28/03/2019

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hiện thời văn Hạ Mạt

| Chia sẻ | Singer Andrew Jasinski 《Your Eyes》 (@ Võng Dịch Vân âm nhạc )

Nàng nói, toàn tâm nỗ lực cũng chưa chắc có được thứ mình muốn, cũng chưa chắc có thể được người khác đáp lại, nhưng mình đã làm, đã cố gắng, đã đối xử thật lòng, không hối hận!

Nàng nói, ngôn ngữ giao tiếp đối với nàng mà nói là một môn học nghệ thuật phải học cả đời, không cùng phương thức biểu đạt sẽ dẫn đến cảm xúc và suy nghĩ khác nhau, không để ý tới đối phương mà nói ra mấy lời giễu cợt, kích thích, chủ quan nói trắng ra, kết quả sẽ làm người khác bị tổn thương.

Nàng nói, ở bên ta nhiều năm như vậy, nhìn ta giống như đứa trẻ từng ngày lớn lên. Mặc dù ta có rất nhiều khuyết điểm nhỏ, nhưng ở trong mắt nàng đều là đáng yêu. Nàng có thể bao dung ta tất cả, mà ta cũng vì nàng mà thay đổi.

Nàng nói, mệt mỏi liền dừng lại, nghỉ ngơi một chút. Ở thời buổi vật chất này, người vĩnh viễn đuổi theo không hết. Theo đuổi điều mình muốn là không sai, nhưng không cần làm mệt chính mình, cuộc sống đơn giản mới là hạnh phúc.

Nàng nói: Tớ có thể cưng chìu cậu thương cậu nâng cậu ở trong lòng bàn tay, nhưng nếu làm sai, nàng vẫn là sẽ nghiêm khắc phê bình ta, nàng sẽ kiên trì, không thể nuông chiều ta.

Nàng nói ta mấy năm nay gặp nhiều chuyện làm đánh mất nguyên tắc nên có, mềm lòng không phải chuyện tốt, điểm mấu chốt bị đụng thì phải biết nói không. Mấy năm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện không tốt, ta không xử lý tốt, nàng mặc dù tức giận, nhưng yên lặng mà vì ta làm rất nhiều, không có một lời oán giận, dùng phương thức của nàng giúp ta khâu lại tốt.

Nàng nói, giữa chúng ta không cần nói cảm ơn, nhưng nàng luôn nói cảm ơn ta. Lúc nàng ngã bệnh ta chăm sóc, lúc nàng đang luyện đàn ta đưa nước cho nàng, lúc làm cho nàng những chuyện cực kỳ nhỏ bé.......

Sáng nay, nàng đi ra ngoài, tỉnh dậy thì đi đến phòng khách uống nước, tin nhắn ipad vang lên, mở ra là bạn nàng gửi tin nhắn cho nàng.

Nàng nói với bạn: "Tớ muốn mua đàn piano màu trắng loại tốt, càng nhanh càng tốt."

Nhìn những chữ này, cái mũi và hai mắt rất chua, rất chua......

Nàng tình nguyện bỏ xuống những thiết bị quan trọng nàng muốn mua cũng không muốn ta chịu ủy khuất, trước đó chúng ta cùng hẹn nhau năm nay phải cố gắng ra sức thực hiện vì chính mình, nàng lại vì ta nuốt lời.

Người yêu thương bạn, vĩnh viễn muốn đem thứ tốt nhất cho bạn!

Cảm ơn cậu!

[13:52:26]

______________________

Thời gian Hạ Mạt

| Chia sẻ | Singer  Rick Wakeman 《The Granary Canon》 (@ Võng Dịch Vân âm nhạc )

Khi còn nhỏ, mẹ tuy đối với ta rất nghiêm khắc, nhưng rất nhiều lúc lại làm nhiều chuyện khiến ta cảm động.

Từ đàn điện tử đầu tiên đến đàn piano, nàng chưa từng do dự, cùng ba ta chạy khắp nơi hỏi thăm loại nào tốt, còn chạy đi mua cho ta sách hay nhất và máy đếm nhịp, tìm lão sư giỏi.

Khi đó bọn họ tiền lương không nhiều lắm, ta biết một cây đàn piano tốt hơn một chút là hơn hai vạn trở lên, khi đó ta sợ tức mức kéo bọn ra khỏi tiệm đàn.

