Phần 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu gã lướt lên trên tầm năm giây nữa, gã có thể thấy dòng chữ, Tớ không yêu cậu. Gã cũng có thể thấy câu trả lời của Hanamaki, và chính nó ngăn cản Matsukawa nhắn tin quá thân thiết với đối phương.

↻ ◁ II ▷ ↺

Có rất ít người biết được mật khẩu căn hộ của Matsukawa.

Nhưng trong số ít đó, Hanamaki đích thị là một trong số họ. Vậy nên trước sự hoang mang của Matsukawa khi bị ép thức dậy vào sáu giờ sáng trong ngày nghỉ hiếm hoi của gã, gã mở cửa và chẳng thấy ai ngoài một tên đầu hồng, ngốc nhất quả đất đứng trước cửa nhà gã, trên vai đeo túi vải thô.

"Gì đây," Matsukawa cố gắng thốt nên lời, cổ họng thắt lại vì thiếu ngủ. Gã nheo mắt. "Chuyện gì đã xảy ra? Đây là ác mộng sao?"

Đã hai tuần kể từ khi họ gặp nhau ở quán rượu. Kể từ đó, hành tung của Hanamaki cực kì bí ẩn. Họ trao đổi vài tin nhắn, đương nhiên rồi – và Hanamaki gọi cho gã một lần để mờ ám hỏi về lịch làm việc của gã – ngoài chuyện đó ra thì không có gì đáng để nhắc tới. Và cân nhắc đến thời gian của cuộc trò chuyện cuối cùng giữa họ và tàn dư nó để lại, Matsukawa thực sự không nghĩ rằng họ sẽ gặp lại nhau sớm như vậy. Khoảng thời gian ngắn ngủi trong năm khi họ ở cùng nhau không phải chuyện hiếm hoi dựa vào tần suất mà Hanamaki về Miyagi, nhưng Matsukawa đã quen với sự lạnh nhạt khi họ cách xa hàng trăm cây số.

Vậy nên để mà nói thì, đây vẫn là điều bất ngờ.

Matsukawa dụi mắt. Không. Không phải mơ. Nhưng vẫn có thể là ác mộng.

"Bây giờ là sáu giờ," cổ họng đã trơn tru hơn trước. "Buổi sáng," gã bổ sung, phòng trường hợp chưa đủ rõ ràng.

Hanamaki dường như không bị dao động bởi sự bất mãn trong giọng điệu của Matsukawa. Thay vào đó anh lướt qua Matsukawa và đi vào căn hộ, cởi giày như thể anh sống ở đây và dễ dàng đi chiếc dép nâu mà gần như thuộc về quyền sử dụng của mình kể từ khi Matsukawa chuyển vào vài năm trước. "Chào buổi sáng đón ánh mặt trời đi," là những gì mà Hanamaki nói. Anh ném túi lên ghế và ngồi bắt chéo chân lên sàn. "Ui cha cha, sàn có sưởi nhiệt. Tại sao tớ không biết nhỉ?"

"Nhiều tháng rồi cậu không tới," Matsukawa nói. Gã đóng cửa và đi vào trong ngồi lên ghế. Gã đưa tay xoa mặt, nửa tỉnh nửa mê. "Dịp gì vậy?"

Hanamaki cười toe với Matsukawa, tựa như một chú mèo dâng xác động vật lên làm quà. "Cậu là đồ lạnh lùng. Tại sao tớ không thể đột nhiên đến thăm bạn thân được chứ?"

"Vào sáu giờ," Matsukawa bổ sung. "Sáu giờ sáng vào ngày nghỉ của bạn thân cậu. Đáng ra cậu nên tự đi vào."

"Không cần chi tiết vậy đâu," Hanamaki xua tay. "Dù sao thì tớ nghỉ việc rồi."

Có lẽ đây chỉ là một giấc mơ mà thôi. "Khủng hoảng tuổi trung niên tới sớm vậy sao?"

"Haha, hài hước. Thế hai năm sau khi tốt nghiệp trung học của cậu là gì? Giờ thì cậu làm việc với người chết."

Matsukawa nén cười. Gã chậm rãi nghiền ngẫm hướng đi cuộc trò chuyện của họ. "Cậu bỏ việc. Rồi sao nữa? Hủy hợp đồng và sống cả đời trên futon của tớ như một con rệp giường dai dẳng?"

Hanamaki chân thành nhìn Matsukawa.

"Cậu không làm vậy đâu."

"Ừ thì..."

"Thật đấy sao?"

