09-10/11/2018

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[09/11/2018]

@Y hỉ dương dương Y 2018-11-09 11:48:59

Mạt Mạt ~ ngươi với tiểu Bảo bình thường dùng nước hoa gì a ~ có thể nói được không ◉‿◉

-----------------------------

Lúc trước có nói qua a, Dior...

[16:06:10]

______________________

@ mộc có qian 2018-11-09 16:50:17

Mạt Mạt nồi hôm nay lần đầu tiên mang giày cao gót cảm thấy chân không còn là của mình nữa ╯﹏╰ có lẽ được trứng muối hồi phục thì sẽ không đau nữa(๑°3°๑)

-----------------------------

Ha ha, ta mang giày cao gót trong một ngày, chân không còn là của mình nữa...

[18:58:17]

  ______________________  

Càng văn yen

Ngày hôm không liên được với nàng, cho rằng nàng đang bận rộn. Hôm nay nàng vẫn không nghe điện thoại, có chút lo lắng, hỏi tỷ muội, thì ra hai ngày này nàng bận tập luyện.

Lúc ngủ mơ mơ màng màng, điện thoại vang lên. Ngữ Mộng xoay người, ta cầm lấy điện thoại xuống giường đi đến thư phòng.

"A lo, cậu về nhà chưa?" Nhẹ giọng hỏi nàng.

"Còn chưa về, buổi tối còn có diễn xuất, diễn xong ngày mai liền phải xuất phát." Điện thoại nơi đó tập luyện thanh âm rất ồn ào.

"Sao tớ không nghe cậu nói có diễn xuất?" Hơi hơi nhíu mày.

"Hắc hắc! Tớ sợ nói với cậy xong cậu sẽ không cho tớ bận rộn như vậy, bất quá đồ của tớ cũng thu thập xong rồi, yên tâm đi!" Nàng vui vẻ nói, đi tới nơi yên tĩnh.

"Ngồi máy bay rất mệt, trước khi đi trước tiếp cái gì diễn xuất? Mệt không?" Rất lo lắng nàng, nàng luôn là cõng rất nhiều công việc.

"Không mệt, dàn nhạc này rất tuyệt, chơi rất hay, ta chỉ hát hai bài, hát xong liền trở về."

"Đáp ứng tớ đừng lăn qua lăn lại muộn như vậy, diễn xuất xong thì nhanh đi về." Đến gần bên cửa sổ, bên ngoài bắt đầu mưa.

"Ân ân! Ngày hôm qua tớ không có thời gian trả lời điện thoại cho cậy, hiện tại lười biếng hơn mười phút. Bảo, tớ nhớ cậu lắm."

"Tớ cũng nhớ cậu!" Nghe nàng thanh âm cùng lời nói, dùng sức nắm chặt di động.

"Tớ đi lần này, cậu... Có thể tới sao?" Nàng rốt cuộc chủ động đưa ra yêu cầu, ta đợi nàng hai tháng.

"Thật xin lỗi! Tớ không thể đi được." Cùng nàng nói dối sau, trong lòng cảm thấy chua xót, thật không dễ chịu.

"... Nga! Không sao, công tác quan trọng." Nàng vài giây sau mới nói, có thể cảm nhận được mất mát của nàng.

"Cậu phải chiếu cố mình thật tốt, đừng làm cho tớ lo lắng. Biết ở khu nào không?" Tay nắm chặt quần áo ngay chỗ trái tim, hít sâu, đột nhiên rất muốn đừng giày vò nàng, cũng đừng ngược chính mình, nói thẳng đi tìm nàng, nhưng vẫn là nhịn xuống.

"Lịch trình đã được gửi xuống, tối này tớ về gửi cho cậu, mấy ngày đầu sẽ rất nhiều chương trình học giao lưu, sau đó liền không có nhiều an bài như vậy, có thời gian tự do hoạt động, tớ còn chưa gặp mấy lão sư, không biết ở chung được không, cũng không biết cùng lão sư ở cùng tớ là người trẻ tuổi hay là người có kinh nghiệm nữa, tóm lại có hơi khẩn trương."

