Chap 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ami à"

Một giọng nói trầm ấm vang lên gọi tên cô. Giọng nói này đã lâu rồi cô mới được nghe thấy lần nữa, bất giác liền không khỏi xúc động muốn rơi nước mắt.

Ami bần thần mà nhận ra mình đang ở một nơi mà bản thân cô cũng không rõ rằng mình đang ở đâu, chỉ thấy rằng xung quanh chỉ toàn là những ngọn đồi xanh thẳm, làn gió trời hiu hiu lại thổi ngang qua người cô, không lạnh lẽo tí nào, cảm giác lại vô cùng ấm cúng.

"Ami... Ami à!" - Giọng nói ấy lại lần nữa vang lên

Cô lập tức quay sang nhìn khắp nơi, ánh mắt bắt đầu đảo loạn cố gắng tìm kiếm một bóng hình nào đó. Tâm trí lúc này chợt như hoảng loạn, đôi chân cũng vô thức mà chạy trên khắp vùng đồi vắng ấy. Ami cất giọng gọi một cách thiết tha

"Hức... Anh hai ơi!"

Cảm xúc vô cùng nhớ nhung, vô cùng da diết muốn được nghe thấy âm giọng đó và bóng hình đó. Nhưng miệt mài tháo chạy đến khiến cô muốn cạn kiệt sức lực, Han Ami vẫn là không tìm thấy được ai, bất chợt chỉ cảm thấy chơi vơi lạc lõng mà bật khóc.

Tưởng chừng như lúc này Ami đã hóa lại thành hình hài của một đứa trẻ, bàn tay nhỏ bé đưa lên lau đi những dòng lem luốc, phát ra từng tiếng nấc nghẹn nghe đáng thương vô cùng.



"Ami đừng khóc!" 

Bỗng chợt một bàn tay ấm áp đặt lên đầu cô, giọng nói dịu dàng ấy rốt cuộc cũng vang lên thật gần. Ami lập tức quay sang mà nhìn, hai mắt liền tròn xoe ướt đẫm

"Hức... Anh hai..."

"Ừ... Anh đây!"

HanMin trong một bộ đồ trắng tinh khôi, mái tóc đen nhánh được làn gió thổi tung bay đầy thơ mộng như một thiên sứ hạ phàm. Han Ami lại trực trào nước mắt vì cái sự dịu dàng thuần khiết của người con trai ấy, ánh sáng nơi anh tỏa ra thật ấm áp biết bao nhiêu. Lập tức kích động mà bổ nhào đến ôm chặt lấy anh trai mình

"Hức...anh hai...anh hai... Ami nhớ anh quá!"

"Ừm... Anh biết mà. Đừng khóc nữa Ami à, xấu lắm đấy!"

"Em mệt mỏi lắm..."

Lâu lắm rồi mới có thể nũng nịu với anh trai, Han Ami thật sự rất muốn nói ra điều này. Chỉ có Han Min mới có thể được nhìn thấy bộ dạng nhỏ bé yếu đuối của cô thôi. Không cần phải gồng gánh bất cứ thứ gì nữa, Han Min anh trai của cô đã ở đây rồi, và ở trong vòng tay anh lúc này, Han Ami thực sự đang ở trong bộ dáng của một đứa trẻ ở tuổi vô tư lự.

"Ami à, đừng khóc. Chẳng phải anh hai từng nói em phải mạnh mẽ lên sao? Em cứ như vậy là anh sẽ lo lắm đấy!"

"Em không muốn mạnh mẽ, mạnh mẽ khiến em mệt mỏi lắm. Em muốn được anh hai bảo vệ!"

"Nhưng bây giờ anh không thể bên cạnh bảo vệ em mãi được. Anh phải đi..."

"Anh đi đâu?" 

Ami sững sờ mà ngước mặt lên, nhưng vẫn chỉ nhận được cái ánh mắt ôn nhu như thường với một câu nói đầy sự mơ hồ bất ổn

"Anh cũng không biết nữa, nhưng anh sắp phải rời đi rồi..." 

HanMin chỉ cười rồi buông người ra khỏi cô. Han Ami trong một khắc liền trở nên hoảng loạn tột cùng, lập tức nức nở mà cố gắng níu lấy người anh trai của mình, nhưng dẫu cô có cố gắng thế nào sao vẫn không thể chạm vào anh ấy. 

