Chap 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*RẦM*
-CHẾT TIỆT! MỘT LŨ ĂN HẠI CHÚNG MÀY! CHỈ CÓ MỘT THẰNG NHÃI RANH CŨNG GIẢI QUYẾT KHÔNG XONG!

Han YongDo tức điên đập mạnh tay lên bàn tạo ra âm thanh lớn, lão trừng mắt nghiến răng tay chỉ thẳng mặt từng tên một trước mặt. Tên trưởng phòng Choi đứng phía sau Han YongDo cũng chỉ biết im lặng đứng nhìn lão mắng chửi thuộc hạ.

Hai tên giang hồ to con đứng cúi gầm đầu nghe ông ta quát, một lúc sau một tên lên tiếng

-Ban đầu chúng tôi tưởng chỉ có mình nó, nhưng không ngờ đồng bọn của nó đâu ra kéo đến khống chế chúng tôi. Cũng may hai thằng tôi nhanh chân thoát, còn hai thằng còn lại thì bị chúng nó bắt đi rồi...

*Bốp*

Han YongDo đi đến nhanh giáng cho tên kia một cái tát đau điếng. Hắn có thể cảm nhận vị tanh tanh ngay khoé môi. Ông ta tức giận gằng từng chữ

-Mày còn mở miệng nói được nữa à?! Đúng là vô tích sự! Tao nói cho hai thằng bay biết, vụ này tụi bay đã làm hỏng chuyện nên đừng hòng lấy một xu nào từ tao. Tao còn chưa kể nếu như hai thằng bị bắt kia phản tao đấy nhá! Giờ thì CÚT!

Hai tên to con kia liếc mắt cay cú nhìn lão ta, xong cũng chẳng nói gì liền quay đi, chúng đóng sầm cửa mạnh bạo như đang muốn trút giận lên nó.

Han YongDo hừ lạnh lại quay trở về bàn làm việc. Tên trưởng phòng Choi im lặng quan sát lão từ nãy đến giờ bây giờ mới khẽ lên tiếng

-Ông định giải quyết thế nào với hai tên đã bị bắt kia đây? Lỡ chúng bị buộc miệng khai ra ông thì sao?

Nghe hắn hỏi, Han YongDo khẽ đập tay lên bàn, lão thật sự đang rối não lên đây. Tại sao lại thuê phải một đám thiểu não kia chứ?

-Cậu mau tìm chỗ bọn chúng bị bắt giữ đi, giải thoát cho chúng và sau đó quăng cho chúng đống tiền hay uy hiếp chúng gì đó để chúng câm miệng...

-Như cách ông làm với tôi à?

Hắn vẻ mặt điềm nhiên không cảm xúc, nhưng câu nói hắn phát ra mang một ẩn ý châm biếm lão ta. Han YongDo nghe hắn nói liền sựng người lại, xong nhướn mày xoay ghế lại nhìn hắn, miệng lão nhếch lên

-Phải!

Nghe được câu trả lời của lão, hắn chẳng nói gì nữa, chỉ gập người cúi chào lão rồi quay đi rời khỏi gian phòng, vừa đi tay hắn vừa nắm chặt thành đấm đến tím tái...

Ra đến ngoài hắn lấy điện thoại gọi người

-Xác định chỗ đi!

"....."

-Được rồi!



----------------------



Kể từ cái ngày bí mật của Han Ami bị Kim TaeHyung phát hiện, cô chẳng khi nào được yên ổn cả. Không biết kiếp trước cô có phạm phải đại tội gì không mà kiếp này gặp phải tên họ Kim nhà hắn.

Thời gian làm việc ở công ty chồng chất, ấy vậy mà ngày nào cô cũng phải dành một tí thời gian chỉ để ngồi "nhâm nhi hưởng trà, tâm sự mật ngọt" cùng tên Kim TaeHyung chết tiệt kia. Cô tự hỏi hắn rảnh rỗi lắm sao mà lúc nào cũng dư thời gian để đến Han thị quấy rầy cô thế này. Đôi lúc Han Ami bực mình chỉ muốn đuổi hắn đi thì hắn lại đem câu nói muôn thưở ra để uy hiếp cô

"Cậu mà làm tôi phật lòng, tôi nói bí mật của cậu cho mọi người biết đấy!"

Vì khi trước Kim TaeHyung bảo sẽ không thỏa thuận với mình, nên điều này đồng nghĩa rằng bí mật của cô hắn có thể phơi bày bất cứ lúc này. Han Ami hoàn toàn đã sống trong trạng thái vô cùng thấp thỏm vì tên họ Kim kia.

Cô có thể không căng thẳng vì công việc, nhưng cô lại luôn muốn phát điên vì tên con trai này. Sức kiên nhẫn của cô đúng là không thể nào dành cho Kim TaeHyung, dù là lúc còn loi choi thuở cắp sách đến trường cho đến lúc đã trưởng thành như thế này đây, Han Ami chính là không thể nào không căm ghét cái vẻ mặt nhởn nhơ thích kiếm chuyện của hắn mà. Đúng là cái cảm giác bị người khác nắm giữ bí mật nó chẳng dễ chịu tí nào.

