11-15/11/2018

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


[11/11/2018]

Sắp xuất phát trước nhận rất nhiều diễn xuất, không biết mệt, ngược lại cảm thấy rất phong phú, bận rộn để cho mình không có quá nhiều thời giờ suy nghĩ nàng, cũng nghĩ tích cóp nhiều tiền để lúc cần thiết có thể cho nàng ra một phần lực.

Nàng để cho đem hành trình gửi cho nàng xem, nói là muốn hiểu rõ ta tại nơi tình huống, nhưng trong lòng ta còn ôm một tia chờ đợi nàng sẽ tìm đến ta.

Xuất phát trước một ngày buổi sáng 8 giờ, âm hiệp tụ tập lần này hành trình giáo viên cùng học giả nhóm mở họp. Nhìn đến quen thuộc gương mặt chào hỏi, đại bộ phận đều là tuổi xấp xỉ, rất nhanh kết bạn.

Chăm chú nghe xong hội nghị giữa nói yêu cầu cùng những việc cần chú ý, sớm 10 phút lặng lẽ rời khỏi, chạy đến phòng tập luyện.

Lấy xe đi đến chỗ cần đến, thì nghe thấy xe một tiếng vang nhỏ, đằng sau một chiếc màu trắng việt dã theo đuôi, trực tiếp đụng phải xe ta.

Nghĩ thầm không ổn, lập tức đem xe ngừng lại, xuống xe xem xét. Xe việt dã chủ một bộ dạng vô cùng lãnh đạm, không chút hoang mang xuống xe sau nói không có chuyện lớn gì, chỉ là chạm vào một chút, nhìn không ra cái gì. Ta im lặng nhìn hắn, rõ ràng quát hoa chạm vào móp méo, còn trợn mắt nói dối. Nhìn xe yêu dấu, đau lòng mà nhíu mày, trực tiếp gọi điện thoại báo nguy.

"Cô nương cô nhưng thật ra nói một câu a, đừng vì một việc nhỏ mà báo nguy, cho cô hai trăm đồng xong việc được chưa? Tôi không có thời gian đâu." Hắn thấy ta gọi điện thoại nóng nảy.

"Anh cũng làm trễ nãi thời gian của tôi, chờ cảnh sát đến đây đi!" Cùng người ngang ngược ta nói lời nói là ở lãng phí tinh lực, nhịn xuống thái độ kia không ai bì nổi của hắn, ngồi trở lại trên xe, nhìn thời gian, ta nghĩ một giờ sẽ phải đem sự xử lý tốt. Hắn không có biện pháp, chỉ có thể phát điên ở ngoài xe đi tới đi lui.

Cảnh sát rất nhanh tới đây, xử lý tốt sự tình sau sắp đến thời gian, hôm nay là cùng ban nhạc hợp tác, nếu đến trễ sẽ phi thường không tốt.

Dừng xe xong chạy tới phòng tập luyện ta đến muộn ba phút, khom lưng cùng chỉ huy cùng nhóm nhạc nói xin lỗi, mặc kệ đã xảy ra cái gì, đến trễ chính là đến trễ, không có bất luận lý do gì.

Đem xui xẻo cảm xúc mau chóng tiêu hóa hết, buổi biểu diễn tối nay rất quan trọng. Lúc dương cầm vang lên, ấn mi tâm quán tính nhấc lên, làm tốt chuẩn bị biểu diễn.

Chỉ huy là người vô cùng có kiên nhẫn, hắn không nề này phiền cùng ta câu thông chi tiết, giữa trưa cơm trưa nghỉ ngơi thời gian ta không dám chậm trễ, ở ta phòng nghỉ nhất biến biến đi luyện xướng, buổi chiều còn muốn hợp nhất hai lần. Vội xong sau cầm lấy di động, nhìn đến yen điện báo, là một giờ trước. Quen thuộc suy tính nàng ở thêm quốc thời gian, hiện tại đã mau rạng sáng 12 điểm, lập tức trở về nàng điện thoại.

Chỉ có nghe được giọng nói của nàng mới khiến cho cảm giác mệt mỏi được giảm bớt, ôn nhu của nàng làm ta mê luyến, tưởng tượng dáng vẻ của nàng trên điện thoại.

