Chương 26: Lee Jaesuk

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau sóng to, biển sẽ thinh lặng.

Song, ở một vương quốc rộng lớn như Tình Ái, dù trong thời "thái bình thịnh thế," thì thinh lặng hoàn toàn vẫn còn là một lý tưởng xa vời lắm...

Park Jimin trước giờ luôn rất tự tin, đến độ khiến người xung quanh khó chịu. Vậy mà, không hiểu sao trong tình cảm của chính mình, lại lung lạc đến khó tin. Hôm nay thôi, cậu vẫn tự nhủ mình được người bạn trai hết mực thương yêu. Hôm sau, lại ngồi nghệch ra tự hỏi không biết hắn có phải bạn trai mình không nữa.

Haizz...

Chẳng là, người ta lúc nóng lúc lạnh, làm cậu cũng chẳng biết đường mà phản ứng. Mới hôm kia thôi, còn bất chợt vén tóc hôn nhẹ lên môi cậu giữa tiết học, ngay lúc cậu đang hí hoáy viết viết chép chép tài liệu cho anh. Lúc ngẩn ngơ quay sang thì người ta lại gục đầu xuống... ngủ, lôi cả bàn tay của cậu mà gối đầu lên. Thật... đáng yêu hết sức! (>w<)

Vậy mà hôm sau, khi cậu nhỏ nhẹ ngỏ ý muốn chuyển sang khoa của anh học, thì mặt mày kẻ nào đó lại tối sầm, dửng dưng phán một tiếng "không" cụt ngủn, rồi quay lưng đi mất bóng. Cậu đứng tần ngần nơi đó, bộ óc dù siêu việt cũng chẳng hiểu nỗi người ta nghĩ gì. Đằng nào cũng mới vào năm đầu, cậu cũng chỉ học để lấy cái bằng cho bằng anh bằng chị; tại sao không thể học cùng ngành với anh?

Người ta vốn muốn sau này có thể san sẻ cùng anh trong công việc cơ mà...

Nhận ra mình thuộc dạng "ngu dại siêu cấp" trong tình yêu, thế là không biết làm sao, đành quay qua hỏi ý các vị sư tỷ. Min Ah bảo vì cậu chưa thể hiện đủ thâm tình, Taehyung rằng cậu phải bắt đầu ăn diện lại. Lời khuyên thì cậu chấp nhận, nhặt nhạnh của người này một ít, kẻ kia một tẹo. Đến cuối cùng, đột nhiên nhận ra cái kẻ phiền hà hay theo đuôi mình là ý kiến thâm sâu nhất.

Kim Doyeon, kể từ sau vụ việc công khai thân phận AIclubmaster, giờ đây cũng công khai... bám luôn đuôi cáo.

Tính tình con người này lạ kỳ, bình thường xa cách ít nói, đến khi mở miệng rồi lại là... một câu chuyện khác. Cô đã từng tuyên bố hùng hồn ở bàn ăn của Ác Ma rằng: lý tưởng đời này là trở thành một người tuyệt vời như Park Jimin.

Hoseok lúc đó suýt đã sặc vì cười.

"Chắc là vì hai người cứ dính nhau kè kè đó. Nghĩ xem, đàn ông đó giờ ghét bị người khác bám sát... họ cảm thấy ngộp thở. Một ít không gian sẽ tốt anh ạ, làm tên đó càng nhớ nhung anh hơn..." Doyeon ra vẻ am tường, gật gật gù gù trong một lần ngồi chờ Jungkook cùng cậu.

Park Jimin ngẫm nghĩ, thấy cũng có lý. Ngày trước khi bị đàn ông bám đuôi cậu cũng phiền hà vô cùng. Với lại, sau lần... suýt vượt rào, Jungkook cũng chẳng... "táo bạo" như trước nữa, cùng lắm là... phớt nhẹ qua môi cậu, hay má, hay trán... sự nhiệt tình trước đây dường như đã tắt ngấm.

Trong lòng... có chút hoảng hốt, phải chăng người nào đó đang chán cậu...?

Có kẻ đã từng nói: "Tình yêu vốn tự nhiên như hơi thở."

Đúng là nhảm nhí! Nếu tình yêu là hơi thở, thì kẻ yêu nhau trong thiên hạ này đều bị suyễn hen cả rồi!

