Chap 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Han Ami bận bịu ngồi trong phòng làm việc, ánh mắt chăm chú tập trung vào màn hình máy tính vẫn như mọi khi. Bỗng dưng lúc này lại có tiếng gõ cửa vang lên in ỏi khiến cô vô cùng khóc chịu, chỉ qua cái cách nhịp gõ phát ra, cô cũng nhận ra được người kia là một kẻ vô ý tứ, hống hách như thế nào.

Còn chưa kịp để cô cất giọng lệnh thì cánh cửa phòng cũng đã bị bật mở, một người đàn ông trung niên có thân hình tròn đầy ngang nhiên bước chân vào gian phòng làm việc của cô với vẻ nghênh ngang. Ông ta bước vào nhìn thấy cô liền cất giọng cười hào sảng như thể rất thân thiết

"Ahaha...HanMin, cháu trai của ta vẫn khỏe chứ? Lâu quá mới gặp lại đây."

Han Ami liền ngưng công việc, bản thân chủ động đứng dậy chỉnh lại âu phục rồi tiếng đến gần ông ta. Cô nhếch môi cười nhạt với khẩu khí đầy tính xã giao

"Chào chú, lâu quá không gặp." 

Ông ta là Han YongDo, em trai của ba cô, tức là chú của hai anh anh nhà họ Han này. Hôm nay tự dưng ông ta hôm nay đột xuất đến công ty gặp làm Ami bất giác cũng nhận được ngay sự bất thường này. Hẳn là lại có chuyện muốn đến nịnh nọt nhờ vã.

Ánh mắt dò xét không mấy nghênh đón của cô đã có phần hiện ra rõ, nhưng Han YongDo vốn như ngang mà chẳng thèm mảy may để tâm đến, vẫn an nhiên mà không biết ngượng giở giọng điệu quan tâm khiến cô thấy có chút khinh miệt trong lòng

"Ahaha... Dạo này trông con khác quá nhỉ, có vẻ gầy hơn trước thì phải." 

Ami cười gượng gật đầu cho có, bản thân còn chưa tiếp tục mở miệng thì Han YongDo đã an nhàn tiến đến bộ ghế sô pha trong phòng làm việc của cô mà ngồi. Ông ta ngồi vào chiếc ghế lẻ đầu bàn, hai cánh tay dang rộng thoải mái vắt hai bên tay ghế, bộ dáng thật sự tùy tiện như thể mình mới là người chủ trên cơ tất cả.

Han Ami không vội phản ứng gì, nhìn thấy ông ta như thế cũng bình bình ngồi xuống phía đối diện, giữ một âm giọng trầm lạnh

"Chú vừa mới về sao?"

"Ừ, ta vừa mới về một ngày trước... Sắp xếp chuyện ở nhà xong ta sang đây gặp cháu trai yêu quý đây...ahaha... Ta thật sự rất nhớ con đó HanMin." 

Ông ta bật cười rồi cũng thản nhiên tự rót cho mình một tách trà nhâm nhi. Han Ami vẫn ngồi không động thái biểu lộ nào mà nhẫn nại quan sát từng cách ông ta biểu hiện.

"Dạo này chuyện ở công ty, con có vẻ quản rất tốt nhỉ. Ba mẹ con sao rồi?"

"Họ vẫn khoẻ."

"Ồ vậy sao. Thế còn Ami, con bé có đỡ hơn không?"

Hỏi đến Ami có chút khựng người, xong cô lại đáp

"Vẫn như vậy thôi ạ. Vẫn chưa có tiến triển gì."

"Ồ tiếc thật!"

Miệng thì hỏi han như thể rất quan tâm, nhưng Han Ami này lại đang thầm nhận ra rất rõ từng điều mà ông ta đang biểu hiện ra lúc này. "Tiếc thật"! Ông ta đúng là tiếc, nhưng hẳn một chữ "tiếc" từ miệng của ông ta thốt ra lại không đơn giản đến như vậy.


Ami khẽ lạnh giọng hỏi đến việc chính mà ông ta xuất hiện hôm nay

"Chú đến đây gặp con có việc gì?"

"Aha...chẳng phải ta đã nói là vì nhớ cháu trai sao. Dù sao cũng là chú cháu ruột thịt ấy mà."

"Vậy à? Chứ không phải chú đến để thăm dò chuyện ở tập đoàn chứ?" 

