Chương 50: Oan Gia Ngõ Hẹp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Oan gia ngõ hẹp" – là câu tục ngữ người ta dùng để chỉ những tình huống tình cờ gặp phải những kẻ mình không ưa nhất.

Cơ mà... cái ngõ hôm nay nó vốn rất rộng, chỉ là có người cố tình kéo hẹp lại mà thôi...

Thương xá Z, bên trong một cửa hàng thời trang cao cấp...

"Rất đẹp!"

Gã đàn ông điển trai trong y phục thể thao trẻ trung và phong thái dễ dãi nhoẻn miệng cười tươi, mắt híp lại thành một đường vô cùng ưng ý.

"Thật?" Jimin đáp lại bằng nụ cười muôn phần rạng ngời. "Vừa hay, em cũng rất thích nó. Đã muốn mua từ lâu!"

Nói rồi, thiếu nam xinh đẹp với gương mặt như hoa như ngọc luồn đôi bàn tay vào mái tóc đen tuyền, nhanh chóng chải vuốt lên lộ trán vô cùng thanh lịch, đâu đó lõa xõa vài lọn ngắn điểm trang cho gương mặt trắng trẻo xinh đẹp.

Một gã đàn ông khác ngồi gần đó miệng mồm há hốc, con ngươi như muốn trồi ra ngoài trước hình ảnh trước mặt. Chiếc áo màu trắng bám sát từng đường cong gợi cảm, phía sau nhìn qua có vẻ đơn thuần, phía trước lại xẻ sâu đến gần eo, quần đen bó sát tôn lên đôi chân thon dài gợi cảm . Ai dám nói đã từng sống qua hải ngoại thì tư tưởng thoáng hơn? Hoặc có lẽ trong trường hợp của chàng đầu bếp trẻ này thì... điều đó chỉ áp dụng được với mỹ thực mà thôi...

Đứng trước người đẹp lại là một câu chuyện hoàn toàn khác!

"Cậu... như thế này cũng được gọi là có mặc áo sao?" Jang Deok Ahn lắp bắp lên tiếng, mặt đỏ gay, không rõ là do xấu hổ hay tức giận.

"Chừng nào còn vải trên người thì vẫn được gọi là phục trang hoàn chỉnh chứ."

Jimin mỉm cười duyên dáng, xoay mình một cái nữa rồi khoan thai bước về phía người đàn ông thứ ba – cũng là cuối cùng, từ đầu đến giờ vẫn lặng thinh nơi cuối ghế, ánh mắt sẫm màu không rõ cảm xúc.

"Em lấy cái này," giọng cậu mềm mại như nước khi cúi khẽ người xuống, khóe môi cong lên mời gọi và ánh mắt thu hồn. Đoạn với phong thái một mỹ nam thời thượng, cậu giật nhẹ bảng giá sau lưng, kẹp hờ nó giữa hai ngón tay nhỏ nhắn rồi đẩy vào túi áo Âu phục của người đàn ông đối diện.

Jang Deok Ahn một lần nữa miệng mở thành một chữ "O" to tướng. Anh thật sự chưa từng nghĩ khả năng mị hoặc đàn ông của ma đầu lại cao đến cỡ này; từng cử chỉ, từng ánh mắt, từng nụ cười đều quyến dụ đến mê hồn. Vốn đã biết Park Jimin là một mỹ nam, Jang Deok Ahn lại chưa hề nghĩ mình đã sót mất từ "đại".

Cho đến khi tận mắt trông thấy cảnh này.

Khó trách cái gã người Ý giờ đây chỉ biết nghệch mặt ra ngắm nhìn sinh vật trước mặt không chớp mắt, trong khi tên đại gia còn lại môi chỉ biết mím chặt nín cười, ngay cả bản thân anh cũng một phen khuấy động thị giác. Ba người đàn ông thuộc hàng thượng phẩm tháp tùng thiếu niên đã thế, đừng nói chi đến phản ứng của những nam nhân khác – theo cách nói của ác ma ngày ấy thì là – ruồi nhặng bay loạn xạ.

