Chương 33: Tất Cả Là Vì Em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chẳng biết là trưa hay chiều hôm sau, người nào đó tỉnh giấc vì mùi thức ăn thơm lừng. Cái bao tử tội nghiệp nhanh chóng phản bội lại cơn buồn ngủ kinh người, lồm cồm ngồi dậy, loáng thoáng nhớ lại lần cuối cùng trông thấy thức ăn chính là đĩa gà rán chiều qua.

À... mà có phải chiều qua không nhỉ? Sao có cảm giác như đã ngủ hết ba ngày ba đêm rồi vậy...?

Khịt khịt... cái gì vậy ha? À, chua chua, ngậy ngậy, chắc chắn là spaghetti rồi. Làm bụng cậu sôi sùng sục đây...

Cửa mở, Jimin cố nhướn mi mắt, trông thấy ngay ai kia tay bê một bàn nhỏ thức ăn đi vào (cái kiểu bàn lùn + khay để ăn trên giường á), tóc tai vẫn còn ẩm, rũ nhẹ lên gương mặt như tạc; toàn thân lại khoác áo choàng tắm trắng muốt, cổ chữ V kéo sâu xuống tận eo; chất nam tính toát ra khiến hơi thở cậu ngừng bặt, trong một giây hoàn toàn quên béng cơn đói bụng cồn cào. Cậu nghệch ra vài giây, ngắm nhìn tạo vật kỳ diệu đang từ từ đóng cửa mà không khỏi cảm thấy mơ hồ.

Mới sáng ra sao lại thấy anh thế nhỉ? — cậu nhíu mày, dụi dụi mắt —Có phải là... nhớ nhiều quá nên điên rồi không...?

Thì ra là... có ai đó vì ngủ quá nhiều mà mụ mị... nhất thời ký ức chưa thể phục hồi...

Quay mặt lại, Jungkook trông thấy vợ của mình tròn mắt ngây ra mà không khỏi thắc mắc, đột nhiên đứng khựng nơi ngưỡng cửa ngắm nhìn. Jimin nom dáng vẻ nghiêng đầu, mày hơi chau của anh liền theo phản xạ nghĩ ngay đến tâm thái thất thường của người nào đó, lo sợ ảo ảnh biến mất, vội vã ném bỏ chăn và lao xuống giường hòng tóm được anh...

Chân vừa chạm xuống đất, thì—

—A?

Sao...

Sao tự nhiên lại... ngồi bệt ra sàn thế này...?!

Bốn mắt nhìn nhau. Cái người đứng nơi ngưỡng cửa kia dường như cũng bất ngờ không kém. Đặt vội bàn thức ăn xuống sàn, anh sà đến bên cậu...

"Sao vậy?"

Cậu chớp mắt, cảm thấy thảm thương ghê gớm, miệng líu ríu.

"Đứng... không nổi..."

Đôi tay vươn ra toan đỡ lấy cậu chợt dừng lại giữa không trung, sinh vật tuyệt mỹ vốn đang thế ngồi xổm, liền ngẩn ra nhìn cậu vài giây rồi khẽ cúi xuống lắc lắc đầu, môi nhếch lên nụ cười nửa miệng hiếm hoi — từ lúc biết cậu bỗng trở thành một thói quen thường trực...

Trong một giây, bị kích thích bởi sự nhạo cười lộ liễu của ai đó, người mất ký ức kia lập tức phục hồi trí nhớ.

Ơ...

Sao lại...

Cái này...!

(>o<)

"Cười gì chứ?!" cậu quát, mặt đỏ gay, tay cào cào xuống sàn, chỉ ước sao có thể moi đất lên để chui tọt xuống. "Tất cả là tại anh!"

Lại cười. Lần này luồn cả tay vào làn tóc ướt vuốt ngược lên... đúng y chất lãng tử!

Thật... không công bằng mà! Người nào đó đâu phải chẳng lao lực, tại sao lại... khỏe re như thế? Còn cậu thì... phải khụy chân ngồi bệt ra đây như một thằng ngố thế kỷ?! Cảnh tượng âu yếm khi thức dậy trong vòng tay chồng đâu?! Rồi còn nụ hôn sáng sớm vô cùng lãng mạn nữa?!

Đổi lại là... cái tình huống quái gỡ này!

Đêm đầu tiên đã thế... giờ thì buổi sáng trăng mật cũng thế!