Lúc trò chuyện vẫn là nhịn không được hỏi nàng có thể tới tìm ta không, khi nàng giọng nói khó xử cùng nghiêm túc trả lời làm ta hoàn toàn không có ảo tưởng, đây cũng là ta nghĩ tới, liền không nên hỏi, được đến đáp án sẽ chỉ làm chính mình càng mất mát, sao không để lại cho chính mình một chút mong đợi?

Tiếng vỗ tay cùng hoa tươi qua với lúc về đến nhà là một loại tương phản mãnh liệt, an tĩnh đến đáng sợ. Trong tủ rượu có lưu một tờ giấy, lão đại bảo ta uống hết chén canh nóng, nhìn mấy chữ viết không ra hồn này, hốc mắt nóng lên, mỉm cười.

Sau khi gửi tin nhắn cho các nàng đến lấy hoa về cắm, thì lần thứ hai mở hành ly đã thu xếp tốt. Sững sờ trong chốc lát, đem đồ mang cho nàng lấy ra.

"Oa! Này hoa không tồi, thật đẹp."

"Tối nay biểu diễn như thế nào?"

"Mệt không? Ngày mai còn phải ngồi máy bay nữa."

Các nàng tới trong nhà trở nên náo nhiệt, cùng các nàng trò chuyện, lão đại thấy ta còn không có uống canh, bất đắc dĩ lắc đầu đi giúp ta làm.

"Ngày mai tớ đưa cậu đi, tối nay tớ ở lại đây ngủ!" Đằng nhi nằm ở trên sô pha duỗi lười eo.

"Mấy cậu đều bận rộn, tự tớ kêu taxi là được rồi." Không đành lòng nàng bồi ta dậy sớm như vậy.

"Đừng giày vò mình, để lão nhị đưa cậu đi. Đúng rồi, cậu có bỏ đồ tớ cho vào không vậy? Nhớ kỹ ra ngoài đó phải mặc ra phong thái của nhân dân trong nước." Văn Văn ngồi xổm xuống kiểm tra va li của ta, Khiết cùng Đằng bị lời của nàng chọc cười.

"Cậu đừng đó xốc lên, cái áo bào hồng của cậu ta còn không dám mặc ra ngoài." Ta ngăn cản nàng, nàng sau khi nghe thấy miệng vểnh lên tới mũi.

"Ha ha! Cùng lắm thì cậu đem làm ga trải giường cũng được." Đằng nhi ôm ôm gối cười nói.

"A! Doãn Hạ Mạt, nếu cậu làm vậy thì tớ liền lấy lại." Văn Văn đứng lên phát điên lắc lắc bả vai ta.

"Vậy chị lấy lại đi!" Ta thực không cho mặt mũi nói.

"Ha ha a ha ha ha......" Các nàng cười rút.

Tính cách của nhị tỷ với Văn Văn không giống nhau, nàng có một mặt rất dịu dàng ít nói, ít khi nói lời quan tậm, chỉ lặng lẽ làm. Lúc nàng cùng ta đơn độc nói chuyện phiếm có thể hài hước có thể đứng đắn, lúc nào cảm thấy nàng là người cái gì cũng hiểu, suy nghĩ rõ ràng, thành thục ổn trọng, cho người cảm giác an toàn như của chị gái.

"Mạt nhi, phàm nhân - phiền nhân. Ai cũng có phiền não của mình, nếu không có phiền não liền không phải phàm nhân. Lần này đi ra ngoài nhất định phải vui vui vẻ vẻ, đừng lo lắng tiểu Bảo, hai cậu vui vẻ thì tụi tớ mới có thể vui vẻ!" Trước khi ngủ, nàng nghiêng người nhẹ ôm ta nói.

"Ân, đã biết, yêu cậu nhị tỷ!" Nghiêng người ôm nàng.

Đêm nay, lòng ta an tâm đi vào giấc ngủ......

