Chap 43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau buổi sinh nhật đặc biệt ngày hôm đó, Han Ami đã thật sự giận Kim TaeHyung. Cô nhẫn tâm cắt đứt hết liên lạc với hắn, không thèm gặp mặt hắn. Kim TaeHyung rơi vào thế rối rắm như gặp phải hạn.

Bình thường Han Ami một chút đã khó, nay giận dỗi lại càng khó hơn. Kim TaeHyung nghĩ cách này đến cách khác, bày trò kia đến trò khác để gặp và cố làm Ami nguôi giận. Nhưng thật xui xẻo cho hắn, cô không dễ bỏ qua tí nào.

Nhưng cũng phải nói Kim TaeHyung đúng là thật kiên nhẫn. Bản thân hết bao lần bị cô phũ phàng nhưng vẫn cứ là ngoan cố đến gặp mặt cô. Nhìn một vẻ Kim chủ tịch cao ngạo của Kim Thị ngày ngày tìm cách giãn hòa với bạn gái rồi bị bạn gái hất hủi, thật đúng là không biết nên thấy buồn hay đúng hơn là buồn cười đây?


***


Mới sáng sớm Kim TaeHyung đã cầm một bó hoa to tướng đến nhà đợi cô, kiểu cứ đứng lóng ngóng ngoài cửa, hết ngó vào nhà, rồi lại ngó lên phía ban công phòng cô. Đường đường là Kim TaeHyung chủ tịch Kim Thị hùng mạnh nay lại phải trong bộ dạng lấp ló trước cửa nhà bạn gái trông thương thế này đây. 

-Han... Ami... Ahhh...

Kim TaeHyung đứng trước cửa kêu lớn.

Ông bà Han đứng trong nhà ngó ra, nhìn cậu 'con rể tương lai' có chút khổ sở vì cô con gái cứng đầu của mình mà khẽ thở dài. Muốn giúp Kim TaeHyung nói vài lời với cô con gái Han Ami lắm chứ. Nhưng khổ nỗi, mỗi lần nhắc đến Kim TaeHyung thì mặt cô lại biến sắc thấy rõ, kiểu như đã đưa cái tên 'Kim TaeHyung' vào danh sách cấm luôn rồi.

Han Ami lúc này bất ngờ mở cửa bước ra ban công nhìn xuống TaeHyung đang ở ngoài cổng làm ồn. Thấy cô ra hắn như hoa hứng được nắng liền sáng mắt nhìn cô nở một nụ cười mừng rỡ. Nhưng mặt cô có vẻ không được...hòa nhã lắm nhỉ?

-Yahh! Tên điên! Mới sáng sớm tại sao lại la um sùm vậy hả? Không để ai nghỉ ngơi sao?!

Ami trừng mắt đứng từ ban công la xuống khiến TaeHyung hơi giật mình. Thấy Ami lớn tiếng quát hắn không phải là lần đầu tiên, hồi còn đi học đã từng thấy thường xuyên rồi, nhưng bây giờ lâu lắm rồi mới thấy lại ở cô điểm này, có chút chưa thích ứng kịp.

Anh nghệch mặt ra nhìn cô một chút rồi nói lớn

-Ami, nếu em không muốn anh làm loạn thì đừng có giận anh nữa mà. Nếu không ngày nào anh cũng đứng trước cửa nhà kêu tên em đấy!

Ami nghe TaeHyung nói mà mắt khẽ giật giật, hàng mày chau lại, môi nhếch mép kiểu như khinh bỉ

-Hừ... Chắc sợ!

Kim TaeHyung đứng phía dưới ngó lên thấy thái độ của Ami, hắn chỉ ước có thể bay nhanh lên đó mà cho cô một bài học...bao lâu cũng được.

-Yah! Han Ami! Xuống đây mau!

-Tôi không có việc gì phải xuống gặp anh hết!

-Xuống mau! Anh đếm đến 3 đấy!

-Không! Có ai như anh không? Đây là thành ý hối lỗi của anh sao? Tên chết tiệt này!

-Tại em cứng đầu quá đấy!

-Hơ...

