pham nhan tu tien 1550--1599

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
phải nói trước, tại thời điểm ma khí bộc phát mà tiến vào Ma Kim Sơn Mạch thì ta cũng chỉ có bảy tám phần nắm chắc là có thể mang theo đạo hữu bình yên đi tới địa phương nọ. Nhưng vạn nhất không khéo mà đụng phải cường đại ma thú chận đường đi hoặc là có cái gì ngoài ý muốn phát sinh có thể suy sụp thì nên lập tức quay đầu lại. Hơn nữa một nửa bình Thủy Chi Linh Dịch cũng không nên quên mang theo a.”

Việt Tông nhắc nhở nói vài câu.

“Cái này là tự nhiên, cái này là điều kiện thỏa thuận với Việt huynh thì tự nhiên là sẽ không thay đổi.”

Tiêm Tiêm uyển chuyển cười nói.

“Bất quá, ta xem tiên tử tựa hồ không có đem chuyện ma khí bộc phát nói thẳng cho Hàn tiền bối biết, đến lúc đó không biết có xảy ra vấn đề gì không.”

Việt Tông gật gật đầu, tiếp theo nheo mắt hỏi.

“Ta sở dĩ mang theo Hàn tiền bối là muốn mượn ma đạo thần thông của Hàn tiền bối, việc đó cùng với việc ma khí bộc phát cũng không có liên quan gì. Nếu ngay cả Việt huynh cũng không thể dẫn hai người ta bình yên tiến vào Ma Kim Sơn Mạch thì có nói cho Hàn tiền bối hay không cũng có gì khác đâu. Hơn nữa sau khi tiến vào trong sơn mạch, Hàn tiền bối cũng sẽ biết việc này, chỉ bất quá là sớm hay muộn một chút mà thôi.”

Tinh tộc nữ tử chớp chớp đôi mắt đẹp, trên mặt lộ một tia giảo hoạt nói.

“Lời này cũng là... Bất quá nói gì thì nói, chỉ sợ rằng Tiêm tiên tử chỉ dựa vào đại trả giá thì cũng không nhất định có thể đánh động được vị Hàn tiền bối này rồi.”

Việt Tông ha ha cười nói. Tiêm Tiêm miệng khẽ nhếch lên, cười mà không nói gì.

Theo sau, Việt Tông cùng Tinh tộc nữ tử bàn bạc một ít chi tiết rồi sau đó đồng dạng bước lên truyền tống trận đi ra ngoài. Trong không gian này trong nháy mắt cũng chỉ còn lại vị Tiêm tiên tử này.

Tinh tộc nữ tử trên mặt lưu lại vẻ tươi cười nhưng chậm rãi thu liễm lại, hơn nữa lông mày có chút nhăn lại. Đột nhiên tay áo dài của nàng run lên, nhất thời một đoàn thanh quang từ trong áo bào bay ra, sau khi chớp động một cái thì hóa thành một con tiểu thú màu xanh to cỡ nắm tay.

Con thú này cả người đầy kình phiến, tứ chi lợi trảo sắc bén đồng thời trên đầu có hai sứng, răng nanh đầy mồm, bộ dáng rất giống Kỳ lân Chân linh. Chỉ là hình dáng tiểu thú này mơ hồ có chút khác biệt và vấn đề là hình thể chỉ cần gió thổi qua liền có thể tiêu tán mất.

Chương 1552: Kỳ ảnh

“Ngươi xác định địa phương nọ trong hay hăm tới sẽ mở ra sao? Đừng có tính sai nha. Mấy năm tới ta cũng chỉ có thể mạo hiểm một lần mà thôi nên không thể bỏ lỡ đại cơ duyên này.”

Tiêm Tiêm nhìn hư ảnh Kỳ lân trước mặt, bộ dáng ngưng trọng dị thường nói một câu.