À mà... mật mã mèo gà gì ở đây? Vốn đâu có ai bảo họ dự định đi đâu!

Chưa oán thán thỏa dạ thì chồng người ta đã luồn tay vào xốc bổng cậu lên như một đứa trẻ. Toàn thân ai kia giờ đây nhũn nhoài, mắt chỉ biết trân trân ngó thẳng vào anh mà câm nín.

Mạnh như thế này... chả trách...!

Như thể đọc được ý nghĩ của cậu, nụ cười anh càng rộng mở, đôi mắt dường như híp lại khi khoác cậu lên người. Là thật sự "khoác" đấy! Cậu cảm thấy xấu hổ ghê nơi, giờ đây bản thân chẳng khác nào một hình nộm không dây bị anh ghì chặt đến nghẹt thở, trong khi tay bấu víu lấy cổ anh vì sợ ngã, chân lại không chạm được đến đất... toàn thân cheo leo khổ sở. Sao Chúa lại sinh ra một Jimin thấp bé thế này? Hoặc giả, vì người nào đó quá to cao thì đúng hơn...

"Dễ thương quá chứ?" anh cười cười, tay xoa xoa lên eo lưng cậu, răng nhây nhẹ vành tai sẵn áp sát vào miệng.

Á?

Lần đầu tiên khen cậu đó! Đúng là con người ta "ăn no" rồi tinh thần thoải mái, lời lẽ cũng cực kỳ mượt mà hơn á.

Cơ mà... về khoản "no" thì chắc cậu lại sai rồi...!

Khi mà anh lại thừa thế, bế bồng cậu đến nhấn lại xuống giường, môi bắt đầu tấn công xuống cổ và quai hàm mẫn cảm.

Trong phút chốc, cái áo mà chồng người ta vì sợ vợ lạnh, đã không biết mất gần nửa tiếng mới mặc được vào cho vợ mà không phá vỡ giấc ngủ của nàng — giờ đây lại bị chính đương sự tụt ra chỉ trong vòng nửa giây.

"Kh—không chịu..." cậu thở gấp, tay vỗ vỗ vào lưng anh "...em... em đói bụng!"

Tỳ môi vào môi cậu, miệng anh nhoẻn cười đầy thâm thúy. "Anh cũng thế."

A...

Rõ ràng là... "đói" không cùng nghĩa mà...!

Song, ai kia lại đang bị cảm xúc ồ ạt thao túng... trước từ "anh" ngọt ngào thoát ra quá bất ngờ, nhất thời mất cả khả năng đối đáp — lẫn luôn cơn đói bụng cồn cào.

(Bạn Jimin quá dễ bị chinh phục ^^, một từ "anh" là đủ để bị nuốt chửng)

Vậy nên...

Lại "mây mưa" thêm gần cả tiếng nữa...

...

(Não trái: Hai đứa này phải người hông trời?! *o*

Não phải: phải hỏi con VV phải người hông mới đúng a~ =.=)

* * *

"Ngon không?"

Jimin ngước đầu lên, miệng vẫn còn ngấu nghiến món mì ống đỏ au. Cậu cố nuốt ực, đầu gật gật. Jungkook trìu mến nhìn cậu, tay đưa ra gạt đi chút sốt cà dính trên chiếc cằm thon nhỏ.

"Ngon. Em đói mà, ăn gì cũng ngon hết á!"

Vì lúc này đang ngồi bệt ra trên sàn thảm, lại ở cạnh giường ngủ, nên khi duỗi chân ra để bớt cơn tê rần, Jimin vô tình đạp trúng vật lạ dưới gầm giường. Âm thanh phát ra điếng tai như thủy tinh va vào nhau. Tò mò, cậu ngừng ăn, giở tấm ra trải lên thì thấy hàng loạt các chai lọ bia rượu nằm ngổn ngang. Mắt cậu tròn xoe, ngạc nhiên vô cùng. Chả trách, hôm qua lại loáng thoáng ngửi ra mùi rượu mạnh trong căn phòng khổng lồ vốn thoáng khí này.

Quay sang anh, cậu nhíu mày thảng thốt. "Không phải Hoseok bảo anh không chịu được dung dịch chứa độ cồn cao sao? Những thứ này..."

Gạt tay cậu ra để kéo xuống tấm trải, anh khẽ lắc đầu, mắt thoáng sự khổ não.

