12-14/02/2019

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[12/02/2019]

Mỗi lần tới nàng đều thực thích ngồi xe buýt 2 tầng, không có mục đích ngồi, quan sát thành phố này, làm xong việc cùng nàng còn có mấy ba mẹ cùng đi. Không có điều hòa, chậm rãi theo đi theo đường xe, cảm giác lười biếng cùng với thanh phố có nhịp độ nhanh không hợp nhau, thích. yen


[21:21:20]

___________________


Ngày mai còn phải bận rộn, ngủ trước, mọi người ngủ ngon, ngày mai gặp. yen


[22:07:55]

__________________

[13/02/2019]


Khởi hành, đi Úc. yen





[12:04:12]

___________________

Phiên ngoại Hạ Mạt

Đi vào sóng bạc hai ta bị chặn đứng tra chứng minh nhân dân, người nọ rất hoài nghi tuổi của hai ta, ta với Bảo Nhi kinh ngạc nhìn hắn, sau đó Bảo Nhi bất đắc dĩ nói với hắn: "Chúng ta giống không đủ 21 tuổi sao?", Bảo vệ cười nói vẫn là đưa ra chứng minh thư cho ta xem đi.

"Làm sao vậy?" Mấy ba mẹ theo sau đi tới hỏi.

"Cảm ơn phối hợp, thật nhìn không ra." Bảo vệ trả chứng minh thư cho của hai ta cho Bảo nhi.

Ngay lúc hai ta cảm ơn, mẹ ta lại giống như năm đó, ha ha cười nói với bảo vệ đó: "Cũng sắp 40 rồi, không nhỏ."

Từ năm đó khoa trương mà nói chúng ta sắp 30 40, ảnh hưởng nghiêm trọng tới trái tim nhỏ bé của ta, sau này ta không muốn lại cùng nàng đi vào sòng bạc...

[21:26:39]

___________________

Hai ngày này làm ta cười chết, ngày mai viết phiên ngoại...

Ngủ ngon...

[22:00:21]


___________________

[14/02/2019]


Ta...

Ân...

[09:42:36]

-----------------------------

Chào ngươi! Ở chỗ ta chuyên trị chuột rút, thần kinh ~ xin hỏi ngươi cần phục vụ nào? Văn

[10:36:42]

___________________

Buổi chiều tốt lành! Có nghỉ ngơi không? yen

[15:12:23]

___________________

Phát hiện trong lâu bằng hữu rất nhiều người có tài. yen

[15:12:50]

___________________

Phiên ngoại yen

https://music. 163. com/#/song? id=407761576

Buổi chiều tỉnh lại, ánh mặt trời ấm áp. Mấy ly cà phê, mấy quyển album cũ xưa, cùng mấy ba mẹ ngồi vây quanh ở bên nhau, nghe bọn họ nói những cái đó năm chuyện xưa, mấy lần hai mắt ướt át, năm tháng không buông tha ai, nhìn bọn họ từng ngày già đi, trong miệng nói được nhiều nhất yêu nhất nói vẫn là con của mình.

Nhìn ảnh chụp lúc chủ nhiệm còn trẻ bế Hạ Mạt lên cười rất vui vẻ, nàng thật sự rất đẹp, điềm tĩnh dịu dàng, ánh mắt sủng ái nhìn bảo bối của nàng, mà người nào đó lại khóc lóc, miệng vểnh lên rất cao.

Nguyên nhân là nàng mới vừa đi nhà trẻ ngày hôm sau, chỉ biết chạy trốn, chính mình len lén chạy về nhà ( nàng nhỏ như vậy dĩ nhiên có thể biết đường về nhà)

Về đến nhà nàng nói dối nói là lão sư đưa nàng trở về, vừa vặn nhà trẻ gọi tới, chủ nhiệm biết việc này sau rất nghiêm khắc phê bình nàng, nàng ủy khuất khóc thật lâu, nói ở nhà trẻ không thấy bọn họ, lão sư rất dữ, cũng không có ăn ngon, nàng sủng manh hòa tan ba mẹ, Doãn ba vì chọc nàng vui vẻ, lấy ra camera, chủ nhiệm bảo nàng cười nhìn vào ống kính, nàng nàng vẫn cứ không cho mặt mũi, miệng nhỏ không ngừng ở lải nhải ở đó không vui.

