chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắn ta liền ngồi dậy bò đến chỗ của Cảnh Hi . Hắn chấp tay van xin cô : " Tôi cầu xin cô , cầu xin cô giúp tôi lần này ! " , " Mẹ tôi còn đang bị bệnh cần phải điều trị trong thời gian dài , con trai tôi còn đang học đại học nếu giờ phá sản thì gia đình tôi sẽ sống không bằng chết a~~ ! " . Cảnh Hi có chút mềm lòng quay sang nhìn Tử Phong .

Nhưng anh vẫn giữ nguyên bộ mặt không lên tiếng . Cảnh Hi chỉ biết thở dài nói : " xin lỗi , tôi không giúp ông được rồi ! " . Vì đây là quyết định của anh cô không thể giúp gì được vì hai người chả có quan hệ gì thì làm sao nói giúp hắn được .

" Nếu bây giờ cô không giúp được tôi thì không có ai giúp được tôi cả , cô là người của ngài ấy mà nên cầu xin cô hãy giúp tôi ! " . Hắn bỏ đi tôn nghiêm của mình để quỳ gối khóc lóc van xin cô .
" Cái đó t...tôi không phải a~ ! " Cô đứng dậy nói . Rồi đưa tay đỡ hắn đứng dậy : " Trước hết ông đứng dậy cái đã ! " .

Nhưng hắn không chịu đứng dậy và nói : " Không . Nếu cô không giúp tôi , tôi sẽ không đứng dậy !".
" Này sao ông lại không biết đều thế chứ ! Cậu ấy đã có ý tốt đỡ ông dậy mà ông còn ra đều kiện , nếu muốn quỳ thì ông cứ quỳ tiếp đi bọn tôi không cản ! " Hiểu Nhiên lên tiếng . " Thôi nào , như vậy đã đủ rồi ! " Cảnh Hi lên tiếng giãn hoà . Cảnh Hi nói vậy không phải vì hắn mà vì cô suy nghĩ đến gia đình hắn sẽ ra sao nếu như bị phá sản , người có tội là hắn chứ không gia đình hắn , vậy thì hà cớ gì họ phải chịu khổ vì việc làm của hắn .

Cô đi đến trước mặt Tử Phong nói : " Anh thấy nên phải bỏ qua cho ông ta được rồi chứ ? Tôi thấy như vậy cũng đã cho ông ta một bài học rồi đúng không ? " .
" Không được , tôi là người có nguyên tắc một khi đã nói sẽ không rút lại ! " anh không nhanh không chậm đáp . " Nhưng .... " .
" Em có nói gì cũng vô ích thôi , cậu ấy sẽ không thay đổi đâu ! " Thiếu Vũ chợt cắt ngang lời Cảnh Hi .

Cảnh Hi nhìn người đàn ông dưới đất bàn tay nắm chặt lại , vẻ mặt trầm tư . Một lúc sau , cô lấy lại tinh thần ngẩng đầu lên và nói : " Vậy chỉ còn một cách thôi ....! " .
Đương nhiên , Hiểu Nhiên biết bạn mình sẽ làm gì cô vội lên tiếng : " Em cũng thấy như vậy là đủ rồi , chuyện gì có thể bỏ qua thì bỏ đi ! " , rồi cô tiến lại gần Cảnh Hi . Vì Hiểu Nhiên biết Cảnh Hi sẽ đối đầu với Tử Phong khi anh không chịu thay đổi ý mình .

" Bọn em cũng không muốn làm lớn chuyện này đâu , mong anh vì bọn em mà bỏ qua cho ông ấy được không ? " ,  Hiểu Nhiên nói một cách chân thành . Tử Phong nhìn Hiểu Nhiên rồi quay sang nhìn Cảnh Hi suy nghĩ một chút rồi lên tiếng : " Thôi được , tôi đành phá lệ lần này vậy ! " . Rồi anh nhìn Từ Thiếu Trạch lạnh lùng nói : " Lần này tôi tha cho ông nhưng cũng không có nghĩa tôi sẽ không chú ý đến nhất cử nhất động của ông ! Giờ thì cút đi trước khi tôi đổi ý ! " .

Vừa nghe Tử Phong nói xong hắn liền quay sang Cảnh Hi và Hiểu Nhiên cảm tạ : " Cảm ơn hai cô rất nhiều . Cảm ơn đã giúp tôi ! " .
" Thôi ông đi đi ! Không cần phải cảm ơn đâu ! " , Cảnh Hi bảo. " Vậy  tôi xin đi trước ! " , nói rồi hắn xuay người rời đi .

****

Mọi chuyện rồi cũng im ắng , không còn tiếng xì xào bàn tán nữa , cũng không còn những ánh nhìn tò mò nữa .

" Cảm ơn hai anh nha ! " , Hiểu Nhiên nói . " Chuyện nhỏ thôi , chuyện của em cũng là chuyện của anh mà ! Thôi bọn em cứ dùng bữa đi bọn anh phải gặp đối tác rồi ! " .Thiếu Vũ nhìn Hiểu Nhiên nói . " Vâng ạ , tạm biệt ! " Hiểu Nhiên ngượng ngùng đáp . Nói rồi Tử Phong cùng Thiếu Vũ rời đi .

" Này tớ thấy hình như anh Tử Phong để ý cậu hay gì ấy ! " Hiểu Nhiên trêu ghẹo . " Sẽ không có chuyện đấy đâu ! " , " Thôi tớ mệt rồi , ta về thôi ! " .Cảnh Hi phản bác . " Ấy , nhanh vậy sao , tớ vẫn chưa no mà ! " ,😢," Vậy tớ sẽ đợi cậu ! " , thật sự cô chẳng muốn ở nơi này thêm tí nào cả , có lẻ cô sẽ không đặt chân vào đây nữa . Hôm nay là một ngày khá mệt mỏi đối với cô , và cũng là bài học buộc cô phải ghi nhớ .

****

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net