Nhưng... đây là cuộc hẹn hò giữa hai người cơ mà?!

Sao giờ lại hóa ra... bốn người rồi?

À, chẳng đã nói là... "cái ngõ" đã bị Jimin kéo hẹp lại sao?

Oan gia theo dự kiến chính là Tổng giám đốc Công ty Vonga tại California, Jung Hoseok, kẻ đã được đích thân ma đầu gọi đến với cái lý do hết sức nhảm: tình cờ.

Oan gia ngoài dự kiến là Jang Deok Ahn, cái kẻ này cậu không hề nằm trong tính toán của cậu, là oan gia tình cờ thứ thiệt.

Bạn trai của cậu dĩ nhiên hậm hực hỏi: "Bọn họ đến đây làm gì?"

Oan gia một rằng: "Đến đoàn tụ đồng minh."

Oan gia hai: "Đến bắt về đầu bếp."

Vậy nên... mới ra cái cơ sự rối rắm này đây...

"Này, mày đoán xem, trong ba kẻ, ai mới là bạn trai của cậu ta?" nhân viên bán hàng A tíu tít hỏi nhỏ, hai má đỏ lừ trước sự hiện diện của quá nhiều mỹ nam cùng một lúc.

"Còn phải hỏi sao? Chắc chắn là anh chàng cao ráo như người mẫu, mặt mũi như tạc kia rồi!" nhân viên bán hàng B đáp lại, mắt vẫn còn dán trên đối tượng một cách mơ màng.

"Tao thấy có khả năng là cái người trẻ trẻ đẹp trai kia cơ."

"Sao thế được? Không thấy kẻ trả tiền là anh người mẫu lai à?"

"Nhưng thái độ hờ hững của anh ta lạ quá, không giống người yêu nha, cái anh trẻ kia thì bất mãn rõ rệt trước 'độ nóng bỏng' của cậu ta đó, rõ ràng ghen mà..."

Jang Deok Ahn tuy đứng khá xa hai nữ bán hàng, nhưng khổ nỗi trình độ tám của hai kẻ này quá "nông", làm thế nào mà âm thanh lại vượt được cả hai dãy quần áo vươn đến tai đương sự.

Chàng đầu bếp nóng tính dĩ nhiên nổi đóa, song nghĩ kỹ lại không dám hoạnh họe người ta. Anh rõ ràng là có tức giận. Nhưng lý do thì... không như họ nghĩ.

Chính anh cũng chẳng biết lý do là gì nữa!

"Biết đâu chỉ là yêu đơn phương..." nàng B thêm vào, không hề nhận thức được tình trạng nguy hiểm của mình. "Tuy dễ thương thật, nhưng không thể đem so với khí khái hai người kia. Thiếu chất đàn ông."

"Ầy, nhưng tao vẫn thích cậu ấy nhất. Hai người kia thì... không thực làm sao, khó với quá. Đặc biệt là anh chàng đại gia mặc Âu phục. Ban đầu vào đây còn mặt mũi tươi tắn, đến giờ thì lạnh còn hơn đá tảng."

Nói rồi cô nàng rùng mình, nhớ lại ánh mắt băng lãnh của đương sự khi chậm rãi móc từ túi áo chìa ra bảng giá cho cô scan. Căn cứ vào đôi mắt tinh tường của dân mua bán hàng hiệu; cô nhận ra từng cái y phục, phụ kiện trên người mỹ nam đều thuộc hàng cực phẩm; không có khả năng khó chịu vì tiếc tiền à nha!

"Đá tảng gì?" nàng B khều khều bạn mình khi chỉ tay về hướng những vị khách đang bước ra khỏi shop. "Vẫn cười nói bình thường đấy thôi? Mà thấy chưa! Tao đã nói rồi, anh ta mới là bạn trai! Thấy bàn tay anh ta đặt trên eo lưng cậu ta không?"

"...lạ nhỉ? Có lẽ tao nhìn lầm... Nhưng là bạn trai thì hơi lạ... Nếu là bạn trai tao, chắc đã mắng cho xối xả..."