Cô nhếch nhẹ cánh môi, âm điệu lại mang chút châm biếm khiến Han YongDo một khắc cũng sượng. Ông ta lại cười xòa

"A...ahaha... Làm gì có chứ, ta thật sự nhớ con kia mà. Con đừng nói vậy mất công mích lòng người lớn đấy!"

Miệng thì nói không nhưng biểu hiện chẳng phải quá rõ ràng rồi sao. Ami lạnh lùng nhìn ông ta

"Chú đâu bao giờ khi không mà tự nhiên đến gặp con trước đâu nhỉ. Nếu như mới từ nước ngoài về thì chỗ chú nên là Han gia chứ không phải đến tập đoàn gặp con....hừ....Chú muốn gì, cứ nói thẳng ra, thật thì con cũng chẳng có nhiều thời gian để nói chuyện tình thương mến thương với chú."

Một tên nhóc con đối đang đối mặt với một người lớn tuổi ngang hàng với cha mình nhưng lại không hề có một chút lễ độ khách sáo nào. Cả cái cách cô biểu hiện, cả lời nói lạnh nhạt có chút ngông cuồng của cô, bất giác đều khiến Han YongDo một giây đen mặt.

Nhưng chung quy thì lời của cô nói lại quá đúng, dường như là muốn đi guốc trong bụng ông ta. Cô đã thẳng thừng mở lời như vậy, Han YongDo cũng không cần phải nịnh nọt bày trò làm gì nữa, lập tức liền nói ra vấn đề của mình

"À...thật ra thì...Công ty bên Úc của chú hiện bây giờ đang gặp chút khó khăn. Chú...đang cần một số vốn để bù vào khoảng bị thiệt hại. HanMin à...hehe...nễ tình ta là chú ruột của con, con hãy giúp ta ở khoảng này nhé. Đầu tư giúp ta dự án này, khi nó được hoàn thành ta sẽ trả lại đủ vốn cho con" 

Ông ta cười cười nói ra với một ánh mắt vô cùng chắc chắn về ý định của mình. Trông có vẻ như rất uy tín sòng phẳng, nhưng có lẽ dưới con mắt tinh tường của Han Ami, cô lại còn không nhận ra cái sự đen đủi trong tâm ông ta sao?

Han YongDo nói xong Han Ami liền đứng dậy tiến lại bàn làm việc. Ông ta cứ tưởng cô trở về bàn để chuyển giao tiền đầu tư cho mình nên lập tức thầm nở nụ cười đắc ý. Nhưng xin thưa là ông mừng hụt rồi. Cô trở về để tiếp tục làm công việc đang dang dở của mình lúc nãy. Han Ami chẳng có ý định nào là sẽ trợ giúp ông ta cả.

Ông ta thấy cô như vậy liền tắt hẳn nụ cười trên môi, khuôn mặt còn mang theo vẻ hoang mang

"HanMin...con có giúp ta không vậy?"

"Chuyện này con sẽ không nói đến nữa" 

Ami lạnh lùng trả lời, ánh mắt nhìn vào màn hình máy tính như chẳng còn muốn dành một chút thời gian cỏn con nào cho ông ta. Han YongDo thấy thái độ xem thường đó bất giác như nghẹn họng, thừ người ra đứng nhìn cô một lúc rồi lên tiếng nói tiếp

"HanMin à, hãy giúp ta, ta đang rất cần khoảng tiền đó. Ta xin đảm bảo khi dự án này hoàn thành số tiền đó ta chắc chắn sẽ trả lại cho Han thị.

Cô hừ lạnh một cái, khẽ ngã người tựa vào ghế đan hai tay để ngang tầm bụng, giờ đây bộ dáng mới bắt đầu tỏ ra nghênh ngang chứng tỏ mình mới thật sự là người trên cơ

"Cái dự án mà chú đang làm nó không hề chắc chắn và sẽ không bao giờ thành công như chú nói đâu. Nếu bây giờ con đưa cho chú khoảng tiền đầu tư lớn như vậy thì cơ hội lấy lại được số tiền là bằng 0. Hừ... Con không phải là một đứa vun tiền của Han Thị một cách thiếu suy nghĩ đâu thưa chú."

"Han Min, con không thể nào nể tình người trong gia đình được hay sao? Dù sao ta cũng là chú của con kia mà."

