18/07/2018

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bộ lạc, phiên ngoại...

[20:12:51] [Lầu 6]

____________________

Phiên ngoại Hạ Mạt

Thứ hai, là một ngày bận rộn nhất. Nếu không có nàng đưa đón ta chạy tới mấy chỗ, ta tình nguyện đón xe hoặc đi tàu điện ngầm cũng không tình nguyện lái xe, bởi vì tìm chỗ đậu xe quá thống khổ, ta đã từng tìm chỗ đậu xe mà tốn hết một tiếng đồng hồ. Nếu nàng đưa đón ta, ta sẽ cảm thấy đặc biệt vui vẻ với tiết kiệm không ít thời gian quý giá, càng quan trọng hơn là có nàng ở bên cạnh, nguyên một ngày ta vô cùng hưng phấn.

Sáng sớm nàng phải tới trường đại học giảng bài, buổi trưa phải ăn cơm với lãnh đạo, hai giờ chiều còn phải chạy về công ty họp, cho nên nàng cũng rất bận. Mà nàng với ta ước định bốn giờ hai mươi phút chờ ta ở chỗ ta lên lớp, sau đó đưa ta đi tới chỗ tiếp theo.

Thời gian của ta đều phải bóp thật chính xác, nếu không lộ trình sẽ bị làm trễ. Nàng là người rất đúng giờ, chỉ tới đến sớm, chứ không có đến trễ.

Bốn giờ mười lăm phút, xe của nàng đã đậu ở ven đường cổng trường học. Sau khi tan học ta cầm một rương, thấy nàng đang ở trong xe nói chuyện điện thoại, ta đi tới cửa sổ trước, ý bảo nàng mở thùng xe ở phía sau ra, nàng gật gật đầu, mở.

Sau thùng xe để rất nhiều đồ, gần đây trời rất nóng, nàng cũng ít chạy bộ đi, đổi thành bơi với tập thể hình, túi thể thao của nàng có tới hai túi lớn, còn có vài đôi giày, cùng với một ít đồ cho công việc.

Ta thấy có hơi bừa bãi, nhanh chóng sắp xếp lại một chút. Sau khi để đồ vào xong, liền đóng thùng xe đằng sau lại.

Ngay lúc ta phủi tay thì xe đột nhiên di chuyển, sau đó vô cùng soái khí lập tức cách xa ta hơn mười mét...

Ta ngây người đứng tại chỗ, yên lặng nhìn chiếc xe chạy càng lúc càng xa....

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì???

Gió thổi nhẹ, sợi tóc nhẹ đung đưa theo gió, đột nhiên cảm thấy vô cùng thê lương....

Ta còn chưa có tỉnh lại, thậm chí ta còn cho là có phải ta gặp ảo giác hay không?

"Ê!!!" Ngay khi xe sắp rời khỏi tầm mắt của ta, ta mới vội vàng hét lên.

Ngay sau đó ta liền chạy theo, trong lòng thì đang gào thét: "Tớ còn chưa có lên xe! Sao cậu lại ném vợ của cậu lại được chứ? Tớ đã làm gì sai?"

Chạy mấy chục mét, tức giận không muốn chạy nữa, cũng không gọi cho nàng, nhưng mà ta rất tức  giận, nàng sao có thể làm vậy được chứ? Nghe điện thoại mà hoàn toàn không để ý tới ta.

Đeo ba lô đứng một mình, mặt trời chậm rãi lên cao, đang giận lẫy nàng, lúc nào nàng mới phát hiện được là mình đã làm mất bà xã. Nếu trong vòng năm phút nàng không gọi cho ta, ta liền kêu xe rời đi.

[20:14:00]

  ____________________  

Qua một phút đồng hồ, điện thoại vang.

"Sao cậu lại không ở trên xe? Không phải cậu đã lên xe rồi sao?" Nàng khẩn trương kích động hỏi.

"Đúng vậy, sao tới lại không ở trên xe? Lão bà của cậu vô duyên vô cớ tựbiến mất." Ta lạnh lùng nói.

