Chap 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cái ngày Kim TaeHyung sang Han thị cũng tới. Thật thì ở đây chẳng có ai nôn nóng về chuyện này cả, chỉ có mỗi cô em Kim TaeMi của TaeHyung là quá háo hức mong chờ thôi. Cứ ngỡ như là ngày con bé này đi xem mắt vậy.

Kim TaeHyung vẫn đang ngủ say trong phòng mặc cho ánh nắng đã chiếu xuyên qua khe cửa mà chiếu rọi lên khuôn mặt của anh. Thứ ánh sáng lung linh nhẹ nhàng càng khiến cho khung cảnh trên giường ngủ lúc này càng trở nên thơ mộng vô cùng, cứ ngỡ như có một chàng tiên tử đang say giấc nồng vậy.

Nhưng mà khung cảnh yên bình buổi sớm này cũng nhanh chóng bị phá tan thôi.

*cốc cốc*
"Anh hai, anh hai à, mau dậy đi!"

TaeMi đứng ngoài phòng gõ cửa kêu lớn.

Tiếng động lớn ấy bất giác khiến Kim TaeHyung thức tỉnh, nhưng hắn lại chẳng mở mắt ra ngay, vẫn lười nhát nằm yên trên giường, hàng mày thanh tú khẽ chau lại vô cùng khó chịu, hắn bực dọc kéo cao tấm chăn kín đầu, cố gắng ngủ thêm lần nữa.

"Anh hai... Anh hai... ANH HAI!" - TaeMi quát lớn

"YAH IM ĐI!" 

TaeHyung bực mình ngồi bật dậy quát ngược lại TaeMi. Cô nhóc đứng ngoài cửa nghe tiếng cáu gắt của anh trai, thay vì hậm hực mếu máo thì TaeMi lại nở nụ cười vô cùng tinh ranh. TaeHyung lên tiếng chứng tỏ hắn đã chịu dậy rồi. Nghĩ thế cô nhóc lại lon ton chạy xuống tần trệt.

Kim TaeHyung ngồi trên giường với khuôn mặt không thể nào khó coi hơn, đầu tóc lúc này vẫn còn có chút rối bời. Giấc ngủ ngàn vàng của hắn lại bị con nhóc này phá rối mất rồi. Nếu không phải vì cả hai đã lớn thì hắn nhất định đã ra ngoài tẩn con bé một trận vì dám quấy phá hắn đấy.

Thiệt tình, Kim TaeMi mà trở về thì đúng thật những ngày tháng sóng yên biển lặng của hắn chấm dứt. TaeHyung bực dọc hất chăn sang một bên, bước xuống giường rồi từ từ đi vào phòng vệ sinh cá nhân với vẻ không thể nào miễn cưỡng hơn.

TaeHyung trở ra với chiếc áo choàng tắm, mái tóc vẫn còn cô đọng lại vài giọt nước rũ xuống trước mặt. Hắn lấy mái sấy ngồi lên giường mà tự sấy khô tóc cho mình. Những ngón tay thon dài chậm rãi xen vào tóc vuốt vuốt, bất chợt lúc này trong đầu hắn lại nháy lên một hình ảnh lạ lẫm mà trước đây hắn chưa từng có ý muốn nghĩ đến.

Nếu như Kim TaeHyung này có vợ...

Những lần hắn tắm xong cô ấy sẽ là người ân cần sấy tóc cho hắn. Hắn khẽ nhắm mắt lại, tưởng tượng bàn tay của mình là bàn tay của người con gái sau này mình cưới, từng cái vuốt ve đan xen vào những luồng tóc, da đầu hắn cảm nhận rõ ràng từng đợt vuốt ve dịu dàng. Cái cảm giác này...nó cứ lâng lâng như thế nào ấy nhờ.


"ANH HAIII..."

Đang dạt dào trong biển tưởng tượng, giọng kêu chói tai của TaeMi chợt vang lên ngoài cửa khiến hắn giật bắn mình trở về thực tại. Con bé này đúng thật là kẻ phá đám. TaeHyung bực dọc gằng giọng

"Yah, muốn chết sao con bé này!"

"Anh xuống lẹ lẹ đi, nãy giờ em chờ anh gần cả tiếng rồi đấy."

Nói đoạn Kim TaeMi còn ngổ nghịch đá chân vào cửa một cái đùng khiến Kim TaeHyung không khỏi nóng ran cơn giận trong người. Mới sáng thôi, con nhóc này thật sự muốn chọc cho hắn phát hỏa rồi sao?

