Chap 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ sau ngày khai trương động thổ thì Han Ami và Kim TaeHyung cũng không có thời gian để gặp nhau nữa. Công việc của họ vốn luôn chồng chất, vốn thời gian để đi vui chơi hưởng thụ tuổi trẻ như những người cùng trang lứa cũng rất khó.

Mà vả lại, dù có thời gian để nghỉ ngơi đi nữa, thì Ami và TaeHyung cũng chẳng có lí do gì phải gặp mặt nhau cả.

Mối quan hệ của họ từ trước vốn cũng không phải là thân thiết để mà có thể dành riêng cho nhau những cuộc hẹn như bạn bè thông thường. Những năm ngồi trên ghế nhà trường vốn đã không thể dung hòa không khí, nay đã trưởng thành thì họ gặp lại nhau chỉ vì tính chất công việc.

Giờ thì đã hơn 3 tháng kể từ lần khởi công dự án. Cứ nghĩ là mọi thứ sẽ trở về quỹ đạo như bình thường, nhưng không ngờ hiện tại lại có kẻ đang bứt rứt vì không được gặp gỡ ai đó...



Kim TaeHyung ngồi trong phòng làm việc, cánh cửa phòng hắn cả ngày cũng chẳng thấy ai ra dô nửa bước. Hắn thì vốn nổi tiếng là làm việc luôn hăng say và có quy tắc nghiêm ngặt rồi, nhưng độ mấy tháng gần đây thời gian ở trong văn phòng của hắn lại tăng lên gấp bội, khiến cho nhân viên không khỏi cảm thấy khâm phục tinh thần cuồng việc của chủ tịch nhà họ.

Nhưng mà họ thực sự đâu có biết, chủ tịch Kim Thị luôn tự nhốt mình trong phòng, cắm đầu tăng ca là vì...

*bụp*

"Aisshi... Bị quái gì không biết nữa?... Aiss..." 

TaeHyung quăng tập tài liệu lên bàn, tay đưa lên vò rối tóc một cách bực dọc mất kiểm soát.

Là vì hắn không thể nào tập trung làm việc nổi.

Chẳng hiểu dạo này hắn đang bị gì nữa, đầu óc của hắn không hiểu sao cứ hiện lên hình ảnh nụ cười ủy mị của Han Min. Hình ảnh rạng rỡ, ngọt ngào ấy cứ lẩn quẩn trong tâm trí hắn cả ngày không thôi, làm hắn chẳng thể nào hoàn thành được việc gì cả.

Cảm giác bứt rứt, nhung nhớ này là sao chứ?

Tại sao lại cứ phải là nhớ đến Han Min?

Điều này thật sự khiến bản thân Kim TaeHyung khó hiểu đến mức cảm thấy muốn phát điên lên đi. Hắn là ai chứ? Hắn là Kim TaeHyung, một người đàn ông ở tuổi đầy căng tràn và cường trán, có vẻ ngoài và có sức hút cực độ. Phụ nữ xinh đẹp đến bao nhiêu đem dâng đến tận miệng hắn còn chả thèm để lọt vào tầm mắt.

Thế mà 3 tháng trời vừa qua, tâm trí hắn lại đang mất tập trung chỉ vì một người con trai sao? Còn là một tên mà ngày còn non trẻ lại chả thèm đội trời chung.


Kim TaeHyung ngã người ra sau dựa vào ghế, hai mắt hắn nhắm hờ lại, khẽ thở dài một cách chán nản

"TaeHyung à, mày làm sao?"

Đưa tay lên xoa xoa hai bên thái dương để giảm sự mệt mỏi, song hắn lại đưa mắt nhìn vào xa xăm, nhìn vào bầu trời với khoảng mây trắng xóa đang lơ lửng trên cái nền xanh trong trẻo ấy. Tâm hồn thoáng thả lỏng một chút, rồi hình ảnh rạng rỡ của người nào đó lại vì phút chốc hắn sơ hở mà hiện lên lần nữa.

"Á!!"

Kim TaeHyung bần thần bật dậy, gương mặt cũng có chút nóng bừng kèm theo cả biểu cảm hốt hoảng. Ánh mắt cứ mở bừng bừng lên cả, trong đầu lúc này chỉ chạy dòng chữ:

"Toang rồi! Toang rồi! Toang rồi Kim TaeHyung!"




*cốc cốc*

Bên ngoài bỗng dưng có tiếng gõ cửa, TaeHyung vội trấn tĩnh lại tinh thần mình. Hắn tằng hắng vài tiếng xong mới cất lớn giọng

"Vào!"