"Đừng có nháo, cậu đang ở đâu?" Nàng rất nghiêm túc.

"Tớ mới vừa đóng thùng xe là cậy đã chạy đi rồi, sao tớ có thể lên xe được?" Ta nhịn không được la hét.

"A, mới vừa rồi tớ tưởng cậu đóng cửa ghế sau lại, cho là cậu đã ngồi lên xe rồi, là do tớ tập trung gọi điện quá nên sơ sẩy, xin lỗi bảo bối, bây giờ tớ lập tức quay đầu lại, chờ tớ, rất nhanh!" Nàng vừa nói xong là không nhịn cười được.

Ta phát cáu lập tức cúp điện thoại, nàng còn cười? Nàng thế mà lại cười!!!!! Sao ta có thể ngồi ghế sao được? Lần nào ta với nàng ở bên cạnh đều là ngồi ở ghế phụ.

May là ở đây không phải đường một chiều, xe của nàng rất nhanh đã xuất hiện ở trước mặt ta. Ta cố ý mở cửa ghế sau ra, không ngồi ghế phụ.

"Sorry! Là tớ không tốt, đừng tức giận." Nàng vẻ mặt áy náy xoay người nhìn ta.

"......"Nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tức giận không nhìn nàng.

"Tiểu Mạt Mạt..." Nàng nũng nịu kêu ta.

"......"Hừ! Giờ khắc này đánh chết cũng không thể mềm lòng, thật quá đáng, vậy mà lại không tim không phổi bỏ ta lại.

Nàng biết nàng lần này phạm vào sai lầm rất nghiêm trọng, không dám dỗ ta nữa, trước tiên để ta bình tĩnh lại, yên tĩnh lái xe, tốc độ xe nhanh hơn.

Ta mang tai nghe, sau khi nghe được giọng hát của Jason Mraz, thì cơn tức giận nhất thời tiêu phân nửa. (Vì vậy, ca khúc ở đoạn phiên ngoại kia, là viết ở ghế sau xe.)

[20:16:07]

  ____________________  

"Tới rồi!" Nửa giờ sau, đi tới điểm đến khác, nàng xoay người ôn nhu nói với ta, ánh mắt vẫn áy náy như cũ.

"Cảm ơn!" Nói xong lạnh lùng xuống xe.

Đi ở trên sân trường, trong lòng bắt đầu chua chua, có phải là ta không nên đối với nàng như vậy? Nàng đã bận rồi còn phải tới đây đưa đón ta như vậy, chẳng qua là nàng bận nói chuyện công tác nhất thời không chú ý, cũng không phải cố ý. Nhưng mà, đây là lần đầu tiên nàng sơ sẩy với ta như vậy, nhìn xe nàng rời khỏi đây, ta thật sự cảm thấy khó chịu.

Điều chỉnh cảm xúc của mình làm, tràn đầy năng lượng kết thúc một tiết cuối cùng của ngày hôm nay. Trên lớp học rất vui, các học sinh rất sôi nổi, các tác phẩm đưa ra cũng rất có hiệu suất, trong một tiếng này, cứ mỗi phút ta lại nhớ nàng một lần, cực kỳ nhớ!

Cuối cùng cũng tan học, cầm ba lô bước nhanh tới chỗ nàng đậu xe. Lúc sắp tiếp cận, cố ý thả chậm cước bộ, nghĩ thầm có nên tiếp tục ngồi ở ghế sau không, cũng đã lạnh nhạt nàng lâu như vậy.

Nhưng nàng lại rất thông minh, đã khóa xe lại, lúc ta kéo cửa ghế sau không ra thì nàng ý bảo ta lên đằng trước, ngồi ở ghế phụ, ta mềm lòng đi lên đằng trước.

[20:19:05]

  ____________________  

Nịt chặt đai an toàn, ta nghe âm thanh "Sa sa sa", ta liếc mắt qua nhìn, nàng dĩ nhiên lại mua khoai tay chiên, mở ra ở trước mặt ta, sau đó há miệng ra bắt đầu ăn, còn ăn mà nghe cả tiếng giòn "rột rột".