"Haiz... Người ta rõ ràng sinh sống ở nước ngoài, tư tưởng dĩ nhiên thoáng hơn rồi..."

Nghe đến đây, Jang Deok Ahn nhíu mày nhìn theo bóng lưng hai kẻ đi trước. Anh cũng sinh sống ở nước ngoài đã lâu, lại là vùng đất giương cao lá cờ tự do tình dục, sao tâm chẳng thấy thoải mái gì cả trước cái bộ y phục hớ hênh này? Hay cái gã con lai kia căn bản không hề có tình ý với ma đầu...?

Trong lòng bắt đầu nảy sinh nghi ngờ...

Lorenzo lúc bấy giờ tay vẫn trên eo người đẹp, thong dong bước ra khỏi shop, trước khi rời khỏi không quên ngước đầu quét ngang bản hiệu một cái nhìn khó hiểu.

"Cậu dám cá với tôi không? Cái cửa hiệu này sẽ tồn tại không qua được tháng sau."

"Hả?" Jang Deok Ahn giật mình, kéo ánh mắt ra khỏi hai nhân vật đi trước chuyển về gã đàn ông đang bá cổ quàng vai mình một cách thân thiện, cả đời thực chưa hề thấy ai "tỉnh" như kẻ này. "Sao lại thế?"

Hoseok tay sờ sờ cằm, tay lại vỗ vỗ vài cái nữa lên vai chàng thanh niên khờ khạo. "Cái tội sản xuất mặt hàng không vừa mắt."

Rồi, bật cười khanh khách.

Nhíu mày, Jang Deok Ahn ngày càng mơ hồ, dĩ nhiên chả hiểu nỗi ý tứ trong lời lẽ con người này. Bạn của Park Jimin đều lập dị như thế này cả?

Anh nhận ra gã đàn ông này chính là một trong số những kẻ luôn lui đến tìm ma đầu khoảng thời gian trước. Tuy giờ đây khoác lên người bộ quần áo thể thao đơn giản, kính mát che đi đôi mắt thâm sâu, da cũng có phần sậm màu hơn; cái nụ cười lười biếng và phong thái vô tư lự kia tuyệt không nhầm vào đâu được. Vốn nghĩ hắn mới là đàn ông của Park Jimin, bây giờ lại lòi ra một gã người Ý, hai người đàn ông cư nhiên lại có quen biết. Điểm quan trọng là chẳng ai cư xử như một người bạn trai đúng nghĩa cả...

Tên ma đầu này... lại đang chơi trò gì đây?

"Rốt cục là chừng nào cậu mới trở về được đây? Đêm nay có một hộ khách rất quan trọng, cậu biết không? Jun Go vốn dĩ không thể tự lo được."

Jang Deok Ahn ngồi phịch xuống ghế đối diện cặp tình nhân, trong lòng bức bối không chỉ vì nguyên nhân trì trễ của ma đầu, mà còn có nhân vật bên cạnh cậu ta và bộ y phục khiến người đỏ mặt kia.

"Nếu đã như thế," Jimin cười nhẹ, mắt không chạm đến Deok Ahn khi ung dung nhón lấy menu. "Bản thân cậu là bếp trưởng biết đã bận rộn sao không ở lại lo, còn ra đây làm phiền tôi hẹn hò làm gì?"

"Hẹn hò?" Deok Ahn dường như nhảy dựng lên. "Cậu gọi đây là hẹn hò? Có hẹn hò nào mà tới tận ba người không? Sao không gọi luôn những gã lúc trước ra đi cùng cho đủ bộ?"

Có tiếng ghế kéo ra điếng tai, đảo mắt sang thì thấy gã người Ý đã đứng bật dậy, gương mặt trong một khắc lộ vẻ hung bạo... Nhưng dường như Jang Deok Ahn đã lầm, bởi sau đó hắn lại điềm đạm cúi xuống nói khẽ vào tai Jimin. "Anh đi lấy cà phê cho em."

Bước chân vừa xa thì tên đại gia kề bên lại ho khan che lại tràng cười, trong khi ma đầu lại chồm lên tặng cho anh một cái nháy mắt tinh ý.