“Như thế nào, đến bây giờ vẫn không tin ta ư? Những địa phương trước kia ta chỉ điểm cho ngươi đã có cái nào sai chưa. Nếu không phải lúc trước ngươi lấy được chỗ tốt lớn lao từ chỗ một di chỉ thì sợ rằng không có thành tựu như bây giờ. Lấy thiên phú của Tinh Tộc các ngươi thì ngắn ngủi trong vòng trăm năm mà có thể tu luyện tới cảnh giới này thì ngươi có thể xem như kỳ tài ngút trời rồi.”

Hư ảnh Kỳ lân nọ ngẩng đầu lên, có vẻ giận dỗi nói.

“Từ ngày ta sinh ra đến nay, ngươi cùng ta là cộng sinh, nếu ta xảy ra chuyện thì ngươi đồng dạng cũng hồn phi phách tán nên sao lại không tin ngươi. Nhưng ngươi dù sao cũng chỉ là phân thần của Chân linh Kỳ lân năm đó, vạn nhất nhớ lầm hoặc ít đi cái gì đó thì cũng không phải là không thể có chuyện. Trong lòng ta có chút không nỡ mà thôi.”

Tinh Tộc nữ tử nhìn chằm chằm vào hư ảnh Kỳ lân trước mắt không chút tức giận nói.

“Không sai! Ta chỉ là một trong mười vạn phân thần tự bạo của Chân linh Kỳ lân nhưng năm đó ta đã bị đại địch làm cho vẩn lạc, cho dù không tự bạo thì nguyên thần cũng không có cách nào trốn thoát được. Mặc dù cuối cùng thi triển nghịch thiên thần thông đem nguyên thần phân liệt thành mười vạn phần nhưng là vì vào chỗ chết rồi sau đó hồi sinh, sau này còn có cơ hội trọng tu, có thể đem những tin tức trọng yếu nhất của mỗi phân thần phục chế hết sức đầy đủ. Cái Chân linh chi huyệt này chính một trong những cái trọng yếu nhất. Yên tâm đi, tuyệt không xảy ra sai sót gì đâu.”

Hư ảnh Kỳ lân hắc hắc cười nói.

“Đích xác, ta có thể tu luyện đến cảnh giới bây giờ là nhờ có năm đó ngươi phụ thân lên thai nhi là ta. Bất quá, Kỳ ảnh ngươi lúc đầu làm như thế nguyên bản vốn cũng là muốn nhân cơ hội mượn thai nhi ta mà chuyển sinh. Ta mặc dù không biết, ngươi cuối cùng vì sao không thành công ngược lại cùng hồn phác của ta có quan hệ cộng sinh nhưng có thể nói năm đó ngươi đối với ta cũng không có hảo ý gì.”

Ánh mắt Tiêm Tiêm chợt lóe lên, cười nói.

“Sao lại còn nhắc lại việc này. Ta cuối cùng đã không thành công đấy sao! Cũng là bản thân ta sai lầm, dĩ nhiên phụ thân lên trên người ngươi, nếu lúc ấy mà tìm những người khác thì nói không chừng lúc này ta đã sớm tiêu diêu tự tại rồi.”

Hư ảnh Kỳ lân vừa nghe được những lời này thì linh quang bên ngoài thân chợt cuồng thiểm vài cái, tâm tình tựa hồ không tốt.

“Coi như xong đi, ngươi cho là ta không biết tình hình năm đó ra sao hay sao. Lúc ấy ta sinh ra trong một thôn nhỏ ở Tinh Tộc, mà lúc ấy thai nhi chưa sinh ra cũng chỉ có một mình ta. Ngươi bất quá cảm giác được lúc ấy hồn phách thần trí ta chưa chính thức thành hình nên cho là có thể dễ dàng chiếm cứ thể xác này mới là thật.”

Tiêm Tiêm hì hì cười vài tiếng.

“Lúc ấy ta có thể chạy thoát ra nhưng thần niệm lực cũng đã tiêu hao hết rồi nên tự nhiên là muốn tìm một nơi có thể phụ thân dễ dàng nhất nếu không thần niệm của tồn tại cấp Chân linh mà muốn chiếm cứ thân thể của một gã Tinh tộc trưởng thành vẫn là chuyện dễ dàng, đâu cần phải tìm tới ngươi.”