"Không chịu được, không có nghĩa là không uống được."

Cậu cắn môi, nhớ lại trong những đoạn hội thoại dông dài cùng Hoseok về các sở thích thói quen của Jungkook, anh ta quả có từng đề cập đến vấn đề này — và lại với sự khôi hài lộ liễu nữa chứ:

Jungkook tửu lượng rất kém!

Khi có cồn trong máu sẽ lập tức mất cả ý thức, đôi lúc còn hoang tưởng ra những ao ước giấu kín trong lòng, miệng sẵn sàng phun ra những bí mật đen tối. Đó cũng là lý do duy nhất Hoseok biết nhiều như vậy về quá khứ của con người này — cũng chỉ bởi một lần Jeon thiếu gia bất cẩn thế nào mà để say khước, thế là bao nhiêu tâm tình đều trút cạn cùng người bạn chí cốt.

Jeon Jungkook ý thức rõ ràng đây là điểm yếu chết người của mình, nên xưa nay không đụng đến bia rượu.

Nhưng... con người vô cùng cẩn trọng trong đời tư của mình như vậy, lại tự động tìm đến loại chất độc hứa hẹn sẽ lột trần bản thân? Thật vô lý quá!

Jungkook luôn là người suy nghĩ sáng suốt, không đời nào anh biết hang có có rắn mà vẫn đút tay vào. Trừ khi...

À, đàn ông. Tìm đến men rượu thì chỉ vì tiền bạc.

Hoặc đàn bà.

Và trong trường hợp của anh... còn không phải đã quá rõ ràng sao...?

Chợt vỡ lẽ.

"Anh..." cậu nghẹn ngào trong vài giây, răng cắn lấy môi gần như rướm máu "...là do... em phải không?"

"Ừ."

Trầm lặng và giản đơn. Câu trả lời khiến lòng cậu nhói đau, quấn lấy mì cố nhét thêm vào miệng, cậu chống nĩa nuốt xuống để chặn lại sự hối hận dâng trào, làm tắc nghẽn cả cổ họng, mắt nhìn chằm chằm vào đĩa thức ăn nhằm nén lại những giọt nước mắt tội lỗi. Nếu ngày đó chờ anh thêm một chút, chỉ là nếu như...

Bàn tay âm ấm, có phần thô ráp chợt áp nhẹ lên má cậu, khiến ai kia ngay cả động tác ăn mì cũng dừng lại. Phản ứng đó anh không hề mảy may quan tâm; chỉ chú ý vào việc mơn nhẹ những ngón tay trên sóng mũi thanh nhỏ, trên vầng trán bướng bỉnh, trên mi mắt ươn ướt và làn môi vẫn còn sưng mọng sau hoan ái cuồng nhiệt.

Cậu là thật. Rất thật.

Dĩ nhiên rồi, chẳng phải cả đêm qua anh đã quấn chặt lấy cậu, uống cạn hương vị thuần khiết trong cậu, chiếm hữu cậu đến mệt nhoài... tất cả đều vì muốn chứng minh sự hiện hữu rất thật này sao?

Khoảng trống câm lặng khi cậu bỏ đi; không tài nào có thể lấp đầy bằng sự chối bỏ và băng giá — như anh đã từng làm trước đây với người đàn bà ngoại lai tàn nhẫn năm nào. Tình yêu bị bỏ rơi... nó gần như hủy hoại anh, khiến anh cảm thấy yếu đuối còn hơn một thằng ăn mày bệnh hoạn chỉ nằm chờ chết — nghèo khổ trong lòng tin và suy kiệt trong tuyệt vọng; để rồi... tự lấp đầy trống vắng bằng chính những ảo tưởng mộng mị sinh ta từ chất bia, men rượu — mặc dù bản thân hiểu rõ chúng sẽ khiến người mất cả tri thức.

Tình yêu quay về trong cơn say, có chăng chỉ là ảo tưởng u mê mà thôi...

Nhưng, thà là ảo tưởng hạnh phúc, còn hơn thực tế đắng lòng...

Đẩy vội chiếc bàn chắn giữa họ ra, anh lôi con người đó vào lòng, đôi tay bao trọn thân hình ấm áp, mũi vùi vào mái tóc dày thơm lừng hương bơ sữa béo ngậy, cảm nhận được quả tim bé nhỏ của ai kia đang đập rộn ràng qua lớp áo mỏng manh.