"Tốt. Cậu có muốn đi theo bọn tôi cả ngày hôm nay cũng được."

(O_o) Gì? Theo cậu ta và hai tên điên này cả ngày? Đùa à?

"Cậu–!"

"Không nên đâu, phản diện ạ."

Cả hai đều quay sang kẻ phát ngôn, phát hiện ra Hoseok lúc bấy giờ đã gỡ bỏ kính mát, biểu hiện lần đầu tiên trong ngày lộ vẻ nghiêm túc.

"Không?" Jimin nhướn mày.

"Ừ," Hoseok gật nhẹ. "Ép quá sẽ gây ra kết quà không tốt."

"Ý anh là gì?"

"Con người đó..." anh dừng lại, đưa mắt nhìn theo bóng lưng Lorenzo vài giây như cân đo tính toán gì đó, sau đó chậm rãi tiếp lời như chưa có chuyện gì xảy ra "...anh không còn nhìn ra có thể làm ra những việc gì tiếp theo nữa."

"Em vẫn không hiểu."

"Lee Kyeong."

Không thấy phản ứng lớn lao từ người thiếu niên, anh ngạc nhiên hỏi nhỏ. "Em đã biết?"

"Làm ơn đi, việc đó và anh ta trở về, không phải quá trùng hợp sao? Có khờ cũng nhận ra việc gì đã xảy ra," cậu cười nhẹ.

"Lúc đó anh và Lee Jaesuk vốn có mặt."

"Vậy sao?"

"Ừ, và điều anh có thể nói với em là..." ánh mắt Hoseok phức tạp khi hạ giọng trầm thấp, đầu nhướn đến gần Jimin, cố tình không để câu nói tiếp theo lọt vào tầm nghe của Jang Deok Ahn.

"Đừng bao giờ chọc điên Lorenzo Da Costa."

Jimin lặng thinh hồi lâu. Cậu biết Hoseok lo lắng điều gì, bản thân cũng không phải không biết lợi hại, cậu đâu phải chưa từng nếm trải qua cơn thịnh nộ của Jeon Gia JungKook trước đây. Huống chi, biểu hiện u ám trên gương mặt Hoseok khi nhắc đến tai nạn của Lee Kyeong đã nói lên tất cả. Không cần biết Lorenzo của ngày nay cư xử dịu dàng với cậu thế nào, đối với kẻ thù tuyệt nhiên muôn phần tàn bạo hơn xưa...

Một con người lạnh lùng ra mặt và một kẻ lịch thiệp thân thiện, cho rằng cả hai đều mang thù niệm; hạng người sau dĩ nhiên thâm sâu hiểm ác hơn bội phần.

Chỉ là... trước sau gì cũng đến, cậu không muốn cứ phải ngồi chờ trong lo sợ. Trốn tránh gì cũng đã qua năm năm, thật tình không muốn làm con rùa rụt cổ nữa rồi...

Jang Deok Ahn cảm thấy không khí đột ngột trở nặng nề, cho dù không hiểu đầu đuôi cớ sự, tự nhiên theo bản năng giao tiếp lại muốn thay đổi chủ đề. Phóng mắt sang màn hình TV cỡ lớn ở gian hàng đối diện, hình ảnh của một diễn viên trẻ đẹp vừa hay tạo ra một sự lôi kéo hoàn hảo.

"Xem kìa, đó chính là chị gái của tôi đấy!" đáy mắt chàng đầu bếp phất lên sự tự hào hiếm hoi.

Đến lúc này Jimin và Hoseok mới chuyển sự chú ý quay về trên mình chàng trai trẻ, không khỏi ngạc nhiên trước nụ cười rạng ngời trên gương mặt của con người gắt gỏng cả buổi sáng hôm nay.

"Chị gái cậu là Mun TaeJi?" Hoseok bất giác hỏi lớn, trên mặt lộ vẻ ngạc nhiên pha lẫn khôi hài thầm kín. "Cả hai khác họ?"

