CHƯƠNG 120 - 121

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

--Dịch: Autumnnolove--

Nghê Hân Toàn đứng dậy đi tắm rửa, nhân tiện sắp xếp lại từng sự kiện xảy ra trong giấc mộng kia.

Càng nghĩ càng giận, cô cảm thấy bản thân chưa từng làm chuyện gì có lỗi với Nguyên Hãn Dật, nhưng hắn lại vì loại phụ nữ chân không biết đạp bao nhiêu thuyền như Bạc Tương Tương mà bức cô đi tới đường cùng.

Càng kinh tởm hơn chính là Nguyên Hãn Dật chắc chắn biết Bạc Tương Tương còn có nhiều người đàn ông khác, nhưng hắn lại cam tâm tình nguyện trở thành một trong số những người đàn ông trong hậu cung của người phụ nữ kia.

Ớn lạnh xong rồi cô mới suy nghĩ làm sao để vãn hồi đường sống cho chính mình, còn có công ty của ba mẹ.

Cô tuyệt đối sẽ không ngớ ngẩn như trong mộng, để cho Nguyên Hãn Dật và Liễu Thiếu Hiền liên hợp chèn ép rồi thâu tóm công ty nhà mình, làm cho mối quan hệ giữa cô và ba cô vẫn luôn căng thẳng. Sau đó mẹ cô sinh bệnh, bởi vì không đủ tiền chi trả chi phí an dưỡng cao ngất ngưỡng nên thân thể mẹ càng ngày càng suy yếu.

Không thể không nói, đôi cẩu nam nữ Nguyên Hãn Dật và Bạc Tương Tương này đã chạm tới điểm mấu chốt của cô rồi.

Nghê Hân Toàn lập tức tính toán xong bước tiếp theo nên đi như thế nào.

Từ phòng tắm bước ra, cô thấy Lạc Ninh đã thức dậy, tươi cười với Lạc Ninh: "Sao lại chạy tới sô pha ngủ?"

Lạc Ninh trả lời: "Tướng ngủ của em không tốt lắm, sợ đá trúng chị."

"Tâm tình của chị tốt hơn hôm qua rồi phải không?". Cô hỏi.

Nghê Hân Toàn gật đầu: "Ngủ một giấc dậy tự nhiên nghĩ thông suốt, cái loại đàn ông đểu cán đê tiện như Nguyên Hãn Dật này, thật xứng đôi với người phụ nữ hèn hạ như Bạc Tương Tương, vừa lúc chị được giải thoát."

Cô đi tới bên người Lạc Ninh ngồi xuống, trong mắt toàn là cảm kích: "Cảm ơn em tối qua đã giúp chị, còn ở với chị cả đêm."

Lạc Ninh cười cười: "Chúng ta không phải đã là bạn bè sao? Cho nên không cần lại khách khí như vậy."

Nghê Hân Toàn duỗi tay ôm Lạc Ninh: "Đúng vậy, về sau em chính là người bạn thân nhất của chị."

Cô đoán rằng Lạc Ninh cũng giống như cô, nhưng sẽ không nói toạc ra, mọi người tự hiểu trong lòng là được rồi. Tương lai nếu như Lạc Ninh có việc gì cần tới, cô tuyệt đối sẽ không ngồi yên mà nhìn.

"Được nha, bạn thân!". Lạc Ninh cũng ôm đáp lại cô ấy.

Quả nhiên, trải qua một lần những chuyện phát sinh đời trước, Nghê Hân Toàn đã giải thoát bản thân cô ấy, cũng buông xuống cảm tình dành cho Nguyên tra nam. Tin chắc rằng sau này cô ấy vẫn là Nghê ảnh hậu thông minh lại lý trí kia.

Có nhiều lúc, hữu nghị giữa phái nữ chính là đơn giản như vậy, nhưng nó lại tồn tại cả đời.

--Fanpage: Bản dịch 0 đồng--

Sau khi trả phòng, hai người tự bắt xe về nhà thay quần áo, sau đó trở lại tòa nhà của chương trình để luyện tập.

Ngày mai chính là ngày công diễn, đội Lạc Ninh đã luyện tập hát nhảy rất thuần thục, phối hợp với nhau cũng ăn ý, hiệu quả luyện tập có thể nói là tốt nhất.

Tập tới buổi trưa, Lạc Ninh đề nghị chiều nay mọi người nghỉ ngơi để có sức nghênh đón trận chiến ngày mai. Các thực tập sinh cũng rất tán thành cho nên không tập luyện nữa mà trở về thư giãn.

Lục Tuân lại tới hỏi Lạc Ninh: "Cùng ăn một bữa cơm được không?"

Lạc Ninh cười gật đầu: "Được nha!"

Vì thế Lục Tuân tự lái xe chở Lạc Ninh tới một nhà hàng tư nhân để ăn tối. Nhà hàng tư nhân này cũng không mở cửa đại trà, lần đầu tiên Lạc Ninh tới đây. Không thể không nói, hương vị xác thật ngon.

