06-08/03/2019

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


[06/03/2019]


Văn nương đi mua một trái dứa Thái Lan rở về......


Này ngu ngốc chọn một trái chua......


Ta phải đem đi ngâm nước muối thật lâu......


Hai người một bên ăn một bên mặt mũi dữ tợn......


Bảo thấy hai ta như vậy không dám tới gần cự tuyệt ăn nó......

[18:19:37]

________________________

@, Mạc Thành 2019-03-06 18:27:37


Trứng muối buổi tối tốt lành chút lát nữa còn có ca đêm nhưng là bây giờ lại ngủ không được...


-----------------------------


Lặng lẽ lẩm bẩm: "Ta rất có tiền ta rất có tiền" là có thể ngủ được......


[18:35:35]

________________________

@ hằng ái V 2019-03-06 18:36:04


Mạt mạt buổi tối tốt lành, cơm chiều ăn cái gì?


-----------------------------


Canh bồ câu, dưa leo xào lát thịt, cà chua xào trứng gà......


[18:39:49]

________________________

@ ôn nhu ôn 2019-03-06 18:34:35


Dứa quá chua


Muốn thử chấm một chút nước tương không


Cảm giác có thể dấu được mùi chua......


Hoặc sẽ ít vị hơn một chút......


-----------------------------


Ngày hôm qua Bảo Nhi lấy quả sơn trà chấm nước tương ăn, nàng nói ăn ngon, cho ta ăn một miếng, ta cứng rắn nuốt xuống, mùi vị đó làm ta phải rùng mình......


[18:41:49]

________________________

Đêm nay có khách nhân tới, ngày mai gặp, ngủ ngon. yen


[22:32:43]________________________

[07/03/2019]


Doãn lão sư nghỉ sẽ ăn uống chu đáo, vui vẻ. yen

[11:46:26]

________________________

Ngày hôm qua nghỉ ngơi cùng nàng đi trung tâm hành chính giao tài liệu, biểu muội cũng lại đây ngây người một ngày, buổi tối khách nhân tới, thời gian cứ như vậy trôi qua, cảm giác ngày nghỉ không đủ dùng. yen


[11:49:26]

________________________

Máy rửa chén rửa chén dĩa rất sạch, lúc chuyển vào vẫn luôn nghiên cứu nó, hôm nay thao tác thành công, thoả mãn. yen

[12:10:55]

________________________

Đi theo bước chân của "lão bản", cần mẫn lau sàn nhà, nghe nó nhịn không được kéo nàng nhảy một đoạn, sàn nhà quên lau. yen


| Chia sẻ | Singer Halie Loren 《Perhaps, Perhaps, Perhaps》http://music.163.com/song/18214772/?userid=312374163 (@ Võng Dịch Vân âm nhạc )

[13:44:50]

________________________

Đại học thời gian đoạn ngắn Khiết


Một ngày buổi chiều, lên lớp lịch sử âm nhạc Trung Quốc. Hạ Mạt bị cảm, uống thuốc hạ sốt nàng mơ màng sắp ngủ, mạnh mẽ lên tinh thần chống hai tay nghiêm mặt nghe. Không bao lâu mí mắt sắp khép lại, ta nhỏ giọng cùng nàng nói gục xuống bàn ngủ một lát, chúng ta ngồi đằng sau giáo sư sẽ không thấy được. Nàng suy nghĩ một chút, để hai tay xuống bàn, đầu hướng ta bên này ngủ.


Kiến thức qua cái gọi là lập tức ngủ, nàng nghẹt mũi, hô hấp rất lớn. Ta duỗi tay đi bóp miệng nàng, nặn ra hình O, nàng bắt đầu dùng miệng hô hấp. Không bao lâu ta ghi chép lại rồi nghiêng đầu nhìn nàng, nàng bắt đầu chảy nước ngọt ( nước miếng ), một cột nước trong suốt chảy xuống tay nàng, bạn học cùng dãy bàn không tiếng động che miệng cười, hỏi nàng muốn khăn giấy, xoa thành một cục đặt ở bên khóe miệng nàng để hút nước ngọt.