"À, là cùng mẹ khác cha... Nhưng anh biết chị tôi?" Jang Deok Ahn ngạc nhiên vô cùng, không ngờ cái gã người nước ngoài này cũng theo dõi tin tức giới giải trí trong nước. Đúng thật nhìn không ra!

"Chả trách... tính tình lại giống nhau đến vậy."

"Ý là anh quen biết chị tôi?"

"Không những chỉ có tôi, chú em ạ," chỉ tay về phía một Jimin vẫn đang nhướn mày đầy nghi vấn, anh bật cười ra tiếng. "Ma đầu của chú em đây trước kia đã từng 'đụng' cô ta đến nảy lửa."

"???"

Lần này thì hai đôi mắt đều mở to nhìn anh.

"E hèm, chẳng lẽ chưa từng thấy một ngày đẹp trời của sáu năm trước, chị cậu bỗng từ trường về, bưng theo gương mặt sưng tấy mà ấm ức la lối sao?"

Jang Deok Ahn sáu năm trước vốn vẫn đang theo học nghề tại Pháp, làm gì có ở Hàn Quốc mà trông với thấy? Song nếu nói về sự kiện động trời thì dường như có một. Lần đó TaeJi đã tra tấn cậu em trai của mình gần bốn tiếng đồng hồ, linh tinh về việc bị hai con người biến thái nào đó trong trường chơi khăm đến đau điếng. Sự việc rõ ràng gây ấn tượng sâu xa với người chị thẳng thắn của anh, đến nỗi mà hơn ba tháng liên tiếp không có ngày nào mà Deok Ahn không bị phiền hà bởi những chi tiết đầy kịch tính trong học đường...

Tròn mắt, chàng đầu bếp trẻ rốt cục đã ngộ ra chân lý.

"Nghĩa là... anh cũng từ Gamma ra?"

"Cậu... là em của 'hiệp nữ'?" Jimin dường như la lên cùng lúc.

"Sao cậu biết biệt danh của chị tôi?"

Không hề đáp lại Jang Deok Ahn, cậu xoay người ngắm nhìn con người trên màn hình 42". Đây chính là "hiệp nữ" Mun TaeJi ngày đó đã cùng cậu gây ra một màn chấn động toàn Gamma? Chưa hề nghĩ nụ cười tà mị cỡ này lại có thể đem dán lên gương mặt oang oang chính nghĩa ngày đó như vậy... Đúng là thời gian có thể làm thay đổi tất cả.

Cái này không biết nên gọi là oan gia hay duyên phận đây. = =

"Chị cậu làm diễn viên?"

Tuy vô cùng thắc mắc mối liên hệ giữa Jimin và TaeJi, song Jang Deok Ahn lại hứng thú với việc khoa trương niềm tự hào của mình hơn, do đó hớn hở tiếp lời. "Tôi biết, khó tin mà phải không? Ngày đó cứ nghĩ chị ấy phải theo bước ông nội mình đi vào... à... cái tập đoàn Gia Gia gì đó không nhớ. Ai ngờ tốt nghiệp xong lại ném mình ngay vào ngưỡng cửa nghệ thuật. Lần này lại rất thần bí, nghe nói đang dự định hợp tác cùng Trung Quốc quay một bộ phim thần tượng tầm cỡ."

"Không phải là Phản Diện đấy chứ?" Hoseok đột nhiên xen vào, khóe môi cong lên đầy ám dụ khi liếc mắt về phía ma đầu.

Chân mày Jimin nhíu lại. Phản Diện?

"Đúng, đúng, anh cũng biết quyển tiểu thuyết đó? Cả chị và em gái nhà tôi lúc này đều mê mệt thứ văn học nhăng nhít đó, suốt ngày bám theo kể lể cảm thán."

"À... tôi dĩ nhiên là biết chứ," mắt Hoseok ánh lên tia tinh nghịch.

"Vì vợ tôi cũng thế."

O__o

"Anh có vợ?!"

Không hẹn mà cả Jimin và Lorenzo – lúc bấy giờ đã quay trở lại bàn với ly cà phê và bánh ngọt trên tay – đồng thanh hỏi lớn.