[03:36:28]

______________________

Cho nên nói phong cách Hạ Mạt với Bảo Nhi viết văn rất khác nhau, rõ ràng viết ngược lại cũng không quên trêu chọc ghét bỏ người khác một phen, ta lựa chọn tha thứ nàng, không so đo với ba tuổi. Khiết

[15:52:48]

  ______________________  

Tối nay gặp......

[20:42:04]

  ______________________  

Càng văn Hạ Mạt

"Mạt nhi, mau rời giường! Chúng ta ăn chút bữa sáng liền phải xuất phát......" Đằng nhi đánh thức ta.

"A? Mấy giờ rồi? Cậu làm bữa sáng rồi?" Phát ngốc dụi mắt.

"Đừng quá cảm động, phải chăm sóc dạ dày của cậu rồi mới thả cậu ra ngoài." Nàng tiến lên cởi áo ngủ của ta ra, bảo ta nhanh chóng thay quần áo.

"Cảm ơn! Đằng mẹ." Ngẩng đầu hướng nàng ngây ngô cười sau, đầu ghé vào trên bụng của nàng làm nũng.

"Đừng kêu già quá, đáng ghét!" Hai tay của nàng dùng sức xoa loạn tócta, ta tránh thoát cởi quần ngủ đổi thành quần thường.

Nhị tỷ lải nhải hỏi mấy lần có quên mang cái gì không rồi mới đi tới điểm tập hợp. Sáng sớm tình hình giao thông thành phố rất ít xe, khó có được đường thông thoáng, mở cửa sổ xe hít thở không khí ở đây, lúc xe đi qua một con đường, trong lòng ẩn ẩn khó chịu, đó là đi đường đi qua nhà nàng, một ít hình ảnh trước kia hiện lên ở trước mắt, nhớ tới lúc cùng nàng nắm tay nhau đi dạo

"Mau đi tìm tiểu đồng bọn của cậu đi! Tới nơi phải báo cho tụi tớ biết, chú ý đừng ăn bậy." Tới nơi, Đằng nhi giúp ta đem hành lý cầm ra khỏi xe sau đó nhéo nhéo mặt ta, dùng sủng ái miệng lưỡi gia trưởng, ôn nhu cười.

"Ân! Cậu cũng phải lái xe cẩn thận." Ngoan ngoãn gật đầu ôm nàng một chút, cùng nàng phất tay tạm biệt.

Các đoàn viên rất nhiều đều tới, có vài nam sĩ với nữ sinh đeo nhạc cụ. Mỗi lần thấy có người đeo hoặc cầm đàn violon sẽ không tự giác nhìn thêm vài lần, cảm thấy rất soái khí, sẽ nhớ tới nàng, bóng dáng khi nàng học đại học, rất nhiều nam hài nữ hài đều sẽ vì nàng si mê.

"Chào! Cậu chính là Hạ Mạt sao?" Ký tên báo danh sau, bên cạnh đi tới một vị nữ sinh, cao cao vóc dáng, làn da không tính trắng, thuộc dạng khỏe đẹp, ngũ quan tinh xảo, cười rộ ra hàm răng rất trắng, rất đẹp.

"Tớ là Hạ Mạt, xin chào! Cậu tên gì?" Ngượng ngùng cùng nàng chào hỏi.

"Tớ tên Tống Tiểu Ảnh, gọi tớ là Ảnh Tử là được. Đi Luân Đôn mấy ngày này tớ là bạn cùng phòng của cậu, xin chiếu cố nhiều hơn." Nàng cùng ta nắm tay, tính cách hoạt bát rộng rãi.

"Rất hân hạnh được biết cậu, cậu học ở trường nào?" Ta bắt đầu tò mò.

"Đại học X, khoa ca kịch, vừa tới công tác không lâu, nghe nói cậu ở đại học S, chúng ta là cùng khoa nga!"

Rất nhanh, hai người quen thuộc, nàng vô cùng hay nói, làm cho vấn đề bạn cùng phòng trước đó talo lắng đã không còn tồn tại.

Người đều đến đông đủ sau xe buýt dàn nhạc đúng giờ xuất phát đi sân bay, tới xử lý thủ tục hết thảy đều rất thuận lợi, Văn Văn gọi điện thoại tới.

