11/06/2018

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gặp ở bộ lạc (^_^)v...

[12:06:04]

=========================

[Bộ lạc]

Ăn chưa? Chúng ta vừa mới ăn no, hôm nay giữa trưa ta với Tịnh mẹ nấu cơm, xào hải sản ăn với mì nước......

Lão Doãn đồng chí rửa chén, hì hì...

[12:06:56]

_____________________  

Phiên ngoại

Đi về quê, muốn ăn cái này, cái kia cũng muốn ăn, đi ở trên đường cao tốc liền nghĩ tới những món ăn ngon.....

"Cậu đang nghĩ tới chuyện tốt gì à" Bị yen phát hiện, nàng đang lái xe, liền đưa tay nhéo vành tai của ta.

"Sao cậu biết tớ đang nghĩ tới chuyện tốt chứ?" Cười hì hì nhìn nàng.

"Miệng cậu cứ mãi mỉm cười, đang suy nghĩ tới đồ ăn à?"Nàng không có buông tay, vừa nhìn phía trước vừa đùa giỡn với lỗ tai của ta.

"... Cậu... Đúng là con sâu trong bụng tớ mà......" Thật sự bội phục nàng, hiểu ta rất rõ, ngay cả ta đang mỉm cười cũng không biết.

"Tớ muốn ăn sữa bò chuối chiên ba làm, mỗi lần ăn tớ đều ăn không đủ." Nàng nghiêng đầu nhìn ta cười.

"Ha! Có thể ăn cũng không tệ, chủ nhiệm cũng thèm, bất quá cũng không thể để cho chúng ta ăn nhiều." Nhớ tới sở trường làm điểm tâm của ba, ôi chao, không chịu nổi.

"Nếu như lần này làm cậu ăn ít một chút, tớ giúp cậu ăn nhiều hai cây." Nàng lạnh lùng liếc mắt khẽ mỉm cười nhìn ta.

"Được! Lấy cái gì trao đổi?" Ta đương nhiên không thể dễ dàng thỏa hiệp như vậy.

"Một miếng khoai tây chiên."

"Tạm biệt!" Nhanh chóng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ không phản ứng nàng.

"Ba miếng!" Nàng đưa tay nắm cánh tay của ta.

"Sáu miếng!" Quay đầu kháng nghị.

"Bốn miếng!" Nàng lắc đầu.

"Năm miếng!" Ta lui một bước.

"Thành giao!" Nàng không chút suy nghĩ đồng ý, ta bắt đầu hối hận, bị nàng gài bẫy quá dễ, thật ra ta có thể kiên trì thêm một chút, sáu miếng liền vào tay ta.

Các ngươi không biết ta thích ăn miếng khoai tây tới bao nhiêu, có một lần nàng mang khoai tây chiên thương hiệu ở bên Canada, ta có thể một mình ăn điên cuồng một bịch lớn, ăn xong cổ họng liền đau thậm chí còn bị sốt, nhưng mà ta không có sức chống cự với nó được, thật sự ăn rất ngon, sẽ nghiện. Ta biết trước kia biểu muội để một bịch ở trên xe, nàng một mực không chịu mở ra.

Hạ tốc độ, yen không cẩn thận quẹo sai một cái giao lộ, về nhà bằng đường khác. Đi qua một cửa tiệm bán kem lâu đời, ta kích động nắm cánh tay của nàng, la hét ta muốn ăn kem.

"Doãn tiểu muội cậu đừng có lộn xộn, tớ đang lái xe." Nàng nghiêm túc nói với ta.

"Được được được... Thân thân à, thật sự là ăn ngon lắm, hương vị này là tớ ăn thấy ngon nhất, còn ngon hơn mấy thương hiệu lớn nữa, ở phía trên nó còn rải đầy đậu đỏ với đậu xanh, tuyệt đối không phải giả, còn có lúc ngậm cây kem đó nha, a a a, rất ngọt lại còn mịn nữa, cậu ăn một cây là sẽ muốn ăn tiếp thêm một cây, khi tớ còn bé lúc tan học thường xuyên cùng bọn tiểu Quân dế mèn len lén chạy tới ăn, được ăn sảng khoái rồi lại về nhà, tóm lại... tóm lại cậu không ăn là cậu sẽ hối hận, ừ ừ ừ ừ... mua đi mà mua đi mà ăn đi mà ăn đi mà..." Mắt thấy xe càng chạy càng xa, ta la hét ầm ĩ, làm nũng, nhất định phải được ăn.

"Được được được! Mua! Vậy cậu cũng phải chờ tớ lái tới giao lộ đối diện đã!" Nàng rốt cuộc chịu không nổi, mềm lòng.

"Ha ha! Yeah!" Ta ngồi ngay ngắn lại chỗ nhún người một cái, thật vui khi nàng thỏa mãn ta.

"Áo sơ mi của tớ sắp bị cậu làm rách rồi." Nàng bắt đầu đau lòng áo sơ mi trắng của nàng.