Hư ảnh Kỳ lân hừ hừ vài tiếng, bất đắc dĩ nói.

“Được rồi, chuyện năm đó ngươi và ta cũng không cần nhắc lại nữa. Mặc dù ngươi không chuyển sinh thành công nhưng cũng đã bảo trụ được cái mạng nhỏ. Lúc này đây việc tiến vào Chân linh chi huyệt đều là cơ hội khiến ta và ngươi có chỗ tốt thật lớn. Cho nên ngàn vạn lần đừng có xảy ra chuyện xui xẻo gì. Ta bây giờ đã tu luyện tới bình cảnh, cho dù qua mấy trăm năm nữa cũng không nhất định có tiến triển gì quá lớn, nếu không ta hoàn toàn có thể chờ sau này khi tu vi tiến nhanh thì mới đi tìm Chân linh chi huyệt nọ. Tuy thời gian có kéo dài nhưng chung quy so với việc bây giờ phải đi cùng hai người có tu vi cao hơn chính mình tiến vào Ma Kim Sơn Mạch thì vẫn tốt hơn.”

Tinh tộc nữ tử như nghĩ tới cái gì nói.

“Tinh Tộc các ngươi thiên phú thật sự không cao, mặc dù ta có chỉ điểm cộng thêm trước kia đã được dùng không ít linh đan diệu dược nhưng muốn tiến bộ thần tốc giống như trước kia thì hoàn toàn không thể. Nhưng thật ra nếu ngươi chậm trễ một thời gian dài như thế mà nói thì ngược lại cái được không đủ bù cái mất. Nếu Chân linh chi huyệt nọ bị một đầu thánh giai ma thú chiếm cứ rồi thì cho dù ngươi có chịu một chút phong hiểm nhưng việc một mình ngươi hành động thì vẫn không thể ổn thỏa lắm.”

Hư ảnh Kỳ lân dừng lại một chút rồi lại nói tiếp:

“Yên tâm đi, ngươi không phải đã chuẩn bị vài loại thủ đoạn kiềm chế hai người kia rồi sao? Bọn họ nếu không có tư tâm gì khác là tốt nhất, vạn nhất mà có thì nếu thi triển thủ đoạn này ra thi cho dù là tồn tại phổ thông cao hơn ngươi mấy bậc mà không kịp phòng ngự thì khẳng định là khó có thể ngăn cản được.

“Tồn tại bình thường! Ý của ngươi là trong hai người nay có người không bình thường rồi. Không biết thủ đoạn này có thất thủ hay không.”

Vị Tinh Tộc nữ tử này thông minh khác thường, trong nháy mắt đã nghe ra được cái gì, thần sắc hơi có vẻ run sợ.

“Ngươi cùng hai người này trước sau tiếp xúc hai lần, mặc dù ta ở trong cơ thể ngươi nhưng có thể cảm ứng được một vài thứ. Gã Việt Tông nọ trên người có khí tức khi mạnh mẽ khi yếu nhược, như có như không đồng thời thì đến gần thì trên trán mơ hồ có một cỗ sát khí nhập vào cơ thể ra. Nếu ta không nhìn nhầm mà nói thì hắn đã tu luyện một loại thần thông gì đó chuyên ẩn giấu để nhất kích tất sát gì đó, thần thông này cũng rất bá đạo. Đương nhiên có thể hắn còn kiêm tu một ít thần thông bí thuật gì đó, nếu không cũng không thể tiêu diêu trong Ma Kim Sơn Mch như vậy. Bất quá Việt Tông so với vị tên Hàn Lập kia cũng chỉ là hơi có chút đặc thù, không cần lo lắng. Vị Hàn Lập này tu vi chẳng những hơn xa Việt Tông mà công pháp cùng thần thông trên người cũng rất không đơn giản, ngay cả ta cũng cảm thấy rất nguy hiểm. Bất quá, phương pháp ta giao cho ngươi để khắc chế bọn họ đều là thủ đoạn lợi hại nhất mà tại cảnh giới của ngươi có thể sử dụng được. Đặc biệt là thủ đoạn bảo vệ tánh mạng trong đó lại càng biến ảo khó lương. Ngay cả trong lúc tranh đấu nếu không có cách nào đánh chết được đối phương nhưng tự bảo vệ mình thoát thân thì có thừa.”

