23/05/2018

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phiên ngoại Khiết

Bây giờ thay đổi công việc, không bận rộn như trước nữa. Buổi chiều về nhà muốn nghỉ ngơi viết văn một chút, mới vừa tắm xong thì Bảo Nhi gọi qua cho ta, nhà kho phía sau studio có chuột, làm nàng sợ tới nỗi không dám đi vào, trợ lý với nhân viên cũng không có ở đó, trứng muối thì đang lên lớp.

Ta cầm điện thoại với chìa khóa mang giày vải trắng vào liền vội vàng chạy ra ngoài, nhà kho cách nhà không xa, nhưng mặt trời thì nóng dữ dội, sốt ruột nên quên mang dù, thấy ở ngoài cửa tiểu khi có xe đạp dùng chung, chọn chiếc màu vàng, vừa ngồi lên là cái mông sắp bị chiên chín, thật là nóng.

Chừng vài phút là tới tiểu khu khác, sau khi cất xe đạp xong thì lưng cũng đã ướt đẫm, bước nhanh tới nhà kho cho thuê.

"Cậu tới rồi, đúng là con chuột rất lớn, quá kinh khủng, nó nhìn thấy tớ không chỉ không sợ mà còn không chạy, còn nhìn tớ rồi kêu nữa." Bảo Nhi đã đứng ở cửa chờ ta, nhìn thấy ta giống như thấy được cứu tinh.

"A?" Nhưng mà ta nghe nàng hình dung như vậy, ta cũng rất sợ, không dám đi vào.

"Hai ngày này các nàng quên đóng cửa sổ, con chuột  đang ở bên trong, chúng ta làm sao đuổi nó ra đây?" Bảo Nhi vẫn chưa tỉnh hồn.

"Phỏng chừng đây là chuột tinh, to như vậy còn không sợ người, để tớ suy nghĩ một lát." Giả vờ bình tĩnh nhìn bốn phía.

Ở bên cạnh cửa có một cây dù lần trước chúng ta mua, rất lớn rất dài, không cần phải gấp. Cầm nó lên bắt đầu gõ gõ đánh đánh vào trong góc, Bảo Nhi đi theo sau lưng ta, buồn cười nhất là hai tay của nàng vẫn một mực nắm lỗ tai, rất sợ con chuột sẽ nhảy ra.

"Không có a, hay là nó chạy ra cửa sổ rồi? Mỗi góc ngách tớ cũng đều gõ hết rồi." Ta không còn khẩn trương nữa.

"Không biết nữa, nó vừa rồi còn nhìn tớ ra oai là tớ liền chạy ra ngoài, không biết nó còn ở đây không nữa." Nàng thả tay ra, ảo não nhìn khắp nơi.

"Ha ha, ra oai." Nàng thật sự là quá đáng yêu rồi, đã không còn ổn định như thường ngày nữa.

Ngay tại lúc chúng ta buông lỏng, có một vật thể tròn vo đi qua bên người chúng ta, là đi, đại gia đi, không phải chạy, ta với Bảo Nhi nhìn một cái là liền trợn tròn mắt, liều mạng ôm nhau phát ra tiếng kêu sợ hãi nhất trong lịch sử, hai người đã bị dọa đến nổi không nhúc nhích được, con chuột béo kia dường như không coi chúng ta tồn tại, chậm rãi đi qua người chúng ta, thật khí phách.

Tiếng kêu sợ hãi đã kinh động đến người ở cách vách, ta với Bảo Nhi đã không còn nói được nữa, la, tiếp tục sợ hãi la.

"Ông trời của tôi ơi, con chuột này mập đến nỗi đi như không đi, nó có uống thuốc gì sao? Bự đến nỗi mà không cảm giác được nó có nhúc nhích nữa." Đại ca này cảm thấy hứng thú nghiên cứu cái cục đen mập ở trước mặt giống như đang thưởng thức người ngoài hành tinh, tiếp đó thì lấy tờ báo xách cái đuôi con chuột lên."

"A!!!!!" Ta với Bảo Nhi nhìn thấy liền chạy ra khỏi phòng.

Đến bây giờ ta còn chưa có tỉnh lại, lần đầu tiên gặp được con chuột béo này. Bảo Nhi cũng có bóng ma, nàng không dám vào nhà kho này nữa.

Sau khi nghe chúng ta kể lại xong, trứng muối nói một câu: "Nó không sợ mấy cậu, là do các cậu quá yếu, nếu là tớ đi, thì con chuột đó khẳng định sẽ nhanh chóng gắn thêm mô tơ để chạy trốn."

Đúng là đứa trẻ khoác lác không chớp mắt, phỏng chừng để nàng nhìn thấy thì chạy trốn còn hơn hai ta nữa.

[22:11:16]

________________________

Đến lúc đó thấy gặp, các bằng hữu ngủ ngon. Khiết

[22:14:10]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net