"Không sao không sao, để tớ dùng bàn tay nhỏ bé nóng bỏng của tớ ủi ủi cho cậu..." Vội vàng khoe tài, nàng là người có chứng "khiết phích*" nghiêm trọng với áo sơ mi, chỉ cần nàng thấy ở chỗ nào hơi bị nhăn hay tỳ vết nào là liền không thoải mái, lúc kéo tay áo lên cũng đặc biệt chú trọng, buổi sáng trước khi về quê nàng có đi gặp khách hàng, lúc trước khi đi thì ta bảo nàng đổi nàng cũng lười đổi.

[*Sạch sẽ]

"Hai người ăn một cây được không?" Nàng đột nhiên ôn nhu nhìn ta.

"Ừ... Được rời." Không hề chống cự đồng ý.

Nhảy xuống xe chạy đi mua, đã nhiều năm không có ăn, ông chủ còn nhớ rõ ta, câu đầu tiên liền hỏi ta có phải là mang bạn trai về không, ta đưa chiếc nhẫn trên tay trái cho hắn nhìn, hắn vui vẻ cười, đột nhiên cảm khái một cái, thời gian trôi qua thật nhanh......

Ta đề cử không làm cho Lý Tiểu Bảo thất vọng, nàng rất xấu cắn một miếng lớn, nói thật, rất đau lòng, vì sao lại không cho ta mua hai cây?

"Câu quá tham rồi, cắn một miếng lớn như vậy, môi cũng đỏ bừng lên.... Bất quá...... Thật mê người a, thật muốn "Ác" một cái." Kinh ngạc nhìn đôi môi đỏ mọng của nàng, cười quyến rũ.

Giữa chúng ta nói "Ác" là hôn ý, giọng điệu này mang theo bướng bỉnh và trêu đùa.

" 'Ác' kem của cậu đi, hữu nghị nhắc nhở một chút, còn năm phút nữa là về tới nhà." Nàng vừa nói vừa lè lưỡi ra, moe moe.

"A! Bắt đầu từ lúc này cậu đừng nói chuyện với tớ nữa." Ta phải nhanh chóng tiêu diệt cây kem, bằng không bị lão Phật gia thấy là lại lải nhải con gái dạ dày trống rỗng mà lại đi ăn kem này nọ. (Sau đó là đoạn yen viết kia)

Đi ra thang máy tới cửa nhà, ta không nghĩ tới người nhà sẽ mở cửa, phản ứng đầu tiên không phải ném xuống đất, mà là không chút suy nghĩ nhét vào trong miệng yen......

"Ôi! Tụi nhỏ đúng là về rồi." Đi ra ngoài trước là Bảo ba, ngay sau đó là ba lão nhanh chóng nhô đầu ra, vui vẻ nói.

"Bảo bảo, trong miệng con đang ngậm gì vậy?" Chủ nhiệm đi về phía yen.

"Sao lại ăn kem vậy? không phải trực tiếp về nhà sao?" Tịnh mẹ tò mò hỏi.

Lúc này Lý Tiểu Bảo không biết phải làm sao, rất chật vật, hai tay cầm đồ, nước kem ngậm ở trong miệng nàng chảy xuống từ khóe miệng, nàng muốn nói chuyện, nhưng miệng không dám cử động, lúc này chủ nhiệm với ba nhanh chóng giúp nàng cầm hành lý.

"Ha ha ha....." Ta nhìn một màn này thật sự không nhịn cười được, quá buồn cười, ba đứng ở cửa cũng cười.

"Chào ba mẹ!" Sau khi yen được giải phóng thì đầu tiên liền lau miệng lên bả vai ta, sau đó miệng ngọt chào trưởng bối.

Áo thun mới của ta!!! Hư rồi!!!!!

"Mới vừa đi ngang qua một tiệm kem, con muốn nếm thử mùi mới một chút, cho nên liền mua, bé ngoan không có ăn." Nàng cười nói, giúp ta giải vây, đột nhiên trong lòng ta cảm thấy nóng hầm hập, đứa bé này quá hiểu chuyện, thay ta gánh cái nồi này.

"Con đừng có che chở cho nó, con xem môi nó cũng đỏ lên hết.... Người ăn nhiều nhất chắc chắn là nó rồi." Chủ nhiệm một tay nắm chặt môi của ta, dùng ánh mắt thám tử nhìn ta, các nàng cũng đang chê cười ta.

Sau khi vào nhà, trên bàn có chuẩn bị dưa hấu, nhìn rất đỏ rất ngon, không kịp chờ được liền muốn ăn một miếng thì liền bị kéo đi rửa tay.

"Doãn tiểu muội, cậu quá xấu rồi, cậu lại vu oan giá họa tớ?!" Đóng cửa phòng tắm lại, bị Lý Tiểu Bảo đẩy dựa vào cửa."

"Hì hì... Cảm ơn đại nhân không tố cáo tớ." Xấu hổ cười đùa với nàng.

