Chap 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ami cùng TaeHyung đi đến chỗ cái cây lúc trước, vẫn là khung cảnh thiên nhiên đầy thơ mộng và đầy lung linh ấy, nhưng hôm nay nó lại được điểm thêm một đôi nam nữ tuyệt trần đang sánh bước cùng nhau.

Han Ami lâu rồi mới đi lại guốc cao nên có chút không quen, cô đi được vài bước thì lại choạn loạn khiến Kim TaeHyung đi cạnh cứ lo lắng canh chừng không thôi, chỉ cần thấy cô lung lay một chút hắn liền cuống quýt lên mà quay sang, theo phản xạ cứ đưa tay đỡ lấy cô. Cảm giác như hắn đang trông chừng nâng niu một đứa trẻ vừa biết tập đi vậy. Cô thấy hơi thái quá.

-Cậu cẩn thận một chút! Không quen đi cao gót sao khi nãy không lấy giày bình thường mang vào.

TaeHyung khó chịu, một tay đỡ cô, miệng không thôi trách móc. Ami chỉ biết bậm môi chịu nghe, cố gắng bước đi sao cho ổn định nhất. Trong thâm tâm cô là đang muốn mắng cho TaeHyung một trận đây. 

Cái gì mà trách móc cô chứ? Thấy hắn đã có lòng thành mua cho đôi cao gót đẹp đồng bộ với bộ váy nên cô mới cố gắng mang. Chẳng phải lúc nãy hắn còn là người hài lòng khen lời ngọt sao, giờ thì lại khó chịu với cô à?

Đi một đoạn đường thì cũng tới được chỗ gốc cây, TaeHyung nhẹ nhàng đỡ cô ngồi lên phần rễ cây trồi lên. Chân cô mới đi giày một chút liền xưng đỏ lên đầy nhạy cảm, cảm giác tê dại đầu ngón chân truyền đến, cùng cảm giác đau rát nơi phần da mỏng sau gót chân làm cô thấy khó chịu vô cùng.

TaeHyung nhìn thấy liền hiểu, hắn bỗng khụy người xuống chống một bên gối, nhẹ nhàng tháo  đôi giày cao gót để sang một bên trong sự ngỡ ngàng của Han Ami. 

Nhìn đôi bàn chân nhỏ nhắn đỏ ửng, phút chốc hàng mày cương nghị của Kim TaeHyung xô đẩy vào nhau, bản thân là đang cảm thấy xót và cũng đang tự trách mình, nếu biết trước đi giày cao gót sẽ khiến chân cô thế này, hắn đã mua một đôi giày khác dễ chịu hơn cho cô mang. 

Han Ami phút chốc lúng túng vì hành động của Kim TaeHyung, bản thân đang mặc váy, lại còn bị hắn cầm lấy chân xem xét thế này, cô ngượng đến chết đi được. Hai má ửng lên, cô vội xua tay ý muốn rút lại chân của mình. Kim TaeHyung đột nhiên ngước lên nhìn cô, ánh mắt vô cùng đanh thép phút chốc làm cô cứng người mà thôi cái hành động rụt rè ấy. 

Sao thế này? Là chân của cô kia mà? Sao có cảm giác người sở hữu lúc này là Kim TaeHyung vậy? 

Bàn tay to lớn của người con trai bỗng dưng lại nhẹ nhàng xoa nắn đôi chân nhỏ của cô. Han Ami bất giác ngây ngẩn người. Sự ôn nhu của TaeHyung lúc này khiến cô không thể nào thôi bồi hồi xao xuyến. 

Là hắn đang muốn giúp cô dễ chịu hơn sao? Tại sao một người như Kim TaeHyung lại có ngày khụy người và tự tay nâng niu đôi chân của người con gái thế kia? Khung cảnh này chính là khiến cho con người ta rơi vào khoảng không gian xao xuyến vô cùng. Han Ami chính vì điều này mà cũng bất giác loạn nhịp.

Phần ôn nhu này, Kim TaeHyung vốn chỉ muốn dành cho riêng cô.

Cái vẻ mặt chăm chú của TaeHyung lúc này thật là cuốn hút. Từng góc nhìn dành cho gương mặt anh tuấn của người con trai đó thực sự không ngừng khiến cho người khác phải cảm thán, cô không biết phải dùng từ gì để diễn tả sự đẹp đẽ của hắn nữa, chỉ sợ không thể nào tả hết được. Càng nhìn thì cô lại càng thấy mình như dần bị hút vào vẻ đẹp huyền ảo đó của hắn, đến độ TaeHyung ngước lên nhìn cô cũng không hay.

-Hết đau hơn chưa?

-....

-Ami!

-Hả?

-Tôi hỏi cậu đã đỡ đau chân chưa?

-À à ...đỡ hơn nhiều rồi. Cám ơn cậu!

TaeHyung nghe cô nói thì gật đầu nhẹ, hắn phủi người đứng dậy, lại nhẹ nhàng ngồi bên cạnh cô.

Khung cảnh bây giờ quá đỗi thơ mộng, cả hai ngồi cạnh nhau dưới một gốc cây to đang nở rộ những bông hoa hồng hồng tím tím, những cơn gió cứ thoang thoảng thổi làm cho những cánh hoa ấy bay nhẹ nhàng giữa không trung.

TaeHyung và Ami đã ngồi im lặng như vậy đã lâu, thật là do cả hai đều chẳng biết phải nói gì với đối phương cả. Sự lúng túng, ngại ngùng vây lấy họ vì bây giờ họ ngồi cạnh nhau không phải với tư cách là hai thằng con trai như trước mà là hai người khác giới, cảm xúc bồi hồi dấy lên vô cùng lạ.