Cứ thế, người trên lầu, người dưới cổng nói lớn cãi cọ nhau vang khắp cả khu vào buổi sáng, hai người chẳng ai chịu nhường ai. Cho đến khi có người vào can thiệp

-YAH! Hai người là con nít sao?!

Han Min trong nhà muốn hưởng thụ trà ngon vào buổi sáng thanh bình cũng không yên, đành phải ra quát hai con người gây nháo kia khiến cả hai phải nín bặt, cùng lúc hướng mắt về phía anh.

HanMin lườm nhẹ một phát, Han Ami liền rợn mình, nhanh chóng lên tiếng, tay chỉ chỉ về phía Kim TaeHyung như một đứa con nít mách lẻo

-Anh à, là do tên đó gây trước đấy!

Nói rồi cô nhanh chạy vào trong nhà. HanMin nhìn mà khẽ thở dài ngán ngẩm. Anh tiến về phía TaeHyung

-Còn cậu, rảnh quá hay gì mà còn cãi tay đôi với con bé. Tưởng hai người còn là học sinh cấp 3 sao?

-Đương nhiên là không rồi.

Mặt TaeHyung có chút thoáng qua nét ủ rũ, hắn chẹp miệng rồi tựa người lên mui xe, khẽ nhìn HanMin

-Ami công nhận cứng đầu thật! Không biết định giận tôi đến bao giờ đây?

Nghe TaeHyung nói HanMin nhếch mép cười

-Người anh em đừng buồn, không đến nỗi tuyệt vọng vậy đâu.

TaeHyung chỉ hừ mũi cười nhạt một cái rồi thôi. Tay nãy giờ cầm bó hoa mới sực nhớ, khẽ cau mày bực mình gõ lên đầu mình một cái

-Aishi chết tiệt! Quên mất!

Mua hoa ý định đem tới sẽ nói lời nào đó ngon ngọt dễ nghe để Ami mềm lòng. Vậy mà vì cái tính bá đạo hiếu thắng làm hắn quên mất. Kim TaeHyung bật dậy đưa bó hoa cho HanMin

-Này, nhờ cậu đưa cái này cho Ami giúp tôi.

HanMin cầm lấy bó hoa, môi hơi nhếch lên biểu cảm châm biếm

-Ủa, không kêu tôi là anh nữa à?

-Hừ...Trước sau gì cũng phải kêu thôi, tôi đang tận dụng thời gian thoải mái ấy mà.

-"Trước sau gì" nghe cứ như cậu thật sự sẽ làm chồng Ami vậy? Con bé chưa lên tiếng chấp nhận đâu nha. Tự tin quá là không được đâu.

Kim TaeHyung cho hai tay vào túi quần mĩm cười giọng có chút trêu chọc HanMin

-Nói nhiều quá! Lo mà đi dưỡng tóc chuẩn bị ăn đám cưới đi! Đầu ít tóc trông xấu trai phết!... Ahaha...

-Yah cái tên này muốn chết sao!

Vừa nói xong TaeHyung nhanh chóng đi qua bên kia mở cửa vào trong xe, không quên vẫy tay chọc tức HanMin. Nhìn theo chiếc xe rời đi, HanMin khẽ mĩm cười bất lực.

Bà Han lúc này từ sau đi tới, khẽ thở dài

-Haizz... Con không định giúp thằng TaeHyung nói với con bé Ami vài lời sao?

Nghe bà Han nói, HanMin quay sang nhìn bà, mĩm cười thản nhiên

-Chuyện yêu đương của tụi nó, để tự tụi nó giải quyết mẹ à.






***

-Cô Ami, có người gửi hoa cho cô!

-Của ai vậy?

-Dạ của chủ tịch Kim ạ!

-Đem ra ngoài đi!

***

-Cô Ami, có chủ tịch Kim đang đợi cô ở ngoài ạ!

-Bảo anh ta về đi!

***

-Cô Ami, đây là quà do chủ tịch Kim gửi đến ạ!

-Cho cô đấy thư ký Lee!

***

-Cô Ami, chủ tịch Kim đang ở dưới đại sảnh đợi cô!

-Cứ mặc kệ anh ta!

***

-Cô Ami, có người muốn nhờ tôi chuyển máy cho cô.

Thư ký Lee kính cẩn chuyển điện thoại đưa cho Ami.

-Alo tôi là Han Ami đây!