"Đừng khẩn trương, cậu là người rất dễ được người khác yêu thích, hảo hảo hưởng thụ hành trình lần này, nhớ rõ phải gửi tin tức chớt, mặc dù tớđi không được, nhưng tớ muốn biết mọi thứ bên kia của cậu."

"Ân! Đã biết. Nếu cậu có thể tới tìm tớ thật tốt a..." Nàng thở dài.

"Cậu muốn gặp tớ đến cỡ nào?" Cười hỏi.

"Mỗi ngày buổi tối ngủ ôm gấu con đều nhớ, nếu ôm chính là ngươi, thì thật tốt! Bảo, tớ sắp không cảm nhận được độ ấm của cậu rồi."

"..." Lời nói của nàng làm ta lập tức mũi lên men.

"Tớ mỗi ngày buổi tối đều ảo tưởng, cậu liền ở bên cạnh tớ, dùng hết sức lực đang có đi tưởng tượng cảm giác có thể chạm vào cậu, ngày hôm sau tỉnh dậy lại là một ngày cô độc." Nàng tiếp tục nói.

"..." Nước mắt đảo quanh, ta không biết nên như thế nào đáp lại nàng, lời của nàng đâm đau ta, nếu còn muốn nàng chờ thời gian lâu như vậy, nàng có thể kiên trì không nổi nữa hay không.

"Nhưng tớ vẫn rất lạc quan, chỉ cần chờ điện thoại của cậu, nghe cậu nói yêu tớ, tớ lại có thể đầy máu sống lại." Nàng đột nhiên nói lời an ủi.

"Đồ ngốc!!!"

[21:04:05]

  ______________________  

Đoạn gặp mặt này thật ra rất sớm muốn viết ở văn ngắn, một lần nàng cùng ta thương lượng chuyện hai ta vì một việc mà tranh luận, cuối cùng hai người ngạo kiều nói không viết, ai viết thì nhận thua.

Ta nhận thua! yen

[21:17:01]

  ______________________  

Nàng đi đến Anh quốc ba ngày sau ta mới đi tìm nàng, một là nàng mới vừa tới sẽ rất bận, sợ ảnh hưởng nàng học tập, hai là thời kỳ mấu chốt của studio, làm hết mấy chuyện nên làm thì mới yên tâm đi.

Hành lý thu thập một lần lại một lần, sợ bỏ quên đồ đưa cho nàng, Ngữ Mộng im lặng ở một bên nhìn, ánh mắt của nàng nói cho ta, ta đã đủ rồi!

"Không bằng tối nay em ngủ một mình đi?" Nàng giúp ta kéo rương hành lý nói.

"Tại sao?" Khó hiểu nhìn nàng.

"Trạng thái này của em sao có thể ngủ ngon giấc được? Chị sẽ bị em làm cho ngủ không ngon ." Nàng có dự kiến trước.

"Chị không ngủ với em thì mới ngủ không ngon, đêm nay liền ủy khuất chị, làm ơn!" Hai tay vỗ vào nhìn nàng, nàng bất đắc dĩ mà trợn trắng mắt.

An tĩnh đêm khuya, trợn tròn mắt nhìn bốn phía, nghĩ nhanh có thể thấy nàng, vô số giả thiết làm đầu óc của mình rơi vào trạng thái hưng phấn. Động tác xoay người không dám quá lớn, nhưng Ngữ Mộng rất dễ dàng giật mình tỉnh giấc, nàng chịu đựng ta nhiều lần xoay người sau, ôm quấn lấy ta thân thể, tay trấn an ta ngực, này một động tác làm ta trầm hạ tâm tới, bất tri bất giác ngủ rồi.

Ngày hôm sau tỉnh lại, còn muốn chạy đến làm việc, Ngữ Mộng không cho ta lái xe, toàn bộ hành trình nàng bồi. Cuối Cuối cùng đem tất cả mọi chuyện làm tốt nàng đưa ta đi sân bay.