"Là thật," giọng ai đó thoát ra khàn đặc, tay ve vuốt tấm lưng gầy, tay kia luồn vào mái tóc rối kéo vùi cậu vào hõm cổ. "Em là thật."

(Hành người ta cả đêm giờ mới bảo là thật =.=")

Thật đến từng tiếng rên nho nhỏ như mèo, thật đến từng cái cách da thịt ma sát vào nhau nóng bỏng, thật đến từng vị ngọt mê luyến khi lưỡi luồn vào quấn quyện.

"Dĩ nhiên rồi, em là thật," cậu khẽ nói.

À, còn thật đến cả lời khẳng định này nữa.

Song, kẻ khẳng định kia lại không tài nào hiểu nỗi thâm tình của anh mới khổ...

Tuy bất ngờ bị gián đoạn bữa ăn, nhưng thái độ kỳ lạ của anh đã khiến cậu mất cả khả năng đối kháng, toàn thân mềm ra khi nằm trong vòng tay ai đó. Dù gì... cũng đã quá quen khi bị anh lôi lôi, kéo kéo, đôi lúc lại bất giác nồng nhiệt như vậy rồi. Còn có nhiều lúc... lại nói ra những lời khó hiểu ghê nơi. Cậu tuy không thấu đạt trọn vẹn những cảm xúc phức tạp của con người này; song vì một lý do thần bí nào đó, tình yêu dường như đã khiến cậu nhạy cảm vô cùng. Do đó, có thể cảm giác ra nỗi buồn vời vợi trong từng lời ăn tiếng nói của anh. Đầu óc tuy không nắm bắt ý nghĩa câu chuyện, nhưng tim thì vẫn nhói lên âm ĩ vì những gì anh lộ bày.

Jungkook à Jungkook, rốt cục là... anh đã biến em ra dạng người kỳ lạ gì rồi...?

"Ừm..." sau một lúc bị hôn tới tấp trên cổ và vai, người nào đó rụt rè lên tiếng hỏi "...anh không phải là muốn... nữa đấy chứ?"

Từ từ kéo cậu ra, anh tựa trán vào cậu, môi miệng khẽ nhếch lên ra chiều thuận ý, có phần khôi hài.

"Ừ."

"A! Đúng là quái vật mà...!" cậu thình lình than vãn.

Ý, không kiềm được dòng suy nghĩ, nó lại phun ra không kiểm soát rồi...!>o<

"Ý em là," cậu cười cười, vội vã lấp liếm bằng lời bỡn cợt, "anh có vẻ thích 'việc này' quá nhỉ, haha...?"

Ai mà ngờ, con người kia lại một lần nữa đối đáp tỉnh bơ:

"Ừ."

"A?"

"Có người đàn ông khỏe mạnh nào trên thế giới, lại không thích làm việc này với người yêu của mình?" ai kia bình thản hỏi lại.

Ơ thì... cũng đúng đó — Hồ Ly thầm nghĩ. Nếu không, cậu đã không ở yên, mặc sức cho anh "kéo mây nổi sóng" hết cả đêm qua.

Nhưng mà... dù sao cũng thấy... lỗ lã ghê nơi! >.<

"Không công bằng mà..." cậu vừa lầm bầm vừa gặm gặm chiếc nĩa lúc bấy giờ vẫn còn trên tay.

"Có người thì có hết, có kẻ chẳng có gì..."

"Sao lại không?" anh hỏi, thuận tay giật chiếc nĩa khỏi miệng cậu ném đi. "Kẻ-chẳng-có-gì chẳng phải đã có người-có-hết rồi sao?"

"Nhưng người-có-hết lại bá đạo quá sức," cậu cong môi cảm khái, "làm sao cam tâm bị sở hữu bởi kẻ-chẳng-có-gì?"

Ánh mắt anh trong một khắc bỗng dịu xuống, lại là tia nhìn khiến tâm hồn cậu tan chảy. "Không bá đạo, thì kẻ-chẳng-có-gì kia đã bị vuột mất, khiến người-có-hết bỗng trở nên trắng tay rồi..."

A...

Trắng tay a...?

Lại xúc động. Lại nghẹn ngào. Thế có khác nào ám chỉ cậu là tất cả của anh...?