Ra vẻ tổn thương vô cùng, Hoseok vỗ vỗ lên vai Lorenzo. "Cậu thật là tệ bạc, Jimin thì còn có thể nói không biết, nhưng cậu vốn cả gốc rễ của tôi cũng đào lên được, không lẽ cả việc nhỏ nhoi này cũng không hay?"

"Mấy năm nay anh có phụ nữ vô số, tôi làm sao biết anh đột nhiên lại sinh ra cái thú lấy vợ. Huống chi," Lorenzo thần sắc không biến, nhanh chóng nhếch miệng cười đáp lễ, ánh mắt phất lên sự châm chọc không giấu che. "Lee NaJoon vốn đã lấy chồng, và người đó không phải là anh."

Eh?

Jimin nhìn chằm chằm vào hai người đàn ông trước mặt mà không khỏi bỡ ngỡ. Từ lúc nào mà Jeon Gia JungKook biết châm chích người ta thế kia? Sáng nay khi gặp mặt Hoseok, cậu quả thật có phần ngạc nhiên vì thái độ hòa nhã của bạn trai mình. Song nghĩ đi nghĩ lại, đến cả cậu anh còn có thể nói cười chiều chuộng thì đừng nói chi đến Hoseok. Xem ra, đối tượng trả thù lần này không chỉ mỗi mình cậu...

Nhưng sao cả việc Lee NaJoon – queenka một thời của Gamma – có chồng hay không anh cũng hay biết, lẽ nào bản thân lại có quan hệ đến tuyệt đại giai nhân đó?

Bắt đầu khó chịu rồi... (="=)

Hoseok trước sự đề cập đến mối tình xưa không hề có chút dao động, nụ cười trên môi vẫn rạng ngời không tắt. "Không ngờ cậu cũng thuộc dạng tâm lý kín đáo đấy chứ, nhìn vào cứ ngỡ không quan tâm, không nghĩ cậu lại để ý đến đối tượng yêu thích của tôi đến vậy. Hay nên bảo là cậu tò mò nhỉ? Lại đi điều tra về tình cũ của tôi?"

Lorenzo bật cười. "Anh nghĩ tôi rỗi việc sao? Chuyện này vốn là chính miệng chồng của đương sự đem rót vào tai tôi. Cách đây hai năm cái tên Lee NaJoon đối với tôi hoàn toàn không có chút ấn tượng."

"Vậy rốt cục là Lee NaJoon lấy ai?" Jimin đến cuối cùng chịu không nỗi trò tung hứng của hai gã đàn ông bèn chen vào, nỗi khó chịu ban nãy cũng bay biến đâu mất.

"Em đoán xem?" Hoseok vừa cười vừa hỏi.

"Không lẽ là..."

"Các người đang nói về Lee NaJoon, Miss Asia 2009?" giọng nói hồ hởi của Jang Deok Ahn trỗi lên bất chợt, cắt đứt phán đoán mơ hồ của ma đầu.

Jimin nhướn mày quay sang nhìn chàng đầu bếp trẻ. Cả việc này hắn cũng biết? Đến cậu mà còn chẵng hay. Jimin ơi là Jimin, mấy năm nay đúng thật sống như ẩn sĩ mà...

Dường như phát giác ra mình đã phấn khích quá mức, Jang Deok Ahn có hơi xấu hổ, hạ giọng gỡ gạc. "Không gì, chẳng là cô ta theo lời đồn chính là vị tiểu thuyết gia ẩn danh viết nên Phản Diện, lại cũng quen biết chị của tôi. Thế giới này quả thật tròn."

"Phản Diện?" Lorenzo tay nâng tách cà phê, đôi mắt không tập trung nhìn vào người đối diện, có vẻ chỉ là thắc mắc bâng quơ.

"Anh không biết sao?" sự chú ý hiếm hoi của Lorenzo dường như đã tiếp thêm cho Jang Deok Ahn sức mạnh, anh ta vì thế mà tiếp tục huyên thuyên không dứt.