"Lên đường bình an, nhớ rõ tùy thời cùng chị nói chuyện của hai đứa." Không để nàng đưa ta đi vào, nàng giúp ta đem hành lý từ trên xe để xuống rồi ôm ta.

"Hai chị em mình có gì để nói nữa chứ?" Bất đắc dĩ cười.

"Mặc kệ, tóm lại chụp ảnh chung nhiều nhiều lên, khi cần thì gọi cho chị." Nàng buông ta ra sờ tóc ta.

"Được rồi! Trở về gặp." Kéo hành lí, hướng nàng phất tay sau xoay người đi vào cửa đăng ký.

【Đang bận sao? Nhớ cậu! 】 trước khi cất cánh gửi tin nhắn cho nàng.

【 Hôm nay rất bận, học thuật giao lưu, đột nhiên để tớ lên biểu diễn, khẩn trương chết mất. 】 cách trong chốc lát nàng mới hồi phục, nhìn tin nhắn của nàng, cười.

【 Hát được như thế nào? Tối nay mấy giờ về khách sạn? 】

【 Coi như là ổn đi, buổi tối cơm nước xong liền về khách sạn, tớ thật nhớ cậu! 】

【 Ân, buổi tối không cần đi ra ngoài, không an toàn, ngoan ngoãn ở khách sạn, tớ hôm nay rất bận, phải thu âm, sẽ tắt máy, làm xong liền tìm cậu! Love You! 】

【 Tuân lệnh! Yêu cậu! 】

Tắt điện thoại, máy bay cất cánh một khắc này, hít sâu, nhìn cảnh sắc ở ngoài cửa sổ, khóe miệng giương lên, chín tiếng bay này, sẽ là một loại chờ đợi dài dằng dẵng và buồn chán.

[22:46:31]

  ______________________  

[10/11/2018]

Máy bay đúng giờ đáp xuống ở sân bay Luân Đôn Heathrow, thành phố này tới vài lần, có lẽ trước kia là bởi vì diễn xuất, tâm tình cùng lần này hoàn toàn không giống nhau.

Hành lý đợi thật lâu, lấy xong liền nhanh chóng đi ra xuất khẩu, rất nhanh thấy khách sạn tiếp cơ người.

"Xin chào! Xin hỏi khách sạn này cách khách sạn X có xa lắm không?" Sau khi lên xe, hỏi tài xế.

"À, ở bên cạnh, gần lắm, đi bộ chỉ cần một hai phút." Tài xế hữu hảo cười đáp.

"Cảm ơn!" Trong lòng thở phào nhẹ nhõm, lo lắng cho mình ở trên mạng định sẽ cùng hiện thực có chênh lệch.

Tiến vào nội thành Luân Đôn phồn hoa, nhìn phong cảnh mỹ lệ, ánh mắt ly tán, cảm giác rất mộng ảo, nàng thật sự đi tới nơi này, không nghĩ tới sẽ có cơ hội như vậy, chúng ta sẽ gặp nhau tại đây.

Tới khách sạn làm xong thủ tục cũng hơn 5 giờ chiều, ở đây cùng Vancouver kém bảy đến tám tiếng. Cất kỹ hành lý, không cũng không nhìn tới hoàn cảnh nơi này, cầm lấy ba lô ra khỏi phòng.

Ở dò hỏi X khách sạn vị trí chừa đường rút hành hướng phía bên phải phương hướng đi tới, cảm giác được rét lạnh thì mới phát hiện vừa rồi làm thủ tục đem áo khoác cởi ra, đi ra lo lắng quên mặc vào, liền nhanh chóng bước về phía trước.

Rất nhanh nhìn thấy khách sạn này, nó vẻ ngoài làm ta liếc mắt một cái nhận ra, ở trên mạng nhìn rất nhiều lần cùng với Hạ Mạt ngày đó chụp ảnh cho ta.

