổi cứ ta đi, để ta cùng Tiểu Mộ lưu lạc thiên nhai, bốn biển là nhà."

Tại Trung liếc mắt nhìn Mộ Thanh vẫn ôm kiếm đứng bên cửa sổ nhắm mắt dưỡng thần, tựa hồ đối với lời Thủy Bạch nói không hề có phản ứng, nhịn không được mà cười nhạo đệ nhất quý công tử trong mắt thế nhân ở kinh thành.

"Chậc chậc, Mộ Thanh còn lâu mới đi theo người, đã thế tửu lâu còn đặt tên là Luyến Mộ lâu*, sến súa chết được!"

*Luyến Mộ: Luyến – yêu mến lưu luyến, Mộ trong tên Mộ Thanh, nghĩa cả từ là gì mọi người chắc hiểu rồi đấy :">

Thủy Bạch lại thản nhiên như không:

"Đại nhân à, nếu gọi là Luyến Thanh lâu* sẽ làm cho người ta hiểu nhầm thành nơi trăng hoa, sẽ không tốt lắm đâu."

*Luyến Thanh lâu: thanh lâu tình cờ thành từ mang nghĩa kỹ viện :">

Tại Trung bật cười, trong mắt là trêu chọc, Thủy Bạch lại chỉ nhìn căm chú Mộ Thanh, Mộ Thanh mở to mắt, liếc mắt nhìn Tại Trung một cái, bình thản lên tiếng:

"Chủ tử, tuy vùng đất phía tây bắc so với kinh thành lạnh hơn rất nhiều, nhưng tuyết đầu mùa còn chưa có, thế tử lại võ công cao thân mình rất tốt, chỉ sợ ngài hao tâm tổn sức làm áo khoác bạch hổ này có chút dư thừa."

Nghe Mộ Thanh nhắc tới Duẫn Hạo, Tại Trung trong lòng khẽ động, nhưng vẫn mạnh miệng không thừa nhận:

"Ta sao phải lo lắng mà đi hao tâm tốn sức, chỉ là ta nợ hắn nhân tình mà thôi."

Thủy Bạch hơi nheo mắt, ngay cả cửa hiệu để may cũng chọn nửa ngày không được, Cửu điện hạ của bọn họ cho dù là đối với hoàng thượng cũng chưa bao giờ để tâm như thế. Dù sao cũng là chủ tử, Thủy Bạch cân nhắc một chút, nếu vạch trần ra chọc giận Kim Tại Trung, sợ là Tiểu Mộ cả tháng này sẽ không có thời gian rảnh, vậy sao được, vẫn là không nên nói thì hơn.

"Áo khoác làm xong cứ đưa tới phủ tướng quân, không cần phải lén lút che giấu, nhưng để kẻ thông minh một chút đưa tới, nói ta là muốn cám ơn việc ra tay giúp đỡ ở khu vực săn bắn, bá phụ của Duẫn Hạo là Trịnh Trạch Thành dù sao cũng là người của thái tử, nếu để ông ta hiểu nhầm là ta muốn mượn sức Duẫn Hạo sẽ không tốt lắm.

Thủy Bạch gật đầu, lại hỏi:

"Chủ tử, nhiều ngày như vậy ngài vẫn ở tại tiểu trúc bên ngoài cung sao?"

Tại Trung đáp một tiếng, Thủy Bạch đôi mày nhíu lại.

"Liên phi nương nương không lo lắng sao?"

Tại Trung có chút bất đắc dĩ.

"Cữu cữu gần đây thường xuyên tiến cung, thấy ta lấy lí lo từ nhỏ đều ở bên ngoài mà thoái thác việc tranh giành ngôi thái tử, càng ngày càng phiền, hơn nữa gần đây sức khỏe phụ hoàng không tốt lắm, thái tử lại đang chú ý ta, cữu cữu chưởng quản binh lực kinh thành, ta lại vô tâm với ngôi vị hoàng đế, gặp ông ấy chỉ càng khiến thái tử hoài nghi, rốt cuộc lại chỉ có ta bị phiền phức."

"Vậy là... Quốc cữu vẫn khôngtừ bỏ ý định muốn ngài làm..."

Tại Trung có vẻ mất kiên nhẫn mà phất phất tay.