Hư ảnh Kỳ lân dùng giọng tự tin nói.

“Nói như thế thì ta cũng an tâm, bất quá ngoài việc này ra ta vẫn lo lắng một việc khác.”

Tiêm Tiêm nhẹ thở ra một hơi, ánh mắt chớp động nói.

“Ồ, vấn đề gì?”

Hư ảnh Kỳ lân đong đưa cái đuôi một chút, kỳ quái hỏi.

“Năm đó sau khi nguyên thần Kỳ lân tự bạo, số lượng tàn hồn lên tới mười vạn mà đào tẩu. Số lượng cuối cùng trốn ra được không chỉ có một mình ngươi. Những người đó đồng dạng cũng biết vị trí của Chân linh chi huyệt mới đúng. Mấy trăm năm đã trôi qua rồi, liệu địa phương nọ đã bị người khác mở ra hay chưa. Nếu chỗ tốt trong đó từ lâu đã bị người khác đi trước một bước lấy đi. Chúng ta đến đó thì cũng là vô ích.

Tiêm Tiêm chậm chước nói một câu.

“Năm đó số lượng thần niệm phân liệt ra, mặc dù đông đảo dị thường nhưng số chính thức có thể trốn ra được lại không có mấy. Ngoài ra lại còn phụ thân thất bại cùng các việc xảy ra ngoài ý muốn nữa thì chắc là không còn thần niệm khác tồn tại. Tuy nhiên cũng khó nói, nhiều năm như vậy đã trôi qua, cho dù thật sự có thần niệm khác giống như ta, sớm đã có thân thể của chính mình bất quá trước lúc chính thức mở ra Chân linh chi huyệt ra thì cũng không ai biết được tình hình như thế nào nhưng ta cảm giác được khả năng này không lớn.

Thanh âm của Kỳ lân biến đổi ngưng trọng nói.

“Hy vọng là như thế. Chỉ cần có thể đến được Chân linh chi huyệt lấy được chỗ tốt thì sau này tu luyện hẳn là có thể một ngày đi ngàn dặm.”

Tiêm Tiêm tự thì thào nói.

“Hắc hắc, điều này cũng đúng. Nếu không sao ta lại đem tin tức này giữ lại rõ ràng như thế.”

Kỳ ảnh nhắc nhở nói.

Lúc này Tiêm Tiêm đang mỉm cười cũng chưa tiếp lời thì đã thấy hư ảnh Kỳ lân xoay quanh nữ tử này một vòng rồi đột nhiên vừa bay vừa nói một câu:

“Hảo, tên kêu là Hàn Lập kia thần niệm không yếu. Sau này khi ngươi cùng hắn tiếp xúc, nếu không cần thiết thì không nên liên lạc với ta, ngừa bị hắn xem ra cái gì đó. Nơi tiếp theo ta hiện thân tốt nhất là trong Chân linh chi huyệt.”

Tùy theo hư ảnh Kỳ lân hướng tới thân thể Tinh Tộc nữ tử tiến vào, nhất thời chợt lóe lên rồi biến mất không thấy. Nữ tử này nhẹ thở dài một hơi, thân hình vừa động cũng đồng dạng đi vào trong truyền tống trận. Tay thoáng rung trận bàn, lệ ảnh linh quang chớp động rồi biến mất.

Ba ngày sau, trên một tòa núi nhỏ gần Vân thành, một gã thanh niên khuôn mặt bình thường, một thân thanh bào, hai tay chắp sau lưng đứng ở trên một khối cự thạch trên đỉnh núi, bao quát nhìn cảnh sắc xanh biếc trước mắt.