Trái tim, bắt đầu đập nhanh. Lúc đi lên bậc thang khách sạn, cước bộ trở nên rất chậm chạp, không biết là lạnh hay là khẩn trương, chân hơi run, thân thể không tự giác rùng mình. Nhân viên tiếp khách nhiệt tình dùng tiếng Trung cứng rắn chào hỏi, lễ phép đáp lại sau đi vào đại sảnh khách sạn, không biết làm sao đứng ở tại chỗ nhìn bốn phía hoàn cảnh, nơi này rất lớn, rất nhiều khách nhân đi tới đi lui.

Đi đến đại sảnh một bên sô pha ngồi xuống, nhìn cửa ra vào người, nàng hẳn là còn chưa có trở về.

【 Bảo bối, ăn cơm chưa? Bây giờ đang ở đâu? 】 Tin nhắn sau khi gửi đi thì liền điều chỉnh hô hấp, chờ mong nàng nhắn lại.

Chính là đợi thật lâu, nàng không có trả lời, thời gian đã là buổi tối 6 giờ rưỡi. Trực tiếp gọi cho nàng, nhưng gọi không được. Lúc ảo não trước đó không hỏi số phòng của nàng, thì ở ngoài đi vào một nhóm người Châu Á, nghe các nàng nói quốc ngữ, cầm bản nhạc, bằng trực giác các nàng hẳn là cùng Hạ Mạt một cái đoàn đội người.

Tay không tự giác nắm chặt, ánh mắt nhanh chóng tìm kiếm nàng, nhưng bên trong cũng không có nàng, rất nhanh những người đó đi vào thang máy rời đi.

Lúc này tâm tình của ta vẫn luôn căng thẳng, thời gian đã qua 7 giờ, nhìn điện thoại , có chút bất an, lúc này mẹ gọi điện thoại tới.

"A lô, con tới rồi sao? Như thế nào đáp xuống không gửi tin nhắn cho mẹ?" Mẹ trách cứ ngữ khí.

"Xin lỗi mẹ! Con quên mất, vừa đến khách sạn." Trong lòng áy náy.

"Nhìn thấy Hạ Mạt chưa?" Nàng ngữ khí trở nên thật cẩn thận.

"Còn không có, con ở đại sảnh khách sạn chờ nàng." Hai mắt nhìn chằm chằm ra ngoài cửa.

"Trước đó con không có hẹn con bé sao? Đợi bao lâu rồi?" Nàng nghi hoặc.

"Có... có hẹn, nàng đang bận, liền đến." Ta nói dối, ngượng ngùng cùng nàng nói Hạ Mạt hoàn toàn không biết ta tới tìm nàng.

"Nga, vậy là được, Luân Đôn bây giờ rất lạnh, con phải mặc nhiều quần áo, cũng bảo Hạ Mạt mặc nhiều, đừng để bị đông lạnh. Hai đứa con ra ngoài nhất định phải cẩn thận một chút......" Lúc nàng dặn dò thì thấy ngoài cửa đi vào ba cô gái Trung Quốc, trong tay cầm bản nhạc.

"Dạ, trước không cùng mẹ hàn huyên." Không thể bỏ qua lần này dò hỏi cơ hội, vội vàng cắt đứt nàng điện thoại, đứng dậy đi hướng các nàng.

"Xin chào! Quấy rầy! Xin hỏi các ngươi là đoàn nhạc DM sao?" Mạo muội hỏi, các nàng sảng khoái gật đầu.

"Tớ là bạn của Doãn Hạ Mạt, bây giờ không liên hệ với cậu ấy được, không biết cậu ấy đã về hay là đang ở bên ngoài......"

"A! Hạ Mạt, cậu ấy còn đang ở phòng luyện tập, cậu ấy cùng với hai vị lão sư khác phải chuẩn bị cuối tuần âm nhạc học hỏi, cho nên còn đang hợp nhạc đệm, chừng sắp trở về rồi, phòng luyện tập cách nơi này rất gần, nếu không cậu tới chỗ chúng tớ ngồi một chút? Cậu ấy ở phòng cách vách với tụi tớ." Một vị tóc ngắn nữ hài rất nhiệt tình trả lời ta.

"Không cần, cảm ơn! Tớ ở chỗ này chờ cậu ấy là được, làm phiền ba cậu!" Biết tình huống của nàng, an lòng.