Và hôm nay cũng như vậy...

"Chào Kim chủ tịch!"

...

TaeHyung lịch lãm, thanh thoát sải bước dọc khu vực sảnh của Han thị, phong thái tự nhiên đến mức mọi người nhìn vào lại cứ tưởng hắn mới chính là chủ nhân nơi này đấy chứ. Sự hiện diện của hắn tại Han Thị này riết không còn gì xa lạ đối với nhân viên nữa rồi. Ban đầu Kim TaeHyung đến họ còn bỡ ngỡ nhưng việc này lập lại thường xuyên về sau không còn quá xa lạ nữa. 

Tất cả lại đặt ra một câu hỏi, rốt cuộc Han Tổng và Kim chủ tịch đã thân thiết với nhau đến mức nào mà ngày nào cũng đều phải gặp mặt nhau?

TaeHyung đứng trước phòng của Ami, hắn kĩ lưỡng chỉnh lại cà vạt của mình xong khẽ đưa tay gõ cửa.

*Cốc cốc*

"....."

Không có tiếng đáp, hắn cũng ngang nhiên vặn cửa bước vào trong. Mở cửa ra thì hình ảnh nhỏ nhắn đang chăm chú ở bàn làm việc liền nhanh chóng thu vào tầm mắt hắn. TaeHyung khẽ nhếch môi cười nhẹ, yêu chiều nhìn cô một lúc.

Ami đang tập trung làm việc, chợt có tiếng mở cửa liền khiến cô cau mày khó chịu. Ngước lên định xem kẻ nào to gan dám vào phòng mà chưa có sự cho phép của cô, nhìn thấy xong thì cô chỉ khẽ thở dài ngao ngán, vẻ mặt như bất lực chẳng muốn nói đến nữa.

-Cậu đúng là chăm chỉ thật! Khác hẳn hồi đi học đấy!

TaeHyung hai tay cho vào túi quần thong thả đi từ từ đến gần bàn làm việc của cô. Mắt vẫn chăm chú vào đống giấy tờ, tay vẫn không ngừng ghi ghi chép chép, miệng cô lẩm nhẩm

-Chỉ có cậu là không thay đổi thôi. Vẫn đáng ghét như vậy.

-Hả?

TaeHyung nghe cô lép nhép gì đó liền nhíu mày hỏi lại. Ami phớt lờ đi, chẳng thèm trả lời hắn. hắn lại không khó chịu với thái độ của cô, hắn thản nhiên lại ghế sofa ngồi bắt chéo chân, tự rót cho mình tách trà ấm nóng. Gian phòng im lặng được một lúc hắn lại lên tiếng

-Khi nào cậu làm xong việc?

-Nếu cậu không làm phiền thì sẽ xong nhanh thôi.

Cứ thế, lại dăm ba phút TaeHyung sẽ lại cất tiếng hỏi một lần. Đôi lúc sẽ tiến đến bên cạnh quan sát cô đang làm gì, đôi lúc sẽ chen vào vài câu trợ giúp Ami nhanh chóng hoàn toàn công việc. 

TaeHyung không biết từ khi nào nhìn dáng vẻ tập trung của cô lại khiến hắn cảm thấy say mê đến như vậy. Mặc cho cô đang mang một bộ dáng một cậu thanh niên non trẻ, nhưng chính mắt hắn lại đang nhìn ra một sự yểu điệu vô cùng nữ tính.

Lắm lúc nhìn vào cô, hắn sẽ lại hình dung ra bộ dáng cô xinh đẹp duyên dáng trong những chiếc đầm lộng lẫy. Vốn trước đây Han Ami cũng là một nàng tiểu thư ương bướng, cũng thích mua sắm và làm đẹp như con nhóc TaeMi nhà hắn vậy. Nhưng không lố lăng nhiều như con bé.

Han Ami vốn đã được trời ban cho đường nét thanh thú, dù là con gái thật sự hay là giả trai đi chăng nữa, đều sẽ mang một sức thu hút đặc biệt. Thật sự rất đặc biệt mới có thể thu hút Kim TaeHyung này say đắm đến như vậy. 

Lại còn khiến hắn phút chốc lầm tưởng cả tình cảm của mình là dành cho nam nhân luôn rồi, khiến hắn sẵn sàng vượt qua định kiến tình cảm đồng giới và lòng tự tôn của mình để mà thừa nhận xúc cảm tình yêu.

Nhưng rốt cuộc thì người hắn yêu thật sự chính là Han Ami, chứ không phải Han Min!


Một lúc lâu trong gian phòng ấy, Kim TaeHyung đã nhâm nhi gần hết 4, 5 tách trà thì mới thấy Han Ami vươn vai một cái. Bộ dáng hắn mang nét hào hứng hơn một chút

- HanMin...à không, là Ami mới đúng.

"Hừm...cái tên chết tiệt này!" 

 Ami khẽ đánh một ánh lườm hắn, lại rủa thầm trong lòng.

