Chap 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Han Ami ngồi quay bút chán nản tại bàn làm việc. Đầu óc cô cũng chẳng thể nào tập trung được. Phải nói là mấy tháng nay trong lòng cô đột nhiên cảm thấy trống rỗng đến lạ, cứ cảm thấy thiếu thiếu nhưng chẳng biết là bản thân đang thiếu điều gì.

Buông bỏ cây bút trên tay, Ami đứng dậy rời khỏi bàn làm việc. Tay cho vào túi quần, cô đứng trước những tấm kính trong suốt, ánh mắt trầm ngâm nhìn xuống dòng người nhỏ bé qua lại phía phía dưới kia.

Chợt lúc này trong đầu cô lại liên tưởng đến cái gì đó. Khung cảnh này...nó rất quen, dường như cô đã từng thấy ở đâu rồi, và nó đang lập lại thì phải.

*cạch*

Tiếng cánh cửa gian phòng đột nhiên mở ra khiến cô có chút giật mình sợ hãi. Đúng rồi, chính là khung cảnh cô đã từng thấy trong mơ. Liệu lúc này điều đó đang thật sự diễn ra? Ami quay người lại, ánh mắt có một tia sợ hãi nhìn về phía cánh cửa.

"Thưa Han tổng! Anh...."

Thư ký Lee bước vào lên tiếng, nhận thấy được sắc mặt không được bình thường của cô liền có chút e dè mà ngưng nói lại.

Ami nhìn thư ký Lee không chớp mắt. Giây phút ban nãy có người bước vào cô cứ tưởng mình vừa ngừng thở vậy.

"Han tổng...Han tổng...!" 

"S...sao?"

"Sắc mặt của anh bây giờ có vẻ không ổn. Anh có bị mệt chỗ nào không?"

"Ờ...ờ tôi...tôi không sao" 

Ami vội vàng chớp mắt định thần, thư ký Lee liền lo lắng gặng hỏi thêm

"Anh chắc không? Mặt của anh hơi xanh xao đấy!"

"Tôi thật sự không sao!....Mà cô vào đây có việc gì, tại sao không gõ cửa?"

"Tôi...tôi xin lỗi thưa Han tổng. Tại vừa nãy có một cuộc gọi gấp từ phía Kim chủ tịch của Kim thị"

"Sao chứ?" 

Ami lập tức cau mày khó hiểu. Việc gì mà bên Kim thị lại có một cuộc gọi gấp chứ? Mà hình như còn là chính Kim chủ tịch gọi. Không lẽ có chuyện thật sự gấp lắm sao?

"Chủ tịch Kim ban nãy gọi đến và bảo là muốn Han tổng sang gặp anh ấy ạ"

"Cậu ta có bảo là có chuyện gì không?"

"Dạ không! Chỉ nói là cần Han tổng sang gặp thôi ạ"

"Thôi được, hôm nay không có việc gì quan trọng đúng chứ?"

"Dạ phải!"

"Vậy bây giờ tôi sang Kim thị, những việc lặt vặt phiền cô giải quyết giúp tôi"

"Vâng thưa Han tổng"

"Ừm vất vả cho cô rồi"

"Không sao đâu. Tôi xin phép ra ngoài"

"Ừm"

Ami gật đầu nhẹ, thư ký Lee gập người chào cô rồi cũng trở ra ngoài tiếp tục làm việc. Cô sắp xếp lại giấy tờ trên bàn, trong đầu không thôi thắc mắc tại sao tên TaeHyung kia gọi sang cho mình. Thật ra là có chuyện gì chứ? Thật là khiến cô hoang mang mà.


---------------------------------------


TaeHyung ngồi dựa lưng vào ghế, hai tay để lên phía trước mà đan vào nhau đầy vẻ luống cuống. Khi nãy không hiểu hắn nghĩ gì mà tự dưng gọi điện sang cho thư ký của HanMin nữa. Chốc lát HanMin cũng sẽ sang đây ngay thôi, đến khi đã đối mặt rồi thì hắn biết nên nói gì với cậu ta bây giờ?

*reng reng*

Tiếng điện thoại bàn trong văn phòng vang lên, TaeHyung trầm mặc bắt máy

"Tôi nghe!"

"Thưa chủ tịch, hiện tại Han tổng của Han thị đang ngồi chờ ở sảnh lớn"

"Được, tôi xuống ngay!"

Hắn nghe được cái tên thì trong lòng liền nảy một nhịp. Hắn cúp máy, lúc này lại dâng lên một tràn hồi hộp, căng thẳng. Han Min đến rồi!