Cô gào lên trong sự hoảng sợ và tuyệt vọng tột cùng, điên cuồng chạy theo, điên cuồng đưa tay muốn nắm lấy thân ảnh người con trai lung linh đang dần hòa vào luồng sáng như một thiên sứ về trời...


"HAN MIN!!! Anh hai!!...Đừng đi! Không được đi... Không được bỏ Ami lại mà!!"


Han Ami lập tức ngồi bật dậy, đôi mắt ngấn dài hàng nước mắt đầy bần thần. Là chiêm bao! Cô vừa chiêm bao nhìn thấy Han Min sẽ rời bỏ mình lại. Thật sự đã nhớ anh trai nhiều đến như vậy rồi, thật sự đã sợ hãi việc anh trai bỏ đi nhiều đến như thế.

Giấc mơ đó, vừa khiến cô cảm thấy ấm áp khi được nhìn thấy một Han Min dịu dàng, nhưng cũng vừa khiến cô cảm thấy bồn chồn bất an không ngừng.

Han Min phải đi đâu?


Tiếng chuông điện thoại để đầu giường reo lên, Han Ami điều chỉnh lại tinh thần mình rồi nhận máy

"Alo, HanMin đây!"

"...."

"Sao?!!! T...tôi sẽ đến ngay!"

Gương mặt Han Ami một khắc liền trở nên tái mét nhưu không còn một giọt máu. Cô run rẩy cánh môi nhưng rồi cũng định thần mà gấp gáp chỉnh chu lại mọi thứ. Chỉ kịp quấn vải băng nịt ngực, cô mặc đại một bộ đồ rồi nhanh chóng rời khỏi nhà trong sự hoảng loạn kinh hãi.

Ami chạy ngang qua ông bà Han đàn ở phòng khách mà không kịp chào. Hai ông bà thấy sự gấp gáp kì lạ của cô cũng liền một khắc bồn chồn bất an. Khi nãy bà Han đột nhiên bị đứt dây chuỗi, dự cảm trong lòng như sắp có chuyện chẳng lành xảy đến.

Hai ông bà chạy theo cô ra ngoài, nhưng chưa gì đã thấy cô lao xe đi mất hút. Lúc này trong nhà có chuông điện thoại, ông Han liền nhanh vào bắt máy

"Tôi nghe!"

"Thưa chủ tịch, có chuyện không hay xảy ra với cô chủ rồi!"

"Sao chứ?!" -ông Han sững sốt

"Nhịp tim và huyết áp của cô chủ đột nhiên thay đổi liên tục theo hướng báo động, hiện tại bác sĩ đang cố gắng xử lí"

"Mau làm gì đi! Cứu lấy nó! Đừng để nó bị làm sao! Tôi sẽ đến ngay!!" 

Ông Han liền trở nên sốt sắng như bị đem lên đống lửa. Lúc này bà Han gần đó thấy biểu hiện lạ của ông cũng vô cùng hoang mang

"Ông à, có chuyện gì vậy? Mau nói cho tôi biết đi"

Ông Han chần chừ, không biết có nên nói với bà không. Sợ bà biết lại đâm ra lo lắng mà ngất xỉu. Bà Han thấy ông im lặng liền lo lắng hơn nên giọng có hơi lớn tiếng

"Ông, có chuyện gì hả?!"

"Bà...bà bình tĩnh"

"Ông nói đi!"

"Bây giờ... Ta phải mau đến bệnh viện"

"Han...HanMin bị gì hả ông?"

Bà Han run rẩy không ngừng, nhìn ra được sự sốt sắng của chồng, nhìn thấy được bộ dạng hớt hãi của đứa con gái vừa nãy, cộng thêm cả cái sự bất an từ sáng, bà chắc chắn không thể nào bình tĩnh được rồi.

"Nó..."

"S...sao?"

"Bà bình tĩnh, bà đừng kích động. Hiện tại ở đó có bác sĩ Hwang đang xử lí mà! Sẽ ổn thôi!" -ông Han lo lắng trấn tĩnh bà

"Mau, mau đến bệnh viện! Ông mau đưa tôi đến bệnh viện!!"