Thì ra, lúc đó nàng đã là Đường Tăng muội rồi.

[15:31:44]

___________________

| Chia sẻ | Singer Lưu Hạo Lâm  《 Thuở nhỏ 》http://music. 163. com/song/407761576? userid=312374163 (@ Võng Dịch Vân âm nhạc )

[15:31:45]

___________________

Phiên ngoại yen


Nàng lúc còn rất nhỏ cũng đã rất thích sạch sẽ, hai tuổi nước tiểu ướt quần, chân tay vụng về cởi ra, tay hoa lan ghét bỏ xách lên tới đi đến chủ nhiệm trước mặt, ý bảo nàng giặt.

Chủ nhiệm lắc đầu nói không thể, bảo nàng tự giặt, nàng nhón chân nhỏ đi từng bước đến đưa cho Doãn ba.

Doãn ba lắc đầu nói không thể, bảo nàng tự giặt, nàng suy nghĩ một chút, cởi chuồng chạy tới phòng tắm, bỏ vào thau nhỏ, hai chân dẫm đi vào.

Từ khi đó bắt đầu, đã có ý thức rèn luyện chuyện của nàng thì tự nàng làm.

Bây giờ, nàng có thể xử lý chuyện trong nhà rất tốt, bao gồm xử lý ta ở nhà tùy tiện.

[15:50:36]

___________________

@ Có chứa hơi ấm còn dư ôn lại khách qua đường: 2019-02-14 15:54:39 bình luận

Ha ha ha ha, câu cuối cùng làm ta bật cười. Nội tâm của Bảo tỷ tỷ: Cảm ơn nhạc phụ nhạc mẫu từ nhỏ đem tức phụ dưỡng tốt như vậy

----

| Chia sẻ | Singer đàn tinh đơn  《 sáu cái đầu heo ( Việt )》http://music. 163. com/song/29450575? userid=312374163 (@ Võng Dịch Vân âm nhạc )
[15:50:18]

*Link nhạc: https://goo.gl/FxFhLn


___________________

Phiên yen

https://music. 163. com/#/song? id=1341757653

Ảnh chụp hồi sơ trung của nàng rất ngây ngơ, mỗi một hình đều cười đến đặc biệt vui vẻ, không tự giác nhìn nhìn liền cười.

"Con nhìn ảnh này đi, người này thật là gan mọc lông, mới vừa mua cho con bé chiếc xe đạp leo núi, con bé liền học theo người trên tivi trượt xuống sườn dốc cao, mở hai chân ra, còn để cho bạn bè con bé ghi chép lại từng chiến tích của mìng, giống như đứa ngốc không muốn sống nữa, cười đến cũng đặc biệt càn rỡ." Chủ nhiệm lần lượt đưa ảnh chụp cho ta, nhìn bộ dáng của nàng, nhịn không được bật cười.

"A! Đừng nhìn mấy hình này, xấu muốn chết." Nàng đột nhiên từ phía sau đoạt lấy ảnh chụp.
"Nếu bây giờ cho cậu , cậu còn dám không?" Ta tò mò hỏi.

"Không dám, mạng nhỏ quan trọng, hơn nữa tớ cũng đã có vợ rồi." Nàng rất tự hào nói.


"Sao lúc đó con lại không nghĩ tới ba mẹ con? Con đúng là không có lương tâm mà." Chủ nhiệm hung hăng vỗ mông nàng.

"Lúc đó... Lúc đó đại não của con còn không có trưởng thành tốt a!" Nàng dựng thẳng mông thẹn thùng cười.