Thế là thay vì đến nhà Jungkook làm bánh như thường ngày, cậu lại to gan theo Doyeon đến Parkson shopping.(Đúng gan to thật^^)

Phong cách của cô nàng tài nữ rất đặc biệt, đồ chọn vào không phải sơ-mi đen thì cũng váy dài xám, màu sắc ảm đạm ủ ê. Con người này mà đổi được sở thích cho cậu thì tuyệt. Ít ra sau này trang phục của cậu sẽ không làm phật lòng Jungkook nữa. Ngang qua một shop quần áo sặc sỡ, kiểu dáng trẻ trung nhí nhảnh, Doyeon đứng lại, nhìn chăm chăm vào chiếc váy bong bóng màu hồng phấn trên bục trưng bày với đôi mắt nửa thèm muốn, nửa buồn bực.

"Muốn thử à?" Park Jimin đứng kề bên hỏi.

"Dạ," Doyeon thành thật đáp, mắt hướng về chiếc váy cocktail với sự mong đợi mỏi mòn. Jimin nhìn hết cô một lượt từ trên xuống dưới, rồi lắc đầu.

"Đúng là 'đồ không chọn người'."

"Em biết chứ," Doyeon thở dài, quá rõ dáng người cao ráo, thuôn thẳng của mình vốn không tài nào hợp với những dạng áo quần phong cách búp bê. Lại thêm nước da nâu bóng không tài nào dung hòa nỗi với voan trắng và hồng phấn. Vì thế dù rất thích, chẳng bao giờ cô dám động đến thể loại này.

Nhưng lạ ở chỗ, biết là chẳng vừa nhưng vẫn cứ thích.

Chưa kịp thở dài thì Jimin đã nắm tay kéo cô vào. Doyeon ngạc nhiên, có phần chống cự. "Vừa nãy anh bảo đồ... không chọn em mà?"

Kháng cự thế thôi, xét về quyết tâm thì sao cô địch nỗi Jimin, thế là bị lôi vào phòng thử. Jimin bảo cô tự thay vào, xấu đẹp gì thì cũng bước ra, rồi cậu trở ra ngoài dặn dò nhân viên bán hàng điều gì đó...

Rèm cửa vừa mở, Doyeon đã thấy hối hận khôn cùng, vốn là khi bước vào cô chỉ lo nhìn ngắm chiếc váy, chứ nào chú ý đến lượng khách đông đảo trong shop – giờ đây đều đổ vào cô những ánh mắt pha lẫn giữa thương hại và châm biếm. Đã biết là không hợp mà! Tại sao anh Jimin phải kéo cô vào đây làm trò cười cơ chứ...? Xấu hổ quá đi!

Toan quay lưng bước vào thì một bàn tay giữ lấy vai cô, quay lại thì trông thấy "nguồn gốc của mọi tội lỗi" đứng ỳ ra đấy với nụ cười tự tin và ánh mắt cương nghị. Ngó xuống vật trên tay người ấy, Doyeon trong một giây bỗng sững ra như tượng.

"Đúng là 'đồ không chọn người' thật," Park Jimin nghiêng đầu, đáy mắt lóe lên sự hứng thú khó hiểu, lưỡi kéo trên tay nhấp một cách đầy đe dọa.

Cậu nháy mắt.

"Nhưng người, thì có thể chọn đồ."

Những việc xảy ra sau đó không những khiến kẻ bàng hoàng, người hốt hoảng. Đến ngay cả đương sự cũng đờ ra, không biết phải làm gì khi hồ ly xinh đẹp "xử lý" bộ cánh của mình một cách không tương tiếc. Tay áo phồng bị kéo toạt ra, ren viền cổ cũng cùng chung số phận, đến cả một bên của phần váy bong bóng đáng thương cũng bị chiếc kéo trên tay cắt xén thế nào mà bung cả đường chỉ, trễ xuống thảm hại.

Doyeon thấy lúng túng ghê nơi, cảm giác như nàng lọ lem bị người anh kế xé rách áo váy trước buổi dạ hội.

Sau một lúc, "người anh kế" đứng thẳng dậy với vẻ đắc chí trên mặt, tay phủi nhẹ những mẩu chỉ thừa lấm tấm trên ngực áo, đoạn hai tay giữ vai và xoay người cô lại tấm gương toàn thân.

"Nào, giờ thì chỉ cần đem đến tiệm may vắt sổ lại những đường cắt là xong."

Kim Doyeon ngỡ ngàng.

"Anh kế"... hóa ra lại là bà tiên đỡ đầu!

Tay áo và ren cổ được bỏ đi, bờ vai gầy và cái cổ thon của cô bỗng trở nên nổi bật – thậm chí có thể nói là gợi cảm.

