Chap 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Việc lúc sáng gặp phải lão già Han YongDo kia khiến Han Ami chẳng còn tí tâm trạng nào để làm việc nữa. Thôi thì hôm nay cứ nghỉ làm một bữa để đầu óc thoải mái đi, dù sao mấy ngày qua cô cũng đã quá chăm chỉ làm việc rồi.

Ami rời khỏi bàn làm việc, vào phòng nghỉ lấy một bộ đồ khác để thay. Cô mặc một cái áo phông trắng rộng, và một cái quần Jean đen, kèm theo một cái nón lưỡi chai để che bớt đi một phần gương mặt. 

Chốc lát những thứ quần áo ấy lại biến cô trở thành một con người có phong cách khác hoàn toàn so với thường ngày. Thay vì luôn là những bộ tây âu chỉnh chu như những quý ông lịch thiệp thì bây giờ trông cô thật năng động và cool ngầu như những cậu trai trẻ trung nổi loạn.

Ami sắp xếp lại đống tài liệu trên bàn gọn gàng xong cả thì cô mới thong thả cho tay vào túi quần bước ra khỏi văn phòng. Thư ký Lee ngồi bên ngoài thấy cô xuất hiện với bộ dáng ấy liền ngạc nhiên

"Han... Han tổng?"

Cô kéo nón lên nhìn thư ký, ngón tay đưa lên trước miệng rồi nói một cách điềm tĩnh

"Hôm nay tan làm sớm!"

Nói rồi cô rời đi, để lại cho thư ký Lee một chút ngơ ngác chưa kịp thích ứng.

Ami rời khỏi nơi làm việc một cách không phô trương. Để mọi người bắt gặp sếp lớn trốn việc thì đúng là có chút không phải. Mặc dù chiếc nón lưỡi chai cũng đã kéo thấp xuống che đến phân nửa khuôn mặt, nhưng với bộ dáng có chút năng động giữa những kẻ tây trang thì đúng là không thể không khiến người khác để ý. Sau cùng khi nhận ra gương mặt thoắt ẩn thoắt hiện được chiếc nón che chắn ấy, mọi người đều thầm có chút ngỡ ngàng

"Đó là Han tổng đúng chứ?"

"Là Han Tổng, anh ấy mặc đồ nhìn khác quá"

"Woa nhìn ngầu quá đi!"

"Mà đã tan làm đâu mà Han Tổng rời đi vậy?"



Mặc cho những ánh nhìn hiếu kì của nhân viên, Ami cứ thế lẳng lặng rời khỏi công ty mà ra ngoài khuây khỏa một chút.

Chiếc xe màu đen sang trọng loáng bóng lướt vô tư trên đường phố Seoul. Mỗi lần tâm trạng cô không tốt, cô sẽ thường trốn việc và lái xe vòng quanh thành phố như thế này.

Dừng xe ở một khu công viên, cô bước xuống vuốt vuốt mái tóc của mình rồi lại đội cái nón đen lên đầu. Hai tay cho vào túi quần, cô dạo bước giữa hàng cây xanh bóng mát. Làn gió trời thoang thoảng thổi nhẹ làm mái tóc ngắn mềm mượt của cô loáng thoáng lay nhẹ. Ami nhắm hờ mắt, đầu hơi ngửa lên xíu để hưởng thụ khoảnh khắc dễ chịu này.

Giá như cô cũng có thể vô tư, nhẹ nhàng như gió thì hay biết mấy. Đôi khi sống trong cuộc sống con người chật vật này thật khiến cô thấy mệt mỏi. Cô phải trụ đến bao giờ? Giả dạng đến bao giờ? Và phải mạnh mẽ đến bao giờ? 

Dù có cố gắng bao nhiêu để cho thật giống với con trai, nhưng thực chất, cô vẫn chỉ là con gái. Cô cũng muốn được ai đó đứng ra bảo vệ mình, che chở cho mình... Nhưng có lẽ việc đó xa vời quá nhỉ? Anh trai cô đến bây giờ vẫn chưa biết khi nào sẽ tỉnh, không biết thời gian sau này cô sẽ phải là con trai bao lâu nữa...

Thật tức cười, ban đầu tất cả đều là do cô tự lựa chọn mà. Chẳng phải lúc đó cô đã rất kiên quyết sao? Thừa biết bản thân mình sẽ chịu thiệt nhưng vẫn cố chấp thực hiện để bây giờ cảm thấy mệt mỏi muốn buông bỏ. Cô đang hối hận à?...

Ami cười khẩy tự chế nhạo bản thân mình. Đúng! Bây giờ cô đang thấy hối hận đấy. Từ bỏ những tháng ngày vô tư của một cô công chúa để gượng ép mình trở thành một người con trai mạnh mẽ, lạnh lùng. Tự mình dấn thân vào nơi thương trường kinh tế mưu mô, độc đoán, xung quanh toàn là những con người không biết đâu là giả đâu là thật. Tất cả bọn họ đều đeo một lớp mặt nạ che giấu bản chất thật của mình, và cả cô cũng là một phần trong số họ...

