10/10/2018

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phiên ngoại Canada ( tam ) + Càng văn yen

Máy bay từ từ hạ cánh, nhìn cảnh sắc quen thuộc ở ngoài cửa sổ, cảm giác thời gian thoáng một cái đã qua.

Trước kia một mình đi Canada, trong lòng thống khổ, bất đắc dĩ cùng cô tịch. Ngồi trên máy bay mười mấy tiếng rất khó chịu, nhớ nàng, nước mắt cũng không thể kìm lại được. Ở trước mặt nàng ta rất ít khóc, biểu hiện ra kiên cường, nhưng khi không có nàng, hết thảy đều là màu xám, tất cả áp lực trong người mình đều phóng khích ra hết.

Đã từng ở Canada rất sợ nhìn đến thấy mặt trời lặn, tuy rằng nó rất đẹp, nhưng vào thời khắc ấy trong lòng ta rất khổ sở. Ta không biết chính mình còn có thể chống đỡ được bao lâu, mỗi lần muốn từ bỏ trở về tìm nàng thì đều tự nói với mình, không thể bỏ dở nửa chừng, vì nàng, ta phải làm đến tốt nhất chính mình.

Không nghĩ tới cứ như vậy chịu đựng nổi, hiện giờ có thể mang theo nàng cùng nhau trở về, đây là chuyện hy vọng xa vời trước kia. Bên tai nghe nàng cùng Văn Văn vui vẻ cãi nhau, hốc mắt lại đỏ, không dám quay đầu lại nhìn các nàng, ngơ ngẩn nhìn ra ngoài cửa sổ, trên bầu trời một đường màu cầu vồng tựa hồ đang hoan nghênh chúng ta, khóe miệng không tự giác nhếch lên.

Nhìn thấy Ngữ Phàm cùng Ngữ Mộng bọn họ, ánh mắt có thể đọc ra lẫn nhau tưởng niệm, một cái ôm, đụng vào chỗ mềm nhất đáy lòng, tình cảm thắm thiệt không cần ngôn ngữ, lẫn nhau đều có thể hiểu.

Nhìn gia đình bọn họ hạnh phúc, trong lòng rất an tâm. Âu Văn từ đứa trẻ biến thành tiểu tử, hắn không còn xấu hổ như trước kia nữa, giọng nói cũng trầm hơn trước, cười rộ lên má lúm đồng tiền so khi còn nhỏ càng rõ ràng, trước mặt dương quang soái khí hắn ngược lại làm hạ mạt thực thẹn thùng, hoàn toàn không dám nhìn thẳng hắn, nói chuyện nói lắp, Văn Văn nhìn không được làm cho nàng đem đầu lưỡi vuốt thẳng rồi nói nữa.

Sau khi Ngữ mộng có hài tử, sự nghiệp hơi thả lỏng, nàng bây giờ thoạt nhìn rất tốt. Nghề nghiệp này để cho tính cách của nàng sấm rền gió cuốn, nhưng làm mẹ hai đứa nhỏ, trở nên cảm tính ôn nhu hơn trước kia. Nàng rất yêu nghề của nàng, anh rể vẫn luôn ủng hộ hắn, hắn tính cách rất tốt, là cái có đảm đương nam nhân, tất cả mọi chuyện trong nhà không có làm Ngữ Mộng nhọc lòng tới,

Ngữ Phàm, ca ca ít nói, lạnh lùng, tâm lại là ấm áp. Nàng là thần tượng trong lòng ta cùng Ngữ Mộng, từ nhỏ đến lớn chúng ta được hắn che chở, lúc yêu cầu hắn, hắn sẽ trước tiên đứng ở bên cạnh chúng ta, không cần quá nhiều lời nói. Ở Canada mấy năm đó, không có hắn trả giá, ta không thể nhanh như vậy về nước. Ở hắn trên người ta học xong cái gì là tự nhiên lãng mạn, học xong như thế nào đối với vợ yêu. Toàn bộ mấy cái này, đều xem ở trong mắt.

[13:00:47]

_____________________

Ca ca cùng Âu văn còn có anh rể hỗ trợ đẩy hành lý đi đến bãi đỗ xe, trong lúc chúng ta lo lắng hành lý quá nhiều không thể để vào xe được, thì chúng ta thấy ba chiếc xe, ca ca suy tính thật tốt, cùng chị dâu lái một chiếc đi ra..

"Mấy em mệt không?" Sau khi chị dâu ngồi lên xe, nàng quan tâm hỏi.