Sự tức cười của chiếc váy bong bóng cũn cỡn trên chiều cao quá cỡ, giờ đây lại biến thành vẻ đẹp hoang dã khi phần váy voan cắt xén không-đều rũ xuống một bên gối, đem đến cho đôi chân dài của cô điểm nhấn vô cùng thích mắt.

Quần bong bóng thì vẫn là bong bóng đấy, nhưng Doyeon thì lại chẳng là Doyeon thô kệch của thường ngày nữa rồi!

Chưa kịp mở miệng cảm thán hay quay sang ôm chầm người "anh kế" thiên tài tột đỉnh, tiếng vỗ tay từ phía sau đã vội chen vào phá bĩnh.

"Ấn tượng thật!"

Doyeon và Park Jimin quay lại, trông thấy một chàng trai với khuôn mặt baby và quần áo kiểu cách đang chậm rãi tiến đến. Rồi không hẹn mà cả hai cùng thốt lên đầy ngạc nhiên:

"Lee Jaesuk?"

Ngạc nhiên cũng phải. Sự xuất hiện của Casanova trong một shop quần áo nữ đã lạ, vật trên tay hắn còn gây kinh ngạc hơn: một bộ quần áo cocktail trắng toát.

Chẳng ngạc nhiên vì bị nhận ra, nhân vật trung tâm chỉ lẳng lặng đưa vật đang cầm đến trước mặt kẻ vẫn đang lăm le cây kéo lớn, không quên kèm theo một nụ cười xiêu lòng người.

"Cậu có dáng người rất gần với bạn gái tôi, có thể phiền cậu thử giúp bộ quần áo này được chứ?"

Park Jimin hơi chau mày. Bạn gái hắn? Không phải là hoa khôi khoa kịch nghệ Nam Hee Yoona sao? Casanova hôm nay lại đích thân đi chọn đồ cho bạn gái. Quả thật chuyện lạ trên đời này không ít, mà lạ nhất thì toàn để cậu chứng kiến.

Đang định từ chối vì cậu và Doyeon cũng sắp rời đi, tiếng chuông điện thoại lại inh ỏi reo lên. Jimin từ tốn đưa tay lên ra dấu xin lỗi, đoạn gấp rút bắt máy khi nhận ra số gọi đến.

"Đang làm gì?" giọng nói bên kia đầu dây có vẻ khó chịu.

"Em đi chọn đồ giúp Doyeon" cậu chậm rãi nói, cố kiểm soát từ ngữ.

Cái người đang bức bối kia im lặng vài giây, sau đó lại lên tiếng, lần này có vẻ dịu dàng hơn.

"Ở đâu?"

"Parkson. Bọn em cũng xong rồi, đang định về-"

"Ở yên đấy. Tôi đến ngay."

"Ơ... nhưng-"

Nói chưa hết câu thì bên kia đã cắt máy. Jimin nhìn lom lom vào màn hình điện thoại, môi bắt đầu cong lên thấy rõ.

"Gì thế này? Vẫn chưa nói là shop nào mà?" cậu lầm bầm.

Cái con người này... chẳng bao giờ chịu đầu đuôi rõ ràng gì cả. Haizz...

"Thôi được, tôi giúp cậu," không hề nhìn lên, cậu lúi cúi cất điện thoại vào giỏ, một tay đưa ra chờ đón lấy bộ quần áo cocktail. "Dù gì cũng không thể rời khỏi đây rồi."

Cái kẻ nhan sắc như hoa kia giờ đang nở nụ cười thật tươi, nhất thời khiến đám phụ nữ xung quanh chân muốn nhũn ra thành nước. "Cám ơn."

Doyeon lúc này đã tính tiền xong, quay qua Jimin với vẻ mặt đầy nghi vấn. Cậu nhanh chóng giải thích rồi kéo ngay cô vào giúp mình thay áo. Hai nữ nhân viên phục vụ nhìn họ khuất sau bức rèm mà tim đập thình thịch. Không lẽ lại tính gây ra một màn "xé áo" khác?

Thật là tội nghiệp cho thần kinh của phận bán hàng như họ quá đi...

"Vậy," Doyeon vừa nói vừa phải căng mắt, chật vật luồn kéo những sợi dây chằng chịt sau lưng, "tên ác ma của anh bảo sẽ đến đây đón?"

"Ừ."