"Ai! Tớ bây giờ đang bị nấc cục, có phải mới sáng sớm cậu nói xấu tớ đúng không?" Nàng lại bắt đầu nàng không đứng đắn.

"Phốc......" Ta bị nàng chọc cười.

"Mẹ ơi! Cháo của tớ!!! Trước không nói." Lời nói còn chưa nói hai câu, cháo của nàng bị trào ra, ném điện thoại xuống đi cứu viện.

Mới vừa buông di động điện thoại lại lần nữa vang lên, cho rằng vẫn là Văn Văn, không có nhìn liền nhận.

"Cháo có khét không?" Ta kẹp điện thoại khom người đi xuống cột dây giày.

"Cái gì?" Âm thanh rất ôn nhu lọt vào tai, má phải cùng cánh tay lỗ chân lông nháy mắt căng ra.

"A lô?" Lập tức nhìn thoáng qua màn hình di động, là nàng gọi tới, tâm tựa hồ mềm sập xuống.

"Ở sân bay sao?"

"Ân! Mới vừa làm tốt thủ tục, chuẩn bị đi đăng ký, cậu đang làm cái gì?" Ngồi thẳng người, khóe miệng khẽ nhếch.

"Đang nhớ cậu!"

"......" Nàng mau trả lời làm ta ngượng ngùng cúi đầu, hai chân duỗi thẳng, hai chân không tự chủ được mà lẫn nhau qua lại khẽ chạm.

"Đang nghe sao?"

"Đang! Tớ...... Cũng nhớ cậu!" Nhỏ giọng nói.

"Ngoan! Bây giờ tớ đang thu âm, rất nhanh làm tốt."

"Ân! Đừng có về muộn, tớ tới rồi gửi tin nhắn cho cậu."

"Chụp nhiều ảnh, trong phong cảnh phải có cậu!"

"Được!"

[21:40:40]

  ______________________  

"Bạn trai gọi tới sao?" Cắt đứt điện thoại sau, Ảnh Tử lại đây.

"Hả?" Có điểm kinh ngạc nhìn nàng.

"Nhìn vẻ mặt với giọng điệu khi nói chuyện cũng biết là bạn trai cậu." Nàng cười nói.

"......" Ta không trả lời thẳng, chỉ là cười cười, nàng rất thông minh.

Sau khi đăng ký, một mảnh khu vực đều là người chúng ta, bầu không khí rất tốt, nghe bọn họ nói giỡn sẽ không tự giác cười theo, ngoại trừ Ảnh Tử còn có hai vị nữ hài cùng ngồi với chúng ta, các nàng hưng phấn nói chuyện, hỏi ta cái gì ta đáp cái đó, vẫn luôn nghe, dần dần thiếp đi.

Bay hơn mười tiếng thật sự khó chịu, sau khi đáp xuống thì liền đi tới Luân Đôn trước. Mọi người tinh thần đầu thực đủ, ở xe buýt trên chỗ ngồi nhịn không được đứng lên chụp phong cảnh bên ngoài. Nơi này thật sự rất đẹp, kiến trúc đẹp vô cùng, nhưng cũng không có thể làm ta hưng phấn như các nàng.

"Oa! Cô gái này thật xinh đẹp!" Ngồi ta phía sau một vị nữ lão sư chụp phong cảnh khi đột nhiên thò qua tới nhìn di động của ta, lúc này mặt khác hai vị lão sư cũng bát quái nhích lại gần.

"Thật xinh đẹp, là tay đàn violon a, là bạn của em sao?" Một vị khác nữ lão sư nhìn hỏi.

"Là người nhà em." Ta mặt ửng hồng, mới vừa mở điện thoại lên, ảnh chụp của yen, khi xem đến một tấm hình chụp tuyên truyền hội âm nhạc của nàng, bị đánh gãy.

"A! Cô gái này tôi có gặp qua, tôi nghe qua nàng âm nhạc hội, kêu...... Kêu Ngữ...... A...... Đầu óc đột nhiên bị chập, nàng thật sự rất tuyệt, tôi ấn tượng quá khắc sâu, đặc biệt thích cảm giác nàng diễn tấu, giơ tay nhấc chân đều là phạm nhi, thì ra là người nhà em a? Là tỷ tỷ hay là muội muội?" Một nữ lão sư kích động đến hai tay vịn cửa nói.