Thân hình hắn không nhúc nhích, nét mặt và ánh mắt bình tĩnh. Đúng là Hàn Lập đúng hẹn đã đến nơi này. Hắn đã đến chỗ này được một đoạn thời gian, lúc này sắc trời vừa mới hửng sáng không lâu. Xem ra là tới sớm một chút.

Bất quá, hắn cũng hiến khi có được thời gian nhàn nhã như vậy, hắn hít sâu vài ngụm không khí trong lành, tâm tình tựa hồ cũng trở nên vui vẻ không ít. Hàn Lập đứng không lâu, đợi chừng nửa canh giờ sau thì thần sắc hắn vừa động, xoay đầu hướng lên trên trời cao nhìn lại.

Chỉ chốc lát công phu, phía chân trời có tiếng xé gió vang lên rồi thấy một đạo huyết hồng bắn nhanh đến, sau mấy cái chớp động thì rơi xuống bên cạnh Hàn Lập. Một bóng người từ trong hiện lên, đúng là Việt Tông.

“Bái kiến Hàn tiền bối, đã để cho tiền bối đợi lâu.”

Việt Tông nhìn Hàn Lập, ôm quyền khách khí ân cần hỏi thăm nói.

“Không sao, ta cố ý đến sớm một chút.”

Hàn Lập lắc đầu, khuôn mặt thượng nhìn không ra chút khác thường nào.

Nghe Hàn Lập nói như vậy, Việt Tông khẽ cười rồi tìm một chỗ sạch sẽ gần đó khoanh chân ngồi xuống. Hàn Lập thì vẫn đứng trên khối cự thạch nhìn ra xa, cũng không có ý tứ đi xuống.

Kết quả sau chừng một bữa cơm, nữ tử Tiêm Tiêm cũng chạy tới. Sau khi nàng thu liễm lại bạch quang, từ trên không trực tiếp rơi xuống thì thần sắc Hàn Lập có chút vừa động mà Việt Tông cũng đứng lên.

“Tiêm tiên tử cũng đã tới rồi, như thế chúng ta xuất phát thôi.”

Hàn Lập sau khi thấy Tinh Tộc nữ tử hiện ra thì liền dứt khoát nói. Tiếp theo thân hình chớp lên, hóa thành một đạo thanh hồng bay lên không bay đi. Việt Tông cùng Tiêm Tiêm thấy vậy tự nhiên cũng không nói gì theo sát bay đi.

Một tháng hành trình, nói dài thì cũng không dài lắm, bảo ngắn cũng không ngắn lắm. Nếu lần này thuận lợi thì ba tháng sau bọn họ có thể phản hồi một lần nữa về Vân thành.

Hàn Lập vừa âm thầm tự định giá như thế vừa khu động độn quang bay về phía trước.

Lộ thượng vô sự!

Một tháng sau, khi ba người Hàn Lập bay qua một phiến sơn mạch vô danh thì phía trước bỗng nhiên xuất hiện một mảng mây mù lớn màu xanh hình thành một hải vụ khôn cùng.

“Đây chính là cấm chế Thanh linh vân hải tại Ma Kim Sơn Mạch, cũng là lối đi duy nhất có thể tiến vào Ma Kim Sơn Mạch. Từ địa phương khác mà muốn xông vào thì, hắc hắc, tự nhiên chỉ có một con đường chết.”

Việt Tông vừa thấy vụ hải thì ánh mắt chớp động nói, trong lời nói mơ hồ có một tia hưng phấn.

Chương 1553: Chi tiên

Hàn Lập đứng ở bên cạnh Việt Tông, ánh mắt hướng về phía vụ hải nhìn lại, lộ ra vẻ như suy nghĩ tới người nào đó. Tiêm Tiêm chứng kiến tình hình phía trước thì trong mắt cũng hiện lên vẻ nóng bỏng. Theo sau ba người lại độn quang theo Việt Tông suất lĩnh chạy thẳng đến vụ hải.

