Vì Ai Lưu Giữ Cảnh Xuân [Bộ 9]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
tướng nghe không hiểu lắm lời hắn nói, chỉ gật đầu truyền lệnh binh tướng bắt đầu xuất phát. Duẫn Hạo cưỡi ngựa, chậm rãi ra khỏi thành, đến cửa thành lại dừng lại, ngẩng đầu nhìn lên tường thành, vẫn giống như ngày thường chỉ có vài tướng lĩnh thủ thành đứng đó. Hắn thu hồi tầm mắt, trong lòng thầm cười nhạo chính mình, chỉ sợ người kia còn không biết hôm nay mình đi nữa. Đêm qua có thể đi tới cáo biệt y, chỉ là, lời hẹn sau gặp lại như thế nào cũng không thể nói ra miệng. Vô phương, đành chờ tới khi ngắm tuyết ở Tùng Pha, còn rất nhiều điều muốn nói cho y nghe.

Đội ngũ vừa ra khỏi thành liền giục ngựa chạy trên con đường yên tĩnh, dù sao ai cũng có thân thủ hạng nhất, cưỡi ngựa cũng không hề chậm. Chạy một lát, thấy ở xa xa có một chiếc xe ngựa chạm trổ bằng vàng đứng bên đường, xe ngựa xa hoa mà không tục khí, phía trước kéo xe là ba con ngựa màu đen cao lớn. Duẫn Hạo trầm ngâm, xa xa trông thấy trên xe một nam tử vận tố y đang dựa vào cửa xe mà ngủ. Đội ngũ đi tới gần hơn, tố y nam tử kia mở mắt ra, có vẻ còn chưa tỉnh ngủ, thấy Duẫn Hạo đang cưỡi ngựa tới liền đứng dậy gõ gõ cửa xe.

Duẫn Hạo tim khẽ nhảy lên, Mộ Thanh dựa vào xe ngựa ngủ, trong xe đương nhiên là... Quả nhiên, người từ trong xe đẩy cửa ra cũng vừa ngủ dậy, hai mắt còn mơ mơ hồ hồ, càng thêm phần biếng nhác. Hắn mặc một bộ xiêm y màu đỏ, vạt áo trước ngực thêu hoa lan văn nhã, tóc được cột lại bằng phát quan bằng ngọc bích, lúc này đang dựa vào xe ngựa, y tỏ vẻ như không thấy đội ngũ phía sau Duẫn Hạo, cười tựa như trên đất khách gặp đồng hương.

"Oa, thực khéo, thế tử cũng là nhân thời tiết cuối thu mát mẻ ra ngoài du ngoạn sao?"

'Khéo'? Duẫn Hạo ngồi trên ngựa nhìn liếc qua y phục xuất hành của Mộ Thanh, còn có xe ngựa trang bị cho Kim Tại Trung thế này đã coi là nhẹ nhàng, tỉ mỉ an bài như vậy, tận tâm chờ đợi vô tình gặp nhau như vậy, quả thật là khéo.

'Du ngoạn'? Phó tướng là một kẻ nghiêm túc đứng đắn, thấy Tại Trung liền lập tức dẫn theo mấy tướng sĩ xuống ngựa hành lễ, nếu không phải là cố ý che giấu xuất binh tiêu diệt đã ở tại chỗ ngay vùng ngoại ô hoang dã này mà hô to "Cửu điện hạ thiên tuế" rồi. Nếu thật như vậy, dù là người đi đường nghe được cũng phải mất hồn mất vía.

Tại Trung khoát tay, miễn lễ cho phó tướng, đầu ngón tay cuốn cuốn lọn tóc tiếp tục nói:

"Một đường đi xuống phía nam phong cảnh vô cùng đẹp, tương thỉnh không bằng ngẫu ngộ*, ta cùng thế tử liền cùng kết bạn đồng hành đi."

(*hẹn trước không bằng tình cờ gặp gỡ)

Phó tướng vừa nghe, trong lòng sốt ruột, còn nghĩ rằng cửu điện hạ không biết bọn họ mang trọng trách trong người, trong bụng đầy lời vì quốc gia thiên hạ thấy chết không sờn muốn nói, nhưng thấy Duẫn Hạo không nói gì, cũng không dám cướp lời đáp trước. Duẫn Hạo giục ngựa đi tới vài bước, đứng trước mặt Tại Trung, xoay người xuống ngựa, nhìn Tại Trung thản nhiên hỏi:

"Điện hạ sẽ không phải vừa vặn cũng muốn đi Hồ Bắc ngắm lá phong chứ?"

