Chương 231: Giống Như Một Trận Đánh Lâu Dài

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

An Thần sai chỗ nào ? Nếu như yêu cô cũng coi là một sai lầm, thì trên thế giới này thật sự không có gì có thể tha thứ.
Vừa muốn rút tay lại liền bị An Thần bắt lấy, Tô Thiển hoảng hốt chống lại nụ cười mông lung của anh, cô chột dạ cuối đầu.
An Thần lật người bò dậy, tay vẫn như cũ nắm tay của cô, sau đó thuận thế kéo cô vào ngực mình, cúi đầu hôn đôi môi nhỏ hơi lạnh của cô.
Cô gái nhỏ đang ưm ở trong lòng anh, nhất định phải làm ra bộ dáng lạnh lùng, quả thật là rất xấu.
Tô Thiển đỏ mặt, vội vàng đẩy anh ra, lại bị anh ôm chặt hơn, nụ hôn của anh mang theo thương tiếc cùng nồng đậm tình yêu, lưỡi anh linh hoạt quấn lấy lưỡi cô, cô có chút thở không nổi, hô hấp từ từ dồn dập.
" Bã xã, em đem anh biếm lãnh cung lâu như vậy, tính lúc nào thì cưng chìêu anh, cho anh cái kì hạn có được hay không ?"
Chạm mặt cô, nhẹ nhàng ma sát, trong lòng vui mừng, cô không có cự tuyệt, đây coi như là cách mạng gần thành công được thêm một bước, giống như lúc đầu muốn lấy được tâm của cô, anh cảm thấy mình phải chuẩn bị đánh một trận đánh lâu dài, mong đợi cách mạng thành công từng bước từng bước.
Tô Thiển nhíu mày, nhìn bộ dáng đáng thương của anh, khóe miệng không ngừng co rút, nhưng ít nhất so với vẻ mặt thẩn thờ hằng ngày của cô thật sự là tốt hơn nhiều, An Thần thầm nghĩ.
" Không bằng tối nay em cưng chìu anh đi, tiểu nhân đảm bảo nhất định sẽ phục vụ nương nương chu đáo, giúp người thư thư phục phục, có được hay không ? Nói xong không quên vươn cặp tay sói về phía áo sơ mi cô.
Tô Thiển đánh mạnh vào cánh tay không an phận của anh, đứng lên sửa sang lại quần áo: "tự mình giải quyết".
Đúng là động vật nửa thân dưới, lúc nào cũng nghĩ đến việc kia, đừng nói là mang thai mới ba tháng, ba mươi tháng cũng không cho anh đụng vào.
Vẻ mặt An Thần càng ngày càng buồn bả, buồn bả đến nỗi khiến Tô Thiển cảm thấy mình rất độc ác, vì vậy cô nhanh chân bỏ chạy.
Cô sợ ở đó thêm chút nữa, cái gì cũng đều không trông nom, không để ý, sẽ nhào tới cùng anh triền miên một phen, quả nhiên mỹ nam kế lúc nào cũng có hiệu quả.

An Thần ở sau lưng cô đưa tay hình chữ v, động tác vô cùng ngây thơ, vội vàng đuổi theo, cứ cái đà này, anh cách ôn hương nhuyễn ngọc lại gần một bước.
Trên bàn cơm, An Thần không ngừng gắp thịt bỏ vô chén Tô Thiển, nhiều giống như một ngọn núi nhỏ, còn mình thì chưa ăn được hai miếng.
Tô Thiển ngồi nhìn động tác của anh, cuối cùng giương mắt nhìn chằm chằm chén cơm to tràn đầy, cuối cùng là nhìn cả đám người giúp việc muốn đổi chén, nếu muốn ăn thì chính anh tự mình ăn, cũng không phải heo, tham ăn như vậy.
An Thần kinh ngạc, nhìn Tô Thiển đang ăn hăng say, một đống lớn thịt như vậy, chẳng lẽ muốn anh ăn ?
Nhất thời, An Thần cảm thấy hành động gắp thức ăn vừa rồi đúng là thất sách.
Hít sâu một hơi, đơn giản chỉ cần thong thả ung dung nuốt hết chén thịt to kia, ngán, nói khoa trương một chút thì đúng là cho tới mấy tháng sau nhìn thấy thịt còn muốn nôn.
Từ đó về sau, anh cũng không dám gắp rau vào chén của Tô Thiển bảo bối, chỉ dặn dò: " bảo bổi ăn nhiều thịt một chút mới có đủ dinh dưỡng".
