Chap 15: Những Điều Mới Lạ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
tôi, cảm giác mà luôn phải nhường điểm cho kẻ khác hưởng lợi. Vì thế ngay sau khi tan học tôi bị bắt ở lại chép phạt, Suzuko cũng kiên nhẫn chờ theo mặc cho tôi có nhiều lần bảo cô về trước.

         Chúng tôi cất sách vở vào cặp ngay khi tôi vừa nộp đống giấy cho thầy. Trời cũng đã về chiều, ánh nắng chói chang hắt vào mắt tôi qua dãy hành lang. Đám cây lá vàng tắm mình trông thật hạnh phúc. Đây là lần đầu tiên tôi đi với bạn cùng lớp, ngoại trừ Eguchi và lũ bạn của hắn, bởi vì tôi toàn bị sai vặt cho bọn chúng.  Còn đối với Suzuko, tôi như được an ủi phần nào buồn phiền trong lòng. Cô như vị cứu tinh cho tinh thần của tôi, thật là tốt.

       Tôi gác tay ra sau và đi hết đoạn đường còn lại để rời khỏi phạm vi khuôn viên trường. Người hầu của Suzuko đã đến, là một tên TN không bảnh bao. Hắn mang nét yếu ớt của một con nai với cái sừng cao vút. Phương tiện đi của cô là một cỗ xe màu trắng, không quá cầu kì và do chính hắn kéo đi trên trời như một ông già Noel.

Trước khi tạm biệt. Suzuko giơ tay ra hiệu cho TN nán lại một chút, cô vội vàng quay sang tôi.

  -    À...Kanata này, ngày học hôm sau, khi tiết học kết thúc cậu đến vườn hoa của trường nhé. Tớ cần trồng một vài cây sơn trà vàng.

  - Ngày mai Eguchi cũng có việc riêng nên hắn không cho tớ đi theo. Tớ sẽ dành chút thời gian đó làm vài việc có ích.

  -  Quyết định vậy đi, cảm ơn nhé. Thôi tớ phải về đây, tạm biệt.

         Suzuko vẫy tay, cô nhanh chóng đi đến chỗ TN nai vẫn đang kiên nhẫn cúi đầu chào. Tôi đứng lại một chút để nhìn cỗ xe trắng từ từ bay lên không trung và biến mất đằng sau một tòa nhà cao tầng. Trong đầu vẫn không thôi nghĩ những ý nghĩ vu vơ. Nếu kết bạn là việc tầm thường của con người thì có lẽ tôi đã làm được rồi đấy, dù cho chỉ có một lần.

      ( Bánh rán miền Pimênta là một trong những mẩu truyện ngắn thú vị của O'henry kể về một chàng trai yêu một cô gái nọ nhưng lại bị người yêu cô ta lừa bịp bằng việc mỗi lần anh nhắc đến bánh rán, hắn dặn dò ông chủ cửa hàng và cô gái phải tìm cách bẽ sang chuyện khác kẻo anh chàng sẽ nổi điên và nói luyên thuyên về bánh rán)

__________________________________________


              Vào ngày chủ nhật hôm sau, tôi nhận được một dòng tin nhắn quen thuộc từ Kagami. Cũng đã lâu rồi không nói chuyện, cô biệt tăm ngay khi tôi lên đường đến Osaka. Tôi cứ tưởng là cô ấy đã quên mình rồi. Hôm nay, khi nhận được lời hỏi thăm từ người bạn đồng hành tốt bụng, lòng tôi như chớm nở một ánh nắng mặt trời cho riêng mình. Tôi nhấc máy gọi ngay cho cô sau khi đọc xong dòng tin nhắn hỏi thăm đầy ngắn gọn. Màn hình hệ thống trên chiếc vòng hiện lên sau ba giây chờ đợi. Hình ảnh Kagami ngày nào vẫn còn đọng lại trong tâm trí phút chốc xuất hiện phía bên đầu dây kia. Cô nở nụ cười chào hỏi thân thiện. Sau cùng là hàng loạt các câu hỏi thăm nhau như những người thân thiết đã từ lâu.