Ngày hôm sau tan học về nhà, đeo cặp leo lên cầu thang, xa xa nghe thấy có âm thanh đàn piano, ta kích động mà một chân vượt qua hai ba bậc thang chạy lên lầu.

Cửa mở, đi vào, thấy một người xa lạ ( điều cầm sư ) ở nhà ta đánh đàn, một đàn piano phục cổ đặt ở một bên phòng khách liền, hắn đạn một bài Canon, tiếng đàn du dương cùng ngón tay thon dài của hắn ở trên đàn thành thạo bay múa, ta đỏ cả mắt, tâm tình rất phức tạp, quá nhiều cảm xúc cao hứng. Ánh mặt trời buổi chiều chiếu vào trong phòng khách, chiếu sáng hắn, chiếu sáng lên ba mẹ an tĩnh đứng ở một bên mỉm cười nhìn ta, một màn này cả đời cũng không quên được.

Ba mẹ vẫn là mua đàn piano đó, đàn rất khó dời, mời chuyên gia tới dời, thang lầu không rộng, lo lắng sẽ chạm vào, bọn họ lấy trong nhà chăn lót vách tường cùng thang lầu một chút dọn đi lên. Bọn họ nói chỉ cần ta thích, ta nguyện ý nỗ lực, liền tính tiêu hết trong nhà tiền, cũng là đáng giá. Ta lần đầu tiên cảm nhận được cái gì đau lòng, rõ ràng chính xác đau lòng, cái loại này bọn họ cho ta kinh hỉ sau lòng ta lại đặc biệt áy náy tự trách, đến bây giờ vẫn như cũ có thể cảm nhận được lúc ấy bọn họ dụng tâm.

Khi ta và nàng có được ngôi nhà đầu tiên, nàng hỏi ta thích đàn piano màu gì, ta nói màu gì cũng thích.

Chính là chúng ta mới vừa trang hoàng nhà ở xong, còn phải cho vay, piano tạm thời thật không dám nghĩ.

Một ngày trở về trên đường, nhận được cuộc gọi xa lạ, nói đàn của ta chuẩn bị đưa tới, hỏi ta khi nào ở nhà. Ta ngốc, hoảng thần vài giây, cho đến khi người kia lại lần nữa hỏi ta thời gian...

Ta gọi điện thoại cho nàng, nàng câu đầu tiên chính là hỏi, đàn tới rồi sao?

Ta kích động hỏi nàng có phải nàng sắp xếp không, như thế nào có tiền mua đàn, nàng chỉ là cười cười, bảo ta trở về nhìn xem có thích hay không.

Ở nhà dưới lầu gara sốt ruột chờ đàn đến, lúc xe vận tải lớn dỡ xuống dày nặng cái rương, vẫn như cũ không thể tin được, đây là đàn đưa tới nhà ta, nhìn nhãn hiệu ta tích, tâm tình ức chế không được hưng phấn, đồng thời cũng suy nghĩ nàng là như thế nào làm được.

Thật vất vả phí rất lớn công phu mới đem đàn chuyển vào nhà, đi theo xe tới điều luật sư đem cái rương vừa mở ra vừa cùng ta nói đàn này vốn là được một vị âm nhạc người mua, hơn nữa màu này không dễ mua được, sau lại là yen trực tiếp liên hệ vị tiên sinh kia, không biết cùng hắn nói gì đó, hắn thế nhưng đáp ứng rồi, đàn này hắn cũng đợi rất lâu.

Cái rương được mở ra, lúc mặt đàn lộ ra, hai tay ta kinh ngạc mà bưng kín mặt, hô hấp đình chỉ, nhưng trái tim lại đập nhanh. Một đàn piano màu đỏ sẫm, rất xinh đẹp.

Khống chế không được ngây ngốc la trước mặt mọi người, chảy nước mắt, giống cái đại ngốc giống nhau cười khóc, khóc lóc cười.

