Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Han Ami sau khi kết thúc cuộc gặp với Kim thị thì liền ra về. Ngồi trên xe, ánh mắt cô lại trầm ngâm nhìn ra phía ngoài cửa kính, bất chợt tầm mắt thoáng qua một khu công viên nhỏ. Ami lập tức ra lệnh

"Ngừng xe!" 

Tài xế lập tức cho xe ngừng lại theo ý muốn của cô. Thư ký Lee ngồi cạnh bỗng chốc trở nên hoang mang

"Có chuyện gì sao thưa Han Tổng?"

"Tôi muốn dạo công viên một lát" 

Ami nói rồi bước xuống xe, thư ký Lee phút chốc luống cuống chỉnh chu lại rồi định bước xuống cùng nhưng rồi liền nhận được một hiệu lệnh

"Cô không cần phải theo tôi đâu, cứ lên xe rồi về trước đi."

"Tôi về trước thì xe đâu Han Tổng về chứ?"

"Không cần lo cho tôi đâu."

"Nhưng mà..."

Thư ký Lee còn chưa kịp ấp úng hết câu thì cánh cửa xe phía cấp trên đã đóng sầm lại. Cứ thế mà chiếc xe ấy rời đi theo ý muốn của Han Ami. 

Giờ đây chỉ còn lại một mình mình đứng tại không gian chóng vắng này, Ami mới khẽ thở hắt ra một hơi thư thả nhưng cũng mang theo bao nỗi tâm tư đơn độc.

Han Ami chậm rãi bước đi, ánh mắt nhìn ngắm xung quanh công viên lại có chút buồn tủi. Đây là công viên mà Han Min và cô đã từng cùng nhau chơi đùa vào những lúc rảnh rỗi khi còn là những cô cậu học sinh vô tư. 

Ở đây có nhiều kỷ niệm vui của hai anh em lắm. Mỗi lần cúp tiết học Han Min và cô đều chạy đến đây. Hai anh em lúc ấy sẽ mua kem hay mua đồ ăn vặt gì đó rồi ngồi trên ghế đá ven công viên mà nhâm nhi vui đùa. 

Từ trước đến giờ Ami cũng chẳng có mấy bạn bè gì cả, cuộc sống của cô hầu như đều xoay quanh người anh song sinh của mình. Do đó mà đối với cô Han Min không chỉ đơn giản là một người anh trai mà còn là một người bạn thân thiết cô vô cùng yêu mến. 

Han Min luôn là người bảo vệ, lo lắng, quan tâm cô mọi lúc. Bên cạnh anh trai luôn khiến cô cảm thấy an toàn và thoải mái. Những khoảnh khắc tuổi trẻ non dại của cô, tất cả đều gắn liền với hình ảnh của anh trai mình, hoàn toàn là không thể thiếu Han Min.