Tại Trung vỗ tay, tỏ vẻ kinh ngạc:

"Thế tử sao biết dự định của ta vậy?! Lúc này vừa lúc lá phong đỏ ở Cửu Cung Sơn đẹp nhất."

Duẫn Hạo hai mày nhướng cao, quay đầu phân phó phó tướng cùng tướng lãnh đi trước, tự mình bước lên ngựa, mở cửa xe.

"Tại Trung, ngươi và ta vào trong xe nói chuyện."

Sau đó phân phó Mộ Thanh:

"Đánh xe đi theo đội ngũ."

Tại Trung bật cười, theo Duẫn Hạo vào trong xe. Trong xe đặt bếp lò đang đun nước, Tại Trung lấy nước nóng pha trà, lại nhấc vung của một cái nồi đặt trên bếp khác lên, mùi cháo thơm dìu dịu tràn đầy trong xe. Xoay người lại lấy thực hạp ra, bên trong là mười hai loại điểm tâm hình dáng khác nhau tinh xảo vô cùng, gắp điểm tâm bỏ vào bát sứ trước mặt Duẫn Hạo, giương mắt nhìn hắn, chỉ thấy Duẫn Hạo đen mặt, mi nhíu chặt. Tại Trung vừa muốn nói, Duẫn Hạo bỗng nhiên quay đầu nhìn y, giọng nói trầm thấp:

"Đến trạm dịch tiếp theo, người cùng Mộ Thanh nghỉ ngơi một lát rồi lập tức trở về kinh."

Tại Trung không nói gì, chỉ rót một chén trà cho Duẫn Hạo, Duẫn Hạo thấy y như vậy, nói tiếp:

"Loạn phỉ ở Hạt Sơn tàn sát bừa bãi, ngươi tới Hồ Bắc chính là đẩy mình vào nguy hiểm."

Tại Trung vẫn không nói gì, Duẫn Hạo nhíu mày:

"Cái gì mà tới Cửu Cung Sơn ngắm lá phong, Hạt Sơn và cửu cung sơn chỉ cách nhau có một ngọn núi, ngươi dùng du ngoạn ngụy trang lừa người khác nhưng sao lừa được ta. Tiêu diệt loạn tặc không phải là trò đùa, cũng không có gì hay ho để xem, lúc chiến loạn xảy ra, Mộ Thanh cũng không thể lúc nào cũng bảo hộ được ngươi chu toàn, lần đi Hồ Bắc này ngươi dù thế nào cũng không được đi."

Thấy Tại Trung vẫn cúi đầu loay hoay bát đĩa, Duẫn Hạo sốt ruột, Tại Trung cầm bát múc một thìa cháo ngọt nấu bằng nếp tới bên miệng hắn, mùi thơm ngọt ngào làm cho lời hắn muốn nói nhất thời nghẹn lại, khẽ buồn bực nhíu mày, trừng mắt nhìn Tại Trung. Tại Trung giơ cháo thấy hắn không tiếp, cũng không buông xuống, hít hít mũi, khẽ nói:

"Ngươi không thích ngọt, cháo này dùng đường phèn ninh suốt hai canh giờ, đường cũng đã ngấm hết vào gạo rồi, không ngấy chút nào đâu."

Giọng nói hắn nhẹ nhàng như hương gạo, hai hàng chân mày khẽ giãn ra, thu hồi ánh mắt, cầm lấy bát cháo trong tay Tại Trung, cũng chưa ăn ngay mà đặt lên bàn nhỏ ở trong xe. Tại Trung liếc hắn một cái, giống như lơ đãng nói:

"Xe này nhìn thoáng khí, nhưng lại giữ nhiệt rất tốt, cháo vẫn luôn dùng bếp lò ủ ấm, vừa rồi ta ngủ, vì nóng mà vài lần tỉnh lại nhưng cũng không dám tắt bếp, sợ cháo lạnh rồi ngươi ăn không được."

Y nói nhẹ như gió thoảng mây trôi, nhưng từng chữ đọng lại trong lòng Duẫn Hạo đều là vừa ngọt ngào vừa xót xa, khí thế sắc bén chợt tan, cầm thìa yên lặng bắt đầu ăn cháo. Quả nhiên mì vị ngọt ngào mềm mại, vừa ăn vào liền tan trong miệng. Tại Trung thấy hắn ăn cháo, cũng không lạnh mặt trừng mình nữa, rõ ràng có thể thấy, Duẫn Hạo lúc này trong lòng vãn còn tức giận buồn bực, nhưng Tại Trung gắp cho hắn điểm tâm hắn đều sẽ ăn. Thấy Duẫn Hạo đã ăn gần xong, Tại Trung chống cằm chậm rì rì mở miệng nói:

"Ngươi không cho ta đồng hành với ngươi thì thôi vậy."