Ngồi nhịp nhịp ngón tay một chút, TaeHyung lên tiếng nói trước

-Cậu thấy...thế nào khi được trở về với hình dáng con gái thật sự?

Nghe TaeHyung hỏi cô khẽ cuối đầu xuống, cánh môi khẽ mĩm cười nhẹ. Thấy thế nào sao? Thật sự, được sống thật với con người thật của mình thật sự rất dễ chịu.

-Tôi thấy hạnh phúc.

Cô nói khẽ trong miệng mình nhưng TaeHyung vẫn có thể nghe thấy được. Hắn nhìn cô mĩm cười ngọt ngào, cô hạnh phúc hắn cũng thấy hạnh phúc theo. Bất chợt khẽ đưa tay chạm lấy chiếc cằm nhỏ của cô, TaeHyung nhẹ nhàng xoay khuôn mặt cô đối diện với hắn.

Hai khuôn mặt đối nhau, ánh mắt cũng chạm phải nhau trong một khoảng cách khá gần. Ánh mắt TaeHyung nhìn cô đến say đắm khiến cô chợt đỏ mặt lúng túng không biết phải làm sao. Giọng TaeHyung khẽ trầm ấm vang lên, từng nhịp thật chậm khiến con tim cô cũng xao xuyến vô cùng

-Cậu trong bộ dáng thật của mình thật sự rất xinh đẹp. Cậu có muốn quay về với cuộc sống thực chứ?

Nghe câu hỏi ấy, Han Ami phút chốc rũ hàng mi yêu kiều xuống. Quay về cuộc sống thực? Như vậy cô sẽ không còn phải giả dạng làm HanMin nữa, không phải làm những tháng ngày lo sợ bị mọi người phát hiện mình là kẻ giả dạng nữa. 

Nhưng, còn tập đoàn Han thị sẽ thế nào? HanMin vẫn còn chưa tỉnh dậy. Làm sao cô có thể ích kỉ như vậy được chứ.

Kim TaeHyung nhận thấy vẻ thay đổi trên khuôn mặt cô, liền biết mình đã hỏi phải câu không hay. Nhưng hắn vẫn rất muốn được nghe thấy một câu trả lời thật lòng. Chỉ cần cô nói hắn sẽ giúp cô mà. Hắn hoàn toàn không muốn cô phải sống trong những tháng ngày giả dối nữa.

-Ami, cậu nhìn tôi này!

Cô nhẹ đưa đôi mắt rưng rưng mà nhìn vào hắn. Cô chưa bao giờ khóc trước mặt ai ngoài anh trai mình cả. Nhưng bây giờ, nghe những câu nói của TaeHyung liền khiến cô không thể nào kìm được một cỗ xúc động được, bởi hắn đã khiến cô cảm thấy mình an toàn khi ở bên hắn.

TaeHyung xót lòng nhẹ đưa tay lau đi giọt nước mắt ngay khoé mi cô.

-Đừng khóc!

-.....

-Cậu không biết cậu khóc thì có tính sát thương như thế nào đối với tôi đâu.

TaeHyung chậm rãi nói, ánh mắt ôn nhu nhìn cô. Ami hiểu ẩn ý trong câu nói của TaeHyung, cô chẳng biết phải nói gì nữa. Hắn nhẹ nhàng vuốt mái tóc ngắn mềm mượt, chỉ là lúc này thấy cô thật mềm yếu nên hắn lại càng thêm muốn che chở, muốn được là điểm tựa để cô dựa dẫm.

-Tôi biết cậu đang khó xử vì cậu nghĩ cho gia đình cậu, nên nếu như cậu thấy mệt mỏi thì cứ đến bên cạnh tôi... 

-....

-Vì khi ở bên tôi, cậu không cần phải là ai cả. Hãy cứ là cậu thôi. Không có HanMin, tôi sẽ thay cậu ấy bảo vệ cho cậu.

TaeHyung chậm rãi chân thành nói ra từng câu, từng chữ. Ami đưa đôi mắt tròn nhìn người con trai đối diện mình. Hắn đang khiến cô quá dỗi cảm thấy ấm áp. Lời nói của hắn thật sự khiến cô rơi phải nước mắt nghẹn ngào.

Cả hai nhìn nhau say đắm như vậy. Đối mặt với cô ở một khoảng cách gần khiến Kim TaeHyung như càng muốn tiến lại gần hơn. Mọi hành động của hắn đều diễn ra một cách tự nhiên theo tiếng gọi của con tim mình. Hắn đã say đắm cô đến vậy, hắn chỉ muốn một lần được chạm vào cánh hồng ngọt ngào ấy.

Kim TaeHyung chậm rãi tiến mặt lại gần hơn và gần hơn nữa, khoảng cách giữa hai người họ như dần rút ngắn trên từng khắc trôi qua, trên từng nhịp tim bồi hồi, cho đến khi môi hắn đã sắp chạm vào môi cô thì...

-TaeHyung...tôi xin lỗi.

Ami bất giác giật mình khi chợt nhận ra TaeHyung sắp hôn mình. Cô khẽ quay mặt sang hướng khác khiến cánh môi hắn kịp sợt nhẹ qua bề mặt da mỏng. Bản thân cô cũng là đang vô cùng lúng túng vì hành động từ chối của mình, nhưng mà lúc này...cô thực sự không thể đón nhận.

Kim TaeHyung ngây người nhìn vào cô, cảm giác lại vô cùng hụt hẫng. Bất giác hắn chỉ có thể khẽ cười khổ trong lòng

-Ôi trời, thiệt là...!




________________________________

Au: Chúc mừng sanh thần cậu Kim áp út 😀💜

#HAPPY_VIRTHDAY


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net