Dạo bước vòng quanh công viên, Ami chợt bắt gặp một cặp anh em chừng 8,9 tuổi gì đó chơi ở sân cát với nhau. Cô em gái lại bỗng dưng bị vấp chân té ngã, người anh liền chạy đến đỡ em dậy lo lắng hỏi han con bé. Cảnh tượng lúc này liền lập tức khiến Han Ami phải hồi tưởng về những hồi ức của thời bé nhỏ ấy



~~~Năm 10 tuổi~~~


"Anh hai...anh hai ơi..." 

Ami trong bộ váy xanh lam hớn hở gọi tên anh trai mình từ phía xa. Han Min nghe thấy tiếng gọi liền quay sang nhìn, bất chợt liền nở một nụ cười tươi vô cùng ngọt ngào

"Ami ah! Em mau lại đây đi! Anh có cái này muốn cho em xem này" 

HanMin nói lớn bảo cô lại gần mình. Ami hớn hở chạy đến, bản thân lúc ấy thật sự chỉ muốn nhanh chóng tiến đến thật gần với anh trai nên đã vô tình bị vấp té. Han Min lập tức hốt hoảng chạy đến gần đỡ cô đứng dậy. 

Anh lấy tay phủi phủi cát dính lên người cô. Đầu gối Ami chà sát lên nền đất nên đã bị trầy nhẹ, còn rướm cả một ít máu đỏ tươi. Cảm giác đau rát ngay đầu gối khiến cô vô cùng khó chịu nên đã oà khóc lên một cách đáng thương. Han Min lo lắng

"Ami à, em có sao không?"

"Hic... Hic... Anh ơi, em đau quá!"

"Sao? Em đau chỗ nào? Nói anh nghe"

"Đầu... Hic... Đầu gối...Hu hu..."

Han Min nghe cô nói liền khụy người xuống xem. Đúng là đầu gối em gái bị chảy máu rồi. Anh ngước lên nhìn cô, giọng nói nhẹ nhàng an ủi

"Ami ngoan, đừng khóc!"

"Em đau quá à... Huhu..." 

"Em bị trầy có xíu à, phải mạnh mẽ lên."

"Nhưng đau..."

"Thôi được rồi! Để anh đi mua băng cá nhân dán lại cho em nhé!" -

Han Ami lúc ấy đúng là một nàng công chúa nhỏ nhõng nhẽo trước mặt anh trai mình. Nhưng Han Min lại không bài xích một chút nào, lại luôn nhìn cô em gái nhỏ với một ánh mắt long lanh cưng chiều hết mực, bao nhiêu dịu dàng cũng đều muốn mang đến cho em gái song sinh của mình

"Ami ngồi yên đây nha! Anh đi một xíu sẽ quay lại"

"Anh đi lẹ nha..."

"Ừm" 

Anh gật đầu mĩm cười rồi nhanh chóng chạy đi. Đúng là chẳng để cô đợi lâu, Han Min đã nhanh chóng quay lại, bộ dáng chạy gấp rút tiến đến chỗ cô. Mồ hôi trên trán đầm đìa, tiếng thở dốc vẫn còn vang lên từng nhịp, HanMin đứng trước mặt cô lại cười mà giơ lên một miếng băng cá nhân có đủ loại hình con thú trông rất đáng yêu

"Ta da... Ami à, anh có băng cá nhân rồi nè" 

"Anh đi lâu quá!..." 

"Anh xin lỗi nhé!" 

Lời trách móc nũng nịu của em gái nhỏ không khiến anh buồn lòng, HanMin chỉ cười ngây dại rồi khụy người xuống nhẹ nhàng dán miếng băng cá nhân lên chỗ vết thương. Anh ngước lên nhìn cô ôn nhu

"Ami à, hết thấy vết thương rồi nè. Sẽ hết đau nhanh thôi"

"Anh hai của em giỏi quá!" 

Han Min đứng dậy xoa đầu cô

"Sau này phải cẩn thận nghe chưa? Không phải lúc nào anh cũng bên cạnh giúp đỡ em vậy đâu"

"Hì hì... Em biết rồi mà."



~~~~~~~~~


Han Ami bất chợt đứng thẫn người mà nhìn vào hai đứa trẻ kia, bản thân hoàn toàn như bị chìm vào một khoảng tâm tư của quá khứ. Có anh trai ân cần bên cạnh thật thích, thật hạnh phúc biết bao.

Ami chậm rãi tiến đến gần, âm giọng nhẹ nhàng cất lên đầy sự quan tâm

"Nhóc con bị sao vậy?" 

"Anh ơi, em của em bị chảy máu rồi" 

Bé trai lên tiếng, tay chỉ về phía đầu gối rướm máu của bé gái.

Ami nhìn theo hướng tay của thằng bé rồi khẽ lục lọi tìm trong túi áo của mình một thứ, hay làm sao lại có một miếng băng cá nhân. Kiểu gì đó lúc nào trong người cô cũng phải có nhiều thứ dự phòng như thế này, bởi vì hiện tại bên cạnh cô chẳng có anh trai chăm lo cho mình.

"Xong rồi"

Hai đứa bé liền nở một nụ cười, rối rít cảm ơn cô

"Tụi em cám ơn anh ạ, cám ơn anh ạ!"

Ami mĩm cười nhẹ nhàng đưa tay xoa đầu hai đứa nhóc

"Lần sau chơi nhớ cẩn thận đấy!" 

Ami nói rồi đứng dậy quay đi, đưa tay lên xem đồng hồ, đã hơn 12h trưa rồi. Giờ này đang là giờ nghỉ trưa nên cô cũng không muốn đến công ty. Cắm đầu vào đống văn kiện, sổ sách, hồ sơ chồng chất nơi gian phòng kín khiến cô cảm thấy chán ngán và mệt mỏi. 

Thật sự cô đôi khi cảm thấy thương và nể phục ba và anh trai rất nhiều. Công việc chất hàng đống nhiều như vậy mà họ vẫn dành nhiều thời gian bên gia đình. Bất giác lúc này Han Ami lại nhớ đến khoảng thời gian cả gia đình đầy đủ hạnh phúc trước kia. 

Giá như cái tai nạn quái quỷ đó đừng xảy đến thì hay biết mấy.