Có thể đoán trước là những lời này dĩ nhiên lại bị cô coi thường
------
"Tiểu Tô Tô, quán nhỏ hiện tại buôn bán không được, tớ muốn mở một chi nhánh" Nhiễm Mạn tắm xong đưa một quả táo cho cô, vừa tréo nguẩy hai chân vừa cầm một quyển tạp chí lật xem.
Tô Thiển nhẹ nhàng ừ một tiếng, không để ý lắm tiếp tục ôm quả táo gặm, cô bây giờ có rất nhiều chuyện phiền não, sao còn tâm tư để ý đến chuyện trong tiệm nha.
" Tớ nói, cậu còn chưa chịu tha thứ cho An Thần a, ông nội anh cũng đã chết lâu như vậy, cậu muốn báo thù cũng không có chỗ để báo nha, cũng không thể đem mối thù đó trút xuống người An Thần, anh ấy thật quá đáng thương, cậu đem anh ấy hành hạ thành cái bộ dạng này, tớ nhìn cũng đau lòng."
Nhiễm Mạn chép miệng, thở dài lắc đầu, điều này làm cho Tô Thiển cảm thấy những chuyện mình đang làm là cở nào thất đức.
"Cậu suy nghĩ một chút, người ta yêu cậu mười năm, năm nay nữa là mười một năm đi .Chậc chậc mấy ngàn ngày lẫn đêm, đổi lấy là sự thù hận của cậu đối với anh ấy, người ta đối với cậu đã đủ áy náy rồi, trong khoảng thời gian này không lẽ cậu còn chưa suy nghĩ thông, người hại chết chú dì chình là An lão đầu, An Thần không biết chút nào a, cậu cảm thấy anh ấy lừa gạt ngươi, vậy cậu có hay không đổi vị trí suy nghĩ một chút, anh ấy bởi vì quan tâm cậu mới không nói cho cậu biết, người ta yêu cậu như vậy, nếu để cho cậu biết chân tướng sự thật, con không hận chết anh ấy sao. Tớ có thể tưởng tượng đoạn thời gian đó An Thần đau khổ như thế nào, Tiểu Tô Tô không nên như vậy nha, An lão đầu là An lão đầu, An Thần là An Thần, anh ấy vốn vô tội , cậu tha thứ cho anh đi, chẳng lẽ cậu thật nhẫn tâm nhìn anh ấy cả ngày đứng ngồi không yên, ngươi xem anh ấy mỗi ngày sống trong mưa bom bão đạn, còn phải quan tâm cầu cậu tha thứ, cậu nói ngộ nhỡ anh ấy không cẩn thận gặp chuyện không may, lương tâm cậu sẽ thanh thản sao?."
Lúc này Nhiễm Mạn lại gần lỗ tai Tô Thiển không ngừng khuyên cô, quyết tâm nếu không thuyết phục được Tô Thiển cô sẽ đi đập đầu vào tàu hủ.
Tô Thiển chỉ hơi hơi cau mày, gặp miếng táo cuối cùng, đem phần còn lại ném vào thùng rác, sau đó bình tỉnh đứng lên đi vào phòng rửa tay.
Người này nhất định là bị Bân Tử đầu độc, mỗi ngày đều tới chỗ cô càu nhàu giống như cô là học sinh tiểu học, không biết được lợi lộc gì từ chỗ An Thần.
Nếu nói cô không có chút gì mềm lòng, thì là nói dối, cũng không phải là đầu gỗ, chút chuyện này lẽ nào cô không nghĩ ra ư, vấn đề chính bây giờ là cô luôn cảm giác giữa cô và An Thần có một tầng ngăn cách rất lớn, thù hận lớn như thế, sao có thể dễ dàng bỏ qua ? cô không phải là người chấp nhất nhưng cũng không thể không cố kỵ chút nào ở bên anh, nếu như giữa hai người có sự rạn nứt thì dù ở cùng nhau cũng chẳng vui vẻ gì.
"Cậu thật ra có hiểu tớ nói hay không a, tớ nói nhiều như vậy, cậu có thể hay không ột cái vẻ mặt hay là nói một tiếng cũng được". Nhiễm Mạn vội vàng theo vào tolet, bất mãn nhìn chằm chằm cái người đang chà sát bàn tay của mình.
Tô Thiển quay đầu lại "gì ?"
Nhiễm Mạn té xỉu.
Không biết An Thần vận số thật sự không tốt hay bị Nhiễm Mạn nguyền rủa, chiều hôm đó anh mang theo Bân Tử, Thánh Khiết, An Dịch cùng một trăm thành viên nòng cốt bị một nhóm buôn ma túy mai phục trong một hang động ("hạp cốc" mình edit là hang động không biết đúng không nữa ? ) ở Tây Giao, ở trong hang động nho nhỏ này đối phương lại bố trí hơn ngàn tay súng, trong lúc chuẩn bị rời đi lại bị phục kích, chằng chịt đạn hướng phía này bay tới, nhìn thấy viên đạn sắp trúng đầu Bân Tử, An Thần bay nhanh lên kéo anh qua còn mình thì bị ngã gục.