"Vẫn khỏe ạ, nhìn thấy anh chị là liền có tinh thần." Ta cười nói, sau đó nhìn nhìn Hạ Mạt cùng Văn Văn.

"Không có mệt, chỉ là đói bụng." Hạ Mạt nói.

"Cậu chỉ có biết ăn." Lúc Văn Văn nói nàng, chị dâu cùng Âu Văn cười.

"Ở đây có đồ ăn." Ngồi ở trên ghế phụ Âu Văn cho chúng ta một hộp đồ ăn.

"Sáng nay làm bánh Doraemon, sợ mấy em đói bụng, Âu Văn với chị làm, thằng bé sáng sớm đã thức dậy." Tẩu tử cười nhìn Âu văn.

"Good Boy!" Thân thể đi nghiêng về phía trước, nhẹ nhéo lỗ tai hắn, Văn Văn cũng khen hắn, hắn thẹn thùng cúi đầu.

"Ân... Ăn ngon!" Hạ Mạt gấp không chờ nổi mở ra ăn một ngụm, biểu tình cùng kích động ngôn ngữ có thể nhìn ra hương vị rất không tồi, ta cùng Văn Văn cũng lấy một miếng.

"Con dựa theo công thức trước đó của dì để làm." Âu Văn đột nhiên có chút hưng phấn, nghiêng người nhìn hạ mạt.

"Thật vậy chăng? Chả trách sao lại ăn ngon như vậy." Hạ Mạt đã không còn câu nệ như vừa rồi nữa.

"Cậu đúng là còn tiện thể tự khen mình một cái nữa." Văn Văn ở đây, trong xe rất vui vẻ.

"Phòng của mấy đứa chị đã dọn dẹp rồi, tối nay ở nhà của chúng ta liên hoan xong rồi hẵn về, Ngữ Phàm mua hải sải mấy đứa thích ăn nhất." Chị dâu nói.

"Oa! Thật tốt quá." Nhắc đến ăn, luôn luôn vui vẻ như vậy.

[13:32:11]

  _____________________  

Trong nhà rất náo nhiệt, các nam nhân ở phòng bếp bận việc. Chúng ta đem quà ở trong nước ra phân phát, Văn Văn chính mình làm rất nhiều quần áo cho bọn hắn, bọn họ đặc biệt vui vẻ, Ngữ Mộng cùng chị dâu mặc lênngười hưng phấn mà khen Văn Văn tay nghề quá giỏi, Âu văn cuối năm diễn xuất lễ phục cũng có, vô cùng vừa người.

"Ôm một cái!" Lúc nàng đi toilet, lặng lẽ đi theo, đóng cửa lại, dựa vào cửa cười nhìn nàng.

"......" Nàng xoay người, ngây ngẩn cả người, ngơ ngác.

"Nhớ cậu!" Được nàng ôm, nhắm chặt mắt, mặt để lên cổ nàng, nghe mùi cơ thể nàng.

"Đồ ngốc! Chúng ta không phải vẫn luôn ở bên nhau sao?" Nàng cười, vuốt đầu ta.

"Cho dù cậu ở bên cạnh tớ, tớ cũng nhớ cậu!" Lúc này giống cái hài tử, muốn được nàng yêu thương.

"Tớ cũng vậy, ôm không muốn buông tay, rất yêu cậu!" Nàng dùng sức mà ôm chặt, ta đáp lại nàng, trở về nơi này, nhớ tới rất nhiều chuyện......

[13:53:56]

  _____________________  

Càng văn yen

Mới tới Canada học âm nhạc, cùng quốc nội dạy học hình thức có chỗ bất đồng, tự do nhưng lại mang theo nghiêm cẩn. Người Đạo sư yêu cầu rất cao, có khi cảm thấy đây là chuyện không có khả năng hoàn thành, lại bị hắn một chút một chút kích phát ra tới.

Vừa tới một năm, rất mờ mịt, tìm không được phương hướng của mình, ngay cả một tác phẩm đơn giản cũng không đạt theo yêu cầu của người hướng dẫn. Có một ngày, hắn không cùng ta đi học, mang ta đi vào phòng truyền thông, mở ra Jascha Heifetz video, một đoạn phim phóng sự dài đến nửa giờ, giảng thuật chính là vị âm nhạc gia vĩ đại khi còn sống. Xem xong hắn lại cho xem video diễn tấu của mấy âm nhạc gia lớn khác, nhìn này đó, thân thể tựa hồ có cổ năng lượng thiêu đốt. Đạo sư nói không nhiều lắm, hắn để ta tự mình an tĩnh mà xem, cuối cùng hắn để lại cho ta một vấn đề: "Em muốn trở thành người thế nào?"