"Hello anh hai"

TaeMi đẩy cửa liền lộ ra bộ mặt rạng rỡ như một đứa con nít ương bướng. Cô nhóc lon ton vào trong, trên tay còn mang theo một cái hộp hình trụ nhỏ tiến đến sopha tiếp khách trong phòng, thản nhiên ngồi xuống.

"Đến làm gì?"

"Xì... Người gì mà khô khan! Đây, đây, vì lo con trai cưng của mẹ Kim bận tối mặt tối mày ở công ty mà quên bồi bổ cơ thể, nên mẹ bảo em mang đồ ăn đến cho anh đây!"

TaeMi có chút mỉa mai, tay đập đập nhẹ vài cái lên cái hộp hình trụ. TaeHyung lia nhẹ mắt một cái rồi gật đầu, song lại vờ như đang tập trung vào công việc chẳng thèm lên tiếng tí nào đáp lại cô em.

TaeMi dù thấy thái độ ấy cũng muốn bài xích đi, nhưng dù sao thì cô nhóc cũng quá quen với cái tính nết của anh trai mình rồi. Khô khan, thiếu lãng mạn, vô cùng lạnh lùng không chỉ với con gái mà cả em gái hắn cũng thế nốt. 

Đúng là chả bằng anh HanMin của cô nhóc!


"Anh à, tại sao lâu rồi vẫn chưa thấy Kim thị ta có chuyện gì để qua gặp Han thị hết vậy?" 

TaeMi ngồi một tay chống lên thành ghế, giương đôi mắt long lanh nhìn hắn.

"Để làm gì?"

"Thì để em theo rồi qua gặp anh HanMin chứ làm gì? Lâu rồi không gặp ảnh... Hic... Nhớ ảnh quá!" 

TaeMi làm vẻ bĩu môi với đôi mắt muốn rưng rưng, cô nhóc đúng là biểu cảm linh hoạt. Người ngoài sẽ thấy cô nhóc đáng yêu còn đối với TaeHyung thì bình thường hắn còn chả thèm để ý.

Nhưng đột nhiên lúc này trong lòng hắn lại có cảm xúc gì đó rất lạ khi nghe TaeMi nhắc đến HanMin. Nhớ? Con bé nhớ HanMin á? Nghĩ đến thôi cũng thấy khó chịu, không kiềm lòng được TaeHuyng liền lập tức lên cao giọng, dường như là muốn quát lên

"Ai cho em gặp HanMin chứ?!"

"Gì?...Sao tự nhiên anh lại lớn tiếng với em?"

Âm giọng của người con trai này dày dặn và đanh thép, hắn chỉ gằng lên một cái liền như muốn cuốn trôi cả gian phòng. Kim TaeMi không khỏi giật thót mình, con bé trợn tròn mắt lên đầy ngỡ ngàng, bất giác liền cảm thấy rưng rưng vì tổn thương.

TaeHyung lúc này biết mình vừa mới hơi quá, chính hắn cũng rất ngạc nhiên khi nhận ra hành động của mình, liền lúng túng

"Nè... Em đừng nhõng nhẽo nữa. Xin lỗi"

"Yah... Anh xấu tính vừa thôi chứ. Em chỉ nói là muốn gặp anh HanMin thôi mà. Tự dưng lại quát em là sao?" 

TaeMi lên tiếng đầy ấm ức. TaeHyung khẽ lắc đầu thở dài ngán ngẩm. Cái con bé này nó đúng là nói quá, hắn chỉ hơi lớn tiếng một chút vậy mà nó lại bảo hắn quát nó sao. Thế nào về nhà con bé cũng sẽ mách lẽo với bà Kim cho xem.

Nhưng mà.... Tại sao hắn lại lớn giọng với TaeMi thế kia? Tại sao nghe TaeMi nói muốn gặp HanMin, nhớ HanMin hắn lại thấy khó chịu, còn có chút nóng giận trong lòng?

Ghen? Biểu hiện này là do ghen sao? Thật phi lý! Tại sao hắn lại phải ghen với em gái mình vì một người con trai chứ? 

Đừng nói... Là hắn có tình cảm với HanMin???

Kim TaeHyung phút chốc ngỡ ngàng vì ý nghĩ đó nhưng rồi nhanh chóng lắc đầu xua đuổi điều điên rồ này. Cái quái gì vậy chứ? Hắn làm sao mà có tình cảm với cậu ta được. Hắn không phải... gay, chắc chắn là không! 

Tuy rằng hắn không có hứng thú với nữ giới, nhưng thực sự thì để có xúc cảm với nam giới thì...Thật là không ngờ.