"...... Tỷ tỷ." Do dự một chút, chột dạ nhỏ giọng trả lời.

"Em với tỷ tỷ em không giống a!" Ngồi ở ta bên cạnh Ảnh Tử cũng cùng nhau xem.

"Ân! Nàng so với ta xinh đẹp nhiều, tớ giống mẹ tớ!" Mẹ! Thực xin lỗi!

"Cảm giác không giống nhau, vậy nàng ở trong nước sao?" Ảnh Tử hỏi.

"Nàng đã sớm xuất ngoại, tôi lần trước là đi nước Mỹ nghe nhạc của nàng, tôi còn lưu có kia trương âm nhạc sẽ tiết mục đơn cùng nàng lý lịch sơ lược đâu." Nữ lão sư nói tiếp, tựa hồ nàng so với ta còn hiểu biết.

Bị người khác khen chính mình người yêu là một chuyện rất kiêu ngạo, nhưng ở ngay lúc này nói lên nàng, sẽ chỉ làm ta càng nhớ nàng, trong lòng càng khó chịu......

[22:39:25]

  ______________________  

Ta là rất nghiêm túc, các ngươi đừng cười......

[23:57:25]

  ______________________  

[12/11/2018]

Muốn an bài như vậy nhiều người vào ở khách sạn là muốn phí không ít thời gian, tất cả mọi người đều đang đợi dẫn đầu phân phát phòng. Tìm được internet cho nàng cùng người nhà cùng với bọn tỷ muội gửi tin tức nói ta an toàn tới.

Đi ra cửa khách sạn, chụp bên ngoài, đáp ứng phải gửi hình qua cho nàng, ấn selfie, hơi hơi mỉm cười rồi ấn nút chụp.

【 Cười thật miễn cưỡng a! 】 nàng thu được sau trả lời tin nhắn.

Ta lại lần nữa chạy ra cửa lớn, làm một tư thế chiến thắng cho nàng.

【 kawaii! Bạn cùng phòng là người thế nào? Ở chung được không? 】 nàng nói ta đáng yêu sau hỏi.

【 Người vô cùng khỏe mạnh sức sống xinh đẹp, dáng người đẹp tốt, đối với tớ cũng rất tốt. 】

【 Vậy rất nguy hiểm, cậu phải ở cùng nàng lâu như vậy, nên làm sao bây giờ? 】

【 Tớ cũng không biết nên làm cái gì bây giờ (^_^)v】 bị nàng ghen chọc cười, cố ý đùa với nàng, phát ra icon mỉm cười.

【( ̄^ ̄)ゞ không thể nhìn nàng nhiều, từ chối giao lưu ánh mắt. 】 nàng trả lại ta một cái icon ngạo kiều khó chịu.

【 Lòng tớ đều ở chỗ cậu, sao tớ có thể cảm thấy hứng thú người khác được? 】 đứng đắn hồi phục.

【 Bảo tồn tin nhắn này, lấy làm kỷ niệm. 】 nhìn nàng bướng bỉnh hồi phục, tâm tình tùy theo hảo lên.

"Hạ Mạt, lấy được chìa khóa phòng rồi, chúng ta đi lên đi!" Lúc này Ảnh Tử kêu ta.

Hoàn cảnh khách sạn rất tốt, có địa phương đặc sắc, phòng so với chúng ta tưởng tượng nhỏ hơn một chút, nhưng ất sạch sẽ ấm áp.

"Tớ muốn mua sim điện thoại của địa phương, không biết dưới lầu có bán không?" Đem hành lý phóng hảo cùng Ảnh Tử nói.

"Tớ cũng muốn mua, nếu không chúng ta thu thập một chút sau đó xuống lầu kiếm xem?" Nàng ngay trước mặt ta đem quần áo đều cởi, ta nghiêng người lảng tránh.

Không dám đi xa, lung tung đi dạo một chút sau ở dân bản xứ dưới sự chỉ dẫn, chúng ta rất nhanh mua được, như vậy ta là có thể tùy thời cùng nàng liên hệ.