"Trong lịch sử của nước ta có rất nhiều nhạc sĩ nổi tiếng, trong đó một người nối liền âm nhạc Trung Quốc và Phương Tây, vẫn là người tiên phong trong giáo dục âm nhạc, xin hỏi các bạn học biết hắn là ai không? Tôi sẽ mời một bạn học trả lời, bạn học Doãn Hạ Mạt!" Lúc giáo sư mở danh sách lớp kêu tên nàng, cả trái tim của ta nhảy ra ngoài, bởi vì giáo sư này nổi danh là bá bá( chính là hung dữ! ), còn kích thích hơn Mark Six*, cuống quít lay tỉnh nàng, sau khi nàng giật mình tỉnh giấc thì đột nhiên ngẩng đầu nhìn u mê nhìn thế giới này, gia hỏa này ngủ đến không biết chính mình ở nơi nào, vẻ mặt mờ mịt, lau nước miếng một cái, bạn học chung quanh cười nhìn nàng.


[*Mark Six là một trò cá cược xổ số được tổ chức bởi Câu lạc bộ đua ngựa Hồng Kông]


"Bạn học Hạ Mạt, có đến không?" Thấy không ai đứng lên, giáo sư lại lần nữa điểm danh.


"Mau! Cậu đứng lên nói Tiêu Hữu Mai, nhanh lên!" Ta kéo nàng. Nàng đột nhiên ý thức được nàng bị điểm danh hỏi chuyện, dọa đến nằm ngay đơ đứng thẳng, mắt trợn tròn nhìn giáo sư.


"Tiêu Hữu Mai." Ta lại lần nữa nhỏ giọng nhắc nhở nàng, bên cạnh các bạn học cũng khẩn trương mà hướng nàng làm khẩu hình, nàng hoàn toàn không biết hỏi vấn đề gì, hai tay nắm thật chặt, giáo sư đã không kiên nhẫn nhíu mày nhìn nàng.


"Tiểu... Tiểu ưu mỹ." Nàng cà lăm nói ra, ta sắp té xỉu, nàng đem Tiêu Hữu Mai nói thành tiểu ưu mỹ, cho rằng trả lời chính là phân tích một đoạn ngắn.


"Nói lớn chút!" Âm anh hùng hậu của giáo sư vang lên, mọi người không dám hô hấp.


"Tiểu ưu mỹ!!!" Nàng nhắm hai mắt lớn tiếng đáp lại, mặt đỏ tới rồi bên tai, chờ bị mắng. Giáo sư bị nàng chỉnh ngốc, trừng mắt trợn tròn sững sờ nhìn nàng, mọi người trong lớp cúi đầu nghẹn cười. Ta đứng lên, không e lệ hướng giáo sư nói: "Giáo sư, cậu ấy nói chính là Tiêu Hữu Mai, quê của cậu ấy lời nói dày đặc, rất khó nghe hiểu được." Đúng lúc này toàn lớp ầm ĩ, rất nhiều nhịn không được cười lên tiếng, ngay cả giáo sư cũng nhịn không được cười, hỏi: "Đây là lời nói của quê nào? Đi học hãy dùng tiếng phổ thông tiêu chuẩn.", Toàn lớp bắt đầu lớn tiếng cười, đều biết ta đang nói lung tung.


Nàng mới bừng tỉnh đại ngộ hỏi chính là cái gì, đặc biệt ảo não nhìn ta, kéo áo ta, không dám ngẩng đầu, cảm thấy mắc cỡ chết người. Tan học sau các bạn học vây quanh lại đây, hưng phấn mà nói chúng ta vừa rồi kia cười người chết không đền mạng trả lời, nàng ghé vào trên bàn, vùi đầu vào cánh tay, chết cũng không chịu ngẩng đầu. Người trong lớp đều rất thích nàng, thường xuyên trêu chọc nàng, nàng là người tự nhiên manh, lần này tới như vậy vừa ra, phỏng chừng muốn chê cười thật lâu. Mỗi người thấy nàng không muốn ngẩng đầu sờ sờ đầu nàng rồi rời khỏi phòng học.
"Được rồi, đều đi rồi, đứng lên đi!" Ta dùng ngón tay chọt chọt mặt nàng, nàng chậm rãi xấu hổ lộ ra nửa bên mặt, đặc biệt ủy khuất sắp khóc nhìn ta, ta phụt cười.


