Chương 229: Tìm Cô Có Ích Lợi Gì ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


" Không cần, hắn ta chỉ có thể trị lành vết thương trên tay của anh nhưng không trị lành vết thương lòng, bà xã, anh đau quá, em giúp anh một chút có được hay không ?" anh đem tay cô để trên lồng ngực mình, vẻ mặt càng lúc càng buồn bã.
Tô Thiển hít một hơi thật sâu, rút tay của mình về, đứng lên: " tôi đi ngủ trước, anh không được đi theo ".
Cô đi nhanh, An Thần còn nhanh hơn, ôm lấy cô vừa bước vào phòng ngủ vừa cười đùa: " đúng lúc anh cũng mệt mỏi, bà xã, chúng ta cùng nhau nghỉ ngơi đi."
Thật nhiều ngày không được ôm cô, cảm giác rất khó chịu, mỗi sáng khi tỉnh lại không có cô trong ngực, luôn cảm thấy mất mác.
Anh không cần cuộc sống như vậy, anh nhớ cô, anh muốn cô, không cho phép cô chạy trốn, không bao giờ cho phép cô cự tuyệt.
Tô Thiển nổi giận, níu lấy tóc anh, quát: " miệng anh có cần phải vô lại như vậy không ?"
Côn đồ như vậy, anh thật sự là cái người uy phong tám phương, dậm chân một cái cũng đủ làm thế giới khiếp sợ ? vua Ám Dạ.
Vô sỉ đạt đến cảnh giới tối cao.
"Có, cực kì cần thiết". phải biết, đối với An Thần, cái gì ưu nhã, cái gì uy phong, ở trước mặt bà xã đều là mây trôi. Vô lại được coi là cái gì, bà xã mới là quan trọng nhất.
Tô Thiển được đặt trên giường một cách dịu dàng, ngay sau đó liền bị thân hình cao lớn của An Thần đè lên, những cái hôn tấp nập rơi xuống, cái trán, chóp mũi, khóe môi, cổ, một đường thẳng tiến xuống phía dưới.
Tô Thiển né tránh không kịp, chỉ đành lấy tay ngăn trở anh.
" Bà xã "