Tiếp theo tập hợp ăn cơm, dẫn đầu nói ngày mai an bài, thật thỏa mãn. Thời gian dài ngồi trên máy bay không nghỉ ngơi tốt, trạng thái rất kém.

"Sao lại ăn ít như vậy?" Ăn tiệc đứng, mọi người muốn ăn thoạt nhìn rất không tồi, Ảnh Tử thấy ta chỉ lấy mấy cục thịt cùng rau xanh, nhíu mày.

"Bây giờ thứ tớ muốn nhất chính là ngủ, quá mệt!" Bình thường nhìn đến ăn hai mắt phóng kim quang, lúc này một chút muốn ăn đều không có.

"Ân! Vậy ăn xong nhanh chóng trở về tắm rửa ngủ đi." Nàng nói chính là đem cục thịt gà trong dĩa nàng gắp qua cho ta.

Trở lại phòng nhanh chóng tắm rửa sau ngã đầu liền ngủ, giấc ngủ này, ngủ ngon trầm. Làm một cái rất dài mộng, ta thế nhưng mơ thấy Tịnh mẹ, nàng mang giày mới của ta, một đôi màu đỏ đoạt mắt Tiger, ta không riêng không có đau lòng, ngược lại cảm thấy thực vinh hạnh, làm nàng cầm đi xuyên, nhưng nàng lại lạnh nhạt mà cùng ta nói nàng không cần, cũng không cần ta đối nàng quan tâm. Này tiêu cực mộng làm ta hít thở không thông đến tìm không thấy lồira, khó chịu đột nhiên tỉnh dậy.

Mở mắt ra, bốn phía một mảnh đen nhánh, không phản ứng lại đây đây là ở nơi nào. Thanh tỉnh sau nhìn đầu giường ánh huỳnh quang đồng hồ bàn, đã là buổi sáng 7 giờ nhiều, ta ngủ mười hai tiếng đồng hồ, toàn thân là mồ hôi, ngồi dậy nằm dựa vào trên giường.

"Cậu tỉnh?" Ảnh Tử xoay người sau nói.

"Đánh thức cậu, xin lỗi!" Ta lôi kéo chăn.

"Không có, tớ ngủ không quen xa lạ giường, cả đêm đều thực nhẹ ngủ...... Cậu nóimớ." Nàng cũng ngồi dựa vào trên giường.

"A?" Ta bất an nhìn nàng chằm chằm.

"Nghe không rõ cậu nói cái gì, vừa mới bắt đầu cho rằng cậu không thoải mái, kêu cậu không đáp lại, nhưng sau lại mới biết được cậu nói mớ, vẫn luôn khó chịu nỉ non, có phải hay không làm ác mộng?" Nàng cười hỏi.

"Tớ... Cũng không rõ ràng lắm." Mất mặt ném ra nước ngoài đi, cực kỳ ít nói mớ, cố tình ở không quen thuộc người trước mặt như vậy.

"Có thể là cậu quá mệt, 8 giờ rưỡi liền phải tập hợp, chúng ta nên dậy đi?"

"Hảo!"

Trong lúc nàng giật rèm cửa sổ che ánh sáng, ánh mặt trời chiếu rọi vào, chói mắt nhắm hai mắt lại.

Mấy ngày kế tiếp trôi qua rất phong phú cùng bận rộn, cũng cảm giác sâu sắc bên ngoài thế giới là có bao nhiêu lớn, lợi người lợi hại chỗ nào cũng có, nghe đại sư diễn thuyết cùng biểu diễn, sùng bái sát đất, trừ bỏ hâm mộ cùng kính sợ, còn còn có chính là tự nói với mình, phải nỗ lực, tiếp tục học tập.

Tới ngày thứ ba buổi tối, trước chín giờ kết thúc tập luyện. Các lão sư gấp không chờ muốn đi xem cảnh đêm Luân Đôn một chút, Ảnh Tử lôi kéo ta đồng hành.