Lý Ngữ Yên, cậu quá gian xảo, lại dùng chiêu này đối phó ta!!!!!

"Ăn không?" Nàng mỉm cười đưa cho ta.

"Không ăn, cảm ơn!" Ta cắn chặt hàm răng, nhìn về phía trước.

"Là vị hành tây mà cậu thích nha?!" Nàng tiếp tục cố ý ăn "rột rột".

"Cậu ăn đi, tớ không đói bụng!" Chết tiệt, mấy miếng khoai tây chiên nóng bỏng kia, ta phải mạnh mẽ hơn nữa.

"Vậy sao lỗ mũi của cậu lại lớn quá vậy? Cậu muốn ăn như vậy à." Nàng cười nói.

"......" Đúng là không có gì là có thể lừa được nàng, không dám lên tiếng.

Ngay sau đó, nàng mở một cái hộp ra, móc ra cái muỗng, quay đầu về phía ta há miệng ăn một ngụm kem Haagen-Dazs vị xoài.

Ta hít sâu một hơi, Lý Ngữ Yên, đẳng cấp của cậu thật sự quá cao!!!!

"WOW! Đã lâu không ăn, thật ngon mà, đặc biệt là trong thời tiết này nữa, có muốn ăn một miếng không?" Nàng làm vẻ mặt hưởng thụ trêu đùa ta.

Trong lúc nàng đưa một muỗng xoài tới gần rồi còn hà hơi vào ta, ta hoàn toàn bị bắt giữ, đặc biệt không chịu thua kém nhưng lại thuận theo tự nhiên ngậm kem nàng để ở bên miệng ta, nàng nhất thời vui vẻ cười.

"Tớ ghét cậu! Sao cậu lại làm như vậy chứ!!!" Ta la hét, không ngừng vỗ lên bả vai của nàng cho hả giận.

"Tớ bảo đảm lần sau sẽ không, ban nãy tớ có chuyện quan trọng, nhất thời hoảng thần, thật xin lỗi." Nàng nắm một bàn tay của ta đặt ở bên má nàng, ánh mắt vô tội nhìn ta.

"Hừ!" Ta thuận tay nắm chặt lỗ tai của nàng, bĩu môi nhìn nàng.

"Cậu từ từ ăn, tớ lái xe." Nàng cười nói.

Chỉ có lúc này ta mới có đãi ngộ cao cấp có thể ăn được mấy món ngon này, trước tiên quăng việc này qua một bên, vui vẻ ngồi ăn!!!

Về tới nhà nàng ân cần, rửa trái cây rồi gọt ra cho ta ăn, còn làm mấy món ăn cho ta, sau đó làm việc nhà, gấp quần áo, còn mát xa cho ta nữa.

Ừ! Ta đây liền không làm, gục...

[20:21:56]

  ____________________  

Chờ lát nữa Yen tới...

[20:24:43]

  ____________________  

Buổi tối tốt lành, muỗng chờ. Yen

[21:57:54]

  ____________________  

Chờ một lát. Yen

[22:00:34]

  ____________________  

Đánh sai chữ, xin lỗi. Yen

[22:04:19]

  ____________________  

Phiên ngoại Yen

Trên đường đi đón nàng thì điện thoại không ngừng vang lên, lúc đợi nàng thì vừa vặn đang thương lượng chuyện rất quan trọng với trợ lý.

Nói tới lúc ta quên mất là nàng đang để đồ ở thùng xe ở phía sau, sau khi nghe tiếng đóng cửa xe lại thì ta cũng thuận theo tự nhiên khởi động xe, ta thừa nhận một khắc này ta hoàn toàn đang suy nghĩ vài chuyện, cũng không biết tại sao mình lại không xác nhận nàng đã lên xe chưa mà đã lái đi như vậy.