Vụ hải nọi nhìn có vẻ gần nhưng thực ra còn khá xa. Ba người độn tốc không chậm nhưng vẫn mất thời gian chừng một chén trà nhỏ công phu sau mới thật sự tới gần. Ở trong độn quang thần sắc Hàn Lập đột nhiên hơi biến đổi.

Nguyên bổn lúc đầu đứng từ xa nên chưa phát giác ra, lúc này lại gần mới nghe thấy được từ trong vụ hải thanh âm ầm ầm buồn bực, phảng phất như bên trong có tiếng sấm nổi lên, thanh thế cực kỳ kinh người. Đột nhiên độn quang của Việt Tông ngừng lại phía trước vụ hải rồi hiện ra thân hình.

Tay vừa lộn ra, trong tay liền xuất hiện một cái lệnh bài ánh vàng rực rỡ, sau khi giương lên thì từ lệnh bài xuất hiện một đạo kim quang rực rỡ trực tiếp xuyên vào trong sương mù.

Nhất thời sương mù dày đặc không nhìn thấy năm đầu ngón tay nhưng nơi nào sau khi kim quang đi qua thì đều lui ra, tự nhiên hình thành một thông đạo thiên nhiên.

“Hai vị đạo hữu đi theo tại hạ, ngàn vạn lần đừng có ly khai thông đạo này. Nếu không sẽ có phiền toái không nhỏ.”

Việt Tông dặn dò một câu rồi khống chế độn quang bay đi trước.

Mặc dù không biết thực sự bay vào thông đạo tiến vào bên trong thì gặp phiền toái gì hay không nhưng Hàn Lập tự nhiên là sẽ không tự nhiên đi tìm phiền toái nên chỉ bình tĩnh đi theo Việt Tông.

Tiêm Tiêm mặc dù đồng dạng cũng bay tiến vào trong thông đạo nhưng lại không nhìn rõ được xung quanh, trong độn quang liền mở miệng hỏi:

“Tiểu muội trước kia cũng đã tới Ma Kim Sơn Mạch một lần nhưng nhớ là đi đường khác, không biết chúng ta có đi nhầm hay không.”

“Nếu là người bình thường thì tự nhiên là phải đi vào bằng một địa phương khác nhưng tại hạ ở đây cũng có chút danh khí nên tự nhiên là không cần phiền toái như vậy.”

Việt Tông lúc đầu trả lời.

Nghe đối phương nói như thế, Tiêm Tiêm tự nhiên cũng ngậm miệng không nói gì nữa. Theo kim quang dẫn đường phía trước, ba người trong nháy mắt liền bay vào trong vụ hải mười mấy dặm.

Đột nhiên ánh mắt Hàn Lập chợt lóe, xa xa phía dưới hắn đột nhiên mơ hồ cảm giác thấy một phiến kiến trúc xuất hiện. Sau khi bay gần thêm một ít thì liền nhìn thấy rõ ràng, đúng là một cái nhà đá rộng mấy trăm gian, xếp thành hình kiến trúc hẹp dài. Mà ở trung tâm có một tòa lầu các cao hơn mười trượng. Tòa lầu các này chia ra làm năm tầng dùng cự thạch màu xám xây thành, thoạt nhìn rất đáng chú ý. Nơi ngã tư đường tựa hồ có bóng người đi lại nhưng số lượng người cũng không nhiều lắm. Việt Tông quát khẽ một tiếng rồi nhắm thẳng chỗ lầu các ở trung tâm mà đi tới. Hàn Lập cùng Tiêm Tiêm tự nhiên đi theo sát. Sau khi thu liễm độn quang lại, ba người cơ hồ đồng thời xuất hiện phía trước lầu các. Lúc này ánh mắt Hàn Lập đảo qua thì mới nhìn được rõ ràng.

Phía trên đại môn mấy trượng, bất ngờ có một cái hoành phi, phía trên viết ba chữ cổ “Lôi Vân Các” như rồng bay phượng múa.

“Nhị vị đạo hữu xin đi theo ta, nơi này chính là địa phương nhận lấy cấm chế lệnh bài, chắc Tiêm tiên tử lần trước cũng đá tới một lần.”