Đồ ngốc, tớ thích nghe câu nói vừa rồi của cậu.

[16:12:55]

___________________


| Chia sẻ | Singer Quách Tư Đạt  《D điều sung sướng 》http://music. 163. com/song/1341757653? userid=312374163 (@ Võng Dịch Vân âm nhạc )


[16:13:53]

*Link nhạc: https://goo.gl/kUa6fY


___________________


Một khắc. yen( sửa đúng )

[16:15:13]


___________________


| Chia sẻ | Singer Thomas Greenberg  《The Right Path》http://music. 163. com/song/2061452? userid=312374163 (@ Võng Dịch Vân âm nhạc )

Lúc lên cao trung, nàng trở nên hoàn toàn không giống nhau. Duyên dáng yêu kiều, càng ngày càng xinh đẹp, ánh mắt mang theo ôn nhu cùng ngượng ngùng, không còn bướng bỉnh như khi còn nhỏ như vậy, ít nói, cũng không thích đi ra ngoài, thích trạch ở nhà.

Nếu như vào lúc đó gặp được nàng, ta sẽ liếc mắt một cái yêu nàng. yen

[16:46:04]


___________________


Đại học thời gian đoạn ngắn Hạ Mạt

Khi đó chúng ta còn chưa có xác định lẫn nhau, nhưng ngẫu nhiên sẽ có thân mật chơi đùa, ta coi làm đây là cùng tỷ muội giống nhau cảm tình nàng mới thân cận ta như vậy.

Một ngày, giữa trưa nhìn không thấy nàng, gửi tin nhắn hỏi nàng ở đâu, nàng nói ở phòng học làm bài tập.

Nằm ở trên giường do dự mãi, suy nghĩ đặc biệt nhiều, đặc biệt phức tạp, đi tìm nàng hay là không đi? Tìm nàng có thể hay không cảm thấy ta rất nhiệt tình? Không đi ta lại rất nhớ nàng.

Nhưng mà phải nói gì với nàng mới được? Nàng ít nói như vậy, có thể hay không chỉ cùng ta cười cười rồi để ta đứng ngốc một bên? Hay là lạnh lùng không phản ứng tới ta để ta làm gì thì làm?
"Dưới lầu vị kia, người cậu là con rận à? Muốn cắt cậu." Văn đại nương bắt đầu nổi đóa.

Cảm ơn nàng mắng ta, để ta có lý do đi tìm nàng.


Giữa trưa khu dạy học an tĩnh đến nổi tiếng bước chân nhẹ cũng có thể nghe được, bước đi có thể cảm giác được tiếng vọng.


Mới vừa đi đến cửa phòng học của nàng, nàng liền ngẩng đầu nhìn ta, vẻ mặt đáng yêu kinh ngạc đến ngây người, sau đó là ôn nhu mỉm cười.

"Tiếng bước chân rõ lắm sao?" Trong phòng học chỉ có một mình nàng, ngồi hàng cuối cùng, hai tay ta để ở sau lưng đi tới xấu hổ hỏi nàng.

"Ân, tưởng bạn học, sao cậu không ngủ?" Nàng dừng bút lại hỏi.

"Ách, cái kia, tớ không ngủ được, bị cao muội phê, đơn giản liền ra ngoài hít thở không khí." Ta giả vờ bình tĩnh đi đến bên cạnh nàng hơi cúi người xuống nhìn nàng viết tác nghiệp gì.


"Vừa lúc! Giúp tớ xem đề này, tớ không hiểu rõ lắm." Nàng ngẩng đầu nhìn ta.


"...Ân được." Đỏ mặt, mặt của nàng đột nhiên cùng ta ở rất gần, tim đập nhanh, sửng sốt một chút mới phản ứng lại.

Ta nhìn kỹ một chút sau giải thích cho nàng, nàng vẫn là có chút khó hiểu, ta cầm lấy bút ở khuông nhạc trên viết hợp âm liên tiếp.