Vừa nhả xong một câu, Han YongDo liền lập tức nhận được một tràn cười đầy trào phúng từ người trước mặt. Han Ami thật sự cảm thấy rất buồn cười, thật sự đã muốn cười lớn như thế này ngay từ phút đầu ông ta bước vào căn phòng mà cất giọng ân cần hỏi han.

Cô châm biếm

"Chú, chẳng phải ở nơi thương trường kinh tế này chúng ta phải gạt bỏ hết tình cảm này nọ hay sao? Nếu như không lầm, chú cũng đã từng nói câu này với gia đình con lúc trước thì phải. "Nơi thương trường kinh doanh ta luôn phải đặt lợi nhuận tiền bạc lên hàng đầu, như vậy thì mới có thể đứng vững được". Tốt nhất là ta đừng nên để tình cảm huyết thống hay gì đó xen vào, chú nhỉ?" 

"Han Min!!"

Han YongDo bị cô nói cho thì liền á khẩu, chỉ có thể biết đứng trừng mắt nhìn cô. Ranh con này bây giờ đang nói móc ông sao? Nó vẫn còn nhớ chuyện những ngày trước ông làm với ba nó. 

Han Thị là một cơ ngơi dòng họ để lại, ông Han là trưởng nam đời thứ 3 nên là người được giao trọng trách quản lí tiếp theo. Khi ấy Han YongDo cũng từng là một chân trong công ty, nhưng ông ta đã sớm có ý mưu muốn phản. 

Lợi dụng lúc Han Thị gặp biến cố chao đảo, Han YongDo lúc ấy cũng âm thầm rút chân ra khỏi Han Thị mà lập một cơ ngơi riêng, và chiếm hết vị trí thượng phong mà Han Thị từng có nào là nguồn lực nhân viên, cổ đông, đối tác,...tất cả đều bị Han YongDo lôi kéo về phía mình.

Lúc ấy với cương vị là người được giao trọng trách xây dựng tập đoàn, ông Han đành phải hạ lòng tự tôn của mình mà tìm đến cầu xin sự trợ giúp từ Han YongDo, nhưng ông ta vốn đã có nhẫn tâm muốn đạp đổ cơ ngơi của anh trai mình như vậy thì lấy đâu ra nhân từ để giúp đỡ chứ.

Han Ami này từ khi còn non trẻ vẫn ghi nhớ rất rõ cái hình ảnh người cha đáng kính của mình vì tập đoàn vì gia đình mà phải nhẫn nhục quỳ xuống trước mặt em trai mình - một đứa em với tâm địa vô cùng hẹp hòi xấu xa...


Sau bao nhiêu năm vật vã như vậy, Han Thị cuối cùng cũng không sụp đỗ như ông ta mong muốn mà bây giờ vị trí còn vững mạnh hơn. Người ở hiền thì được người trời phù hộ, kẻ ở ác sanh lòng đố kị thì báo ứng cũng sẽ sớm đến thôi.

Và bây giờ thì cái báo ứng ấy cũng đang kéo đến với Han YongDo rồi nhỉ?


Ami nhướng mày nhìn ông, xong nhếch miệng cười khinh

"Diễn màn tình thương chú cháu đến đây chắc đủ rồi. Ông mau rời khỏi đây đi! Không tiễn" 

Han YongDo đứng trừng mắt tức giận, tưởng chừng như đã nghẹn cục tức muốn nổ tung cả cuống họng rồi nhưng vẫn không thể làm gì được hơn. Han Ami tiếp tục quay lại làm việc và xem ông ta như không khí, mặc cho ông ta cứ đứng đấy.

Và rồi cánh cửa phòng cũng đóng sầm lại một cách mạnh bạo, han YongDo cuối cùng cũng chịu biến đi rồi. Liếc mắt nhanh về cái hướng mà ông ta vừa rời đi, trong đáy mắt của Han Ami liền lập tức dấy lên một tia độc đoán vô cùng căm hận.





Han YongDo rời khỏi phòng, bước đi hừng hực cơn giận trên sảnh, vừa đi ông ta vừa nghiến răng bật ra từng lời độc địa

"Thằng ranh con như mày chẳng qua mày may mắn có con em thế mạng. Bây giờ thì con em mày nó nằm bất động ở bệnh viện rồi, để coi lần sau ai thế thân cho mày! Tao sẽ từ từ triệt hết gia đình lũ chúng mày, Han thị sẽ lại nằm dưới chân tao thôi!"




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net