Duẫn Hạo trong lòng thoáng buông lỏng, lại nghe Tại Trung tiếp tục nói:

"Không đi cùng mấy người hành quân gấp gáp các ngươi nữa, ta cùng Mộ Thanh tự đi tới Hồ Bắc chơi càng thoải mái hơn."

Nói đi nói lại vẫn là không chịu thỏa hiệp không đi Hồ Bắc nữa, Duẫn Hạo là lo cho an nguy của y, mà Tại Trung lại vẫn cố tình muốn đi. Y luôn thản nhiên cười, lười biếng nói, nghe người ta nói cũng có vẻ không chút để ý, nhưng trong mắt mỗi một tia sáng lại không thể bị dao động. Đường tới Hồ Bắc vô cùng hung hiểm, lại khuyên không được, nói không nghe, Duẫn Hạo nhìn chằm chằm y một lúc, Tại Trung không nhìn ra được tâm trạng của hắn, chỉ thấy Duẫn Hạo bỗng nhiên đứng dậy, đẩy cửa xe đi ra ngoài. Tại Trung không nhúc nhích, không đuổi theo, chỉ ngồi yên trong xe nhìn hắn, thân ảnh Duẫn Hạo chắn trước cửa, hít một hơi thật sâu, quay đầu lại vươn tay với Tại Trung,

"Tới đây."

Ý cười ngập tràn trong hai mắt Tại Trung, nhưng y lại không nhúc nhích, chỉ hỏi:

"Làm gì?"

Duẫn Hạo thở dài:

"Không phải nói trong xe oi bức sao, ta đưa ngươi đi cưỡi ngựa."

Tại Trung chậm rãi nở nụ cười, vươn tay nắm lấy tay Duẫn Hạo. Siết chặt lấy đầu ngón tay hắn, ấm áp dễ chịu. Giục ngựa chạy một hồi, Tại Trung ngồi trên ngựa hóng gió trong lòng giương giương tự đắc, mà Duẫn Hạo ngửi mùi hương trên mái tóc của người trong lòng hồi lâu mới ảo não, bản thân trước mặt người này sao lại dễ dàng thúc thủ vô sách mà nghe y sai khiến như vậy. Tranh đến luận đi, cuối cùng là vẫn thuận theo ý y. Nguy hiểm thì nguy hiểm, để y một mình còn không bằng đặt ngay bên cạnh, bản thân cũng an tâm.

Phó tướng là một người rất cẩn thận tỉ mỉ lại cứng nhắc nghiêm túc, đối với chuyện Tại Trung cùng đồng hành với đội ngũ vô cùng kinh ngạc, hắn không dám đắc tội Tại Trung, bóng gió hỏi Duẫn Hạo để cửu điện hạ đi cùng hành quân có không ổn hay không, Duẫn Hạo lại nói:

"Ngươi chỉ cần chú ý chuyện mang quân đi đánh loạn tặc, chuyện khác không cần hỏi."

Thời điểm hắn nói lời này, vẻ mặt cực lạnh, tựa như các tướng quân độc tài thường thấy, khiến phó tướng không dám nhiều lời nữa, hơi cúi người lại yên lặng ngẩng đầu nhìn Duẫn Hạo, chỉ thấy Duẫn Hạo khẽ lắc đầu yên lặng nhìn phía trước. Phó tướng theo tầm mắt Duẫn Hạo nhìn lại, chỉ thấy Cửu điện hạ đang vui vẻ mang theo Mộ Thanh ở ngay bên ngoài trại nghỉ ngơi nướng gà rừng, y chăm chú canh chừng, đợi nướng vừa tới, liền dùng dao nhỏ cắt lấy đùi gà, có chút kích động đi tới đây, đưa đùi gà cho Duẫn Hạo, trong giọng nói còn có chút tiếc nuối:

"Tên ngốc Mộ Thanh cho nhầm hạt tiêu, nếu không mùi vị sẽ rất ngon."