Bên đầu dây bỗng chốc vang lên tông giọng nam tính quen thuộc

"Ami à, mau nhìn xuống cổng đi!"

Vừa nghe thấy cô liền biết được đó là ai, bất giác theo hiệu lệnh nhìn xuống phía dưới qua tấm kính trong suốt.

Ở trước sân tập đoàn Han Thị được phủ lên cả một đám hoa hồng đỏ rực, chúng được xếp thành hình trái tim to lớn, ở giữa được xếp thành tên của cô. Kim TaeHyung đứng ngay đó nhìn lên, một tay cầm điện thoại đang gọi cô, một tay vẫy vẫy lên cao, mĩm cười rạng rỡ. Dưới cái ánh nắng ngoài trời ấy, nụ cười của Kim TaeHyung dường như còn chói chang hơn cả. Hắn như là mặt trời thu nhỏ đang rọi về phía cô.

Ami đứng trên cao nhìn thấy toàn bộ, thoáng một chút ngỡ ngàng, nhưng rồi cô lại chau mày tiếp tục bày ra bộ mặt khó nhằn. Cô khẽ quay sang nhìn thư ký Lee, nhìn thấy nụ cười lén cô như lại hiểu ra có một sự thông đồng ở đây.

Máy nãy giờ vẫn giữ, Kim TaeHyung bên đầu dây lên tiếng

"Ami à, em thích chứ? Anh chỉ có thể nghĩ ra được như vậy để em tha thứ cho anh thôi. Anh hết cách rồi!"

Giọng của Kim TaeHyung bên đầu dây trầm trầm bình ổn, xen một chút tha thiết có thể dễ dàng làm mềm lòng người khác. Nhưng đó là người khác, còn cô thì...

-Hết cách rồi thì chịu đi! Đã bảo tôi không muốn gặp mặt anh! Làm ơn, đừng làm phiền tôi nữa!

Giọng Ami dứt khoát, đầy sự kiên định, vừa nói xong cô liền nhanh cúp máy, vẻ mặt lại bắt đầu lạnh tanh đến khó coi. Thư ký Lee nhận lại điện thoại một cách e dè rồi lủi thủi đi ra ngoài.

Kim TaeHyung sau khi bị cô cắt ngang máy hắn cũng chẳng biết phải nói gì thêm. Tay hắn bỗng dưng vô lực hạ máy xuống, khẽ thở ra có chút thất vọng. Hắn nhìn lên tầng kính có bóng dáng nhỏ nhắn của cô đang đứng, ánh mắt nhìn có chút luyến tiếc, rồi sau đó quay người rời đi, để lại những cánh hoa hồng chơi vơi trên mặt đất. Những cánh hoa ấy lần lượt bị cơn gió cuốn bay đi, hình trái tim màu đỏ, hàng chữ mang tên cô giờ đây cũng đã bị xáo trộn, phai dần hết cả.

Ami lặng người đứng trên cao nhìn, cô có chút hụt hẫng khi nhìn thấy khoảnh khắc đó. Nhìn thấy vẻ thất vọng của Kim TaeHyung lòng cô phút chốc nhoi nhói. Cảm giác trống rỗng, như bị lấy mất đi một thứ gì đó quan trọng, cảm giác khó chịu, áy náy, đau lòng vì khiến người mình yêu rơi vào buồn rầu.

Thật ra cô không giận Kim TaeHyung đến như vậy. So với việc hắn đã giúp cô trong thời gian qua, thì việc hắn lừa dối cô chỉ là một việc cỏn con. Cô cũng không phải là một con người nhỏ mọn, có giận hắn thật nhưng chỉ giận được một hai ngày rồi thông qua. Ơn hắn cô trả còn chưa hết, lấy đâu ra việc cô giận hắn lâu đến vậy chứ.

Việc lần này chỉ là cô muốn cho Kim TaeHyung một bài học thôi, tại cái tính bá đạo ngang ngược của hắn. Với lại cô cũng muốn thử xem lòng kiên trì của hắn được bao lâu, cô muốn thử  xem tình yêu của Kim TaeHyung dành cho cô dai dẳng cỡ nào.

Nhưng có lẽ, cô hơi quá tay rồi!...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net