Hắn cất máy sáy gọn vào hộc tủ, đi đến tủ quần áo với tay lấy một bộ đồ rồi cẩn thận thay vào. TaeHyung đứng thẳng người trước gương, bản thân giờ đây đã lịch lẫm trong bộ đồ tây âu màu đen kiểu cách. Hắn khẽ đưa tay chỉnh chỉnh chiếc cà vạt ngay ngắn, rồi đến vuốt vuốt mái tóc mượt vừa mới gội nằm gọn ra sau. 

Mái tóc đã vuốt cao, khuôn mặt với đường nét anh tuấn rõ ràng được phô bày một cách không hề khiêm nhường bất cứ một thứ gì. Kim TaeHyung này được ông trời ưu ái ban cho một gương mặt hoàn mĩ hơn người. Kẻ khác nhìn vào có khi sẽ rất ganh tị với hắn, vì hắn vừa đẹp trai vừa tài giỏi lại còn rất giàu có. Hắn dường như đã có tất cả.

Nhưng...lại không hề có người yêu.



Chậm rãi bước từng bước xuống phòng ăn, vừa đến đã nhìn thấy cô em loi nhoi ngồi ở đó. TaeMi đưa mắt lườm hắn

"Anh hai là con trai sao mà lâu lắc quá vậy? Bộ anh bận trang điểm à?"

TaeHyung mặt không chút biểu hiện gì gọi là khó chịu khi bị cô em châm chọc. Hắn không màng đến câu nói của TaeMi, ánh mắt đảo một lượt xung quanh rồi hắn cất giọng

"Ba mẹ đâu rồi?"

"Ba mẹ đến sân bay rồi"

Hắn gật đầu qua loa, đúng rồi, hai ông bà hôm qua vừa nói với hắn là sẽ đi du lịch nghỉ dưỡng 2 tuần mà. TaeHyung thong thả đi đến bàn ăn. Các món ăn nhanh chóng được dọn lên. Hai anh em cùng nhau ngồi ăn sáng. TaeMi lúc này lên tiếng

"Lát nữa anh nhớ chở em đi theo"

"...."

"Nha! Anh mà không chở em sẽ ăn vạ cho anh xem"

"Đi bàn công việc. Không phải đi chơi!"

TaeHyung không nhìn vào TaeMi mà lạnh giọng, mặc cho TaeMi đang biểu hiện mè nheo trẻ con thế nào, hắn vẫn điềm đạm cắt một miếng thịt và cho vào miệng nhai một cách từ tốn. Bản thân con bé cũng hiểu điều đó chứ, nhưng nó lại muốn tận dụng hết tất cả cơ hội và khoảnh khắc để có thể tiếp cận Han Min. Con bé thực sự thích HanMin lắm, nên là lần này dù Kim TaeHyung có muốn mắng nó đi nữa nó cũng muốn theo cho bằng được.

Bữa sáng sau khi cả hai dùng xong, TaeHyung thật muốn bất lực với bản tính bướng bỉnh của TaeMi. Hắn vừa mở cửa xe là cô nhóc đã nhanh chân vào trong ngồi rồi, nói thế nào cũng không nghe. Khẽ thở dài, hắn sau cùng cũng đành bước vào trong xe, ra lệnh cho tài xế

"Đến trụ sở chính của Han thị"

Và chiếc xe dần lăn bánh rời khỏi sân Kim gia.



--------------------------------


Ami ngồi trong phòng làm việc chăm chú xem lại kế hoạch công trình. Lúc này thì thư ký Lee gõ cửa bước vào

"Thưa Han Tổng, chủ tịch Kim thị đã đến rồi ạ"

Cô thôi nhìn vào tờ giấy, đứng dậy chỉnh chu lại âu phục của mình, cô nhanh chóng bước ra khỏi căn phòng. Cô cùng thư ký Lee đi xuống đại sảnh, theo sau là đoàn người có chức vụ khác trong công ty. Tất cả hiện tại đều đang có mặt tại sảnh lớn để chào đón Kim TaeHyung.

Chiếc xe của hắn dừng trước cửa lớn của Han thị. Kim TaeHyung mang khí chất của một tổng tài trẻ tuổi, cao ngạo bước xuống xe, theo sau đó lại chính là Kim TaeMi. Hắn đứng thẳng người cho tay vào túi quần, đảo mắt một lượt tất cả những người trước mặt và dừng lại nơi cô đang đứng.

