25/05/2018

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Lầu sáu]

Đều ăn cơm và ngủ trưa rồi sao?......

[12:57:31]

___________________

Xem tin nhắn, rất nhiều bạn nước ngoài đưa chúc phúc vào lúc sinh nhật, cảm ơn các ngươi, rất cảm động, còn có một số bằng hữu đặc biệt làm hình ảnh cho chúng ta, thật sự quá có lòng. Ta có chút không biết tại sao không trả lời được, xin thông cảm cho, ở chỗ này thống nhất tạ ơn, cám ơn mọi người đã yêu mến ^_^......

[13:01:15]

___________________  

Gặp ở bộ lạc. yen

[21:32:21]

============

[Bộ lạc]

Buổi tối tốt lành, các ngươi đang bận gì vậy? Đi lên đánh dấu, toái toái niệm. yen

[21:32:55]

___________________  

 Phiên ngoại yen

Lây bệnh cảm mạo cho nàng, nàng hôm nay lên lớp phải chạy hết mấy chỗ, vừa trở về là nằm tựa trên ghế sô pha ngủ, mới vừa làm xong cơm cũng không đành lòng kêu nàng, để cho nàng tiếp tục ngủ.

7 giờ nàng tỉnh ngủ cũng không có khẩu vị gì, uống một chút canh, ăn một chút thịt với rau, sau đó đi tới nhà học sinh, nàng tiếp tục lên một đoạn giờ học.

Dạy xong nàng giống như tiêm máu gà, mặc dù vẫn còn nước mũi, nhưng lại đối với ta hào hứng vạn trượng hát một bài tiếng Anh.

"Doãn lão sư, có thể quậy nữa được không?" Nàng tiếp tục làm bộ buông cả người ra, nâng chân phải lên để cho ta bắt lấy, bị nàng đánh bại, vui vẻ cười."

"Con sên, đừng có chạm quần áo tớ, đừng như vậy." Nhìn ý đồ của nàng, ta phát điên hết sức đẩy nàng ra.

"Giang hồ cấp cứu, lại nói áo bông tốt hơn khăn giấy." Nàng chơi xấu để lỗ mũi lên lau trên vai ta.

"..." Có loại cảm giác bất lực và bất đắc dĩ sâu đậm, đã không còn sức đẩy nàng ra, tùy ý để nàng lau, dù sau quần áo cũng là nàng giặt.

[21:42:45]

___________________  

Phiên ngoại yen

Trong nhà không còn gạo, trước khi nàng lên lớp có dặn đi mua gạo, bằng không buổi tối không có cơm ăn.

Buổi chiều tham gia xong hội thảo, đi siêu thị mua sắm một phen, hăng hái mua rất nhiều thứ.

Về tới nhà tâm tình vui sướng, chuẩn bị triển khai tài nghệ, đem thức ăn vật liệu đều chuẩn bị tốt.

Kết quả phát hiện, chuyện cần làm nhất cũng chưa có làm.

Gạo, vẫn chưa mua.

"Bảo bối, dưa trắng chua ngọt này ăn ngon thật, phiền cậu xới cho tớ chén cơm, cám ơn!" Tối nay lúc ăn cơm nàng đưa chén cho ta.

"Thật xin lỗi! Tớ quên mua gạo rồi, cậu có thể ăn Baguette* thay cơm được không?" Như là làm chuyện sai vậy, dè dặt cười nói với nàng.

[*Bánh mì Pháp]

"Bánh mì này rất khô..." Nàng có chút khó xử nhìn ta.

"Vậy để tớ đi nấu một ít mì cho cậu." Có thể nhìn ra nàng không muốn ăn, vốn định đi qua nhà tỷ muội lấy một ít, nhưng ba người đều không có ở nhà, ta có chìa khóa, nhưng suy nghĩ lại vẫn là không đi.

"Không cần không cần, tớ ăn được." Nàng sợ ta lại đi tới đi lui, giả vờ thèm ăn cắn một miếng lớn bánh mì.

Nhìn nàng ăn bánh mì khô khan, đau lòng, hối hận khi không đi lấy gạo, lần sau nhất định không được như vậy nữa.

[21:53:00]

___________________  

Phiên ngoại yen

Hai ngày nay trong đầu đều là con chuột đen mập lớn kia, hình ảnh của nó không gạt đi được.

Tối hôm qua lại phải đi vào nhà kho lấy đồ, ta để cho bé ngoan đi với ta, trong miệng nàng nói không sao, nhưng vẻ mặt đã bán đứng nàng, sợ hãi!

"Con chuột mập kia kìa!" Vừa tới trước cửa nhà kho, ta vì trêu chọc nàng, ở sau lưng hù dọa nàng.

"A!!!!" Lúc này nàng phản ứng còn nhanh hơn chim sợ cành cong, nàng như điên lên không để ý hết thảy liền chạy ra ngoài.

Đây là Doãn Hạ Mạt, là một người khoác lác không có can đảm.

Sau đó, nàng nói không phải sợ con chuột mới chạy, là bị tiếng kêu của ta dọa chạy.

Nhưng mà, vì sao nàng vào kho hàng lại phải chuẩn bị lâu như vậy? Hơn nữa vừa lấy đồ xong là liền nhanh chóng chạy ra ngoài.