"Anh đúng thật ác ma hành người," cậu bất thần nói khẽ, tay vỗ vỗ nhẹ nhàng vào má anh, giọng nũng nịu trách cứ. "Cứ cái đà này, thôi thì thà em tự tay móc tim mình đem dâng lên anh cho rồi, đỡ hơn là để nó nổi loạn như vậy... "

Lời vừa chạm đích thì vợ người ta lại bị chồng đè sõng soài ra sàn. (ai bảo lại ăn nói bừa bãi haha... ^^)

Nặng thật nặng... nhưng không biết biến thái kiểu gì lại khiến cậu dễ chịu vô cùng. Là sức nặng của sự an toàn, của vòng tay bảo vệ.

Anh vuốt ngược mái tóc lòa xòa của cậu lên, hôn nhẹ xuống vết sẹo mờ trên trán.

"Thật ngoan quá."

Cậu nhoẻn cười, tay luồn qua ôm lấy lưng anh. "Vậy có thưởng hông?"

(Không muốn bị mần thịt mà cứ phát ngôn dại dột ==")

"Ừm..." anh nheo mắt, ra vẻ suy nghĩ, đoạn nở một nụ cười uể oải. "Vậy... một bộ đồ cưới thiết kế riêng của Oscar de la Renta thì thế nào?"

"...!"

"Hay... bánh cưới Gâteux 5 tầng?"

"...!!"

"Còn thêm Thánh đường St. Peter tại Thành Phố Vatican?"

"Anh...?!!"

(O_o)

"Có ai đó đánh rơi vật tùy thân," khóe môi anh khẽ cong khi hai ngón tay kẹp chặt một mảnh giấy đưa lên. "Nếu đây là những điều bảo bối thích, lẽ nào Jeon Gia Jungkook này không đáp ứng được?"

Chợt cảm thấy ngượng ngịu ghê gớm, còn pha lẫn niềm hạnh phúc nồng nàn mà suýt nữa đã vỡ òa — nếu không phải vì mấy chữ có phần không ổn vừa đâm chọt vào tâm trí cậu.

"...Jeon Gia Jungkook?" cậu tròn mắt hỏi lớn. Không phải đó giờ anh vẫn luôn xưng là Jeon Jungkook hay sao? Ác Ma Gamma rất ghét người ta thốt ra cái họ Jeon Gia, huống chi là bản thân tự động gắn hai chữ này vào tên mình.

"Ừ," anh điềm đạm đáp, giọng trầm xuống thấy rõ.

"Từ ngày hôm qua, Jeon Jungkook đã chính thức quay về Jeon Gia."

"Tại sao...? Không phải anh ghét họ lắm sao? Sao lại còn quay về nơi... đáng nguyền rủa đó chứ?"

Cậu cảm thấy khó chịu dữ dội. Jeon Gia là quá khứ đau thương của anh. Cậu thật sự không muốn anh trở lại nơi đó chút nào, để tránh trường hợp người cậu yêu lại sa lầy, bị quá khứ dằn vặt đến khốn đốn... như sự việc sau quán ăn Nhật ngày đó vậy: Tấm thân cao rộng tưởng chừng bất bại đột nhiên run lên bần bật, tâm trí dao động bất ngờ khiến người hốt hoảng, nỗi đau tuôn trào làm lòng cậu đau xót...

Jeon Jungkook của ngày đó, đã hãi sợ quá khứ của mình như vậy đấy.

Nhưng kẻ mang họ Jeon Gia giờ đây trước mặt cậu, lại bình thản trên cả sự ngạc nhiên; hơi thở đều đặn, cử chỉ dịu dàng, toàn thân thả lỏng. Duy chỉ có ánh mắt là toát ra chất quyết đoán của những bậc vua chúa khi dõi thẳng vào người vợ bé nhỏ.

"Vì chỉ có Jeon Gia Jungkook, mới có đủ quyền lực để bảo vệ được em."

Đúng vậy. Tất cả là vì em.

Lời lẽ không cần thoát ra miệng, cũng vang dội giữa không gian ngưng đọng.

Trên căn hộ cách mặt đất gần 70 mét đó, có một kẻ đang ngập ngụa trong cảm xúc nói không nên lời...

Thôi thì... cho dù có là kẻ-không-có-gì, chừng nào vẫn thuộc về người-có-hết, thì vẫn hoàn hảo lắm lắm!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net