Hanamaki lùi về sau cho tới đầu chạm vào thành ghế. Anh nghiêng đầu cho tới khi gối đầu lên đầu gối Matsukawa. "Cậu là người đầu tiên tớ nghĩ tới," anh nói, như thể đó là câu giải thích hoàn chỉnh. Và thực lòng mà nói, đúng là như vậy. "Tớ có thể ở với cha mẹ, nhưng ở đây vui hơn. Thêm vào đó, tớ sẽ thất nghiệp trong vòng vài tuần. Tớ sẽ câm như hến, thề đó."

"Đó không phải là vấn đề," Matsukawa nói. Gã khoa trương lắc đầu, và trước khi dừng lại, gã vén tóc anh khỏi mắt, áp lòng bàn tay lên trán đối phương ít lâu. "Cậu cứ thể bỏ việc sao?"

Hanamaki nhắm mắt lại trong giây lát rồi mở ra. "Ừ."

"Cậu có thể ở lại," Matsukawa thu tay về. Tay gã đau nhói. "Tớ không quan tâm cậu ở bao lâu, nhưng tại sao cậu bỏ việc? Có chuyện gì sao?"

"Chỉ muốn vậy thôi," Hanamaki giải thích, dù anh hầu như không hứng thú với cuộc đối thoại của họ. "Tớ không muốn làm một công việc cả đời, cậu biết đấy? Tớ có nhiều việc phải làm chứ không phải ngồi ở bàn xử lí cả tá số liệu. Tớ có cả đời để sống, không thể lãng phí hàng năm trời để làm nô lệ xinh đẹp cho chủ nghĩa tư bản được."

"Đúng là cậu làm việc rất nhiều," Matsukawa gật gù. "Nhưng cũng quá đột nhiên rồi?"

"Cậu thực sự bỏ qua câu nô lệ xinh đẹp."

"Tại sao lại đột nhiên làm vậy?" Matsukawa lặp lại khiến Hanamaki có chút phiền muộn.

"Bây giờ hoặc không bao giờ."

"Ra vậy."

"Dù sao thì, tớ không hủy hợp đồng." Hanamaki nghịch sợi chỉ trên tay áo khiến áo khoác lệch sang một bên. "Nó kết thúc, khác xa so với – hủy hợp đồng – cả trên lý thuyết và pháp luật. 'Hủy hợp đồng' nghe như kiểu tớ liều lĩnh phá bỏ một khế ước thiêng liêng để ngủ trên sàn sưởi nhiệt của cậu."

Matsukawa nhướn một bên mày. "Nhưng đúng là cậu đã liều lĩnh bỏ việc để ngủ trên sàn sưởi nhiệt của tớ."

"Ừ, ừ thì, nó khác chứ." Hanamaki cười toe toét. "Cậu không định để tớ ngủ trên sàn nhà đúng không. Tớ già rồi. Lưng của tớ không còn như ngày xưa ấy nữa."

"Futon khá thoải mái," Matsukawa nhún vai. Gã đứng dậy và đi tới bếp. Do đã tỉnh ngủ, gã nghĩ mình sẽ làm một tách cà phê và bắt đầu một ngày mới. Trông Hanamaki có vẻ sẽ không im lặng sớm. "Giường cũng đủ lớn," gã bổ sung, và gã không biết tại sao khi nghĩ tới lần cuối họ nói chuyện riêng với nhau, cuộc đối thoại đều ít nhiều tập trung vào việc Matsukawa quyết định sẽ không đợi Hanamaki nữa.

Nhưng thói cũ khó bỏ. Dù futon cũng rất thoải mái, gã đoán rằng thừa nhận một sự thật mà họ đều biết cũng không gây thiệt hại gì. Giường của gã thực sự đủ lớn cho cả hai người họ.

"Vạch ra ranh giới chỉ để làm lu mờ nó sao Matsukawa? Đồ cáo già."

"Hành lang cũng rất thoải mái nếu trí tưởng tượng của cậu đủ tốt," Matsukawa trầm ngâm khi đi đến tủ lạnh lấy vài quả trứng. "Ý tớ là hành lang bên ngoài căn hộ. Tớ nghĩ rằng hàng xóm cũng không ngại đâu."

Gã không nhận được câu trả lời ngay lập tức. Thay vào đó Matsukawa nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng từ phía sau. Gã gần như mong rằng Hanamaki sẽ chạm vào hắn, nhưng không – anh chỉ vươn tay rồi đẩy gã sang một bên. "Futon được đó," Hanamaki nói. "Còn nữa, tớ sẽ làm bữa sáng."

Matsukawa chớp mắt. Trong mọi buổi sáng họ ở cùng nhau – vì bất cứ lí do gì chăng nữa – Hanamaki chưa từng làm bữa sáng. Không phải là Hanamaki không thể nấu đồ có thể bỏ miệng được, nhưng Matsukawa bắt đầu nghĩ rằng có chuyện tồi tệ đã xảy ra.