Đây là đáp án ta vẫn luôn muốn tìm được, ta luôn cho rằng ta không có khả năng đạt tới mục tiêu ms3 mình muốn, nhưng ở trong mắt hắn, không có gì là không có thể.

Hai năm sau, thông qua đạo sư đề cử, ta xin đi nước Mỹ đào tạo sâu, hai nước chạy vội cũng không làm ta cảm thấy đây là một chuyện rất mệt, ngược lại khát vọng học được càng nhiều. Bên ngoài thế giới rất lớn, kiến thức thế giới đỉnh cấp đàn violon tay, cảm giác sâu sắc thiếu sót của mình, mang theo loại tâm tính này khiến cho ta muốn trở thành càng tốt chính mình mà nỗ lực.

Cực hạn lần lượt mà khiêu chiến, mỗi cái cô độc buổi tối, có đàn làm bạn. Không đếm được dùng bao nhiêu băng keo cá nhân, lòng bàn tay đã chết lặng không cảm thấy đau, duy nhất có thể chống đỡ ta, là nàng, còn có người nhà.

Sau 12 tuần lưu diễn ở các nước, ta nên nghỉ ngơi. Không có về nước Mỹ, mua vé máy bay về Vancouver.

[19:42:17]

  _____________________  

Trong tết Tết Trung Thu, trong nhà mời người thân cùng các bằng hữu lại đây liên hoan. Ta biết, lần này lại sẽ là một lần giới thiệu nam hài cho ta nhận thức cơ hội.

"Em cần lên lầu hai tránh một chút không?" Ngữ Mộng biết ta không thích phương thức như vậy.

"Quên đi, nếu không mẹ lại muốn nói em." Cùng nàng ngồi ở góc trên sô pha.

"Người Hoa nam hài tử em không thích, hiện tại cho em giới thiệu người da trắng, em lại từ chối phỏng chừng mẹ sẽ đi kiếm cả người Ấn Độ." Nàng uống nước trái cây trêu chọc.

"Có lẽ mẹ còn cho rằng giữa em với Hạ Mạt chỉ là vấn đề thời gian đi, lâu rồi liền sẽ phai nhạt." Ta bất đắc dĩ mà cười.

"Không, mẹ biết em không có khả năng bỏ Hạ Mạt, em tính cách mẹ rất rõ ràng, mấy năm nay mẹ vẫn luôn nổ lực làm em thay đổi, bởi vì mẹ cũng thích Hạ Mạt, mẹ có nói với chị, mẹ nguyện ý tiếp thu hai đứa em, nhưng mẹ không muốn liên luỵ người nhà Hạ Mạt, em ấy là con một, nếu làm cho gia đình em ấy gánh vác lấy những thứ này, ba mẹ em ấy nên làm cái gì bây giờ?".

"......" Lời sau cùng như kim châm, như bị một vật nặng đè chân làm không thể thở nổi được.

"Nhưng mà chị có nói với mẹ, không nên cướp đoạt quyền yêu của em, lần này không phải mẹ cố ý an bài, là bạn của mẹ chủ động giới thiệu." Nàng giải thích.

"Nhưng yêu là ích kỷ. Chị, có phải em đã làm tổn thương nhiều người rồi không?" Mất mát mà nhìn nàng.

"Em nghĩ bây gì vậy? Em không có lỗi với ai hết, chị muốn em bây giờ nên nghĩ tới việc sau này nên đối tốt với ba mẹ em ấy như thế nào, phải tốt hơn nam nhân nhiều." Nàng chạm vào tay ta nói.

"......" Ta kinh ngạc nàng sẽ nói những cái này.

"Bây giờ em có phải lo lắng ba mẹ em ấy không thể tiếp nhận em? Chưa chắc. Tin tưởng chị, bọn họ sớm hay muộn có một ngày sẽ tiếp nhận hai em." Nàng nhẹ nhàng tư thái ôm ta bả vai.

"......" Suy nghĩ của ta rất loạn.

"Em có phải hay không lại suy nghĩ hai cô gái sau này không thể sinh tiểu hài tử mà làm người nhà lo lắng? Bây giờ là thời đại gì rồi, khoa học phát đạt như vậy, luôn có phương pháp giải quyết." Nàng tiếp tục an ủi.