Duẫn Hạo chỉ cười không nói lời nào, im lặng dùng dao nhỏ cắt thịt đùi gà cùng Tại Trung ăn. Phó tướng mắt co giật mấy cái, từ lúc có cửu điện hạ đi cùng, đãi ngộ cho thế tử cũng có khác biệt rất lớn, gạo ngon cơm dẻo, bò vịt lợn gà, điểm tâm ăn vặt, cái gì cũng có. Ngủ dùng chăn bằng tơ tằm, gối trên lụa thượng hạng, thật sự người ngoài nhìn vào thì đúng là đi du ngoạn. Phó tướng đã sớm nghe nói cửu điện hạ trong kinh luôn xem trọng cuộc sống hưởng thụ tiện nghi, ăn ngon mặc đẹp, vô dụng không tiền đồ, lần này xem ra đã được mở mang tầm mắt. Tuy nhiên nghe đồn với hiện tại cũng có điểm bất đồng, bởi vì cho dù là cửu điện hạ rất chú trọng ăn uống ngủ nghỉ, nhưng đội ngũ hành quân cũng chưa bao giờ vì y mà phải trì hoãn một chút nào.

Chương 8

Đội ngũ ba trăm người cũng không phải là nhiều, lúc tới được Hồ Bắc, Duẫn Hạo lệnh cho binh lính hạ trại ở vị trí bên ngoài Hồ Bắc, cách Hạt Sơn tương đối xa, cũng không kinh động tới tuần phủ Hồ Bắc. Duẫn Hạo dẫn theo ba người là phó tướng, Mộ Thanh và cả Tại Trung vào Tương thành của Hồ Bắc.

Tương thành vẫn phồn hoa như trước, cảm giác giống như ở đây chưa từng xảy ra việc sớn tặc cướp bóc gây loạn, nhưng một đường đi tới Tương thành lại có thể nhìn thấy không ít thôn xóm hoang vu, thôn dân vừa nghe nhắc tới sơn tặc cướp bóc đều biến sắc. Cảnh sắc đối lập trong ngoài phồn hoa cùng tiêu điều khiến phó tướng phải cau mày, tâm sự nặng nề. Duẫn Hạo thấy hắn như vậy, hơi bước chậm lại, nhưng tầm mắt cũng không hề rời khỏi Tại Trung đang mang theo Mộ Thanh đi dạo phía trước, mở miệng hỏi:

"Ngươi có chuyện muốn nói?"

Phó tướng im lặng một chút, hơi do dự, nhưng tính tình vốn ngay thẳng chính trực khiến hắn rốt cuộc nhỏ giọng nói:

"Thế tử, mạt tướng cảm thấy tuần phủ hồ bắc này có vấn đề."

Duẫn Hạo mày khẽ giật, nhưng vẫn bất động thanh sắc như cũ, thản nhiên nói:

"Vậy sao?"

"Thế tử, ngài về kinh thành không lâu, đối với việc tiêu diệt hạt sơn không biết rõ. Nạn sơn tặc ở Hạt Sơn tuy khó giải quyết nhưng cũng không tới mức ảnh hưởng tới nền tảng quốc gia, cũng bởi vì hai lần xuất binh đi tiêu diệt không thành còn tổn hại đến hai đại tướng, cho nên hoàng thượng mới trở nên lo lắng. Chúng ta tới đây, thôn xóm xung quanh Tương thành đều nghèo đói, hoang vu, vậy mà trong Tương thành này lại vẫn mang một vẻ thái bình, phồn hoa như không hề có chuyện gì, có thể thấy được là có người cố tình giải tạo cảnh thái bình để lừa gạt triều đình bỏ qua giặc cướp ở Hạt Sơn. Triều đình hai lần phái binh, đương nhiên đều cần binh lực Hồ bắc tương trợ, không tránh khỏi tổn binh hao tướng, nhưng tuần phủ Hồ Bắc này đã không làm tròn nhiệm vụ không nói, đến tận hôm nay hắn vẫn giữ được chức quan này, có thể thấy..."

Câu nói kế tiếp, phó tướng nghĩ nghĩ, không dám mở miệng, Duẫn Hạo liếc hắn một cái nói:

"Ngươi cứ nói đừng ngại."

"Có thể thấy trong kinh thành có người chống lưng cho tuần phủ hồ bắc này. Về phần người này là ai... Theo mạt tướng nghĩ..."

Duẫn Hạo dừng lại, nhìn phó tướng, phó tướng hít sâu một hơi, đang muốn mở miệng, nhưng Duẫn Hạo lại ngắt lời hắn:

"Nghĩ thế nào chỉ cần trong lòng hiểu là được, phải tránh nhiều lời, có những người ngươi có thể nghĩ tới, có những người ngươi lại không nghĩ đến được, ngươi tính tình chính trực là chuyện tốt, nhưng đừng bởi vì vậy mà tự đánh mất mạng mình."