Chủ nhân của chiếc xe đã đâm phải hai anh em cô tới giờ vẫn chưa thể tìm được. Han Ami lại chắc chắn đây là một vụ tai nạn có chủ đích nhưng cô vẫn chưa suy nghĩ được ai là thủ phạm. Cô mà tìm ra được kẻ đó, đừng hòng cô sẽ tha thứ.

Ami bước đi cùng ánh mắt đã trở nên trầm ngâm tối sầm. Bắt một chiếc taxi, cô bảo tài xế đưa mình đến bệnh viện X.

Mọi nhân viên nơi đây đều đã quá quen mặt cô, ai mà không biết Han Tổng của Han thị chứ. Bọn họ nhìn thấy cô đi đến đâu liền kính cẩn cúi chào. Ami bước vào thang máy, bấm số lên tầng 12 - một tầng bệnh viện đặc cách đã được Han Thị bao trọn. 

'Đing' tiếng thang máy vang lên đã đến tầng 12. Cánh cửa mở ra, khuôn mặt băng lãnh của cô dần xuất hiện. Ngoài những y bác sĩ được phép trực tại khu vực tầng này thì ngoài ra cũng chẳng còn bóng người không phận sự nào khác xuất hiện nữa.

Cả một không gian rộng lớn, nhưng mọi thứ lại hoàn toàn trống vắng và yên ắng ảm đạm đến cực độ. Vang vẳng lên tiếng giày da chạm lên sàn nhẵn bóng, từng bước dần tiến về khu vực cuối hành lang nơi được Han Ami phái người canh gác nghiêm ngặt nhất.

"Han Tổng"

Đám vệ nhìn thấy cô xuất hiện liền gập người chào hỏi. Han Ami lạnh mặt bước đến trước cửa lớn nhập vân tay , cánh cửa kính cường lực một chiều nhanh chóng được mở ra, cô đi thẳng vào gian phòng bệnh đặc biệt ấy.

Hình ảnh người con trai nằm bất động trên giường giữa gian phòng nhanh chóng được cô bao quát hết cả. Cô chậm rãi đi đến bên cạnh, nhẹ nở một nụ cười

"Anh hai, em đến thăm anh này."

"...."

"Em xin lỗi vì hai hôm nay không đến. Chắc anh cô đơn lắm.... Ba dạo này hơi mệt nên em đã bảo ba nghỉ ở nhà, mọi chuyện trong tập đoàn bây giờ đều một mình em gánh vác nên không có quá nhiều thời gian rảnh..."

"...."

"Anh à, hôm nay em ký hợp đồng hợp tác với Kim thị đó. Anh biết em đã gặp ai không?....Là cái tên thanh niên nghiêm túc Kim TaeHyung. Hắn ta bây giờ đã trở thành chủ tịch Kim thị rồi. Trông hắn bây giờ đẹp trai và chững chạc lắm. Anh à, anh phải mau tỉnh dậy lấy lại vẻ đẹp trai mà dìm hắn đi. Em sợ bây giờ hắn đẹp trai vượt mặt anh mất thôi" 

"...."

Han Ami tự biên tự diễn tự nói rồi tự cười. Cả gian phòng kín to lớn này, chỉ có mỗi tiếng nói cô vang vọng một cách hiu quạnh. Cô nói chuyện với Han Min nhưng chẳng nghe lời nói từ anh đáp lại, chỉ có mỗi tiếng tít tít của máy đo nhịp tim, máy đo huyết áp. Còn lại...chẳng còn lời đáp nào khác nữa.

Cô lặng người nhìn khuôn mặt điển trai đang nhắm nghiền mắt của người anh trai song sinh, lòng cô lại quặn thắt. Giá như người nằm đây thật sự là cô, chứ đừng là anh thì hay biết mấy. Đau đớn như vậy thì cứ để cô chịu thay cho, đừng bắt người thân, người cô yêu thương gánh chịu. 

Cái cảm giác nhìn người mình yêu thương chịu đau đớn mà mình chẳng làm được gì nó xót xa lắm, cảm giác mình như một thứ vô dụng, bất lực đến vô cùng.


Tiếng bước chân kẻ khác bất chợt vang lên từ hướng cửa phòng. Ami lập tức cảnh giác mà quay mặt lại nhìn, đến khi nhận ra người quen thì liền thu lại tầm mắt sắc lạnh.

"Han tiểu thư"

Lời của người kia cất lên cùng với một cái gập người chào hỏi lại không hề khiến cô cảm thấy quá bất ngờ. Ông ta là bác sĩ Hwang, người từ những buổi đầu tiên đã đứng ra điều trị đặc biệt cho HanMin, là người đứng ra đảm bảo bí mật ở tầng 12 này được bảo mật kỹ lưỡng suốt mấy năm qua.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net