Đi một đoạn đường mới thấy có gì không đúng, rồi ta mới chợt phát hiện là nàng không có ở trong xe.

Quá trình này giống như là mất trí nhớ, mới vừa nãy ta đã làm cái gì? Khẩn trương gọi điện thoại cho nàng, sợ nàng đã xảy chuyện.

Khi biết là do ta sơ suất bỏ nàng ở lại đó, nghe giọng nói tức giận của nàng, trong lòng vô cùng áy náy và tự trách, nhưng nghĩ tới cảnh tượng nàng bị ta đột nhiên bỏ lại như vậy, ta liền bật cười, thật sự chưa từng gặp qua chuyện như vậy.

Sau khi nàng lên xe thì đặc biệt nhăn nhó. Ta cố gắng dỗ dành nàng, nhưng lại không thành công, đành phải chờ nàng nguôi giận.

Yên lặng mà lái xe, lại lần nữa nghĩ cảnh tượng vừa rồi, mím môi nén cười, sao ta lại có thể hồ đồ như vậy? Nếu là ở nước ngoài, ở một nơi xa lạ, phỏng chừng ta cười không nổi.

Dù nàng lại tức giận xuống xe nhưng cũng sẽ nói tiếng cảm ơn với ta, điểm này rất đáng yêu. Nhìn nàng vội vàng đi vào trường học, đau lòng, trong lòng càng ngày càng áy náy.

Vốn dĩ trong lúc đợi nàng sẽ vẽ tranh, nhưng lại không có tâm trạng. Suy nghĩ làm sao để nàng nhanh chóng  hết giận, phương pháp trực tiếp nhưng lại thô bạo nhất là khoai tây chiên và kem.

[22:09:55]

  ____________________  

Lên điện thoại tìm siêu thị ở xung quanh, đi bộ mấy trăm mét thì tìm được một chỗ.

Nhưng mà siêu thị này không có khoai tây chiên nhãn hiệu ta cần, do dự có nên mua không, nhưng nghĩ tới đã nói xin lỗi với dỗ dành nàng thì nhất định phải có thành ý, nhìn thời gian, nhanh chóng trở lại chỗ đậu xe, lái xe tới siêu thị mà chúng ta thường đi.

Giao thông thuận lợi, qua lại chỉ mất có 53 phút, đợi mười phút nàng tan học đi ra.

Biết nàng chắc chắn sẽ ngồi ở ghế sau, ta liền khóa lại. Nàng lần này không có nhăn nhó nữa, ta chỉ chỉ ghế phụ, nàng do dự một chút, cũng ngoan ngoãn đi lên.

Sau khi nàng ngồi lên xe liền không nhìn ta, sửa sang lại ba lô. Nàng mặc áo thun trắng phối với váy hai dây rộng thùng thình, dây đeo ở bả vai trái nới lỏng, muốn giúp nàng sắp xếp lại, nàng rụt rụt người tránh né.

Bắt đầu sử dụng đòn sát thủ, cố ý làm cho bịch khoai tây chiên kêu ra tiếng lớn, nàng len lén nhìn một cái rồi không dám nhìn tiếp nữa, ngồi cứng ngắt ở đó.

Ta bắt đầu ăn, cố ý ăn ra tiếng, hai tay nắm chặt đầu gối, ngón tay thì bán đứng nàng không có bình tĩnh, ngón tay của nàng thì gãi gãi đầu gối.

Trong lòng đã dự tính trước các bước đánh hạ nàng, chủ động hỏi nàng có ăn không, nàng lạnh lùng cự tuyệt, nhưng lỗ mũi thì nhúc nhích, đây là thói quen của mấy người ham ăn, ngửi được mùi đồ ăn.

Cách này không được, tới cách thứ hai. Lúc ở siêu thị, đầu tiên là lấy ly nhỏ, nhưng nghĩ tới ly nhỏ này không thể làm cho nàng lay động được, liền mua ly lớn nhất, còn chọn hương vị nàng thích nhất.