"Tiêu Hữu Mai đọc thành tiểu ưu mỹ là lời của tỉnh nào?" Nàng ngồi thẳng nhìn ta.


"Quỷ mới biết, để giáo sư đoán thôi, đi ăn cơm. Hôm nay thứ ba, nhình như sẽ có thịt heo hầm." Mới vừa đem nói cho hết lời, nàng lập tức đứng lên, đúng là heo chuyển thế.


[15:38:39]

________________________

Đại học thời gian đoạn ngắn Khiết


Lão nhị, ở bên trong thì cợt nhã. Ở trước mặt người xa lạ thì xinh đẹp thục nữ, chất nữ. Ở trước mặt chúng ta, chệch đường ray nghiêm trọng, có tố chất thần kinh động kinh, trong xương cốt mang theo phóng đãng không kềm chế được, lại mang theo các loại linh tinh quái.


Giường của nàng đối với nàng mà nói là một bảo bối, mỗi mảnh sắt chi đều được vận dụng đến cực hạn. Tỷ như song sắt ở cưới giường cột một cái khăn rất dày, có thể mỗi ngày nằm gập bụng, hai đầu song sắt còn có thể để ván trượt nhỏ, để đồ dùng hàng ngày. Mép giường dùng để treo phụ tùng nhỏ, nhất lệnh người giận sôi chính là Trịnh Thiên Hi mỗi ngày nhảy lên "thang trời" bò lên trên giường Đằng thị múa cột, Thiên Hi mỗi ngày ở trên miếng sắt được nàng cọ xát đến sạch sẽ.


Một ngày, lão ngũ hát một bài Âu Mỹ rất lẳng lơ, nàng nghe xong nhịn không được ôm cột sắt giường ta cùng Bảo Nhi tùy tính vũ động vòng eo, một chữ, đặc biệt cợt nhả. Chúng ta rất thích nhìn động tác quỷ mã lẳng lơ của nàng, đặc có thể lây nhiễm, không khí toàn bộ ký túc xá đều sống, khiêu vũ trừ bỏ Bảo Nhi, nàng cùng Hạ Mạt nhảy tốt nhất, nhưng ai cũng không buông ra thiên tính như nàng được, không đi biểu diễn thật sự lãng phí hạt giống tốt, nói thật.


Lúc nàng nhảy đến hưng phấn chúng ta xem đến vui vẻ, chủ nhiệm khoa của nàng vào được. 

Thấy nàng cái dạng này, dọa đến cho rằng đi nhầm ký túc xá, lập tức xoay người. Nhưng rất nhanh lại quay lại, thấy xác định là Khúc Tiểu Đằng, kinh ngạc vạn phần, cằm muốn rớt. Ở trong mắt chủ nhiệm khoa, lão nhị là cô gái ngoan ngoãn, thục nữ, một cái nhăn mày một nụ cười đều mang tiên khí, thế nhưng này tương phản làm không phản ứng kịp.


"Chào chủ nhiệm khoa!" Chúng ta cố ý lớn tiếng cùng nàng chủ nhiệm khoa lớn tiếng chào hỏi, lão nhị rối loạn quay người lại, cả người hóa đá. Nàng hoảng sợ rồi nhanh chóng đứng vững, dùng tay áo của mình lau giường, động tác che dấu buồn cười này làm chúng ta cười đến eo không thẳng lên được.


Chủ nhiệm khoa lại đây dặn dò một ít chuyện thi đấu rồi rời đi, nàng lập tức trở lại giường mình, lòng muốn chết nhìn lên giường Thiên Hi mãnh liệt dập đầu, mặt đỏ thấu, ảo não vô cùng, phát điên hét lớn: "Quá mất mặt, tại sao không đóng cửa cho tớ?"