Lạc Ninh ăn ngon vui vẻ cười nói: "Lục lão sư còn rất biết chỗ ăn đó."

Trong mắt của Lục Tuân cũng đầy ý cười: "Bạn bè giới thiệu, biết em thích mỹ thực cho nên mang em tới đây ăn thử."

"Có thích không?". Hắn rất hiểu khẩu vị của Lạc Ninh.

Lạc Ninh gật đầu: "Thích, sau này có cơ hội lại đến ăn."

Hai người đang trò chuyện thì điện thoại của Lục Tuân vang lên. Hắn nhận điện thoại, trên mặt nghiêm túc trở lại, ngẩng đầu nói với Lạc Ninh: "Bọn người Hàn Liệt truy bắt thầy pháp thất bại."

Lạc Ninh không có kinh ngạc lắm, trước đó cô đã đoán chuyện sẽ như vậy rồi, cho nên mới đặc biệt nhắc nhở Hàn Liệt rằng bùa truy tung chỉ có thể dùng một lần.

Cũng không phải là cô không giúp đỡ Hàn Liệt, mà thật sự là cô có cảm giác minh minh chi trung*, chỉ khi bức thầy pháp kia chủ động tới cửa tìm cô thì mới có cơ hội thu thập đối phương. Nếu không, dựa theo kinh nghiệm truy bắt của Cục đặc biệt, thầy pháp kia nhất định có cách gì đó để thoát khỏi bị truy vết. Kiếp trước, người này trong lúc muốn bắt em trai cô mới có thể bị Lục Tuân dẫn người tới khống chế và bắt giữ. Tất nhiên là cô sẽ không để em trai mình đứng ra làm mồi nhử, mà đang chuẩn bị dùng chính mình dụ đối phương xuất kích. Dù sao mồi cũng đã thả xuống, liền ngồi xem khi nào đối phương cắn câu.

(*) - 冥冥之中: Ý nói những việc mà người thường không thể đoán trước và không thể lí giải. Nó là 1 cách gọi của vận mệnh , hay nói cách khác việc đó xảy ra là đã được định trước trong số mệnh con người. Tuy nhiên vận mệnh có thể nắm được và thay đổi được.

Lạc Ninh nói: "Chúng ta tới nơi xem thử được không?"

Lục Tuân gật đầu: "Tôi cũng đang định như vậy, liền nói bọn họ giữ nguyên hiện trường mà chờ rồi."

Sau đó hắn gọi điện thoại kêu trợ lí tới lái xe về, hắn cùng Lạc Ninh bắt taxi đi.

Nơi này là một cái tiểu khu lâu đời, camera an ninh trong khu này chỉ có một cái mà còn nằm ở vị trí rất xa.

Để tránh bị theo dõi, Lục Tuân lấy từ trong túi xách ra hai cái mặt nạ, đưa một cái qua cho Lạc Ninh. Lạc Ninh thấy hai cái mặt nạ rất giống nhau, nhưng cái của Lục Tuân màu đen, còn cái đưa cho mình màu đỏ.

"Anh cũng chuẩn bị thật đầy đủ". Cô cũng không màu mè, nhận lấy đeo lên.

Lục Tuân cũng đeo mặt nạ lên: "Chúng ta đều là nhân vật công chúng, một khi không cẩn thận thì thân phận sẽ bị bại lộ, cho nên cần phải làm ra vẻ bí ẩn một chút."

"Tôi đã nói chuyện qua với Hàn Liệt, nói cậu ấy không đem chuyện em gia nhập Cục đặc biệt lộ ra ngoài."

"Cậu ta cũng sẽ dặn dò Hàn Trì và Phù Vân Băng."

Hàn Trì giới thiệu Lạc Ninh cho Hàn Liệt, thân phận của cô khó tránh khỏi bị người khác biết. Sở dĩ lúc trước không ngăn cản là bởi vì ba người này cũng rất kín miệng, sẽ không bán đứng cô.

Hơn nữa, sau khi Lạc Ninh nhậm chức, ngoài biết Cục trưởng là hắn, lại biết thêm một vị đội trưởng tài giỏi nữa sẽ rất có lợi cho công tác của cô.

Lạc Ninh là bậc thầy phong thủy, cũng không sợ ba người Hàn Liệt sẽ bán đứng thân phận của cô, nhưng mà vẫn phải cảm ơn Lục ảnh đế chu đáo cẩn thận.

"Cảm ơn Lục lão sư, hình như càng ngày tôi nợ anh càng nhiều thì phải". Cô theo sau hắn tiến vào tiểu khu.

Hai người đều chọn lối đi tránh người, cho nên không có ai nhìn thấy bọn họ.

Lục Tuân khẽ cười: "Em đừng quên tôi còn phải báo đáp ân cứu mạng của em."

