19/08/2018

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bảo đại nhân đang đọc sách, đọc vô cùng tập trung, ta cầm một miếng lá cải nhẹ nhàng trêu chọc mu bàn tay của nàng...

"Không được không được!!!" Nàng ỏn ẻn nói, ta giống như một con ruồi, bị nàng đặc biệt ghét bỏ phủi đi...

[16:17:46]

__________________

Buổi tối tốt lành. yen

[21:25:53]

  __________________  

Đã liên tục mấy buổi tối bị người nào đó ngược đãi. yen

[21:32:19]

  __________________  

yen

Mấy ngày nay buổi tối cùng tắm với nàng, lúc nàng giặt tiểu đế thì rất thuận tay để ở sau lưng ta làm bàn chà quần áo, nàng bảo là có thể giặt sạch, còn có thể giúp ta chà lưng.

Xảo quyệt!!!

[21:40:51]

  __________________  

Hôm nay hiếm có được một một ngày đọc sách, sai nàng đi mua đồ ăn, nàng cầm dĩa đồ ăn ngồi ở bên cạnh ta nói không ngừng, ta cảm giác như có rất nhiều con ruồi kêu ở bên tai ta. Vừa mới bắt đầu ta còn phụ họa với nàng một chút, sau đó thì không nghe được nàng nói gì nữa, nàng liền bắt đầu lấy lá cải trêu chọc, môt hai cứ trêu chọc cho đến khi chú ý tới nàng thì mới thôi.

Ta! Sắp! Hỏng! Mất!!!

Sao lại có người không biết điều như vậy? Nửa ngày tuyệt vời của ta, Over!

[21:50:05]

  __________________  

Hôm nay mang tất chân mới mua, lúc về ta rất chú ý tới thùng vớ nàng bảo bỏ vào. Không biết nàng làm cái gì, lại đi tìm vớ của ta.

"Ừ! Có tiến bộ." Nàng giống như người giám sát đang kiểm gia vệ sinh.

Ta nhìn nàng một cái, bất đắc dĩ mà cười.

"Wow! Vớ này thật sự co dãn được nè, hơn nữa chất lượng cũng không tệ............" Nàng giống phát hiện đại lục mới hưng phấn và tò mò, vừa nói vừa hăng say thò tay vào trong vớ, đột nhiên vớ bị thủng một lỗ, vẻ mặt của nàng lập tức trở nên kinh hoảng, sợ hãi nhìn ta!

"Hạ Mạt!!!" Ta phát điên cực kỳ, nhưng ta còn có thể nói cái gì?

Hôm nay nàng làm ta tức giận. yen

[22:07:43]

  __________________  

Nói tới lễ thầy thuốc, rất nhớ chủ nhiệm.

Mỗi ngày chúng ta đều sẽ gọi điện thoại, nhưng thời điểm Hạ Mạt với chủ nhiệm gọi cho nhau làm cho người ta không thể hiểu được.

Rất nhiều lúc chủ nhiệm gọi cho Hạ Mạt là bà đang ở trong WC, làm Hạ Mạt ghét bỏ nói chỉ khi bà ở trong WC thì mới nhớ tới nàng. Hơn nữa nàng hỏi chủ nhiệm: "Mẹ đi xong chưa?", chủ nhiệm cũng trả lời: "Sao con còn gấp hơn mẹ nữa vậy?"

Rất nhiều lúc Hạt Mạt gọi cho chủ nhiệm là nàng đang tắm, làm cho chủ nhiệm ghét bỏ nói chỉ khi tắm thì nàng mới nhớ tới bà. Hơn nữa bà còn hỏi Hạ Mạt: "Con tắm đến đâu rồi? Nhớ là phải rửa sạch sẽ bộ vị quan trọng nhất." Hạ Mạt nghe tới đó liền không nhịn được trả lời: "Đang rửa, đang rửa." Chủ nhiệm truy vấn: "Vậy sao không nghe được âm thanh gì hết?", nghe vậy thì ta nhịn không được khẽ cười, lúc này Hạ Mạt vì phối hợp với bà, liền cố ý làm vang tiếng nước, toàn bộ quá trình ta đang nghe hai mẹ con nàng "trò chuyện" rất buồn cười. yen

[22:30:46]

  __________________  

Gần đây có phải rất lưu hành một bài hát "Học tiếng mèo kêu" không?

Có một buổi tối chủ nhiệm nói với chúng ta là con gái của đồng nghiệp vừa hát vừa biểu diễn, rất là đáng yêu, bảo chúng ta cũng gọi video hát cho nàng xem.

"Mẹ, thật xin lỗi! Một người thục nữ như con không thể hát bài đó được." Hạ Mạt trực tiếp từ chối.

"Thục nữ gì chứ?" Chủ nhiệm nghe không hiểu.

"Chính là tiên nữ thành thục chững chạc." Nàng không hề áp lực nói bừa.

"Sao mẹ lại không biết con là người như vậy? Tiểu Bảo, mau đi đánh quái thú!" Chủ nhiệm ở bên kia điện thoại la hét, Hạ Mạt bất đắc dĩ trợn mắt.

Mấy ngày trước, chủ nhiệm lại nhắc tới lần nữa, ta cảm thấy bài hát này cũng rất thú vị, học cũng nhanh, yêu cầu Hạ Mạt video chủ nhiệm với ta, nàng vô cùng không tình nguyện phối hợp. Nàng là một người xấu hổ, chỉ cần nàng nghĩ tới mấy chuyện xấu hổ là nàng sẽ không đi làm, lúc học làm động tác mèo thì mặt nàng không biểu tình.

"Tiểu Bảo, con đánh rớt mông con mèo bên cạnh đi."

"A!!! Về sau đừng bảo con học tiếng mèo kêu." Hạ Mạt phát điên đi ra. yen

[22:49:11]

  __________________  

Hạ Mạt dạy ta dùng nhiều dấu chấm than một chút để có thể biểu đạt cảm xúc kích động ra. yen

[22:55:19]

  __________________  

Ngủ ngon. yen

[23:00:53]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net