" An Thần, anh xuống, xuống ". Ở thời điểm này, mà anh còn nghĩ tới việc đó, có phải cảm thấy cô rất rộng lượng.
" Không, bà xã, anh yêu em, đừng cự tuyệt anh."
Tiếng xẹt vang lên, váy của Tô Thiển trong nháy mắt bị An Thần xé ra, thân thể của cô ngay lập tức cứng ngắc, hai chân cố gắng hết sức khép lại để ngăn chặn sự xâm lấn của anh, hai cánh tay mảnh khảnh chống đỡ lồng ngực anh, không để cho anh đè xuống, hàm răng cắn chặt, có chút cố hết sức.
Anh khao khát ngắm cô, trong khoảng thời gian này, bị cô lạnh nhạt, anh sắp nổi điên, anh cảm thấy nếu còn tiếp tục lấy lòng cô, không biết đến ngày tháng năm nào mới có hiệu quả.
" Cút ngay, không được đụng đến tôi ". Tô Thiển hoàn toàn nổi giận, giơ canh tay lên, đánh vào mặt anh một cái thật mạnh.
Tiếng bốp chói tai vang vọng khắp từng góc trong phòng, trong nháy mắt, hai người đều giật mình, không nói lời nào.
Tay Tô Thiển còn dừng ở giữa không trung, cô cũng không tin cô thế nhưng lại đánh anh một bạt tay, trong mắt thoáng qua vẻ bối rối, vội vàng đẩy anh ra, cuống quít mặc lại váy của mình.
An Thần vuốt gương mặt nóng hừng hực, khàn khàn thở ra một hơi, một lần nữa, đưa tay kéo cô vào trong ngực, đè cô xuống hôn so với lần trước chỉ có hơn chứ không kém.
Mạnh mẽ tách hai chân cô ra, ngón tay ở trên bụi hoa của cô đảo quanh một vòng lại một vòng, ngón cái cùng ngón trỏ vạch ra đôi môi, nhẹ nhàng trấn ấp viên tiểu hạch đào ở giữa, cảm giác tê dại trong nháy mắt tập kích cả thân thể cô, khiến cô không ngừng...ưm..., hai cánh tay bị anh kìm giữ trên đỉnh đầu, không khí trong miệng hoàn toàn bị tước đoạt, chỉ có thể mặc cho anh cường thế xâm chiếm, nước mắt ủy khuất chảy xuống khóe mắt.
Rõ ràng không muốn, rõ ràng thù hận nhưng khi bị anh trêu chọc vẫn động tình, đây ruốt cuộc tính là cái gì, dâm đãng, xem đi cô chính là một người phụ nữ dâm đãng.
An Thần hôn nước mắt ướt át trên gò má của cô, lè lưỡi liếm từng giọt, từng giọt nước mắt không ngừng chảy ra, hơi thở nóng bỏng, làm gò má cô chuyển hồng.
Anh biết rõ ràng cô hiện tại đang nghĩ cái gì, liền tiến sâu hơn một bước, cởi quần của mình ra, nóng bỏng chống đỡ giữa hai chân cô: " bảo bối, ngoan, anh không cho em khóc."
Anh rên lên, chậm rãi co rút, bao lâu rồi, không được cảm nhận thân thể dịu dàng của người người phụ nữ ?
Miệng của Tô Thiển lấy được tự do, lập tức thở dồn dập, ngực bị anh chống đỡ phập phồng, rống giận: " không biết xấu hổ, lưu manh."
Anh làm sao có thể vô sĩ như vậy, tại sao không chịu bỏ qua cho cô ?"
An Thần trầm thấp cười ra tiếng, gia tăng tốc độ phía dưới, cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô gặm nuốt, không biết xấu hổ cũng không cần mặt mũi, lưu manh thì lưu manh, so với việc bị bạn gái cùng bà xã gọi là heo còn tốt hơn nhiều, anh thỏa mãn.
Lửa giận của Tô Thiển theo động tác của anh xông thẳng lên ngực, cuối cùng khuếch tán đến toàn thân, từng cái tế bào, tay, tay không thể cử động, chân, chân không thể cử động, chỉ có thể mở hai con mắt thật to, phóng hỏa, căm tức nhìn anh.
" Nói cho ông xã biết, mấy ngày nay có nhớ anh hay không ?"
Giống như không nhìn thấy ánh mắt thù hận của cô, An Thần ở trên người cô làm động tác nguyên thủy nhất, một lần so với một lần càng sâu, một lần so với một lần càng nặng.
" Nói cho ông xã, em có nghĩ đến ông xã giống như hiện tại đang nghĩ đến hay không ?"
Cô không lên tiếng, anh lại càng muốn cô mở miệng.
Sắc mặt Tô Thiển càng ngày càng nhợt nhạt, miệng ruốt cuộc không nhịn được cầu xin tha thứ: " đừng, An Thần, đau, anh xuống dưới đi, xin anh đó."
Anh quá mạnh, bụng mơ hồ truyền đến cảm giác đau đớn, cô sợ, đột nhiên thật sự sợ hãi.
Thủ sẵn hai tay, cố gắng muốn tránh thoát, răng cắn chặt đến mức sắp rách môi: "thật là đau, không cần!!!"
An Thần ruốt cuộc nhận ra sự khác thường của cô, lập tức dừng lại động tác, cầm chặt gương mặt cô, sắc mặt trắng bệch, sợ đến nổi lòng anh cũng theo đó chậm một nhịp, vội vàng xoay người ôm lấy cô.
" Thật xin lỗi bảo bối, anh không phải cố ý làm em bị thương ".
An Thần sợ hãi, như lần trước thử đưa ngón tay vào rồi lấy ra, không có chảy máu sao lại kêu đau ?
"A______khốn kiếp, đau quá !"
Ngón tay thặt chặt đem bụng cô co thành một đoàn, cõi lòng tan nát đau đớn.
"Ừ, anh là tên khốn kiếp, ngoan một chút, anh dẫn em đi bệnh viện."
Không kịp mặc quần áo vào lại cho cô, tùy tiện cầm lấy tấm thảm đem cả người cô gói lại, vội vàng chạy đến bệnh viện. (potay )
Thân thể anh run rẫy so với cô còn lợi hại hơn, cô đã kêu đau rồi, tại sao anh lại không chịu dừng, cô mắng rất đúng, anh thật sự là một tên khốn kiếp, không đúng, so với tên khốn kiếp còn khốn kiếp hơn. Trãi qua lần trước chẳng lẽ còn chưa đủ ? mới bao lâu mà anh lại quên rồi, thật đáng chết !
" Cái gì ? bị động thai ?" An Thần kinh ngạc trợn tròn mắt, níu lấy cổ áo của nữ bác sĩ rống to.
Cô ta đang nói cái gì ? người phụ nữ của anh mang thai, bây giờ còn bị động thai !
" Đúng vậy, thiếu phu nhân mang thai đã hai tháng, may mắn bình an vô sự, trước ba tháng thai thường rất yếu ớt, tốt nhất không nên cùng phòng." Khoảng cách gần như thế khiến nữ bác sĩ có chút đỏ mặt, ánh mắt trốn tránh, không dám nhìn thẳng vào người đàn ông đang cực kì vui sướng trước mắt.
An Thần buông cổ áo cô ta ra, hồi lâu cũng chưa phục hồi lại tinh thần, thật lâu sau, mới không dám tin hỏi: " tôi sắp làm cha ?"
" Chúc mừng đại ca, chúc mừng đại ca "
Xung quanh hai người đi cùng anh tới bệnh viện, Y Na cùng Vũ Đình vui mừng nhướng mày, vội vàng ôm tay An Thần báo tin mừng.
Tô Thiển mang thai, nói không chừng đây là cơ hội tốt nhất giúp hóa giải quan hệ của hai người.
An Thần trong lúc nhất thời không biết nên khóc hay nên cười, vừa vui mừng vừa tự trách, anh ruốt cuộc có con nhưng thiếu chút nửa bởi vì chính mình mà làm hại con, nguy hiểm thật.
Ôm trong lòng tâm trạng vừa kích động vừa bất an đi vào phòng bệnh, thấp thỏm nhìn người phụ nữ, bảo bối của anh đang ngủ say trên giường, tất cả thất vọng cùng mất mác trong mấy ngày nay toàn bộ đều bị anh ném ra sau đầu.
Anh sắp làm cha rồi, cảm giác này thế nào lại đặc biệt như vậy ???


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net