Nàng vì ta mua này đàn này nhận rất nhiều lớp và biểu diễn, còn cùng vivi mẫn tỷ đi đầu đường biểu diễn. Khi lấy được tiền thì liên hệ bằng hữu quen trong nước, lúc tìm được thì đã bị người khác mua, vì thế nàng lại liên hệ người kia, người nọ bắt đầu một tiếng cự tuyệt, sau đó lại nàng trực tiếp cùng hắn nói câu chuyện của chúng ta, cuối cùng hắn nguyện ý nhường lại đàn.

Đây là đàn piano thứ hai trong đời ta, nàng cùng người nhà giống nhau yêu thương ta, ta là hạnh phúc như vậy. Còn nhớ rõ khi đó ngoại trừ đi học ăn cơm ngủ, thời gian còn lại đều ngồi ở trên đàn này đánh đàn, không biết chán nản cùng mỏi mệt, mỗi ngày giống giống như người bệnh tâm thần, làm ra vẻ lại cảm tính đạn đạn sẽ khóc, bọn tỷ muội có lúc nhìn thấy cũng nên làm như không thấy, yên lặng rời khỏi, để ta tự mình một người chìm trong thế giới của mình. Cho đến khi nàng trở về, các nàng nói, ta đánh đàn nhiều màu sắc, ít u buồn.

Trước đây ta không biết mộng tưởng là cái gì, cho dù có, cũng sẽ cảm thấy nó rất xa xôi rất mờ ảo. Sau khi cùng nàng ở bên nhau, ta mới biết được thông qua nỗ lực, sẽ một chút thực hiện. Càng về sau studio của chúng ta sở hữu nhạc cụ cùng thiết bị, chúng ta một bước một cái dấu chân chậm rãi tranh thủ thu hồi lại, có chút dùng lâu rồi không thể dùng hoặc lạc hậu, chúng ta đều luyến tiếc ném, chúng nó là bảo bối của chúng ta, cũng chứng kiến chúng ta cùng nhau đi tới gian khổ, chúng nó là bảo vật vô giá.

Tối hôm qua, ở nhà mới, nàng nghe ta nói piano cầm tay rất khó sử dụng, nàng sờ sờ ta đầu không lên tiếng đi ra cửa phòng, ngày hôm sau lại mua cho ta. Thật ra mang theo piano cầm tay cũng rất thực dụng, đặc biệt là đi công tác hoặc xuất ngoại, ta có thể cùng học sinh lên lớp, không cần đạn hoa lệ giai điệu, chỉ cần cấp học sinh chuẩn âm cùng luyện tập thang âm, chính là khó đạn mà thôi. Nhưng nếu muốn soạn nhạc hoặc học sinh tới trong nhà đi học, piano là chuẩn bị, ta muốn nỗ lực một đoạn thời gian lại mua, không nghĩ tới nàng thay ta thực hiện nguyện vọng này.

Rất nhiều người thích nghe Canon, Canon suy diễn phương thức rất nhiều loại, tựa như màu sắc khác nhau, ta muốn cùng ngươi đan dệt ra thật nhiều màu sắc rực rỡ......

[16:08:39]

______________________

| Chia sẻ | Singer Fabrizio Paterlini 《Rue des Trois Frères》 (@ Võng Dịch Vân âm nhạc )

Khi đó Hạ Mạt

Đại học tới gần tốt nghiệp, cũng là đoạn thời gian quan hệ của chúng ta bị người nhà phát hiện, nàng cùng mẹ nàng ở chung thật sự không tốt.

Bị cưỡng chế mỗi ngày về nhà, hạn chế chúng ta gặp mặt, nàng mặt ngoài tựa hồ rất bình tĩnh, nghe theo mẹ nàng tất cảhết thảy, lại không hề cùng nàng có trao đổi.

Mỗi ngày từ trường học về nhà, nàng cùng người nhà chào hỏi xong rồi lập tức trở về phòng đem chính mình đóng lại.

Có một ngày ăn cơm khi Tịnh mẹ nói nàng ít luyện đàn, trở về cơ hồ không luyện, ở phòng cả ngày đối với máy tính xem video cùng lên mạng như vậy sẽ thật không tốt. Nàng không lên tiếng, cũng không giải thích, yên lặng mà ăn cơm.