TaeMi khó hiểu nhìn ông anh trai của mình đang ngồi thẫn thờ người ra. Cái ông đó lúc nãy còn nói chuyện bình thường mà bây giờ tự nhiên cái mặt lại thất thần như người mất hồn thế kia. Ổng đang suy nghĩ gì thế nhờ. Cô lên tiếng gọi hắn

"Nè... Anh hai... Anh hai... ANH HAI!!!"

Tiếng TaeMi kêu lớn vang vọng khắp văn phòng khiến TaeHyung bừng tỉnh thoát ra khỏi mớ suy nghĩ mông lung. Hắn đưa mắt nhìn TaeMi, rồi tự nhiên không hiểu sao lại phát ra câu hỏi ngớ ngẩn

"TaeMi, em thấy anh nam tính chứ?"

TaeMi ngơ vài giây cố gắng tiếp thu câu hỏi của TaeHyung. Gì vậy? Tự nhiên hỏi câu đó là sao?

"Sao tự nhiên lại hỏi vậy?"- TaeMi đưa con mắt kiên dè nhìn hắn

"Đừng hỏi nhiều, trả lời câu hỏi của anh đi!"

"Ờ...ờ... Thì... Anh trai của em đương nhiên phải chuẩn men rồi. Nhưng mà hôm nay anh bị gì mà hỏi câu đó chứ?... Không lẽ anh...."

"Hừm...Được rồi, đừng nghĩ bậy" 

TaeMi chưa kịp nói hết ý nghĩ của mình thì TaeHyung đã hắng giọng cắt ngang. Hắn lại dùng cái vẻ ngoài nghiêm nghị của mình để áp đảo sự nghi hoặc của con bé.

"Thôi em về đi! Anh còn phải làm việc"

Nghe hắn nói vậy, TaeMi liền bất bình lên tiếng

"Yah... Hôm nay anh bị gì vậy? Lúc thì lạnh, lúc thì đơ, lúc thì hỏi câu khó hiểu, rồi giờ thì đột nhiên đuổi em về. Thiệt tình! Người gì kì cục" 

TaeMi thật sự không thể nào hiểu nổi tên anh trai của mình đi. Thật sự thì đúng là chỉ có cô nhóc mới có "diễm phước" được thấy cái sự bất thường này của anh trai mình thôi. Mới thế mà khi nghe ai đó khen lấy khen để hắn là một người hoàn hảo, cô nhóc thật sự muốn phơi bày cho họ thấy Kim TaeHyung thật sự kì dị như thế nào ấy.

TaeHyung không để tâm đến lời nói của cô em, thản nhiên ngồi ngay ngắn vào bàn tiếp tục dở tài liệu ra xem xét tiếp. TaeMi nhìn thái độ của ông anh hai mà tức đến nghẹn họng. Lúc nào cũng vậy, hắn thích thì nói, tới khi đã nói hết thứ cần nói hoặc nhận được thông tin cần nghe thì hắn sẽ không buồn nói tiếp nữa, và sau đó những câu nói sau đó của mình sẽ là những câu thừa thải đối với hắn.

TaeMi biết mình đứng ở đây chẳng làm được gì nữa, càng đứng chỉ thêm sôi máu với cái ông anh này thôi, nên cô cũng mau chóng rời khỏi đây.

Đợi đến lúc TaeMi đi, TaeHyung lúc này mới thở hắc ra một hơi. Thật sự là không ổn chút nào!

Vậy ra việc hắn không thể tập trung vào công việc cả mấy tháng nay là vì Kim TaeHyung này đang tương tư sao?

Hắn đã có tình cảm với Han Min thật rồi! Lúc nào cũng mong nhớ hình ảnh của người đó không dứt, càng chối bỏ thì người đó càng xuất hiện nhiều trong tâm trí. Mỗi khi nghĩ đến con tim sẽ đập rối tung rối mù.

Thì ra đó là xúc cảm khi đã có tình cảm sao?

Nếu như TaeMi và ông bà Kim biết được chuyện này thì sao đây? Hắn có tình cảm với con trai. Liệu đây có phải là nguyên nhân lúc trước hắn chẳng có hứng thú với bất kì cô gái nào mặc dù xung quanh có rất nhiều người xinh đẹp không? Đó thật sự là lí do sao?

Bây giờ Kim TaeHyung nên giấu kín tình cảm của mình hay bộc lộ cho HanMin biết đây? Lỡ cậu ta nghĩ hắn là một tên kỳ quặc thì sao?

Đã từng là bạn học chung với nhau mấy năm, trước đó không có nhiều tiếp xúc không rung động, chẳng lẽ bây giờ gặp lại chỉ qua việc làm ăn hợp tác hắn lại nhận ra con tim mình lại đảo loạn vì một tên con trai?

"Mày đúng là đồ điên mà TaeHyung!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net