"Cách đây một năm, vào ngay đúng thời điểm Lee NaJoon đăng quang thì thình lình xuất hiện tác phẩm văn học này. Ban đầu dĩ nhiên không ai liên hệ nỗi truyện và người, song đến khi Phản Diện bắt đầu thu hút lượng độc giả khổng lồ, người ta mới bất chợt nhận ra câu chuyện vốn được dựng nên dựa theo một câu chuyện có thật xảy ra tại một trường đại học nào đó. Thân phận các nhân vật tuy được giấu kín, hình ảnh và tên tuổi trên các diễn đàn và blog cũng bị xóa đi, nhưng cái tên Gamma – nơi khởi nguồn của câu chuyện – lại không tài nào đem ém nhẹm. Vừa lúc Lee NaJoon cũng tình cờ trong một đoạn phỏng vấn có nhắc đến việc hâm mộ nhân vật chính trong câu chuyện này vì tính cách khá giống nhau, lại cùng xuất thân Gamma. Dân mạng từ đó mà suy già đoán non, bắt gặp rất nhiều điểm tương đồng giữa vị Hoa Hậu Á Châu và nhân vật Hồ Vân trong truyện, tự nhiên tạo thành niềm tin cô gái trẻ này chính là vị tác giả thần bí kia."

"NaJoon viết truyện?" Hoseok suýt nữa đã sặc ra cà phê uống dở. "Cái con bé đầu gỗ đó mà viết lách nỗi gì? Cũng may thi tốt nghiệp phần lớn là trắc nghiệm, bằng không cũng chẳng đỗ nỗi."

Bỏ ngoài tai lời châm biếm của Hoseok, Jimin thân bất giác chồm đến, hay tay siết chặt ly cà phê đưa lên miệng, hình như là ngợ ra cái gì đó rồi...

"Vậy... Phản Diện này nói về cái gì?"

"À," Jang Deok Ahn nhún vai. "Đã mang tên 'Phản Diện' dĩ nhiên là nói về những kẻ phản diện. Chuyện xoay quanh việc nhân vật chính cướp đi nhân vật nam chính từ một cô gái khác, con người này lại hoàn toàn trái ngược với lớp nhân vật điển hình trong tiểu thuyết ngôn tình thời nay. Lạ nỗi là nhân vật nam chính cũng dần dần yêu lại nhân vật phản diện, vì thế tàn nhẫn bỏ rơi cả người bạn gái lâu năm của mình. Tính tình tên đàn ông này lại trầm mặc quái gỡ, suốt ngày bày tỏ tình cảm bằng những cách thức ngược ngạo nhất. Nói tóm lại một từ: biến thái."

Nói đến đây thì cả Jimin và Lorenzo cũng đều ho sặc.

Hoseok, dĩ nhiên, bật cười híp mắt, cơ hồ muốn ngã ra khỏi ghế.

Tội nghiệp anh chàng Jang Deok Ahn ngô nghê giương mắt nhìn quanh, vốn là chả hiểu vấn đề kinh động gì đang diễn ra. Một tiểu thuyết tuổi teen lại có thể khiến những con người trưởng thành này bức xúc đến vậy? Bản thân thầm tự hào mình cũng lợi hại lắm, lần đầu tiên nghe nội dung truyện từ nhỏ em hoàn toàn không gây ra phản ứng kích động nào.

Được nước làm tới, trong lòng muốn khiến người náo động, Deok Ahn nhà ta thế là tiếp tục oang oang phát biểu:

"Thật ra mà nói, cho dù được yêu thích thật, bản thân tôi lại thấy tác phẩm này quái đản, không thực tế làm sao. Quái không phải ờ lời văn câu từ, mà là tuyến nhân vật. Nam chính cực kỳ dị hợm, rõ ràng yêu người ta mà cứ thẳng tay hành hạ, tính ghen tuông thì đến Hoạn Thư còn phải vái lạy. Cái tên này đặt vào bối cảnh thời xưa thì được người cho là bá đạo si tình, chứ ở xã hội thời nay thì chỉ có bốn chữ:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net