Sống trong sự lừa dối chưa bao giờ là thoải mái cả. Ngày ngày luôn phải sợ hãi che giấu bí mật, sợ nó sẽ có ngày bị phơi bầy ra ánh sáng. Cảm giác là một kẻ lừa dối, bị những ánh mắt dèm pha từ mọi người xung quanh rất đáng sợ.

Ami buâng quơ bước từng bước, ánh mắt lại thoáng lên tia buồn rầu, trầm tư.

Lúc cô đang đi, bỗng dưng có một tên đàn ông chạy tông mạnh vào người cô khiến cô bất giác loạn choạn, cũng may là vẫn trụ đứng được. Vẫn chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra thì cô lại tiếp tục nghe được thanh âm của ai đó réo lên.

Phía xa là một người phụ nữ trung niên đang hớn hãi chạy tới miệng không thôi kêu la

"Ăn cướp....ai đó giúp tôi bắt hắn lại..."

Ami sau cùng cũng nắm bắt được tình hình. Vốn là một người từng thích ra tay nghĩa hiệp thì đương nhiên cô không thể bỏ qua việc này. Liền nhanh chân đuổi theo tên cướp lúc nãy tông phải mình.

Hắn ta thấy cô phía sau đuổi theo liền cau mày tăng tốc nhanh hơn. Cô nhận biết được tốc độ của cả hai đang khác đi, liền nhanh mắt đảo quanh xem có thứ gì trợ giúp, may mắn ngay đó có một cái nắp thùng rác. Ami liền chụp lấy và mạnh dạng phang thẳng ngay giữa khuỷu chân hắn ta khiến hắn phải gập gối té nhào xuống đất.

Ami nhanh chóng chạy đến, lấy một chân đạp người hắn ta nằm sát nền đất, một tay bẻ ngược tay hắn ra sau. Người dân xung quanh thấy cảnh này liền đi lại giúp cô khống chế tên cướp.

Lúc này người phụ nữ trung niên lo lắng chạy đến chỗ cô và theo sau bà ấy còn có cả... TaeHyung?

Ami thoáng đầu có chút khó hiểu nhưng trong phút chốc liền gạt phăng đi ngay. Cô lấy chiếc túi xách từ tên cướp ấy, rồi lễ phép đưa cho người phụ nữ kia

"Đây là túi của bác đây ạ! Bác kiểm tra lại xem xem có mất gì không"

Người phụ nữ nhận lấy túi xách mở ra xem sơ. Xác nhận mọi thứ vẫn còn nguyên, bà liền ngước lên nhìn cô cười mừng rỡ, miệng liên tục cảm kích cô

"Ta cám ơn con nhiều lắm, cám ơn con. Không có con không biết ta có thể lấy lại số tài sản này không nữa. Thật sự cám ơn con nhiều lắm"

Ami gật đầu cười nhẹ khách khí

"Không có gì đâu thưa bác, thấy người gặp nạn mình có khả năng thì cứ giúp thôi ạ!"

Nói với người phụ nữ kia xong lúc này cô mới để ý đến TaeHyung. Tại sao hắn ta lại ở đây chứ? Lại còn đi chung với người phụ nữ này, trông như là có quen biết.

TaeHyung đứng cạnh im lặng nãy giờ, phút chốc hai ánh mắt cô và hắn bất ngờ chạm nhau liền loé lên tia kì lạ trong lòng. Ami gượng gạo lên tiếng trước

"Chủ tịch Kim... Sao... Sao cậu ở đây?"

"À..." 

TaeHyung ấp úng định nói gì đó thì người phụ nữ kia vui vẻ lên tiếng

"Hai đứa biết nhau sao? Ôi trời vậy thì hay thật! Chào con, ta là mẹ của TaeHyung."

Ami thoáng chút tia ngạc nhiên, người phụ nữ này là mẹ hắn sao? Thảo nào hắn lại xuất hiện cùng với bà ấy.



~~Quay lại vài phút trước~~



Bà Kim hôm nay có ý định sẽ đến tập đoàn để thăm đứa con trai quý hóa của mình, muốn xem hắn mấy bữa nay làm việc như thế nào mà đến một bữa về nhà cũng không thấy mặt. 

Thấy trời hôm nay gió mát, bà nổi hứng muốn đi bộ dạo phố, bà thích đi một mình để có thể thoải mái hưởng bầu không gian riêng tư nên đã không gọi thêm vệ sĩ. Nào ngờ bà lại bị tên cướp nhắm trúng và giật túi xách tại vì hắn trông thấy vẻ ngoài của bà sang trọng.