Đầu Doyeon ló ra, mắt mở to khi nhìn vào Jimin qua tấm gương phản chiếu. "Vậy mà còn thử đồ cho Lee Jaesuk, anh không bị điên chứ?"

Park Jimin nhíu mày. "Điên chỗ nào?"

"Còn chỗ nào nữa? Ác ma của anh vốn mang độ chiếm hữu thuộc hàng cấp tính mà!"

"Vậy thì liên quan gì đến chuyện này?"

"Trời! Anh không nhớ sự việc 'bịt mắt' hồi đầu tuần à?"

Jimin ngó xéo, tay sờ cằm ra chiều suy nghĩ. "Sự việc "bịt mắt"? Có liên quan đến chuyện này sao?"

"Dĩ nhiên rồi!" Doyeon dường như nẩy lên từ phía sau.

À, sự thể là như thế này – vốn cũng đã liệt vào một trong những thời khắc mà Park Jimin nhà ta đột nhiên nhận ra bản thân ngớ ngẩn nghiêm trọng, nhưng lại chọn làm ngơ vì muốn bảo toàn sự hòa bình của tâm thần mình.

Cái ngày hôm đó, vốn là sau cuộc gặp gỡ với Lee Kyeyong, đầu óc cậu vẫn còn quẩn quanh việc xày ra của ngày hôm trước.

Bởi thế, khi thoạt nghe đến cái tên "Lee Jaesuk" – cháu của Lee Myung Nam – trỗi lên ở khắp nơi, đột nhiên cảm thấy hứng thú đôi chút. Hoseok chỉ cười nhạt, rồi bảo rằng hắn chẳng khác nào một "bình hoa di động" của trường; lâu nay hết sức tự hào về nhan sắc thuộc hàng đứng đầu Gamma, và sử dụng nó một cách triệt để trong "sự nghiệp trụy lạc" của mình.

Jimin lúc đó đã vô cùng ngạc nhiên hỏi lại: "Đứng đầu? Trên đời này còn người đẹp hơn Jungkook của em sao?"

Đáp lại cậu chỉ là những nụ cười tế nhị và ánh nhìn ám thị.

Park Jimin cảm thấy khó tin ghê gớm, bởi cậu đã từng trông thấy ảnh của Lee Myung Nam – thì chính là người đàn ông phương phi đến nhà Jungkook buổi trời mưa hôm đó chứ ai.

Làm sao mà một sinh vật như thế có thể mang cùng gien với Casanova nhỉ? Vừa lúc cái tên playboy đó từ Nhật trở về hôm nay, cậu tự nhủ phải ngắm cho thỏa tò mò mới được.

Thế là Hồ Ly nhà ta cũng bắt chước hầu hết mọi sinh viên mới vào trường khác, vốn chưa có dịp nhìn thấy con người trong truyền thuyết này từ đầu năm, nên giờ đây sự tò mò dường như đã được đầy đến cực điểm. Đương sự xuất hiện từ xa đã đập ngay vào tầm chú ý của mọi người. Áo quần mốt đến mức không thể mốt hơn, tóc tai nhuộm vàng cắt tỉa vô cùng tinh tế, làn da trắng làm tôn lên trang phục phong cách Âu thời thượng và dáng người cao ráo ưa nhìn. Còn khuôn mặt thì... phải nói sao nhỉ?

Tuyệt thế mỹ nam. Chỉ có bốn từ đó.

Đến giờ thì cậu đã hiểu vì sao Lee Jaesuk lại được xem là đệ nhất mỹ nam của sinh viên năm đầu rồi. Fan nữ hâm mộ có phần còn vượt trên Devil Prince bởi tính cách lãng tử làm xiêu lòng người, và vẻ đẹp đang rất thịnh hành trong giới trẻ thời nay: da trắng, môi anh đào, gương mặt baby lơ lửng đâu đấy giữa nam và nữ. Nếu không phải vì cặp chân mày rậm và dáng người cao ráo, Jimin hẳn đã nhầm hắn là nữ.

Song, đem so với ác ma của cậu thì thật là... thua xa quá!

Cái cách Lee Jaesuk nhếch miệng cười quả thật khiến lòng người chao đảo; song lại thiếu hẳn đi sự phóng khoáng, có phần âm u trong những nụ cười nửa miệng hiếm hoi của người nào đó... Da trắng không một chút tỳ vết, nhưng đối với cậu sao lại quá nhạt nhẽo, đáng ra thì phải tối đi vài sắc mới là hoàn hảo, như người nào đó chẳng hạn... Mắt còn phải sâu hơn này, nâu hơn này, mũi phải cao hơn này...