Chúng ta đi Mắt Luân Đôn, đây là một trong những nơi nên tới ở Luân Đôn. Là thế giới thủ tọa ngắm cảnh vòng quay, ở bên bờ sông Thames làm nổi bật đặc biệt mỹ lệ.

Chúng ta tới đã đã khuya, không thể ngồi trên vòng quay, mọi người tiếc hận nói hôm nào nhất định phải tới, hiện tại chỉ có thể chụp ảnh cùng thưởng thức bốn phía ánh đèn cảnh đẹp.

"Lý Ngữ Yên, tớ muốn ngồi trên vòng quay với cậu!" Mở video lên, quay lại cảnh này, đối với màn hình nhỏ giọng nói. Lúc này một đôi tình lữ ở một bên vui vẻ ôm hôn, rất ước ao, đột nhiên cảm thấy chính mình cô độc bao nhiêu, yêu người nhưng không thể ở bên người......

"Hạ Mạt, chúng ta cùng chụp chung đi?" Ảnh Tử cùng mấy lão sư khác kêu ta.

Đi theo các nàng đi dạo thật lâu mới về khách sạn, ngày hôm sau lại là một ngày bận rộn.

[02:49:43]

  ______________________  

Được chọn tham gia quan sát âm nhạc sẽ là một chuyện rất vinh hạnh, nhưng đối mặt với những người xuất sắc, áp lực đánh úp lại, lo lắng cho mình hát không tốt, lo lắng sẽ có tì vết.

Ảnh Tử cũng được chọn, giọng của nàng làm người khác kinh diễm, đặc biệt có khuynh hướng cảm giọng nữ trung, không riêng âm sắc tốt, tình cảm biểu đạt đắn đo thật sự đúng chỗ, làm người ta nghe xong vẫn chưa thỏa mãn.

"Cậu ở chỗ này sao? Dẫn đầu kêu chúng ta đi qua." Ngày thứ tư buổi sáng giao lưu thời gian rảnh rỗi, trốn ở phòng tập luyện gửi tin nhắn cho Bảo nhi, Ảnh Tử tìm ta.

"Chuyện gì?" Đi theo nàng.

"Còn không biết, cậu đang nhắn tin với bạn trai à?" Nàng hướng ta cười xấu xa.

"Ân!" Thẹn thùng gật gật đầu.

"Cậu giống như có tâm sự a, không có việc gì đi?" Nàng nhận thấy được tâm tình của ta.

"Không có a!" Ngoài miệng phủ nhận, kỳ thật trong lòng có chút rầu rĩ, mấy ngày nay yen cùng ta không thể nói nói mấy câu, vừa rồi không trò chuyện bao lâu nàng nói muốn tắt máy vội đi thu, yêu thương nàng muộn như vậy còn muốn thức đêm làm việc, nhưng ta biết ta ngăn cản không được nàng, cách nàng xa như vậy, cái gì cũng làm không được.

"Buổi chiều lớp của đại sư sau khi kết thúc hai em còn có tiểu Nam lưu lại cùng cương bạn lão sư hợp nhạc đệm đi, nàng ngày mai pải đi ra ngoài mấy ngày, cho nên xuất phát trước muốn giúp các ngươi đem khúc hợp đối hảo." Dẫn đầu thấy hai ta lại đây mỉm cười, chúng ta gật đầu đáp ứng.

Giữa trưa về khách sạn cơm nước xong làm nghỉ ngơi, mới vừa nằm ở trên giường, Văn Văn gửi tin nhắn cho ta.

【 Doãn Hạ Mạt, tớ với cậu kém ba ngày xuất thế, sao khác nhau lớn như vậy? Tử vi ngày hôm nay thật đúng là thông minh, xui xẻo! 】

【 Sao vậy? 】 Nhếch miệng trả lời.

【 Bị một đống phân chim rớt trúng lông mày, cái này còn chưa đủ, đột nhiên một trận gió yêu ma thổi tới, thổi trúng sợi tóc nhu thuận của tớ dính thẳng vào lông mày, cả người tớ đều đông cứng lại, đứng cứng ngắt ngẩng đầu nhìn cái cây kia một hồi lâu, nghiến răng nghiến lợi muốn leo

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net