"Được! Được! Bà hãy bình tĩnh"



---------------------------------


Han Ami lái con xe lao như điên trên đường, tưởng chừng như bản thân cũng đang muốn lao thẳng xuống địa ngục mà đòi lại mạng người đến nơi. Bao nhiêu kẻ tham gia lưu thông trên phố, nhìn thấy cái tốc độ bán sống bán chết ấy cũng kinh hãi không ngừng.

Ami bây giờ cũng chẳng bận tâm mình đang lái quá tốc độ như thế nào, cái khiến cô sợ hãi hơn đó chính là Han Min. Cô cần phải đến được bệnh viện thật nhanh. 

Giấc mơ đó... Chẳng lẽ là HanMin đến gặp cô lần cuối? Anh nói anh phải đi, anh không thể ở lại. Điều đó cùng với cái thông tin cô vừa được nhận, khiến tinh thần của Han Ami bây giờ kinh sợ vô cùng. 

Không được! Anh trai của cô không được đi đâu hết! Không được rời xa cô! Anh đã nói là sẽ bảo vệ cô kia mà!  Cô đã cho phép anh bỏ đi đâu chứ?

Chiếc xe của cô thắng gấp, dừng ngổn ngang trước cửa bệnh viện. Ami nhanh chóng xuống xe mà tiến thẳng vào trong. Trong lòng cô không thôi cầu nguyện rằng chuyện xấu nhất đừng xảy đến với anh trai cô lúc này.


Thang máy phút chốc dừng lại ngay tầng 12. Bước chân cô gấp gáp bước thẳng vào phòng giới hạn do chính gia đình cô đặt cách dành riêng cho Han Min.

Đám nhân viên ở tầng nhìn thấy cô liền thoáng sợ không kịp cúi chào. Họ biết tại sao cô lo lắng, khẩn trương đến vậy. Sáng sớm, cả tầng 12 này đã náo loạn khi bệnh nhân ở phòng cấm có vấn đề. Nhưng chẳng ai có thể được vào đó cả, chỉ có mỗi bác sĩ Hwang vào trong đấy. Như vậy thì có thể làm sao mà chữa trị cho bệnh nhân kia chứ.

Ami bước vào trong phòng bệnh. Vừa vào đã thấy bác sĩ Hwang đứng ở gần anh cô cố gắng xem xét tình hình. Cô bước nhanh đến

"Anh trai tôi sao rồi?" - giọng nói có phần khẩn trương

"Nhịp tim và huyết áp cứ tăng liên tục. Hình như bị xuất huyết não rồi. Bây giờ ta cần phải phẫu thuật ngay!" 

Bác sĩ Hwang nhanh chóng báo cáo tình hình cho cô nghe. Han Ami như mất bình tĩnh lập tức quát lên

"Mau phẫu thuật đi!!! Cứu anh ấy nhanh lên, còn chờ cái gì!!"

"Vâng!! Các bác sĩ phẫu thuật kì trước cũng đã tập hợp rồi! Bây giờ tất cả sẽ đến phẫu thuật cho cậu chủ ngay!"

Bác sĩ Hwang bị cô quát cũng thần hồn kinh hãi, lập tức gấp gáp trình bày rõ rồi cũng nhanh chóng liên hệ điều động người tiến vào phòng bệnh đặc biệt này. 

Vì bảo mật cho sự an nguy của Han Thị lẫn Han Min, gian phòng này thật sự đã được trang bị mọi thứ rất tốt, không bao giờ cần phải đẩy anh đi nơi nào khác. Han Min lúc ấy cũng trực tiếp đứng bên trong phòng bệnh mà quan sát các vị bác sĩ tiến hành phẫu thuật tại chỗ cho anh.

Nhìn vào cái bảng nhịp tim nảy lên từng hồi yếu ớt, từng hồi lại kích động phát ra nhiều tiếng báo động hớt hãi, nhìn Han Min nằm trên bàn mổ hao gầy tái nhợt nhắm nghiền đôi mắt, Han Ami thực sự như đang đứng trên đống lửa, nước mắt hoảng loạn lo sợ tuông ra không ngừng.

"Anh hai...Trở lại đi! Đừng đi đâu cả!...Anh không được phép bỏ em!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net