Hệt như người nào đó...

Nhưng cậu nào có biết, sự chăm chú pha chút mơ màng của cậu đã khiến chính "người nào đó" tâm trạng ngày càng xấu đi, sức kiềm chế ngày càng rút cạn... Song, thay vì mở miệng quát nạt đừng nhìn nữa, hay lay động để kéo lại sự chú ý của kẻ kề bên, bàn tay người nào đó lại đột nhiên đưa ra...

...bịt mắt cậu lại.

(o__O)

Thế là, sự chú ý của quần chúng chỉ trong một giây đã chuyển sang Hoàng Tử Ác Ma và hành động kỳ quái của chàng. Ngay cả bản thân Lee Jaesuk cũng bắt đầu phát giác ra sự có mặt của họ, nhanh chóng rảo bước đến chào hỏi.

Hoàn toàn không nghiệm ra tình trạng nguy hiểm bất ngờ của bản thân.

"Chào anh, Jungkook,"

Casanova nở nụ cười thân thiện, tay vỗ vào vai Jungkook, thân thiết như những người bạn lâu ngày gặp lại. "Gần nửa năm rồi không gặp."

"..."

"À," lướt mắt đến người con trai đang được 'ôm ấp' theo kiểu lạ đời trong vòng tay Ác Ma, Lee Jaesuk lại cúi xuống quan sát, vẻ mặt vô cùng hứng thú. "Vậy ra đây chính là nhân vật tiếng tăm đã 'hạ bệ' Sumi nhà ta một cách triệt để – chỉ trong chưa đầy một tháng."

Jimin nghe thấy nhắc đến mình, bèn cựa quậy đòi được buông ra. Nhưng bàn tay đang bịt mắt cậu kia lại không hề dịch chuyển. Ngược lại, còn có phần ép chặt cậu hơn vào lòng.

Người nào đó đúng là luôn 'dùng thịt đè người' để hành động quái dị mà...

Trước sự háo hức của mọi con mắt dồn vào, Devil của chúng ta chậm rãi cầm ly nước lên nhấp nhẹ, đôi mắt vẫn khóa vào mặt bàn, giọng bất chợt vang lên đầy kiềm chế.

"Biến đi. Trước khi tôi nổi giận."

Chút ngạc nhiên lóe lên trong đáy mắt đen sẫm, song chuyển dần sang sự nhận thức thú vị khi Lee Jaesuk chậm rãi đứng thẳng dậy. Một nụ cười uể oải nở ra trên gương mặt 'khuynh thành'.

"Coi nào, Jungkook, đừng nhỏ nhen thế chứ. Anh biết tôi không đời nào quyến rũ vợ của anh em, dù người đó đẹp đến độ nào đi nữa. Vì vậy, che mặt anh dâu lại như thế thật không cần thiết."

Mọi người vỡ lẽ.

À... thì ra Devil Prince đang ghen với Casanova...

Cuộc sống trong Gamma này ngày càng kịch tính đây!

Tay đập mạnh lên bàn, Jeon Jungkook không nói gì, cũng chẳng quay đầu nhìn người bạn thơ ấu của mình.

Đứng trước sự phát tiết bất ngờ của con người vốn được mệnh danh "tảng băng sống", Lee Jaesuk không khỏi cảm thấy thú vị vô cùng. Nhưng những kinh nghiệm đau thương thuở nhỏ đã dạy cho anh ta biết: vào những lúc như thế này thì tẩu vi chính là thượng sách. Việc hay thì trong tương lai sẽ còn dài dài...

Ném cái nhìn chứa đầy sự khôi hài thầm lặng về phía cặp đôi kỳ lạ, Lee Jaesuk quay đầu rời khỏi hiện trường, lòng không khỏi cảm thương cho nạn nhân tội nghiệp vẫn còn nằm trong vòng kiềm kẹp sắt đá kia.

Đấy, là tất cả những gì diễn ra vào ngày thứ hai hôm đó.

Đến tận giờ, dù đã sau hai tuần, có kẻ vẫn còn dùng cái tên "dị-tượng bịt-mắt" để miêu tả lại dữ kiện tai tiếng này.

Park Jimin rời khỏi phòng thử đồ, bước chân chậm rãi tiến về phía mỹ nam tử vẫn đang ngồi chờ, trong đầu lại miên man suy nghĩ về một mỹ nam tử khác... Cậu biết Jungkook lo sợ tên Casanova này sẽ có ý với cậu, song hắn có ý hay không là một chuyện, cậu chịu hay không lại là một chuyện khác chứ...!