Lúc Ami chạy đuổi theo tên cướp thì TaeHyung đã đứng bên kia đường chứng kiến hết cả. Hắn ra khỏi toà nhà để đón bà Kim nhưng không ngờ lại thấy cảnh này. Hắn hớt hãi chạy đến chỗ bà

"Mẹ...chuyện gì vậy? Mẹ không bị làm sao chứ?" 

TaeHyung bật ra âm giọng có chút lo lắng gặng hỏi, mắt cũng là đang quan sát khắp người bà Kim xem xem bà có bị thương tích gì không.

"Cướp...có cướp... Mau đuổi theo, TaeHyung" - Bà Kim nói giọng hốt hoảng

"Được! Mau đi thôi mẹ."

Kim TaeHyung cùng dìu dắt bà Kim chạy theo hướng mà cô rượt đuổi tên cướp, và cũng thật may mắn làm sao khi tên cướp ấy cũng đã được cô xử lí gọn ghẽ.



~~~~~~~~~~~~~



"Dạ chào Kim phu nhân! Thất lễ quá vì nãy giờ con không biết bác." 

Ami nhẹ gập người kính cẩn chào bà ấy. Phu nhân Kim hào sảng nở nụ cười

"À không sao không sao mà! Không biết thì sẽ biết thôi...ahaha..."

"Dạ!"

"Con và TaeHyung nhà ta có quan hệ gì vậy? Biết nhau lâu chưa?"

Bà Kim hỏi, cô liền hướng mắt sang nhìn hắn. TaeHyung liền lên tiếng

"Tụi con từng là bạn học, hiện tại thì đang là đối tác với nhau. Đây chính là HanMin của Han thị đó mẹ" 

"Ồ là HanMin đây sao? Thì ra con là chàng trai mà con bé TaeMi nhà ta hay nhắc đến à. Ta không ngờ con không những đẹp trai mà còn tốt tính nữa. Bảo sao con bé TaeMi lại thích nhiều đến như vậy."

Ami nghe bà nói thì chỉ biết cười e ngại, tay đưa lên gãi một bên má thể hiện sự lúng túng vì không biết phải nói thêm điều gì. Trông bà ấy thể hiện một sự hài lòng ưng mắt đến như thế, có lẽ nào đã chấm anh trai cho con bé Kim TaeMi kia rồi. 

Anh trai có chuyện hỉ thì rất tốt, nhưng hiện tại người mà bà Kim đang nhìn nhận này lại thực ra không phải là HanMin. Cô chỉ là mượn vai anh trai mình để làm việc tốt thôi mà.

Cô đánh ánh mắt sang nhìn TaeHyung như vẻ cầu cứu. Hắn nhanh hiểu ý liền quay sang ân cần nói với bà

"Mẹ, thôi mẹ mau về nghỉ ngơi đi! Chuyện hồi nảy xảy ra như vậy rồi mẹ không cần phải đến chỗ làm của con nữa đâu." 

"Ừm... Được rồi! Vậy thôi ta về."

Đứng một lúc thì cũng có một chiếc xe sang trọng dừng lại trước chỗ bọn họ. Một người đàn ông mặc vest đen bước xuống xe cúi chào kính cẩn ba người, rồi mở cửa xe sau. Bà Kim đi lại ngồi vào xe, vẫn không quên vẻ niềm nở vẫy tay chào cô

"HanMin, bác về nhé! Thật sự cảm ơn con. Khi nào rảnh sang nhà ta dùng bữa nhé, chắc con bé TaeMi sẽ vui lắm" 

Ami cười lúng túng đáp lại một tiếng "Vâng" . Chiếc xe chở Kim phu nhân dần khuất xa, lúc này chỉ còn cô và hắn đứng trân người tại đó. Dường như là bầu không gian lúc này trông có vẻ còn gượng gạo hơn cả lúc bà Kim nói về sự yêu thích của Kim TaeMi đối với HanMin. Một người mặc suit cao lãnh, một người thường phục năng động, vẻ mặt ai ai cũng tỏ ra lúng túng vì không biết nên bắt chuyện thế nào với đối phương. 

Người lạ nhìn vào thì sẽ cảm thấy thật kì lạ vì vẻ ngoài của cả hai đều là những người con trai phong trần nhưng tại sao lại mang đến bầu không khí e thẹn như thể những đôi nam nữ gian tình ẩn ý. Chính Kim TaeHyung cũng đang tự đặt ra câu hỏi trong đầu như vậy! 

Kì lạ, đúng là kì lạ! Thường thì bọn con trai khi ở cùng nhau sẽ không khó khăn để bắt chuyện tới vậy đâu. Nhưng tại sao anh lại có cảm giác lúng túng, ngại ngùng như thể mình đang đối diện với một nữ nhân thế chứ?

Trầm mặt đấu tranh một lúc, cuối cùng Kim TaeHyung cũng chịu mở lời trước

"Đi dạo phố chứ?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net