Han Ami đi đến trước mặt hắn mĩm cười xã giao, đưa tay ra trước với ý định muốn bắt tay chào hỏi

"Kim chủ tịch chào mừng anh đến Han thị."

TaeHyung lạnh lùng gật đầu nhẹ rồi bắt tay với cô. Còn Kim TaeMi đứng cạnh thì cứ luôn dán mắt si mê vào người con trai tuyệt mĩ trong tim mình mà mỉm cười một cách e thẹn.

"Chào Kim tiểu thư" 

Sự xuất hiện của TaeMin làm cô có chút bất ngờ. Kim TaeMi thấy người đối diện chú ý đến mình liền bất giác ngại ngùng phiếm hồng gương mặt, cô nhóc bẽn lẽn

"A...a... Chào...chào anh" 

Han Ami gật đầu, song lại quay sang nói với thư ký Lee

"Cô hãy sắp xếp cho Kim tiểu thư vào phòng chờ."

Kim TaeMi nghe thấy liền tròn mắt, vẻ mặt vẫn chưa thông lắm, con bé cứ nghĩ mình sẽ được vào phòng họp cùng anh trai.

"Vâng, mời cô Kim tiểu thư theo tôi ạ!"

Dù là không mấy cam lòng lắm, nhưng vì đây là lời của Han Min nên con bé cũng không thể làm càng mè nheo ở nơi này được. Kim TaeMi cũng hiểu tính chất của những cuộc họp kinh doanh này, người không có vai trò đảm đương quan trọng trong dự án đương nhiên là sẽ không thể vào chung cuộc họp. Con bé chỉ có thể luyến tiếc đi theo sau thư ký Lee.

TaeMi đi rồi, lúc này Ami mới nhìn hắn

"Kim chủ tịch, chúng ta đến phòng họp thôi" 


Cuộc họp kinh tế giữa hai tập đoàn nhanh chóng diễn ra một cách nghiêm túc và suôn sẻ. Sau một khoảng thời gian trình bày kế hoạch và thảo luận thì cuối cùng họ cũng chốt ngày tiến hành dự án. Han Ami và Kim TaeHyung cùng đứng đối diện nhau trên bục lớn và thực hiện một cuộc bắt tay đồng lòng vì dự án kết hợp lần này trước tràn vỗ tay của các nhân viên có mặt trong gian phòng.


Tan họp, tất cả mọi người thở phào nhẹ nhỏm như vừa trút hết được gánh nặng. Phải nói ở trong phòng họp ấy với hai vị tổng tài trẻ kia thật khiến bọn họ bị giảm mất tuổi thọ mà.

Cô và hắn cũng cùng lúc bước ra ngoài, cô quay sang nói với hắn

"Nếu Kim chủ tịch thấy không phiền thì lên phòng tôi dùng trà rồi hẵng về nhé." 

Thật ra cô cũng chẳng có ý gì, dù sao TaeHyung cũng là đối tác lớn. Hắn có dịp sang đây ít nhất cô cũng vì phép lịch sự mà mời lên phòng dùng trà. Không lẽ để hắn đến đây họp xong rồi ra về một cách khô khan như vậy à.

Kim TaeHyung thoáng đầu đã có ý định từ chối. Bản thân vốn cũng không phải mặn mà với việc dùng trà, giao lưu mối quan hệ gì, nhưng rồi hắn bỗng chợt nhớ đến con nhóc TaeMi, con bé ấy đã theo hắn đến đây vốn vì muốn gặp HanMin, vì cuộc họp kéo dài nên hẳn nó cũng chờ mòn mỏi lắm rồi. 

Tuy ngoài mặt TaeHyung và con bé cũng không phải là một cặp anh em mặn mà tình cảm. Nhưng dẫu sao vẫn là anh em ruột, nói Kim TaeHyung bài xích lạnh lùng với Kim TaeMi thì cũng không phải đâu. Hắn vẫn thấu hiểu nỗi lòng con bé lắm, có đôi lúc luôn đôi co gắt gỏng hơn thua với nhau nhiều như thế, nhưng thật sự hắn lại luôn là một kẻ thầm lặng nhường nhịn và chiều chuộng đứa em gái nhỏ của mình.

Và trong phút chốc vì nghĩ cho mong muốn của cô em gái, Kim TaeHyung lại nhẹ nhàng chấp nhận lời mời uống trà của Han Ami, nhưng với vẻ cũng chẳng mấy nhiệt tình lắm.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net