"Có phải –"

"Đi chỗ khác," Hanamaki nói, đá nhẹ vào chân Matsukawa.

"Đây là căn hộ của tớ?"

"Cậu vẫn chưa đánh răng."

"Tớ không thể có hơi thở tệ trong chính căn nhà của mình sao?" Matsukawa phàn nàn, dù cho đã quay đầu đi tới phòng tắm.

Cho tới khi đi tới bồn rửa mặt, gã ít nhiều đã hoàn toàn tỉnh táo. Gã làm những gì mình được bảo. Đánh răng rồi súc miệng, cảm thấy nhàn nhã khác ngày thường. Tầm mắt gã rơi trên chiếc bàn chải màu hồng không thuộc về gã. Gã vươn tay, tay lơ lửng giữa không trung.

"Này, cậu có mang bàn chải không?" Matsukawa gọi lớn.

Trong tiếng ồn ào chồng chất bên ngoài, gã loáng thoáng nghe được tiếng của Hanamaki. "Ừ?"

Vậy thì gã có thể vứt cái này đi được rồi.

Hoặc, có lẽ, gã nên vậy. Nhưng một phần trong gã – nhỏ bé nhưng cũng rất bướng bỉnh – đang gây khó dễ tới quyết định của gã. Nó chỉ là một cái bàn chải đánh răng, một chiếc bàn chải rẻ tiền 300 yên mua ở cửa hàng tiện lợi ở phố bên cạnh nhiều tháng trước khi họ vẫn chưa từ bỏ trạng thái mập mờ của mình. Màu hồng hợp với tóc của Hanamaki. Cũng bởi lựa chọn duy nhất còn lại là màu xanh lá cây. Không có gì phải ủy mị với một cái bàn chải đánh răng cả.

"Sao vậy?" Gã nghe thấy tiếng Hanamaki hỏi lại.

Matsukawa buông thõng tay và rời phòng tắm, chiếc bàn chải vẫn giữ nguyên hiện trạng. "Không có gì," gã lẩm bẩm, anh có nghe thấy hay không cũng không quan trọng.

ılı.lıllılı.ıllı

Tiết đông luôn là lúc bận rộn với các dịch vụ tang lễ. Gã bận đến độ quên cả chăm sóc bản thân. Nhưng – ý gã là đây là cách khả thi nhất – gã thực sự trân trọng sự bận rộn này. Mùa đông, Matsukawa nghĩ, sẽ lạnh giá và cô đơn hơn nếu gã không bận bù đầu với công việc lấn chiếm những suy nghĩ thường trực của gã.

Khi gã tỉnh dậy bắt đầu một tuần làm việc mới, gã gần như quên rằng Hanamaki đang ở cùng gã. Suy cho cùng quên mất cũng là điều dễ hiểu, khi mà tấm futon trống trơn và gọn gàng vào thời điểm Matsukawa gật gà đi khỏi phòng ngủ. Mùi hương nhàn nhạt của đồ ăn vấn vương trong không trung, nhưng bếp trống trơn, bát đĩa được rửa sạch sẽ và không hề có dấu vết mà con người để lại.

Gã tự thuyết phục bản thân rằng mình chỉ tự huyễn thôi cho tới cuối tuần khi gã rời phòng tắm để chuẩn bị đi làm, gã suýt chút nữa lướt qua một chiếc túi vải thô. Sau khi định thần lại, gã nhìn thấy một chiếc hộp bọc vải trên bàn. Bên trên nó là một tờ giấy note cũ kĩ, một lời nhắn nguệch ngoạc – không nghi ngờ gì nữa – được viết bằng bút Zebra vĩnh cửu, và nhìn lần thứ hai, Matsukawa thấy mực thấm qua giấy rơi lên bàn. Biết mà, gã nghĩ, khi gã di tay lên vết mực và nó không hề xi nhê.

Dòng chữ rất ngắn gọn: lần cuối cậu ăn cơm hộp là khi nào lol

Gã nín cười và giữ lại tờ giấy.

(Trên tàu điện, gã nhắn tin cho Hanamaki: từ cấp ba lol

Vài tiếng sau, Hanamaki trả lời: tớ đã tạo ra một cậu nhỏ từ xúc xích và hai quả cà chua bi. thưởng thức nhé ❤

Nếu gã lướt lên trên tầm năm giây nữa, gã có thể thấy dòng chữ, Tớ không yêu cậu. Gã cũng có thể thấy câu trả lời của Hanamaki, và chính nó ngăn cản Matsukawa nhắn tin quá thân thiết với đối phương.

Matsukawa tắt điện thoại và mở hộp cơm trưa. Thực sự có một thằng nhỏ ở trong đó.

Nó ngon một cách bất công. Gã bật cười.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net