Phó tướng khom người, lại nói:

"Thế tử, triều đình chỉ cho ngài ba trăm binh lính, đại bộ phận binh lực lại là điều động từ trong binh lực của Hồ Bắc, nếu tuần phủ hồ bắc thực sự có vấn đề, vậy chỉ sợ không thể điều động binh lực được. Binh lực phân bố các tại địa phương xưa nay vốn không khớp với khai báo, tình hình thực tế chỉ có địa phương đó mới biết, nếu quan địa phương cố tình, hắn nói binh lực có thể điều động trong hồ bắc chỉ có một ngàn, ngài cũng không thể làm gì bọn họ."

Duẫn Hạo vỗ vỗ vai hắn, chỉ cười không nói, sau đó liền đi tới chỗ Tại Trung, trong lòng hắn lại vẫn thản nhiên. Kỳ thật, hắn sớm đã biết loạn tặc ở Hạt Sơn này không tránh khỏi có quan hệ với các thế lực trong triều, hắn cũng không có tâm tình đi quan tâm hay hỏi han nhiều một chút, chỉ là vì phụ thân nhắc nhở, lại là trách nhiệm với quốc gia, còn có...

"Ngươi làm gì vậy?"

Tại Trung cau mày nhìn Duẫn Hạo cướp lấy kim đậu tử* trong tay mình, Tại Trung vốn là muốn mua chút bánh trái ở Thất Vị cư cho Duẫn Hạo, vừa mới đưa vàng ra đã bị Duẫn Hạo đoạt mất. Duẫn Hạo không nói gì, từ trong người lấy ra bạc vụn đưa cho lão bản, cầm hai phần bánh đưa cho Tại Trung. Tại Trung tiếp nhận, tức giận nói:

(*một loại tiền tệ, làm bằng vàng, nhỏ như hạt đậu. Mọi người xem phim cổ trang TQ chắc cũng thấy bạc vụn rồi, "kim đậu tử" này tương tự, chỉ có điều là bằng vàng.)

"Ta không phải không có bạc."

Duẫn Hạo liếc y một cái, bình tĩnh nói:

"Ngươi đưa ra hai kim đậu tử chỉ để trả cho hai phần bánh điểm tâm, người nổi bật như vậy sẽ dọa sợ những thường dân bách tính ở đây mất."

Tại Trung hừ một tiếng, cúi đầu ăn bánh điểm tâm, có chút bất mãn vì thế đem bánh chia cho Mộ Thanh cũng phó tướng, lại không cho Duẫn Hạo, nhưng khối điểm tâm lớn nhất vẫn cầm trên tay y mãi vẫn chưa ăn, đi một đoạn đường mới đưa cho Duẫn Hạo, không chút để ý nói:

"Ăn không vào."

Duẫn Hạo cầm lấy cắn một miếng, lại mua nước ô mai cho Tại Trung. Hắn kỳ thật cũng không phải là sợ bình dân bách tính bị hoảng sợ gì đó, mà là đồ của Tại Trung đều có dấu ấn riêng, kim đậu tử này hạt nào cũng đều khắc hoa văn, tường long kim phượng, hoa nhài, mẫu đơn, đều là đồ quý giá của hoàng gia. Vật như vậy nếu xuất hiện ở Tương thành, chỉ sợ sẽ không đơn giản chỉ là làm dân chúng 'hoảng hốt' thôi đâu.

Phó tướng vốn cảm thấy Tương thành nguy cơ tứ phía, bên người còn có thêm một Tại Trung, phải lo lắng cho an nguy của y nên lòng càng thêm cảnh giác. Bốn người đi dạo một lát, Tại Trung cảm thấy đói, liền thẳng tiến tới tửu lâu lớn nhất Tương thành ăn cơm. Phó tướng nghĩ kín đáo chút càng thêm vài phần an toàn, vì vậy đang muốn chọn một nội gian (phòng kín) để ngồi ăn, nhưng Tại Trung lại tìm đến ngồi ở một nhã gian sát ngay cửa sổ, hưng trí bừng bừng nhìn người đi lại trên đường phố. Phó tướng mấy lần liếc trộm Duẫn Hạo, phát hiện hắn vẫn thản nhiên như không có chuyện gì, nhưng ánh mắt lúc nào cũng như dính chặt vào người Tại Trung, chỉ cần xác nhận y an toàn, cái gì cũng mặc y làm. Lúc ngồi vào nhã gian, Tại Trung muốn ngồi sát cửa sổ, bị Duẫn Hạo tưởng như vô ý mà cố tình kéo sang ngồi chỗ khác an toàn hơn.

[Hoàn Quyển 1]

~0O0~

[QUYỂN 2]


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net