"......" Nhìn nàng, trong lòng ấm áp, dựa vào nàng bả vai, nàng là người hiểu ta nhất.

"Trở về mấy ngày?"

"Bốn ngày. Lúc đó em có xúc động muốn đặt vé máy bay về Trung Quốc tìm nàng."

"Nghĩ tới, cái này cũng không phải là lần đầu tiên em nói với chị."

"Em ở chờ đợi dàn nhạc có thể có một lần đi Trung Quốc."

"Sẽ, có lẽ là một tương lai không xa."

"Chị, em thật sự rất nhớ cậu ấy, làm sao bây giờ?"

"Em yêu em ấy sâu tới cỡ nào?"

"Sâu tận xương tủy."

"Em hết thuốc chữa!"

"......"

[19:53:46]

  _____________________  

Tuy rằng ngăn cách rất xa, nhưng chúng ta cùng nhau nỗ lực cùng tiến bộ, nghe được nàng đoạt giải tin tức sẽ so với chính mình đoạt giải còn muốn vui vẻ, tiếc nuối chính là không thể tham dự lẫn nhau vui sướng.

Thời gian không có thể thay đổi chúng ta cảm tình sâu đậm, ngược lại càng ngày càng kiên định chính mình muốn chính là cái gì.

Thời gian lại thay đổi cái nhìn của mẹ, từ vừa mới bắt đầu không hiểu cùng can thiệp, dần dần biến thành cam chịu, cũng không hề giới thiệu nam hài tử.

Trở lại Canada làm trợ giảng không bao lâu, một ngày, mẹ tới tìm ta. Ta cho rằng nàng là tiện đường lại đây, bởi vì hiện tại hai ba ngày sẽ về nhà một lần, cho nên nàng hẳn là sẽ không cố ý lại đây. ( nhưng ta chỉ có hơn mười phút thời gian, hôm nay rất bận. )

"Mẹ tối hôm qua cả đêm không ngủ được, hôm nay nhịn không được tới tìm con." Ở trường học quán cà phê, mới vừa cho nàng đệ thượng một ly ma tạp, nàng tiếp nhận sau buông, nhíu mày nói.

"Ân? Làm sao vậy?" Tâm tình bắt đầu có chút khẩn trương, có phải hay không trong nhà đã xảy ra chuyện gì.

"Con... Có phải đang yêu hay không?" Nàng do dự một chút sau nghiêm túc nhìn ta.

"Này... Không phải mẹ vẫn luôn biết đến sao?" Ta rất ngạc nhiên, này vấn đề cũng quá không thể hiểu được.

"Không phải, không phải nói con với Hạ Mạt." Nàng sốt ruột.

"Vậy trừ bỏ Hạ Mạt, con còn có ai?" Ta nghiêm túc nhìn nàng.

"Vậy là hàng xóm nhìn lầm sao?" Ánh mắt của nàng nổi lên nghi ngờ.

"Mẹ, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?" Ta để cà phê xuống, chờ đợi nàng kế tiếp muốn nói.

"Ngày hôm qua buổi chiều đi siêu thị, tình cờ gặp dì Triệu, bà ấy rất vui vẻ cùng mẹ nói con đang yêu, ngày đó ở cửa hàng sw cách đó không xa thấy con cùng một nam hài nắm tay đi dạo phố, cử chỉ rất thân mật, còn làm cái gì gì đó nữa." Nàng càng nói càng nhỏ giọng, mặt bắt đầu ửng đỏ.

"Cái gì?" Ta hỏi lại nàng.

"Chính là thấy hai đứa hôn môi a! Con yêu đương cũng không nói cho mẹ, nếu là ở trước kia mẹ sẽ rất vui vẻ, nhưng là bây giờ... bây giờ... Ai!" Nàng vẻ mặt khuôn mặt u sầu.

"Con có bạn trai mẹ không nên vui vẻ sao?" Không có biểu lộ ra bất luận cái gì cảm xúc, tiếp tục hỏi lại.

"Con sao xứng đáng Hạ Mạt? Nếu để con bé đã biết con bé sẽ đau lòng tới cỡ nào? Thật ra trong lòng mẹ sớm đã tiếp nhận hai đứa, nhưng bây giờ con lại yêu đương, con... con làm mẹ nghĩ như thế nào?" Nàng thấy ta phản ứng như vậy, bắt đầu kích động.