Mắt Bân Tử phóng ra hỏa, ôm An Thần lên trực thăng, đó là chiếc trực thăng chiến đấu, lúc này còn quan tâm cái gì, trực tiếp lái đi.
Nghe nói, chiều hôm đó trong một hang động ở Tây Giao, chiến hỏa liên miên, âm thanh oanh động, tử thương vô số.
Phút chốc An Thần bị khiên xuống phi cơ, tim của Tô Thiển giống như ngừng đập, nhìn thấy anh được xe cứu hộ đưa đi, trong đầu liền trông rỗng, cả thế giới trong một khắc kia đều dừng lại.
Cô không biết cuối cùng cô đã đến bệnh viện như thế nào, xung quanh đứng đầy người, mỗi người đều nóng nảy bất an, nhất là Bân Tử, anh căm tức muốn giết người, cơ bản không dám nhìn Tô Thiển hoàn toàn chết lặng đang đứng bên kia.
Cô đứng ngoài cửa kính nhìn An Thần bị mười mấy bác sĩ xúm lại, bị rất nhiều dụng cụ ống tiêm cắm vào da, đau đến tê tâm liệt phế.
Nhiễm Mạn đỡ Tô Thiển, nước mắt không ngừng chảy xuống, cô không dám tưởng tượng nếu An Thần thậ sự xảy ra chuyện gì, Tô Thiển sẽ sống như thế nào ?
" Tiểu Tô Tô, nếu cậu muốn khóc thì khóc đi, ngàn vạn lần đừng nén ở trong lòng."
Gần đây thật sự xảy ra quá nhiều chuyện, đến cô đều chống đỡ không được, huống chi Tô Thiển là người trong cuộc.
Tô Thiển dù có kiên cường đi nữa thì cũng chỉ là một cô gái, làm sao chịu nổi đả kích này đến đả kích khác.
Tô Thiển trong mắt lại lạnh mấy phần: "anh ấy sẽ không sao, tại sao phải khóc ?"
Nước mắt Nhiễm Mạn chảy càng lợi hại hơn, Tô Thiển thật quá đáng thương.
" Không cho phép khóc, khóc cái gì mà khóc" cuối cùng, Tô Thiển nổi điên, chạy ra ngoài hành lang, tựa vào lan can, thở mạnh.
Anh làm sao có thể có việc gì, một người đàn ông mạnh mẽ như vậy, làm sao nói ngã gục là ngã gục, điều này thật sự quá đột ngột, cô không tiếp thu nổi, không chấp nhận được.
Giải phẩu vẫn còn đang tiếp tục, Tô Thiển dựa lưng vào lan can, trong mắt thủy chung không để chảy xuống giọt lệ nào, chỉ chăm chú nhìn chằm chằm vào đèn của phòng giải phẫu, toàn thân đều toát lên hơi thở trong trẻo lạnh lùng, khiến người khác không dám đến gần.
Nhiễm Mạn tựa vào ngực Bân Tử nức nở, Tô Thiển như vậy, so với An Thần đang cấp cứu trong phòng giải phẫu còn làm cho người khác đau lòng hơn, giống như một cái xác không hồn, làm cho người ta sợ hãi.
Không khí bệnh viện cực kì đè nén, giống như mây đen che đỉnh núi, làm cho người ta không thở nổi.
Lầu trên lầu dưới, bên trong bên ngoài trạm, đều chằng chịt các huynh đệ, mọi người ai cũng siết chặt tay, ánh mắt nhìn chằm chằm hướng phòng giải phẫu.
Trước giờ chưa hề khẩn trương như vậy, chưa hề nghiêm trang như vậy.
Trong phòng giải phẫu, trán Hoa Tử không ngừng đổ mồ hôi, quá nguy hiểm, đạn lướt qua tim, chỉ cần nhích tới thêm một chút nữa thì thần tiên cũng không cứu nổi.
Sau bảy canh giờ, cửa phòng cấp cứu mới mở ra, Hoa Tử đi ra ngoài nhìn thấy chính là cảnh tượng, Bân Tử đứng ở cửa giống như cương thi, còn cách đó không xa thì Tô Thiển đang thẩn thờ theo dõi anh.
Không một ai lên tiếng, không một người dám hỏi, nổi sợ từ tận đáy lòng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net