[22:01:09]

[*Chuột chưa xuất hiện mà Mạt tỷ đã chạy không còn bóng dáng :)))) ]

Tiểu phỉ bình luận:

Trọng du TY: ha ha ha ha ha ha ta còn nhớ cái lần bao vây được con gà núi trong bụi cây tiếng kêu của Bì Bì trứng vang vọng khắp nơi. [*Sự kiện này tui không nhớ là ở thời gian nào]

Ấm áp gửi thuộc về người: "Nhân sinh gian nan có một số việc đừng vạch trần"

Hơi ôn tình mắc cạn: Ha ha ha ha ha, tiểu Bảo ngươi phải biết, bé ngoan nhà ngươi là Doãn ba tuổi nha

 Jessiehw2015: Đây là dáng vẻ chạy nước rút một trăm mét của Mạt Mạt, ha ha ha

___________________  

Phiên ngoại yen

Nàng rất sợ mấy động vật không xương sống, sâu lông, giun, rắn...

Có một lần đi công tác, ta để cho nàng đi với ta, nơi đó là một thành phố ven biển, điều kiện khí hậu rất tốt.

Chúng ta vừa đi là đi một tuần, mỗi buổi tối chúng ta đều chạy bộ trên đường lớn cạnh ven biển, người không nhiều, đi đôi với gió biển, làm cho cả ngươi thần thanh khí sảng.

Một đêm cuối, mới vừa tạnh mưa làm cho thành phố càng thêm sạch sẽ thoải mái, chúng ta không do dự, đúng giờ xuất phát.

Hai người mang tai nghe song song cùng nhau chạy bộ, chạy tới một gốc cây dừa, đột nhiên phát hiện dưới tàng cây có rất nhiều con giun sau cơn mưa chui ra từ trong đất.

"Mạt nhi, cậu xem, thật là nhiều giun." Bị một màn nguy nga này hấp dẫn, kích động kéo kéo cánh tay của nàng.

"A! A!! A!!!" Nàng nhảy lên lưng ta như điên, thét chói tai, nhưng ta không tiếp được nàng, nàng liền tuột xuống, ngay sau đó nàng liều mạng leo lên lưng ta, ta nâng mông nàng lên. 

[*Ha ha, tui tưởng tượng tới cảnh này là không thể ngừng cười được]

"Ha ha, quên mất cậu sợ động vật không xương sống, nhưng mà đừng sợ, nó không có ăn thịt người mà!" Ta bị phản ứng của nàng chọc cười.

"Quá khủng bố rồi, cả người tớ đều nổi da gà lên hết rồi, cậu đáng ghét còn để cho tớ nhìn, thật to, đây là con giun mà tớ thấy to nhất, quá gớm mà." Nàng nhanh chóng ồn ào khóc lên.

"Ừ, đây cũng là con tớ thấy to nhất, cậu nhìn xem nó còn nhúc nhích nè." Ta cõng nàng đi tới gốc cây.

"A!!!!! Lý Ngữ Yên, cậu đừng như vậy mà, ô ô ô......" Nàng hoàn toàn bị ta làm điên rồi, khóc lớn như một đứa bé.

"Cậu khóc thật đó à? Trên đường có người kìa." Ta không nghĩ tới nàng kích động tới như vậy.

"Tớ ghét cậu, tớ ghét cậu." Nàng một bên nói ghét, một bên ngang ngược khóc lên, nhưng hai chân với hai tay quấn ta rất chặt, sợ sẽ rớt xuống.

"Được rồi, là tớ sai, đừng khóc, không đùa cậu nữa." Ta rời khỏi cái cây kia, an ủi nàng.

Nàng thu nhỏ âm thanh lại, tiếp tục khóc, ta yên lặng cõng nàng đi về phía trước, để cho nàng khóc, cho dù người đi đường nhìn hai ta với ánh mắt kỳ quái.

Cho đến khi ra khỏi rừng cây dừa kia, nàng nhảy xuống khỏi lưng ta.

"Đến lượt tớ cõng cậu!" Nàng đi tới trước mặt ta, cong nửa người xuống chuẩn bị.

"Không phải cậu ghét tớ sao?" Mỉm cười nhìn nàng.

"Ngươi đúng là dài dòng, nhanh đi." Nàng bá đạo nói với ta, ánh mắt mang theo ngang ngược.

Nhìn nàng khó có được ngẫu nhiên ngang ngược như vậy, không khách khí nhảy lên lưng nàng.

Một lần cõng, là cõng một hồi lâu, làm thế nào nàng cũng không chịu thả ta xuống, nằm ở sau lưng nàng, trong lòng ấm áp.

Trứng muối nhát gan, trứng muối đáng yêu, trứng muối ấm áp.

Phối nhạc: hope (ver0.5) M.Graveyard

[22:30:08]

Ấm áp o(^▽^)o

*Khuyến khích nghe

___________________  

Chúng ta rất ít khi lên mua đồ trên mạng, trong nhà không còn gạo liền đi siêu thị mua một bao gạo loại rất nhỏ mang về, trước kia đều là Nháo tỷ gửi tới cho ta, bây giờ thì sẽ ở siêu thị mua bao nhỏ. yen

[22:41:08]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net