"Này," đứng trước một Lee Jaesuk đang chăm chú ngắm nhìn, cậu đột nhiên hỏi. "Cậu không có ý với tôi đấy chứ?"

Ánh mắt người này thoáng vẻ ngạc nhiên, đoạn hắn bật cười và lắc đầu một cách giễu cợt.

"Cậu đẹp lắm, nhưng không. Tôi không hứng thú với người của người khác."

"Vậy còn đàn ông của người khác?"

"???"

"Cậu không có ý với Jungkook của tôi đấy chứ?"

"..."

Sự giễu cợt thoắt cái đã vụt tắt trong đôi mắt biết cười, một giây sau, đã biến thành nụ cười thật sự.

Là cười rộ.

"Tôi xem đó là 'không' vậy," Park Jimin vừa nói vừa thở phào. Tạ ơn Chúa, thật tình không muốn phải đối phó với một Lee Kyeyong thứ nhì chút nào.

"Nếu," tằng hắng để chặn lại tràng cười, Lee Jaesuk tò mò gạn hỏi, "cậu được chọn một trong hai, thì cậu thà rằng tôi có ý với cậu hay Jungkook?"

"Dĩ nhiên là tôi rồi," cậu bình thản đáp rồi ngồi xuống ghế, tâm trí chú ý vào việc mang vào đôi giày bảy-phân vừa được nhân viên bán hàng đem đến.

Một bên chân mày Casanova nhướn lên, vẻ mặt đầy hứng thú. "Tại sao?"

Ngước lên mặt-đối-mặt với Lee Jaesuk, cậu điềm nhiên nói.

"Không phải hiển nhiên quá sao? Một cái đuôi đẹp mã thì dễ dàng giải quyết," phủi tay và kiêu sa đứng dậy, tiểu hồ ly đủng đỉnh tiếp lời. "Nhưng tôi lại không thoải mái mấy, nếu đối thủ của mình lại xinh đẹp hơn cả bản thân."

Vỡ lẽ.

Khuôn mặt xinh xẻo kia lại giãn ra, để lộ một tràng cười sặc sụa khác. (Bố này giống Hoseok ghê^^)

"Cậu đang khen ngợi hay chế giễu tôi đây?"

"Cả hai."

"Ồ?" với phong thái một chú mèo lười, Lee Jaesuk đứng dậy, tay nâng cằm để cậu đối diện với nụ cười gợi cảm của mình.

"Cẩn thận đấy cậu bé, kẻo không sẽ làm tôi đổi ý về việc giữ khoảng cách với vợ của anh em."

Chưa kịp giằng mình ra khỏi động tác quá thân mật của con người quyến rũ này, lực siết quen thuộc trên tay đã khiến Jimin đổ nhào về phía sau, lưng va vào một bức tường ấm áp quen thuộc...

Bỗng nhiên dấy lên dự cảm lạnh người.

Ngước lên thì quả thật, là người ấy!

...Tiêu rồi.

Sự xuất hiện của Jeon Jungkook đã chính thức hoàn thành bức tranh ba người kinh điển. Kẻ mục kích thì chờ xem kịch hay giữa các mỹ nam mỹ nữ, người bán hàng thì âm thầm than oán ông trời vì tai họa sắp sửa diễn ra.

"Cậu cũng cẩn thận," đôi mắt nâu nheo lại đầy cảnh cáo, chất giọng thoát ra lại – một lần nữa – trầm đến rợn người.

"Kẻo không sẽ làm tôi đổi ý, về việc để yên cho một kẻ có-khả-năng-đổi-ý như cậu."

Rồi, lại như thường lệ, ác ma nắm tay người nào đó lôi xốc đi. (=.=)

Trên đường không quên hất đổ cả người lẫn vật cản bước. (=o=)

Doyeon sững ra một lúc, khi sực tỉnh thì vội vã thu dọn và biến khỏi hiện trường, để lại một Lee Jaesuk thả mình xuống ghế, thở dài đầy kịch tính khi nhìn lại cảnh tượng bừa bộn xung quanh.

"Chạy trốn cả, để mỗi mình ở lại đây đương đầu với tổn thất. Đúng thật vô sỉ."

Rồi, đôi môi anh đào chợt bật nở nụ cười bí ẩn.

"Park Jimin, eh? Quả nhiên rất giống."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net