Tại sao phải đóng cửa?


[16:21:31]

________________________

Đại học thời gian đoạn ngắn Khiết


Ở đại học, luôn làm một ít chuyện trái với nội quy trường. Nhiều nhất chính là tập thể ở ký túc xá nấu lẩu hoặc nấu đồ ăn, trộm điện công suất lớn không sợ truy cứu cũng không sợ hậu quả. Thân làm hội học sinh ta biết rõ rồi mà còn cố phạm phải, ta kiểm điểm.


Bởi vì sắp tới đặc biệt phát sinh nhiều ký túc xá bị đứt cầu dao, hội học sinh tổ chức các bộ môn người tới một lần đại đột kích. Việc này rất đột nhiên, ta mới từ phòng đàn đi ra nhận được thông báo của chủ nhiệm, tập trung ở ký túc xá số 1. Số 1, chính là tòa nhà chúng ta ở.


Ta bình phục chủ nghĩa, tâm rất yên ổn cho rằng chúng ta ký túc xá tối nay là sẽ không nấu ăn, bởi vì mỗi lần đều sẽ câu thông hảo buổi tối ăn cái gì, ăn ở đâu.


Nhưng mà ta tính sai, lúc sắp kiểm tra đến ký túc xá chúng ta, lão ngũ đã gửi tin nhắn tới: "Tối nay nấu lẩu, cậu về nhớ ghé căn tin mua một chai coca về." Nhìn đến ba chữ nấu lẩu, mắt nổi đom đóm, mau hỏng mất. Tay run mà nhanh chóng trả lời nàng: "Mau giấu nồi, đột kích kiểm tra, đến mấy cậu." Tâm thẳng nhảy, mấy gia hỏa này thật là đúng lúc, cùng đột kích với hội học sinh, làm ta trở tay không kịp, phía sau lưng đổ mồ hôi.


Ta không biết các nàng có hay không làm ra đúng lúc phản ứng, đi đến ký túc xá chúng ta ta cố ý nói lớn với hội học sinh, sau đó các nàng gõ cửa.


"Kiểm tra ký túc xá, làm phiền." Phụ đạo viên dẫn đội nói.


"Không có việc gì không có việc gì, hoan nghênh hoan nghênh." Thiên Hi miệng ngọt tiếp đón, ta nghĩ thầm hẳn là đều giấu kỹ rồi.


Các nàng ngoan ngoãn mà xếp hàng đứng, một vài bức thiên sứ gương mặt, đáng yêu lại giả bộ nghe lời.


"Ký túc xá các ngươi thật sạch sẽ, đáng giá khen ngợi, nhớ rõ đừng loạn dùng điện." Phụ đạo viên cùng chúng ta tuần tra một lần sau thấy không thành vấn đề, nàng còn khen các nàng. Nhưng ta nghe thấy được mùi hương quen thuộc, lẩu gà, còn mang theo mùi hoàng kỳ đảng sâm cùng cẩu kỷ.


Đi ra ngoài ký túc xá ta thở dài nhẹ nhõm một hơi, tiếp tục kiểm tra mấy ký túc xá khác, thu được rất nhiều Electric Rod, nồi cơm điện, còn có nồi sắt.


Vội xong sau ta trở lại ký túc xá, các nàng vây ở một chỗ ăn mì gói, kia một vài bức thảm dạng làm ta một tia đau lòng.


"Lão ngũ, may là cậu gửi tin nhắn cho tớ, bằng không là bị bắt tại chỗ. Mấy cậu giấu nồi ở đâu vậy? Sao không ăn tiếp? Ăn mì gói làm gì?" Ta cởi ra áo khoác đi tới chỗ các nàng, các nàng không hé răng đồng thời dùng ngón tay chỉ hướng Trịnh Thiên Hi.


"Lão đại, cái nồi đó tớ đổ vào chậu ngâm chân của cậu rồi." Nàng súc cổ nhỏ giọng mà cúi đầu nói.


"Cái gì???" Cơn tức của ta từ từ hướng lên đầu.