"Mẹ, con là hạng người như vậy sao?" Cầm lấy cà phê, khẽ nhấp một miếng.

"Thế nhưng..."

"Người nọ không phải con, dì Triệu nhận sai người, trong khoảng thời gian này con cũng không đi qua cửa hàng sw." Chặn đứng nàng lời nói, thực khẳng định nhìn nàng.

"Thật vậy chăng? Kia vì cái gì dì Triệu nói là con?" Nàng thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng vẫn là nghi hoặc.

"Nàng mấy năm cũng không gặp được con vài lần, hơn nữa nàng là nói cách đó không xa, chỉ là bằng cảm giác." Ta nói.

"Đúng là vậy, mẹ hỏi bà ấy có phải hay không thấy rõ, bà ấy nói liền nhìn đến bóng dáng cùng sườn mặt, rất giống con."

"Vô ngữ, bịa đặt." Bất đắc dĩ phe phẩy đầu.

"Mẹ đây liền yên tâm rồi, hại mẹ cả đêm mất ngủ." Nàng thả lỏng mà dựa vào trên sô pha.

"Mẹ mất ngủ là lo lắng Hạ Mạt?" Để ly xuống, tới gần mặt bàn, hai tay chống cằm cười nhìn nàng.

"Đương nhiên, lúc dì Triệu nói chuyện này với mẹ, không biết tại sao trong lòng mẹ lại khổ sở, lại còn có thực tức giận." Nàng thân thể cũng đến gần rồi mặt bàn.

"Vậy bây giờ còn tức giận không?" Tay đặt ở trên mu bàn tay nàng cười hỏi.

"Không tức giận, rộng mở thông suốt." Nàng rốt cuộc cầm lấy cà phê uống.

"Mẹ, trừ bỏ Hạ Mạt, con hiện tại đối với ai cũng nhấc không nổi hứng thú, con rất hy vọng nàng có thể trở thành người nhà của chúng ta, tụi con vẫn luôn nỗ lực." Lại lần nữa cho thấy lòng ta ý tưởng.

"Cô gái rất tốt, con nhất định phải tốt với con bé, bằng không như thế nào không làm thất vọng ba mẹ con bé? Mấy năm nay rất nhiều sự mẹ đều nhìn thấy, cũng không nói nhiều, mẹ hoàn toàn thả tự do cho con." Nàng đánh nhẹ mu bàn tay của ta.

"Cảm ơn mẹ, con nhất định sẽ làm được. Hôm nay là vui vẻ nhất một ngày, con muốn đích thân tới cửa cảm ơn dì Triệu." Cười cùng chạm ly với nàng.

"Con đừng nháo, con cảm ơn bà ấy cái gì?" Nàng khẩn trương hỏi.

"Cảm ơn nàng để mẹ khẩn trương Hạ Mạt như vậy a, cũng cho con biết mẹ hiện tại là có bao nhiêu thích nàng, con còn muốn gọi điện thoại cùng nàng nói chuyện này." Cố ý đùa với nàng.

"Con ngàn vạn đừng, không cần cùng Hạ Mạt nói." Nàng thân thể lại gần phía trướn, dùng sức xua tay.

"Con yêu mẹ, cà phê mẹ chậm rãi uống, con thật sự không có thời gian bồi mẹ, giáo sư đang chờ." Đứng dậy hôn trán của nàng, cầm bản nhạc trên mặt bàn.

"A! Con không bồi mẹ ăn cơm trưa sao?" Nàng mất mát nhìn ta.

"Buổi tối, tối nay con về nhà." Nhìn đồng hồ, còn có năm phút đồng hồ đi đến khu dạy học.

"Con không được nuốt lời nga." Nàng không tin nhìn ta, bởi vì rất nhiều lần ta nói về nhà đều có chuyện tạm thời .

"Nhất định, I Promise." Mang theo bản nhạc bước nhanh lùi lại cùng nàng nói, tiếp theo xoay người rời đi.

Tất cả hướng tốt phương hướng phát triển, nhịn không được lần đầu tiên ở vườn trường vui vẻ chạy vội, rất muốn lớn tiếng hoan hô, rất nhớ nàng......

[22:11:22]

  _____________________  

Phối nhạc: | Chia sẻ | 《Better Me》http://music.163.com/song/28068286/?userid=312374163 (@ Võng Dịch Vân âm nhạc )

Cảm ơn cậu! yen

Ngủ ngon!

[22:14:56]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net