Việt Tông cười nhìn Tinh tộc nữ tử nói một câu.

“Không sai, bất quá lần trước khi ta đến nơi đây thì còn phải đi tới một địa phương khác mua một cái “Phân Vân Lệnh” rồi mới có thể đi vào nơi đây.”

Tiêm Tiêm gật đầu nói.

“Phân Vân Lệnh do tiên tử nhận được chỉ là tạm thời. Một khi vượt quá thời gian một tháng thì sẽ tự động mất đi hiệu lực. Bảo vật mà ta mới dùng để tạo ra thông đạo trong vụ hải là nhất kiện bảo vật có thể sử dụng nhiều lần. cái này cũng là do ta nhiều lần ra vào Ma Kim Sơn Mạch nên được nhận một vị tiền bối phụ trách trông coi nơi đây tặng cho. Bất quá hải vụ phía ngoài này mặc dù có chút phiền phức nhưng vạn nhất đi lạc vào thì cũng không bị thương trí mạng. Hơn nữa chỉ bị nhốt một hai tháng rồi tự nhiên sẽ được người nơi đây dẫn ra ngoài. Bây giờ chúng ta phải vào lĩnh lấy “Ích Lôi Phiên” thì mới có thể chính thức tiến vào Ma Kim Sơn Mạch. Cấm chế này có thần lôi, cho dù là thánh tộc tồn tại cũng không có cách nào mạnh mẽ xông vào.”

Việt Tông giải thích hai câu liền nhấc chân nhắm hướng lầu các mà đi vào.

Sau khi tiến vào đại môn của lầu các, tầng một thoạt nhìn rất trống vắng, tựa hồ có rất ít người làm công môn. Hàn Lập sau khi nghe Việt Tông nói thì gật đầu, đồng dạng cũng đi tới. Tiêm Tiêm thì đi theo phía sau Hàn Lập. Ba người trong nháy mắt đi vào trong đại môn lầu các. Phía trong ngoại trừ vài cái bàn ra thì cũng không thấy bất cứ đồ vật gì, cho nên ba người trực tiếp theo cầu thang đi lên tầng hai nhưng nơi này cũng trống không. Ba người cơ hồ không dừng lại chút nào mà đi thẳng lên tầng ba. Tại lối vào tầng ba có thấy một tầng bạch sắc quang mạc hiện lên chỗ cầu thang.

Việt Tông đối với tầng quang mạc này coi như không thấy, thân hình thoáng một cái đã vọt qua. Hàn Lập khẽ nhíu mày, mặt không chút thay đổi nhưng vẫn tiến vào trong quang mạc.

Quang mạc này quả nhiên cũng không có ngăn cản nhưng Hàn Lập vừa xuất hiện trong quang mạc thì thần sắc biến đổi. Vì từ cầu thang đã nghe thấy phía trên truyền đến âm thanh rộn ràng nhốn nháo, tựa hồ có không ít người đang ở lại tầng ba.

Việt Tông cùng Tiêm Tiêm khi nghe thấy thanh âm này thì hai người cũng hiện ra vẻ kinh ngạc. Bất quá thần sắc Việt Tông lập tức khôi phục lại như lúc ban đầu, cũng bình tĩnh dị thường đi tới.

Phía trước thanh âm chợt ngừng lại, xem ra đã phát hiện Việt Tông xuất hiện. Mà lúc này, hàn Lập cũng bất động thanh sắc đi tới tầng ba.

Tầng ba cũng không quá lớn, chỉ có diện tích chừng hai mươi mấy trượng nhưng lúc này đang đầy người. Chừng hơn ba mươi người phục sức khác nhau đang ngồi xếp bằng trên mặt đất.

Tầng này ngoại trừ chỗ trung tâm có một cái bàn đá tròn thì hiện trên mặt đất, ngay dưới mông đám người này đều là một bồ đoàn. Ba người Hàn Lập vừa xuất hiện những người này tự nhiên đều nhìn lại đây.

“Di, Việt đại ca!”

“Việt đạo hữu cũng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#trung