-     Tớ mừng vì cậu vẫn ổn.

-     Tớ cũng thế, cậu không thể tưởng tượng ra được trường học tuyệt vời thế nào đâu. Kagami này, tại sao cậu không cùng tớ đến đây ?

-      Vì tớ không thích bị áp đặt bởi một thứ gì đó, làm việc cho Kisame cũng là một hành động bất đắc dĩ để tớ có thể có chỗ trú qua ngày.

Kagami nghiêm trọng khi cô nhắc đến một cô em gái nào đó của tôi tên là Aneko. Cô ta vừa mới đến tìm tôi hôm trước theo lời dặn của Goro và lẳng lặng bỏ về khi chẳng nhận được kết quả gì. Tôi ậm ừ cho qua, cân nhắc Kagami nên đề phòng tới Aneko. Cô ả chẳng tốt lành gì cho lắm. Cô đồng ý và nói lời cảm ơn, tôi cảm thấy khá xấu hổ về điều này. Tôi chẳng giúp gì được cho Kagami. Vì vậy nên tôi đã hành động như một kẻ ngốc. Thẳng thừng đáp rằng người nên nói tiếng cảm ơn là mình. Tôi chăm chú nhìn Kagami đến quên cả thời gian. Cảm xúc trong tôi bỗng dưng lẫn lộn vào nhau.

             Bên kia, trông Kagami có hơi ngạc nhiên. Cô gật gù kèm theo đó là một nét mặt đau đớn. Kagami níu chặt tay vào mép giường. Lúc này, tôi mới kịp nhận ra xung quanh căn phòng lại bừa bộn những con ốc vít. Những sợi dây xanh đỏ khác nhau đang nằm tứ tung trên cả đầu giường.

            Từ nét mặt hăng hái báo tin đến nét mặt trầm tĩnh. Phản ứng thoái hóa từ tôi và đến nét mặt nhăn nhó của Kagami khiến tôi bồn chồn lo lắng. Tôi cố hỏi đã có chuyện gì xảy ra nhưng cô chỉ cúi gầm mặt không đáp. Tay đan vào nhau và siết chặt, đến khi tôi không còn đủ bình tĩnh và quát lên, Kagami mới chịu đáp lại.

Giọng cô nghèn nghẹn, Kagami từ tốn đáp rằng đã có một cuộc chiến xảy ra. Kisame và Washi, cùng những Đại Vương khác, đang tranh chấp lãnh thổ với nhau. Tất cả những người ở đây đều phải ra sức chống lại bọn TN, từ những nơi khác đến. Và cô, là một trong số những người đó, đang ẩn nấp một cách chẳng còn được an toàn bao lâu nữa.

Thành phố Tokyo là miếng thịt béo bổ nhất cho những Đại Vương. Bây giờ, Kisame đang thất thế. Cuộc chiến này sẽ còn tiếp diễn, vì Washi có gửi một bức thư cảnh cáo vào đầu tháng ba, hắn sẽ càng quét tất cả những khu vực còn lại của Tam Vương. Rồi Kagami lại chần chừ, cô thở dài khi một tiếng động vang lên cách đó không xa, làm mặt đất rung chuyển. Cô nắm lấy thanh kiếm sức mạnh của mình, ra dấu tay chào tạm biệt. Kagami nhanh chóng rút thanh kiếm và nhẹ nhàng cất tiếng trước khi màn hình vô tình vụt tắt.

-      Tớ phải chiến đấu thôi, bây giờ Washi đang truy lùng và giết tất cả những người sống ở trung tâm này. Lão thực sự trở mặt khi nhận được Bực Bội. Tớ không hy vọng Kisame sẽ bảo vệ người làm của mình, bởi vốn dĩ đối với hắn quyền lực mới là quan trọng nhất.
____________________________

     Còn nữa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net