Ngồi trở lại ở trên ghế sa lon, yên lặng chờ. Trong đầu phóng không, không hề giống phía trước tưởng tượng các loại hình ảnh. Nhưng hai tay là ướt, so với lên đài thi đấu còn muốn khẩn trương.

Nhìn thời gian, trực giác nói cho ta, nàng sắp trở lại. Hô hấp trở nên khó khăn, tựa hồ không biết hút khí hoảng loạn điều tiết tiết tấu, trái tim không chịu khống chế mà đập nhanh, 7 giờ năm mươi phút nàng đột nhiên xuất hiện ở cửa, xung quanh hết thảy trở nên không tiếng động, ánh mắt ngắm nhìn ở trên người nàng, tim đập đến đặc biệt lợi hại, nhìn đến nàng kia một khắc, một cảm giác chua xót mãnh liệt tràn ngập toàn thân, gắt gao cắn răng, mỗi hít một hơi ngực đều run rẩy.

"Hạ Mạt!"

Lúc nàng cùng hai vị đoàn hữu vừa nói vừa cười đi đến thang máy, ta đứng dậy giả vờ bình tĩnh kêu nàng.

Nàng nghe thấy thanh âm nhanh chóng nhìn xung quanh, khi nhìn thấy ta thì, kinh ngạc mà sững sờ ngay tại chỗ, có thể thấy rõ nàng rất dùng sức hít sâu, đôi mắt đối diện ta khi, ta hốc mắt một cổ ấm áp, mỉm cười nhìn nàng.

Nàng mặc quần jean màu trắng phối với đôi giày da màu vàng nhạt, trên người mặc áo khoác lông cừu màu xám nhạt, trên cổ có thêm một cái khăn quàng cổ nhung màu đen, trên đầu là mũ len lông dê cùng màu với áo khoác, tóc dài đen nhánh mượt mà được xỏa ra sau. Như vậy nàng nhìn thuận theo mỹ lệ, linh động khí chất làm ta trong lòng ta rung động.

Nàng không để ý tới bằng hữu trong đội, chạy về phía ta sau gắt gao mà đem ta ôm lấy. Không nói tiếng nào, chỉ cảm nhận được nàng mãnh liệt thở dốc, thân thể run rẩy, ngay sau đó nghe thấy chính là tiếng nức nở......

"Hey! Doãn lão sư không được khóc nhè." Ôm nàng, mặc dù bên ngoài rất bình tĩnh, nhưng nội tâm run rẩy. Người mà ngày nhớ đêm mong, tại thời khắc này va chạm vào, rõ ràng ngửi được mùi của nàng, yết hầu nghẹn ngào, hốc mắt ướt át cố gắng khống chế cảm xúc.

"Cậu đúng là tên lường gạt! Tên lường gạt!!!" Nàng ở ta bên tai kích động lại đè nén thanh âm kêu.

"Đi theo tớ!" Rất nhiều người đang nhìn, kéo nàng hướng toilet phương hướng đi đến.

[04:15:25]

  ______________________  

Không dám nhìn, nhìn trong lòng khó chịu muốn chết, các ngươi bình luận một ít câu chữ thật sâu đâm ta, đem ta biểu đạt không ra được đều viết ra......

[14:00:39]

Ngược a ~ sự thật chứng minh Bảo Nhi viết văn được khen nhiều hơn Mạ nhi~ hoắc hoắc ~ đào tẩu ~ Văn

[15:04:30]

-----------------------------

Hứ! Ta đây viết hay là không viết? ( ̄^ ̄)ゞ

[16:01:44]

  ______________________  

Nếu không chê, chờ lát nữa gặp......

[20:32:22]

  ______________________  

Càng văn Hạ Mạt

"Cậu đây là muốn làm gì? Điên rồi!" Văn Văn tới studio của Thiên Qua đón ta, thấy nàng ta nhanh chóng chạy ra nhảy lên người ôm nàng, nàng mất trọng lực lùi sau ra sau dựa vào xe nàng, đem ta nâng.