"Nhưng mà lão Phật gia có hỏa nhãn kim tinh*, còn chính xác hơn máy đếm tiền nữa." Sau khi nàng nói xong thì cắn môi dưới của ta kéo ra rồi buông, mỉm cười.

[*Là 1 phép thần thông của Tôn Ngộ Không. Có thể nhìn thấu được bản chất của mọi vật, không hề bị vẻ bề ngoài lừa dối.]

"May là mẹ không có nói gì cậu, không bằng buổi tối chúng ta đi ra ngoài tản bộ rồi mua ăn tiếp nữa đi." Ta muốn cắn lại.

"Chủ nhiệm, bé ngoan nói tối nay......" Lúc này nàng cố ý la lên.

"Cậu! Đừng có la!!! Không ăn, không ăn!" Ta nóng nảy, nàng được như ý chớp chớp mắt.

Đoàn tụ với người nhà có thể quên đi những phiền não và áp lực, có các nàng ở đây, ta cảm thấy rất an tâm.

Người một nhà đứng chung một chỗ ăn dưa hấu, vui vẻ trò chuyện......

"Hạ Mạt, con ăn nhanh như vậy làm gì? Cũng không có ai giành với con, ăn nhanh cẩn thận phun hạt dưa hấu từ lỗ mũi bây giờ...." Mẹ ruột ta vừa nói xong, cả nhà cười rộ lên.

"Mấy người không biết đâu, lúc nó còn nhỏ có một lần bị như vậy......" Nàng lại muốn bắt đầu say sưa nói ra lịch sử đen tối của ta.

"A!!!! Đừng có nói mà!!" Ta phát điên cắt lời nàng.

"Con muốn nghe!" Lý Tiểu Bảo cười nói tiếp.

Ta không thể làm gì hơn là trừng nàng, tức giận nhanh chóng tăng tốc bào dưa hấu, mẹ ta bắt đầu diễn thuyết......

[15:26:24]

_____________________  

Hây dô~ Văn

[21:54:17]

_____________________  

Sáng mai ta đi tìm lâu chủ của các ngươi ăn chùa uống chùa ~ mặc dù đường đi có hơi xa ~ nhưng nghĩ tới có nhiều cám dỗ như vậy, ta quyết định vẫn là quyết định thu thập tay nải sáng sớm ngày mai lên đường ~ hố hố ~

[21:59:32]

_____________________  

Chịu không nổi, Doãn tiểu lục, cậu viết nhiều cái có thể làm cho người khác phải bệnh tiểu đường, axit uric cao* ~

Văn

[22:02:15]

_____________________  

Phiên ngoại  Văn

Trước kia lúc đi học, chúng ta qua nhà Bảo nhi ở, tiểu lục đem ấm đun nước cao cấp nhập khẩu vào nhà người ta nấu nước, nàng quên tắt lửa ~

Tịnh mẹ ngửi được mùi cháy liền nhanh chóng vọt vào phòng bếp, lúc này tiểu Lục nhỏ giọng kinh hoảng "Ôi trời" một tiếng, nàng biết nàng phạm sai lầm lớn, chúng ta cũng khẩn trương ~

Đúng lúc này Bảo nhi trước tiên nói với Tịnh mẹ cái này là nàng nấu, nàng quên tắt lửa, tiểu Lục muốn giải thích, thì bị Bảo Nhi ngăn cản ~

Cuối cùng Tịnh mẹ chỉ nói Bảo Nhi sau này phải cẩn thận, người không có việc gì là tốt rồi ~

Ôi ~ việc này làm cho ta cảm động vô cùng ~ nếu đổi là mẹ ta, khẳng định sẽ xù lông phê bình ta ~ tính tình nóng nảy của ta cũng là từ nàng ~

Còn có một lần lão Tam ở nhà Bảo Nhi không cẩn thận kéo rớt rèm cửa sổ, Bảo Nhi cũng nói với người nhà là nàng không cẩn thận kéo xuống ~ lão Tam lúc đó cảm động đến nỗi không biết phải nói cái gì cho được, sau đó vẫn chủ động đi nhận lỗi, Tịnh mẹ vẫn ôn nhu nói người không có việc gì là tốt rồi ~

Về sau nữa chúng ta liền làm quản gia cho nhà nàng, làm chuyện sai thì chủ động nhận sai, cũng thích giúp các nàng dọn dẹp ~

[22:16:06]

_____________________  

Ngày mai Cao muội đi vào thôn càn quét, ta phải giấu mấy đồ đáng tiền đi...

[22:19:03]

_____________________  

Mới vừa rồi, Bảo nhi đi vào phòng, nhìn thấy con bọ cánh cứng màu đen đang bò ở ngoài cửa sổ, nàng bị hù dọa muốn bay.......

Ha ha ha......

Thật sự là bị hù dọa chạy như bay ra ngoài.......

Ta phải đi an ủi nàng, ngủ ngon...

[22:55:43]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net