"Lúc ấy nhận được tin nhắn của cậu thì tớ la giấu nồi, con heo này cầm nồi trước đứng ở tại chỗ xoay vòng hai lần rồi không chút suy nghĩ bỏ nồi vào chậu ngâm chân để dưới giường cậu, đúng là cấp bách mà." Lão ngũ nói hướng Thiên Hi giơ ngón tay cái lên, các nàng cũng làm theo.


"Cấp bách mới làm? Trịnh Thiên cậu quá ngốc, sao cậu không giấu ở ngoài góc ban công? Giấu ở WC cũng được, tại sao cậu lại làm tổn thương cái chậu của tớ?" Ta đi đến cuối giường, kéo ra xem, tức muốn hộc máu, quả nhiên là một nồi thịt gà hoàng kỳ đảng sâm cẩu kỷ, còn ở trong cái chậu của ta, ta tức giận la một cái, các nàng mỗi người cúi đầu cười trộm.


"Cậu đừng có tức giận a, cậu lại không nói sớm cho tụi tớ biết. Đừng tức giận đừng tức giận, tụi tớ sợ đổ lãng phí, đây là chậu ngâm chân của cậu, canh với thịt còn nóng, cậu không ăn thì lãng phí lắm." Trịnh Thiên Hi đứng lên nói với ta.


"Trịnh lão tam, cậu rửa sạch cho tớ!!! Bằng không tớ làm thịt cậu!!!" Ta phát điên xông lên trước lắc người nàng.


"May là tớ gắp một cái đùi gà, bằng không rất lãng phí." Doãn Hạ Mạt


"Tớ cũng gắp một cái cánh gà." Khúc Tiểu Đằng.


"Mệt chết tớ, tớ chỉ gắp mỗi cái ức gà, còn là cục nhỏ nữa." Lý Mạn Văn.


"Tớ chỉ gắp một miếng cẩu kỷ mà thôi." Lý Ngữ Yên.


Lúc Bảo Nhi ủy khuất rất bình tĩnh nói các nàng đều cười phun, mỗi chút thời điểm nàng đều sẽ nói ra làm người thực lạnh tự nhiên chê cười, ta cũng bị lời nàng chọc cười, mấy gia hỏa không tim không phổi này.


[17:38:19]

________________________

Hôm nay tám tháng ba, liền tới tám chuyện, để hai nàng lãng mạn đi, nấu cơm trước, tối nay gặp. Khiết


[17:47:25]

________________________

Đại học thời gian đoạn ngắn Khiết


Có một ngày, chúng ta cùng đi xem một vở nhạc kịch, sau khi xem xong như là mở ra một cánh cửa khác. Tận mắt nhìn thấy cùng ở trên TV xem là hoàn toàn không giống nha. Nó đối chúng ta tới nói là xa lạ lại muốn tiếp xúc, nó ở trong nước phát triển rất chậm, rất ít người đi tiếp xúc à tìm hiểu, trường học cũng không có chuyên môn mở chuyên ngành này ( nhiều năm sau mới thành lập khoa nhạc kịch).


Ân sư Điền giáo sư của Hạ Mạt vì nàng mở ra cánh cửa này, để nàng ở tương lai phát triển càng tốt, càng rộng. Giáo sư cũng cho ta cơ hội này, nhưng ta từ bỏ. Bởi vì âm nhạc kịch không phải đơn giản như trong tưởng tượng của ta, lúc biểu diễn là phải vừa múa vừa hát. Vũ đạo đối với ta tới nói chính là một bế tắc, ta không thể làm động tác nhảy còn phải hát thật tốt, hơn nữa ta trời sinh đối vũ đạo không phải quá mẫn cảm.


Bel canto cùng âm nhạc kịch kiểu hát là không giống nhau, lưu hành kiểu hát cùng âm nhạc kịch kiểu hát cũng là có khác nhau, còn có giọng hát jazz. Cho nên Hạ Mạt nàng hôm nay có thể thành thạo khống chế này vài loại phương pháp hát, là nàng thiên phú cùng nỗ lực thực hiện, nỗ lực cùng kiên trì có thể khiến người thành công, nàng hiện tại dạy học cũng có thể dạy học sinh đủ loại, đây là ta làm không được.