Rất nhiều lần Tịnh mẹ muốn cùng nàng nói chuyện, nàng luôn lấy rất mệt muốn ngủ hoặc đang bận mà từ chối. Nhưng nàng cùng thường lui tới giống nhau, tham gia hoạt động dòng họ, không có kiếm cớ nói không đi. Vẫn như cũ cùng Tịnh mẹ đi dạo phố dạo siêu thị, rất ít nói, như đề cập giữa chúng ta, nàng sẽ rất bài xích xoay người trốn tránh, bởi vì nàng không muốn nghe đến lần lượt khổ tâm khuyên bảo cùng nhìn đến ánh mắt mất mát, nàng lại như thế nào đi giải thích cũng là phí công.

"Rất nhanh thì kiểm tra IELTS rồi, trong khoảng thời gian này con cái gì cũng không làm, có phải hay không cố ý tưởng muốn thi thất bại không đi Vancouver?" Chưa từng lớn tiếng nói qua nàng Tịnh mẹ có một ngày rốt cuộc nhịn không được ở toilet khóc rống la hét.

Lòng của nàng rất đau, nhưng như cũ không giải thích, không nói lời nào, đem tự giam mình ở trong phòng không tiếng động rơi lệ.

Nàng tính cách thực quật cường, không vui sẽ không nói, một người tiêu hóa, cũng không thích giải thích, tức giận thích lạnh, vẫn luôn lạnh.

Bảo ba làm người trung gian, ở giữa hai mẹ con điều hòa. Bảo ba cùng nàng nói: "Ba và con còn có ca ca ngươi tỷ tỷ đời này đều phải chiếu cố tốt một người, người kia chính là mẹ con. Con không thể bị để bà ấy thương tâm, bà ấy yêu con như vậy, con cam lòng để bà ấy mỗi đêm chảy nước mắt sao?". Nàng cúi đầu, nói ba lần, xin lỗi!

Thành tích IELTS tới, nàng mỉm cười mà đem phiếu điểm đưa cho Tịnh mẹ, Tịnh mẹ khóc, gắt gao ôm nàng, phóng thích mà khóc lóc......

"Mẹ, xin lỗi!" Nàng cùng nàng cùng nhau khóc.

Lấy được thành tích tối hôm đó, trước khi sắp ngủ Bảo ba nói với Tịnh mẹ: "Thật ra thì Bảo cả ngày ở phòng xem video đều là vì học tập tiếng Anh, con bé lên mạng cũng là ở tìm bên kia trường học tư liệu cùng tại luyện ôn thi, con bé không có cố ý trốn tránh, ngược lại rất nghiêm túc với chuyện xuất ngoại, con bé hiện tại điểm cao thành tích đi nơi đó có thể trực tiếp đi học, không cần lại học ngôn ngữ, em nên kiêu ngạo vì con bé. Còn có con bé không trở lại luyện đàn là bởi vì ở trường học luyện thời gian rất lâu, trong khoảng thời gian này con bé cũng rất không vui, không biết như thế nào đối mặt chúng ta, con bé không muốn ở nhà luyện đàn, không muốn nói chuyện với chúng ta, là cố ý tạo ra bầu không khí này đối với chúng ta không tiếng động kháng nghị, con bé giống em, tức giận không vui, sẽ không phát giận, chỉ biết lạnh nhạt, cái này còn đáng sợ hơn tức giận. Cho nên, để con bé yên tĩnh, con bé sẽ suy nghĩ thật kỹ."

Sau này, các nàng bắt đầu đổi vị suy nghĩ, quan hệ dần dần hòa hảo. Bao nhiêu năm sau hôm nay biết những thứ này, lòng ta là khó chịu, cảm ơn bọn họ thành toàn chúng ta, cảm ơn nàng vẫn luôn không vứt bỏ ta!

[18:01:02]

______________________

@ thiên chi ngữ

Chúc ngươi sinh nhật vui vẻ, mỗi ngày vui vẻ...

[18:30:50]

______________________

Ăn cơm, Bảo đại nhân làm xương sườn giấm chua, like......

[18:53:29]

______________________

Nàng mới vừa vẽ nhanh, hảo Q, cái chân nhỏ kia, thật béo......

| Chia sẻ | Singer Hanazawa Coriander / Kamiya Riki 《 恋爱サ ー キュレ ー ション - 双声道版 》 (@ Võng Dịch Vân âm nhạc )

[21:22:02]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net