"Như vậy tớ liền hiểu, cậu thật thông minh." Nàng có chút hưng phấn.

"Cảm ơn!" Được nàng khen siêu vui vẻ, hơn nữa giọng nói ôn nhu của nàng êm tai muốn chết, cả người ta tê dại tê dại, thân thân thể mềm nhũn.

"Còn có chỗ nói, tớ làm được cuối cùng hợp âm giải quyết không được, có vấn đề ở đâu?" Nàng tay phải duỗi hướng ta, thân mật mà nhẹ sờ soạng một chút ta khuôn mặt.


"...Để tớ xem." Chịu không nổi, động tác thật chọc người, cũng cho ta càng muốn tới gần nàng nhiều một chút.


"Cái này cậu không nên dùng fa, dùng mi mới được, còn có cuối cùng cái này tam hợp âm cũng không thể dùng cái này..." Ta nói nói, mặt mau dán nàng, nàng đột nhiên trốn tránh một chút.
"Thực xin lỗi!" Ý thức được chính mình khả năng quá thân cận, lập tức thẳng lưng, mặt đỏ tim đập.

"Không có việc gì, cậu nói làm lỗ tai tớ nhột." Nàng xấu hổ cười cười.

"Cái kia, cậu tiếp tục làm bài đi, tớ đi phòng đàn luyện đàn." Xấu hổ ở lại đây, hai tay đút vào sau túi quần, xoay người.

"Đừng đi!" Nàng kéo tay của ta, đứng lên.


"...Tớ sẽ làm phiền cậu." Thụ sủng nhược kinh, không nghĩ tới nàng giữ lại ta, chính là vẫn là muốn trang từng cái.

"Ta có điểm mệt nhọc." Nàng đôi tay từ ta phía sau ôm, thân thể kề sát ta phía sau lưng, mặt cũng dựa vào trên lưng.


Phúc lợi đột nhiên tới làm ta không biết phải làm như thế nào, cứng đờ hơi hơi khom lưng đứng, tim đập đến thật nhanh thật nhanh, cảm giác được nàng ôm thật sự quá tốt, thật thoải mái.
"Nếu không trở về ngủ?" Hai tay từ sau túi quần nhẹ nhàng lấy ra.

"Không được, để tớ nằm sau lưng cậu một chút, cậu làm gối đầu cho tớ một chút đi." Nàng đáng yêu nói.


"...Được!" Ngoan ngoãn đứng nghiêm, trong lòng nghĩ nhất định phải vì nàng phục vụ tốt, lại không nghĩ tới đây là nàng chủ động cùng ta thân mật tới gần ta, thích phương thức của ta.


Ta cứ như vậy ngây ngốc mà đứng trong chốc lát không lên tiếng để nàng nằm ôm, tim đập liền không ổn quá, ta còn tưởng rằng nàng thật sự sẽ cứ như vậy ngủ rồi.


"Cậu có thể ngồi cạnh tớ làm bài tập không? Có cậu hỗ trợ, tớ nghĩ cuối tuần tớ không cần tốn thời gian làm, thứ hai trở về trực tiếp nộp bài tập." Nàng đột nhiên buông ra nói với ta.
Ta sảng khoái đáp ứng, có thể bồi nàng, làm cái gì đều là vui vẻ, hưởng thụ cái ôm của nàng, ban đêm tỉnh ngủ đều sẽ cười...

[19:13:56]

___________________


Đại học thời gian đoạn ngắn Hạ Mạt


"Kiệt Luân của tớ đâu? Kiệt luân lão đệ ngươi ở đâu? Tỷ tỷ tìm ngươi tìm thật sự khổ." Một ngày, Văn đại nương quỳ ghé vào nàng trên giường tìm kiếm cd của Chu Kiệt Luân.