Phía trước văn trung có ghi nàng lần đầu tiên tiếp âm nhạc kịch, nàng chỉ là rất đơn giản một bút mà qua. Không biết điều này phải trả giá tới bao nhiêu? Lúc nàng viết kia đoạn chuyện xưa nàng còn từng vì kịch một đoạn nhạc đệm đoạn ngắn vũ đạo động tác mà khổ luyện thật lâu, trở lại ký túc xá quần áo nàng đều ướt đẫm, khi đó là mùa đông, quấn áp ướt đẫm dính vào cơ thể gầy yếu của nàng, có vẻ nàng là đơn bạc như vậy. Lúc ấy cũng còn không biết cái này đoạn ngắn có thể hay không bị xoá bỏ, cũng không biết chính mình có thể hay không được chính thức trúng tuyển, lúc rãnh rỗi liền đi phòng vũ đạo tập, có khi phòng vũ đạo không mở cửa nàng liền ở trên sân thượng nhảy hát.


"Cậu không muốn sống nữa, trời mưa còn chưa về ký túc xá?" Thứ bảy một ngày, nàng cùng ta nói đi lên luyện múa, ta dặn nàng nhớ xem kỹ giờ cùng nhau ăn. Nhưng mà tới lúc ăn cơm nàng còn chưa có xuống, hơn nữa trời mưa, ta chạy đi lên tìm nàng.


"Làm sao bây giờ? Lúc tớ làm động lớn thì âm thanh không thể thả ra hết, có khi sẽ không thở kịp." Mồ hôi ướt đẫm xen lẫn nước mưa, ảo não nói với ta.


"La Mã không phải một ngày xây thành, đừng có gấp, đi xuống với tớ, đừng để bị cảm." Nhìn nàng từ từ gầy ốm hảo đau lòng nàng, cánh tay so vừa tới trường học khi còn muốn nhỏ hơn, kia kiện đơn bạc sơ mi trắng ướt đẫm thấu, có thể thấy cả áo lót bên trong.


Sau lại ta vận dụng quan hệ nhỏ, lấy được chìa khóa của một phòng vũ đạo nhỏ bắt, có thể lâu dài làm nàng dùng. Chính là như vậy liền không biết ngày đêm, buổi sáng lên rất nhiều thời điểm sẽ nhìn không thấy nàng, buổi tối nàng cũng là về ký túc xá rất muộn, trở về nàng đã mệt đến không muốn nói chuyện, cả người đều là mồ hôi, có một đêm nàng trở về ngã vào trên giường liền ngủ rồi, như thế nào cũng kêu không tỉnh nàng, đem chúng ta dọa hư cho rằng nàng té xỉu, nàng thật lâu mới đáp lại chúng ta một câu: "Tớ quá mệt, để tớ ngủ một lát.", Khi đó Bảo Nhi nước mắt liền chảy ra, lúc ấy nàng hai còn ở "Ngươi đoán ta đoán" yêu thầm kỳ, chúng ta cũng không biết chuyện của hai nàng, chỉ biết là nàng khóc, nàng khóc chúng ta cũng đi theo hốc mắt hồng hồng. Tiếp theo Bảo Nhi còn thay quần áo, ta hỏi nàng muốn đi đâu, nàng nói muốn đi tiệm thuốc cho nàng mua đường glucose, ta bồi nàng đi. Lúc ấy ở trong lòng nghĩ, chúng ta ký túc xá kia hữu nghị thật sự không thể chê, mỗi người đối đãi lẫn nhau tựa như người nhà giống nhau, không nghĩ tới thật đúng là yêu đến trong xương cốt đi, tình yêu cái loại này.


Chúng ta luôn sợ hãi gia hỏa này không biết ngày nào đó có thể nhảy ngất xỉu đi, vì thế thường xuyên đi phòng vũ đạo tìm nàng. Bồi nàng nhiều nhất chính là Bảo Nhi, chúng ta lúc ấy không nghĩ nhiều,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net