Cả quãng thời gian ở cùng một gian phòng với Kim TaeHyung vốn cũng muốn thành quen. Sự quấy rầy mang tâm tư muốn gần gũi ấy không còn khiến cô quá rối rắm như những ngày đầu nữa. 

Bản thân ngoài mặt luôn tỏ rất bài xích sự tự tiện của Kim TaeHyung, nhưng có một điều mà cô chẳng bao giờ chịu thừa nhận đó là mình lúc nào cũng mong chờ sự xuất hiện của hắn tại nơi này.

Han Ami không còn cảm thấy đơn độc tại vị trí vốn không phải là của mình nữa. 

Cái bảng tổng giám đốc HanMin trước bàn ấy, lần đầu tiên cô cảm thấy không còn bận tâm quá nhiều về nó. Mọi người bước vào nơi này đều sẽ nhìn vào nó và xem cô là chủ nhân của cái tên ấy. Nhưng chỉ có Kim TaeHyung thừa biết cô là ai, và hắn sẽ luôn gọi đúng cái tên thật của cô.

Được nghe thấy ai đó gọi đúng danh phận của mình thật là tốt!


-Xong rồi đúng không?

TaeHyung mĩm cười nhẹ nhàng mà lên tiếng. Ami gật đầu một cái

-Ừ

-Vậy đi với tôi một chút.

-Đi đâu cơ?

-Đi chơi.

-Yah, cậu đã rảnh rỗi đến mức này rồi hả?

Ami chau mày lại vô cùng. Nhưng trước biểu hiện như không thuận ấy, TaeHyung đáp lại cô bằng một nụ cười nhếch nhẹ có chút tinh ranh khiến cô không khỏi khó hiểu. 

-Cậu có đi hay không?

-Đương nhiên là sẽ không đi rồi. Sao tôi phải nghe theo cậu chứ?

-Hửm?

TaeHyung nhếch một bên lông mày. Ami đã cảm thấy một điềm gì đó rất quen, nhưng cô vẫn cứng rắn mà đáp lời với hắn

-Tôi không đi với cậu. Vẫn đang giờ làm, tôi không có rỗi hơi như cậu mà suốt ngày trốn việc đi ngao du.

-Han Ami, hình như ngày trước tôi cũng nói kiểu câu như này với cậu đó.


Là lần đầu tiên bọn họ bắt chuyện với nhau thời còn đi học. Vì để Kim TaeHyung bắt gặp hai anh em nhà Han đang cố vượt rào ra khỏi trường nên Han Ami liền rộng lượng muốn rủ rê hắn tham gia

"Yah, cậu là Kim TaeHyung đúng không?...Có muốn đi chơi với tụi này không?"

"Không! Tôi không có rỗi hơi như các cậu suốt ngày trốn học."

Han Ami đã rất ấn tượng với Kim TaeHyung lúc ấy, TaeHyung vừa chuyển đến trường đã nhanh chóng nổi tiếng vì mang vẻ ngoài xuất chúng, xuất chúng đến mức khiến Han Ami kiêu kì cũng phải để ý. 

Cô hẳn đã quên cảm xúc của mình khi lần đầu được bắt chuyện với Kim TaeHyung lần đó. Đối đáp với hắn, ngay từ lần đầu trong lòng cô đã rung rinh đến muôn phần, cô cũng đã muốn làm thân với TaeHyung.

Nhưng mà vì lần đó Kim TaeHyung không chỉ từ chối, mà còn tố giác hai anh em cô luôn trốn học với nhà trường, khiến hai người bị ông Han cấm túc. Nên từ thiện cảm lại biến thành ác cảm. Ác cảm lúc ấy đã lấn át tất cả cảm xúc rung rinh chỉ vừa mới nhú của một cô nhóc mới lớn.

Thành ra Han Ami cũng đã quên bẫng, cũng như không hề hay biết...mình đã từng có một chút say nắng tên bạn học họ Kim kia.


Lời của Kim TaeHyung chẳng gợi nhớ được gì trong tâm trí cô cả. Ami chẳng để tâm, vẫn ngồi lì ở bàn làm việc khiến khóe môi TaeHyung giật giật vài cái. 

Hắn chậm rãi bước đến gần bàn làm việc của cô, ngón tay thon dài đầy rắn rỏi ấy bỗng nhiên lại lướt ngang qua dòng chữ Tổng giám đốc Han Min chợt làm cô thầm cứng người. Ánh mắt của hắn có chút gian xảo uy hiếp

-Cậu mà làm tôi phật lòng, tôi sẽ...

-Thôi được rồi! Được rồi! Tôi theo!

Còn chưa để TaeHyung nói hết câu, Han Ami đã lập tức đứng bật dậy rồi nhanh chóng đi ra ngoài theo mong muốn của anh. Kim TaeHyung nhìn thấy bộ dáng miễn cưỡng đó của cô thì liền không kiềm được nụ cười với tâm tình vui vẻ. 

Thật sự hắn muốn thốt ra hai từ "Đáng yêu" vô cùng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net