"Ha ha! Tối nay mời mấy cậu ăn bữa tiệc lớn, tớ chịu." Ta vui vẻ giống như con lười quấn ở trên người nàng.

"Cậu xuống cho tớ! Ai da, eo của tớ sắp không xong rồi...... Hạ Mạt! Có nghe không?! Cậu còn muốn hình tượng không vậy? Đây là ở trên đường cái, tớ còn muốn mặt." Miệng nàng tuy ghét bỏ, nhưng vẫn là vững vàng mà đem ta ôm lấy, lúc này thể hiện tác dụng của chiều cao và thể lực của nàng.

"Phi phi! Cậu có thể thả tớ xuống a!" Ta cười nói.

"Nói! Chuyện gì mà làm cậu giống con cóc bị chích điên lên vậy." Nàng buông tay hỏi.

"Cậu mới là cóc! Hiện tại không nói trước, chờ người đến đông đủ rồi hãy nói, muốn ăn ở đâu?" Mở ra ghế phụ, ngồi vào.

"Đồ ăn Pháp, tớ muốn ăn đồ ăn Pháp hải sản bữa tiệc lớn của bác gái." Nàng khởi động xe nói.

"A? Cậu thật đúng là không khách khí ,đi chỗ đó ăn mắc lắm." Trong đầu quay lại này bữa cơm này cũng không dưới một nghìn đồng.

"Cậu vừa rồi mới nói gì? Cũng đừng đổi ý nha." Nàng lái xe cùng Bảo Nhi giống nhau, đặc biệt nam nhân, một tay nhanh chóng đánh tay lái hô du liền đi, sợ tới mức ta nhanh chóng nắm hai tay lại.

"Được rồi, đi hì đi, tớ hiện tại hẹn các nàng." Nói qua nói không thể thu hồi, cam tâm tình nguyện cầm lấy điện thoại hẹn các nàng.

Trừ bỏ lão đại cùng Diệp Tử bên ngoài đi công tác, bọn tỷ muội đều đến đông đủ, Dk cống hiến một lọ rượu ngon.

"Thật sự? Đi Anh?" Các nàng sau khi nghe được đồng thời kinh hỉ mà nhìn ta.

"Ân! Ở studio của Thiên Qua nhận được điện thoại của hiệp hội âm nhạc, ngay từ đầu tớ còn tưởng rằng là lừa gạt, sau lại nghe rõ, hảo kích động, không chút suy nghĩ quá có thể đi giao lưu học tập." Vì các nàng rót rượu vang đỏ.

"Vậy Bảo Nhi có thể đi tìm cậu."

"Đúng vậy, cậu ấy đi Anh quốc quá thuận tiện."

"Má ơi! Cậu làm tớ thật kích động mà."

"Vậy đi bao nhiêu ngày? Muốn trước tiên cùng Bảo Nhi nói a!"

"Bảo Nhi khẳng định vui vẻ chết mất, cậu ấy nhất định sẽ đi tìm cậu."

Các nàng ngươi một lời ta một lời hưng phấn mà nói, nhất trí nghĩ đến chính là ta cùng Bảo Nhi có thể gặp mặt, lòng ta cũng đi theo chờ mong cùng có loại khó có thể nói nên lời kích động.

Mọi người vui vẻ vừa ăn vừa nói chuyện, lúc này ta nghĩ nhiều lập tức nói cho nàng tin tức tốt này, chính là nàng bên kia là rạng sáng, hôm nay ta không đợi được điện thoại của nàng......

[21:32:39]

  ______________________  

Ta vừa viết vừa thả, các ngươi kiên trì chờ......

[21:35:20]

  ______________________  

Ân? Sẽ nhỏ nhặt sao? Ta là viết lúc trước khi gặp mặt, phối hợp Bảo Nhi viết......

[21:51:05]

  ______________________  

Đã nói là ta mời, Thiên Hi len lén đi tính tiền, còn không đứng đắn mà nói nàng trên WC đại não ngắn một khúc không cẩn thận hồ đồ liền đem đơn mua, mọi người bị nàng chọc cười, mà ta lại bị nàng cảm động, nàng người này chính là như vậy thú vị cùng ấm áp, luôn chiếu cố chúng ta.