"Ngôi vị hoàng đế kia tốt như vậy sao? Ngồi trên đó thì thế nào? Ngày ngày đọc tấu chương, đêm đêm phải ở lại bên cạnh người mình chưa chắc mình đã yêu thương, lại càng không thể tự do tự tại tiêu dao, nếu có thể chọn, ta ngay cả sinh ra trong hoàng tộc đế vương cũng không muốn. Cữu cữu chưởng quản binh lực kinh thành muốn cùng liều mạng với Trịnh Trạch Thành bên thái tử, nhưng tóc mai cũng đã bạc, còn tranh giành cái gì? Khổ cả đời không phải cũng chỉ vì lúc tuổi già được hưởng vinh hoa phú quý sao? Cữu cữu chẳng qua cũng đáng thương như thái tử mà thôi. Sáu ca ca đều chết trong tay thái tử, trên tay nhiễm nhiều máu huynh đệ như vậy, ta không tin Kim Tại Kinh có thể đêm đêm ngủ yên, không biết hắn ban đêm nằm mơ, mơ thấy là nước mắt của tam ca hay máu của thất ca đây."

Nghe xong lời Tại Trung nói, Mộ Thanh khẽ khép mắt che giấu ánh mắt lạnh lùng, nói:

"Nếu quốc cữu và thái tử có thể hiểu được suy nghĩ của chủ tử ngài thì tốt rồi."

Tại Trung đứng lên, ngữ khí đã không còn chút vui đùa nào của lúc trước, hắn hai mắt tinh lượng, giọng điệu trầm ổn.

"Nếu ta không muốn làm hoàng đế, thì ai cũng không thể bức bách ta. Ta nếu không muốn bỏ mạng chết uổng, ai cũng không thể làm gì ta."

Từ thuở ấu thơ đã quen biết, Thủy Bạch Mộ Thanh cùng Kim Tại Trung tương giao đã hơn mười năm, ngày thường nhìn quen y luôn luôn biếng nhác tiêu dao, nhưng lúc thấy y thu lại vẻ mặt tươi cười, Thủy Bạch có thể cảm nhận được sâu sắc khí thế của đế vương trên người y. Có thể bình yên trưởng thành trong sự ngoan độc của thái tử Kim Tại Dịch, nếu không có chút bản lĩnh, sợ rằng cũng đã sớm thành vong hồn dưới tay Kim Tại Dịch rồi.

Từ ngoài cửa sổ bay vào một con bồ câu trắng, Thủy Bạch vươn tay, để bồ câu đậu trên tay mình, y tháo xuống ống trúc buộc trên chân bồ câu, rút mảnh giấy ra nhìn, nói với Tại Trung:

"Chủ tử, trước kia ngài cho ám lưu điều tra về tuần phủ Hồ Bắc, đã có manh mối, bản thân tuần phủ kia chưa từng thân mật tiếp xúc với người lạ, nhưng em vợ lại có liên hệ với sư gia của sơn tặc Hạt Sơn, tuy nhiên mỗi lần gặp mặt đều vô cùng bí ẩn, ám lưu theo dõi nhiều ngày mới tìm được chút manh mối."

Tại Trung đối với manh mối như vậy không có biểu hiện gì ngạc nhiên, y xoay xoay chén trà bằng bạch ngọc trước mặt, thản nhiên nói:

"Sơn tặc Hạt Sơn, triều đình đã triển khai tiêu diệt hai lần, nhưng đều không có kết quả, ngược lại hai võ tướng trẻ còn bị thương. Không phải là do triều đình binh lực không đủ, mà là quan địa phương cấu kết với sơn tặc, nên nhóm sơn tặc này mới khó bị tiêu diệt như vậy."

Nghĩ nghĩ, Tại Trung ngẩng đầu hỏi Thủy Bạch:

"Việc này có khả năng có liên quan tới thái tử không?"

Thủy Bạch gật đầu nói:

"Nhìn chung là không thể không có can hệ, hai võ tướng trẻ kia ngày thường không có gì đặc biệt, nhưng lại thuộc phe đối nghịch thái tử, tại triều đình vừa bộc lộ tài năng thì đã bị phái đi tiêu diệt sơn tặc, bị thương không lập được công gì không nói, còn bị giáng hai cấp. Xem ra, thái tử là muốn lợi dụng sơn tặc Hạt Sơn để diệt trừ võ tướng đối lập."

Tại Trung khẽ thở dài một hơi.

"Dựa vào tài năng của Kim Tại Dịch, sau khi đăng cơ nhất định rất có triển vọng. Nhưng hắn đa nghi ngoan độc, một ngày chưa đăng cơ, kẻ nào không cùng một trận tuyến với hắn, hắn đều sẽ muốn loại bỏ. Từ xưa đã có câu, quân vương vô tình, tính cách hắn so với ta thích hợp làm hoàng đế hơn nhiều. Chỉ có điều là sẽ càng có nhiều người

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net