Kim TaeHyung đứng dậy chỉnh chu lại âu phục của mình. Chợt thấy vẫn chưa ổn chỗ nào đấy, hắn lấy điện thoại trong túi ra, đưa lên trước mặt làm gương soi. Hắn chăm chút nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trên màn hình điện thoại. Đưa tay lên vuốt vuốt lại tóc ngay ngắn rồi hắn mới nhếch môi hài lòng.

Phải nói đây là lần đầu tiên TaeHyung cảm thấy thiếu tự tin về vẻ ngoài của mình như vậy. Phải chăng vì phải đối mặt với người trong lòng mình nên mới thành ra như thế? Bây giờ hắn mới hiểu tại sao con bé TaeMi thường chuẩn bị lâu lắc vào những lần đi gặp HanMin đấy.

Nói ra thì lại thấy thật xấu hổ. Bây giờ đang có một chuyện phi lý xảy ra ở đây, đó chính là hắn đang tương tư một người mà em gái mình cũng yêu. Trước giờ chỉ toàn thấy hai chị em gái yêu cùng một người con trai, hoặc hai anh em trai yêu cùng một người con gái. Chứ có ai đời anh trai đi yêu người con trai của em gái đâu. 

Chuyện này mà để mọi người biết được thì chắc nhục nhã lắm, không chừng hắn còn bị Kim gia từ mặt nữa cơ. Nhưng mà tình yêu mà, mấy ai có thể kiểm soát được đâu chứ...

TaeHyung rời khỏi phòng làm việc, nhanh chóng xuống sảnh lớn của toà nhà. Từ phía xa hắn đã có thể trông thấy hình ảnh cậu con trai khiến hắn không thể nào tập trung vào công việc suốt mấy tháng trời. Môi hắn khẽ nhếch nhẹ, tay cho vào túi quần rồi cứ thế mà lĩnh đạc bước đến gần chỗ người ấy

"Han tổng, xin lỗi để cậu đợi lâu"

"A... Chào cậu, Kim chủ tịch. Thật sự không lâu lắm, tôi chỉ vừa mới đến thôi" 

Han Ami đang ngồi uống trà, nghe tiếng TaeHyung vang lên từ phía sau cô liền đứng lên quay lại mà chào hắn một câu xã giao

"Hừ...vậy sao?"

"À phải, cậu gọi tôi sang đây có việc gì? Bộ có chuyện quan trọng lắm sao?"

Ami nhanh chóng vào thẳng vấn đề. Nhưng so với cái sự bồn chồn của cô thì lúc này hắn lại chưng ra một bộ mặt vô cùng thản nhiên như thể mình không làm gì sai trái cả

"Ưm... Không, chẳng có gì quan trọng cả."

"Sao chứ?" 

Thái độ bình thản của TaeHyung là sao đây? Gọi cô đến gấp, bây giờ thì bảo chẳng có gì. Hắn ta đã rảnh rỗi đến mức này rồi sao? Theo cô biết thì TaeHyung chẳng bao giờ gọi đột xuất cho bất cứ ai nếu không có việc quan trọng. Quy tắc làm việc của hắn ta chẳng phải luôn rất nghiêm túc à.

"Ờ...chẳng qua thời gian này tôi đang khá rảnh rỗi, với lại đã lâu rồi ta chưa gặp lại nhau. Sẵn gọi cậu để cùng nhau nói chuyện này nọ."

"Tôi với cậu có thân vậy à?" 

Cô hơi nghiêng đầu, lộ ra nhàn nhạt cái vẻ bất mãn mà nhìn hắn. TaeHyung thầm nuốt nước bọt, vẫn bày ra một vẻ ngang nhiên

"À không, nhưng hiện tại bây giờ bạn bè quen biết với tôi chỉ có mình cậu thôi. Nên đành hẹn cậu vậy"

"Hừ... Không ngờ chủ tịch Kim luôn nghiêm túc trong giờ giấc làm việc như cậu lại có ngày rảnh rỗi mà hẹn gặp tôi đấy" 

"Vậy cậu có đi không?"

"Dù sao cũng lỡ bị cậu lừa rời khỏi công ty rồi, không đi cũng uổng nhỉ."

"Được, vậy ta đi thôi"

TaeHyung cho tay vào túi quần rồi quay bước đi trước. Ami đi theo sau nên có lẽ đã không nhìn thấy nụ cười vui vẻ đắc ý trên môi hắn lúc này. Cảm giác trong lòng hắn bây giờ cứ như vừa gặt hái được một thành quả đáng mong đợi vậy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net