Về đến nhà hơn 8 giờ, mới vừa đổi giày xong, điện thoại vang lên. Nhìn số điện thoại quen thuộc lại đặc thù, trái tim như ngừng một nhịp, khẩn trương lại vui vẻ, nhưng đã trễ thế này, nàng như thế nào còn chưa ngủ?

Tiếp nghe xong thân mật kêu nàng, không chờ nàng đáp lại liền bắt đầu thao thao bất tuyệt mà muốn cùng nàng chia sẻ tin tức tốt, nhưng lại cảm thấy không thích hợp, trong điện thoại chỉ nghe thấy tiếng hít thở, còn có tiếng nức nở......

Trong lòng kéo căng, như máu bị rỉ ra làm vô lực. Lần đầu tiên cảm thấy khủng hoảng như vậy, tim đập nhanh chóng nhanh hơn và khó thở, sốt ruột hỏi nàng làm sao vậy, nàng không có đáp lại, khi tiếng nức nở biến thành tiếng khóc thì ta mau hỏng mất, trong đầu lập tức tưởng tượng ra rất nhiều chuyện không tốt, nếu không phải đã xảy ra chuyện gì nàng sẽ không như vậy, cũng trước nay không đối ta như vậy quá.

Nước mắt chảy xuống, hoảng loạn đến giống kiến bò trên chảo nóng, ở phòng khách bất an mà qua lại đi tới, chờ nàng hoãn cảm xúc.

Khi biết nàng là bởi vì áp lực gần đây rất lớn mà chống đỡ không được, đau lòng tới cực điểm, hơn nữa lúc này Canada là rạng sáng bốn giờ, nàng gánh nhiều công việc như vậy, ta thật lo lắng thân thể của nàng. Tuy nàng nói về nhà, nhưng ta cảm giác nàng là ở trong xe, mơ hồ nghe thấy được âm thanh ta hát, đây là nàng vẫn luôn đặt ở trong xe nghe.

Không thể ở bên người nàng giúp đỡ nàng, cảm thấy rất vô lực, chỉ có thể nói lời an ủi. Nàng cũng sợ ta lo lắng, nỗ lực điều chỉnh cảm xúc. Sau khi ta nói chuyện mình đi Anh, rõ ràng cảm giác được nàng kinh ngạc cùng vui sướng, nhưng hàn huyên lâu như vậy nàng trước sau không mở miệng nói muốn tới tìm ta, cuối cùng cúp điện thoại cũng không nói tới, trong lòng ta bắt đầu mất mát.

Ngồi ở trên sô pha nghiêng đầu nhìn hình ảnh chúng ta chụp chung ở trên chân đèn, đây là lúc chúng ta tốt nghiệp mặc đồ cử nhân nàng thân mật ôm ta chụp, chúng ta lúc ấy cười rất ngọt ngào. Lúc này ảnh chụp trở nên mơ hồ, nước mắt không ngừng chảy, hôm nay tâm trạng là từ cao tuột xuống đáy cốc, ủy khuất, khổ sở, đau lòng, bất lực chờ tràn ngập nội tâm, ta nhớ nàng nhờ muốn điên rồi, mỗi buổi tối cô độc chờ đợi khi nào mới kết thúc???

"......" Hơn 10 giờ, ta ôm gối đầu xuất hiện ở cửa nhà Văn Văn, sau khi nàng mở cửa cho ta thì nàng cho ta thì vẻ mặt mộng nhìn ta đi về phía phòng nàng.

"Sao vậy?" Nàng nhận thấy được cảm xúc của ta không đúng, cẩn thận hỏi.

"Đêm nay tớ không muốn ở một mình." Đem gối đầu dọn xong, nằm lên giường nàng, kéo chăn, tắt đèn.

Nàng thở dài một hơi, không hỏi nữa, cũng không hề xem TV, sớm bồi ta đi vào giấc ngủ.

Nhưng ta cả đêm mất

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net