Mở nắp ra, kem có hơi mềm, dễ dàng múc một muỗng lớn, mở to miệng ra ăn, làm thất khiếu* muốn đông lạnh, còn phải giả vờ hưởng thụ. Cuối cùng không nhịn được tới gần nàng hà hơi ra, sau đó lại múc một muỗng nhỏ thử mê hoặc nàng.

[*Thất khiếu: hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi, và miệng]

Vốn tưởng rằng nàng sẽ kiên trì một  hồi lâu, nếu nàng lại từ chối, ta sẽ ăn hết kem.

Kết quả, nàng không có một chút chống đỡ nào, tốc độ nhanh như rắn, trong nháy mắt ngậm lấy cái muỗng.

Sự thật chứng minh, đồ ăn có thể giải quyết tất cả.

Ta rất cảm kích ông trời đã cho nàng tính cách đáng yêu như vậy, mặc dù có đôi khi sẽ xảy ra, nhưng thời gian nàng tức giận cũng rất ngắn, cũng sẽ để nàng suy nghĩ, rất dễ dụ. Trước kia ta tức giận, thì thời gian sẽ dài hơn nàng, nhưng bây giờ bị nàng ảnh hưởng, rất nhanh cũng sẽ nguôi giận, bởi vì nàng dỗ dành người khác cũng thuộc đẳng cấp cao.

[22:13:07]

  ____________________  

Còn một phần nữa. Yen

[22:15:54]

  ____________________  

Thứ ba, nàng lặng lẽ "Trả thù" ta.

Sáng sớm, ta với biểu đệ hẹn gặp ở trước cổng tàu điện ngầm, nhờ hắn đem một ít đồ mang về cho Ngữ Mộng.

Nàng đi với ta, hiếm khi chen chúc tàu điện ngầm vào giờ cao điểm, bị đám đông đẩy ra giữa.

Ta nắm tay cầm ở phía trên, nàng ôm ta.

Sau đó nàng bắt đầu ôn nhu xoa bụng ta, đây là thói quen xấu ở nhà.

Một người đàn ông đột nhiên đứng lên, bảo ta ngồi.

Lúc đó hai ta rất kinh ngạc, ta liền từ chối.

Nhưng người đàn ông đó lớn tiếng nói ta có thai, để cho ta ngồi là phải.

Sắc mặt đột nhiên đỏ lên, rất xấu hổ, ta nên giải thích như thế nào? Ta không có mang thai.

Trên tàu có rất nhiều người nhìn, Doãn Hạ Mạt thì cười xấu xa.

May là chúng ta xuống ở trạm tiếp theo, lúc đi ra ta lập tức nhéo cổ của nàng.

"Doãn Hạ Mạt, nhờ cậu ban tặng hết đó."

"Ha ha! Sao người đó có thể cho là cậu có thai chứ? Bụng của cậu vẫn bình thường mà."

"Do cậu xoa bụng tớ, còn có ánh mắt đều là mẫu tính của cậu nữa."

Nàng cười không để ý tới hình tượng, nước mắt cũng sắp chảy ra.

"Về sau ở nơi công cộng xin cậu nhớ chú ý tới cử chỉ của mình." Ảo não bóp nàng cánh tay.

"Nhưng mà tớ cũng rất tự nhiên, không khống chế được, vậy sau này đi dạo phố cậu cũng đừng có ôm eo tớ nữa, đừng có sờ mông tớ." Nàng ngạo kiều ngẩng đầu lên.

"What? Tớ sờ mông cậu khi nào?" Đây tuyệt đối là vu oan.

"Rất nhiều lúc nha, lúc cậu ôm tớ thì cánh tay đều để ở trên mông tớ."

"Không có!!!"

"Có!!! Cậu cố gắng nhớ lại đi, bộ dáng này của cậu là không đúng."

"Vậy.... Cũng có thể là ôm mệt mỏi, tay tự nhiên.... Tuột xuống."

"Cậu còn chối, ghét cậu!"

"......."

Hình như, là có chuyện như vậy.

Tối nay xong

[22:23:46]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net