"Ở trên giường tớ." Bảo Nhi đột nhiên trả lời.

Nhất thời, mọi người trong ký túc xá an tĩnh lại, ngay sau đó toàn thể cười nằm úp sấp...

[19:22:52]

___________________

Đại học thời gian đoạn ngắn Hạ Mạt

Một ngày, ngoài ký túc xá cửa tiến vào một con hamster rất nhỏ rất nhỏ ( cách vách nuôi ), đem ta dọa đến khuôn mặt biến sắc, la to đuổi chuột.


Bọn tỷ muội cùng nàng không riêng không sợ, còn vây ở một chỗ chơi đùa nó.


"Tiểu chuột chuột, ngươi lạnh không? Để ta ôm một cái?" Nàng dùng giọng điệu vô cùng yêu thương ôn nhu nói.


Nhất thời ta liền ghen tị, ngữ khí của nàng sủng chuột hơn sủng ta, tâm lạnh...


[19:29:58]


___________________

Đại học thời gian đoạn ngắn Hạ Mạt


Cuối tuần nào đó cùng Văn đại nương đi dạo phố, đi trên đường nàng đột nhiên ngẩng đầu, sau đó rất kinh ngạc nói: "Wow wow, lục nhi cậu nhìn! Thật nhiều ô liu."


Ta phi thường ghét bỏ nói với nàng: "Đó là quả xoài!!!"


Người ta đem quả xoài mới sinh ra trở thành ô liu, thật có kiến thức...


"Hảo, để tớ yên tĩnh, cậu đừng cười, cũng đừng nói gì với ta, coi như cái gì tớ cũng chưa nói qua!" Nàng nhanh chóng đi trước ta, bước nhanh đi tới.


"Hạ Mạt!!! Tớ cảnh cáo cậu đừng cười, lại cười tớ đem cậu đẩy ra ngoài đường.". Nàng phát điên mà đi trở về bên cạnh lắc người ta, ta cười đến khống chế không được chính mình.


[19:40:31]


___________________

@kyleeeeeee 2019-02-14 19:40:09

Ta nhớ rõ là Yên tỷ tỷ sợ chuột ngươi không sợ? Tối hôm nào đó hai người các ngươi về trường học gặp một con chuột nàng còn bị dọa... Chẳng lẽ ta nhớ lầm?


-----------------------------
Nàng sợ chuột, không sợ hamster nhỏ...


[19:41:58]

___________________

Ta rất sợ nho nhỏ, động vật nhỏ nhúc nhích, đặc biệt là động vật mới sinh ra..


[19:44:34]

___________________

Ngày đó ở quán trà Hongkong ăn sáng, nhãn lực lão Trần nhà ta không dùng được, nhìn đĩa chân giò hun khói nói: "Con trứng gà phía dưới tờ giấy kia thật dày, thương gia này thật bỏ tiền, ngay cả khăn giấy cũng cao cấp như vậy."

Ta bất đắc dĩ lại cạn lời chống trán, bọn họ toàn bộ cười nghiêng ngửa...

Mẹ, người thêm một chút nhãn lực được không?

[19:49:47]


___________________

Lần này đi Hongkong là phải làm việc, cũng tiện thể đi dạo với ba mẹ...


Không đi thì thôi, vừa đi là bị dọa nhảy dựng, người, nhiều kinh khủng...

Vốn dĩ muốn ngồi cáp treo thưởng thức cảnh đêm Hongkong, nhưng mà vừa đến cáp treo dưới chân núi, trợn tròn mắt.

Rậm rạp chằng chịt đoàn người đứng xếp hàng, còn phân theo đội với cá nhân, nghe nói phải đợi hai ba tiếng mới có thể lên.

Chúng ta tức thời dục vọng muốn lên đều không còn, lập tức xoay người đi ngồi xe buýt hai tầng.
Bằng hữu giới thiệu nói không bằng đi bánh xe quay, cũng có thể ngắm được cảnh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net