Chương 240: Bị Lạnh Nhạt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Tôi có thể vào xem cô ấy một chút không ?" . Nhưng rồi anh nghĩ lại không dám vào vì lúc này thân thể cô ấy còn yếu, vi khuẩn rất dễ dàng xâm lấn, anh thật sự sợ nếu xảy ra một chút sơ xuất nào với cô.
Lương Định gật đầu, kêu người mang cho anh một bộ đồ thăm bệnh nói: "Cô ấy đang ngủ, anh vào xem một chút thì được, đừng đánh thức cô ấy"
An Thần nghe được liền gật đầu, hiện tại Lương Định đối với anh là đại ân nhân nên lời cô nói anh sao có thể không nghe.
Nhiễm Mạn vừa muốn khóc lại vừa muốn cười, cuối cùng cô học theo An Thần giơ quả đấm lên đánh về phía Lương Đinh nhưng lại bị Lương Định tiếp được, cô cười đùa: "Tôi chỉ không muốn ọi người thất vọng thôi"
"Không có, mọi người sẽ rất cảm kích cô"
Đây là lời thật lòng, Lương Định đã đem Tô Thiển trên đường tử vong kéo trở về, ám dạ từ trên xuống dưới mọi người nhất định đối với cảm động đến rơi nước mắt.
Lương Định nghe vậy thì cười lên, thật không uổng công cô học Y, có thể cứu được bạn của mình, cô rất thỏa mãn.
Trong phòng bệnh, nhìn gương mặt không chút máu nào của Tô Thiển, lòng An Thần đau như bị thương, cúi người xuống hôn cô, người có chút lạnh
Thật sự hù chết anh, thật hư quá, lại dọa anh, anh biết nha đầu này thời thời khắc khắc cũng sẽ không an phận, từ lúc vừa mới sinh ra đã hù dọa anh.
Bảo bối, em nhất định phải hành hạ anh như vậy mới cam tâm sao ?

Thời điểm Tô Thiển xuất viện, sắc trời ngược lại không tệ, trời xanh mây trắng, một mảnh xanh thẳm, giống như lòng của Ám Dạ lúc này.
Lão Đại làm ba, dĩ nhiên là chuyện vui lớn, bọn họ đang mong đợi tăng lương, nghỉ phép, ăn uống vui vẻ, nói nói cười cười.
Tô Thiển vừa ôm nhóc con mới sinh, vừa vui mừng cười cong miệng, An Thần ôm Tô Thiển cũng thật vui vẻ.
"Bà xã, đặt tên cho cục cưng đi." .
An Thần vuốt ve nhóc con trong ngực cô một cái, nói: "Gọi An Bồng đi, không có ý nghĩa gì đặc biệt, chỉ là một cái tên mà thôi. Tên thân mật gọi An An là được." .
Thật ra thì, anh nghĩ rất nhiều tên, nhưng đều là tên con gái, thật không nghĩ tới sẽ sinh ra nhóc con.
Tô Thiển cũng không có cái gì phản đối, với việc này cô cũng không có yêu cầu gì, đối với việc người khác sinh hạ đứa con nít sau đó thận trọng lại thận trọng lật sách tra tự điển thì tỏ ra rất tức giận.
Một cái tên mà thôi, không cần có ý nghĩa đặc biệt gì.
Huống chi, An Bồng cái tên này, nghe vẫn là rất vang dội có lực, về phần sau này, cô tin tưởng, có một người ba dũng manh như hổ tên An Thần như vậy ở đây, đương nhiên sẽ không ra một khuyển tử.
"Anh đã trang trí phòng cho công chúa, giờ làm sao đây? Chẳng lẽ cho An An ở cùng thật?" .
Nghĩ đến căn phòng đầy nữ tính kia, Tô Thiển đau đầu, cô cũng đã sớm nói không cần trang trí phòng trước, anh không nghe.
"Ừ, dù thế nào đi nữa An Nhi hiện tại mới vui vẻ lớn, trước ở cũng được, lớn một chút lại nói." .
Tô Thiển lần này không chịu, níu lấy lỗ tai của anh điên cuồng hét lên: "Không được, thằng bé học rất nhanh, như vậy sẽ làm vặn vẹo quan niệm giới tính An Nhi." .
Là nam tử hán, từ nhỏ phải giáo dục cho tốt, trong xã hội này, nhân yêu nhiều phân biệt không rõ.
Đối với giáo dục con trẻ, cô có thể phải làm rất nhiều việc, không được qua loa chút nào.
An Thần đau toét miệng, buồn bã vuốt lỗ tai bị kéo.
"Bà xã, anh phát hiện em có con rồi về sau đối với anh không khách sáo chút nào." .
Tô Thiển liếc mắt nhìn, giọng nói nhàn nhạt phun ra: "Anh cần em đối với anh khách sáo sao? Anh xác định?" .
"Không có, em cứ coi câu nói vừa rồi của anh không tồn tại", An Thần tiếp tục hướng Tô Thiển bên cạnh cọ sát, thừa dịp Tô Thiển vùi đầu trêu chọc Tiểu An An, chụt trên khuôn mặt Tô Thiển một cái, sau đó cười đến đắc chí vừa lòng lên lầu.
"Chỉ là hôn mặt thôi, bộ dạng lại đắc ý như vậy sao?" Tô Thiển yên lặng dời ánh mắt trở lại bảo bối trong lòng, lắc đầu, hôm nay thế này, người đàn ông vờ ngớ ngẩn đứng lên thật đúng là đáng sợ.
Tô Thiển không cho anh lên giường của cô, lấy đó làm điều kiện, cuối cùng An Thần lần nữa đem phòng trẻ trang trí lại một phen, mấy bộ quần áo được thiết kế tỉ mỉ cũng bị Tô Thiển đè ép ở đáy rương. Những thứ này, An Thần đều có thể dễ dàng tha thứ,nhưng cô còn không cho anh tới gần, Tô Thiển thấy con còn quá nhỏ, lấy lý do cần tình thương của cha cùng tình thương của mẹ, thời thời khắc khắc không cho anh đung chạm, ban ngày anh thân cận không được cũng liền nhịn, đến buổi tối, cô cư nhiên không chịu đem con giao cho bà vú, đơn giản chỉ cần đặt ở khe hở giữa hai người.
Chỉ cần con khóc, Tô Thiển bình thường như ăn thuốc kích thích liền nhảy lên , thời điểm mỗi lần anh kêu anh bất kể nói bao nhiêu cũng không được quan tâm, nhất thời, An Thần cảm giác mình bị lạnh nhạt.
Bởi vì đứa con này, anh bị bà xã tâm can bảo bối lạnh nhạt.
Vốn là không thích nhãi con, hiện tại tốt hơn, tới cùng anh giành lão bà.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net