Lạc Ninh bật cười: "Ân cứu mạng thì không phải nhớ tới, dù sao không có tôi anh cũng không có chết được đâu."

"Anh cũng giúp tôi không ít chuyện rồi, xem như là đã báo ơn xong đi."

Lục Tuân nghiêm túc nói: "Nhưng mà không có em, rất có khả năng tôi sẽ nằm trên giường rất lâu, thậm chí là chân sẽ lưu lại di chứng, tôi cảm thấy còn chưa có báo ơn xong đâu."

Lạc Ninh cũng cạn lời: "Tùy anh vậy, dù sao tôi cũng là người chiếm tiện nghi."

Lục Tuân ghé sát bên tai cô cười nhẹ: "Không sao hết, tiện nghi của tôi em muốn chiếm thế nào cũng được."

Lạc Ninh: "....". Cha nội này có ý gì vậy!

Cô đẩy Lục Tuân ra: "Tôi phát hiện ra từ sau khi ở hoang đảo trở về, anh và anh trước kia có tương phản thật lớn."

Lục Tuân cũng không có ý định che giấu chính mình trước mặt Lạc Ninh: "Tương phản lớn như vậy có nghĩa là ở trước mặt em tôi mới là con người chân thật."

"Lần trước bị thương nhớ ra được rất nhiều chuyện, cho nên ở trước mặt em mới muốn làm chính mình". Hắn lại ý vị thâm trường bổ sung một câu.

Lạc Ninh nghe không hiểu: "Nhớ ra được rất nhiều chuyện? Chẳng lẽ trước kia anh còn bị mất trí nhớ sao?"

Nhưng mà chưa từng nghe nói Lục ảnh đế bị mất trí nhớ/

Lục Tuân đáp: "Cũng có thể coi là như vậy."

"Nhưng mà liên quan gì tới việc anh phải ở trước mặt tôi làm chính mình?". Lạc Ninh khó hiểu.

Lục Tuân nghiêng đầu nhìn nhìn cô, con ngươi toàn là ý cười thâm thúy: "Về sau em sẽ biết!"

Lạc Ninh trừng hắn một cái: "Để sau hẵng nói...đáng ghét!"

Nếu hiện tại Lục Tuân không nói nhiều thì cô cũng không hỏi tới, nhưng mà hắn nói một hồi lại "Về sau sẽ biết!".

--Dịch: Autumnnolove--

Hai người đi vào một tòa nhà nằm ở tận cùng bên trong tiểu khu. Thầy pháp kia sống ở tầng cao nhất, hai người đi tới đó mở cửa ra. Bên trong đã có ba người đàn ông tới, Lạc Ninh chỉ biết mỗi Hàn Liệt.

Nhìn thấy bọn họ tiến vào, ba người Hàn Liệt đi tới kính chào Lục Tuân: "Cục trưởng!"

Ánh mắt Hàn Liệt dừng ở trên người Lạc Ninh, đã biết cô là ai, nhưng nhìn thấy cô cũng mang mặt nạ giống cục trưởng, hiển nhiên là không muốn thân phận bị bại lộ ra bên ngoài.

Vì thế hắn hỏi: "Vị này là...""

Thanh âm của Lục Tuân thanh lãnh: "Vị này chính là đồng sự mới của chúng ta, Nguyệt, cô ấy là một phong thủy huyền thuật sư."

Ở Cục đặc biệt, mỗi người đều có một bí danh mà không dùng tên thật để xưng hô trong lúc làm nhiệm vụ.

Bí danh của Lục Tuân là "Dương", đại biểu cho thân phận tối cao của hắn ở Cục đặc biệt, tương tự như sự tồn tại của mặt trời. Vì thế hắn liền cấp cho Lạc Ninh cái bí danh là "Nguyệt", dù sao thì mặt trăng và mặt trời cũng có điểm tương đồng với nhau.

Sau đó hắn lại nhấn mạnh: "Tuy rằng cô ấy là thành viên chính thức, nhưng không nằm trong sự quản lý của đội nào, thuộc về quan hệ hợp tác."

Ba người vừa nghe liền biết vị đồng sự mới này có thân phận tương đối đặc thù ở Cục đặc biệt.

Hàn Liệt bởi vì đã biết trước cho nên cũng không có nhiều kinh ngạc, nhưng nội tâm hai người kia thì không khỏi khiếp sợ, dù sao thì đây vẫn là lần đầu tiên cục trưởng dẫn dắt người mới vào Cục đặc biệt.

Bí danh còn gọi là "Nguyệt", chỉ nghe cái bí danh thôi cũng biết thân phận không thấp, khó trách không để cho đội nào quản, khẳng định là có năng lực rất đặc thù. Mấu chốt là hình như có quan hệ không đơn giản với cục trưởng.

Hai người đều khách khí cười với Lạc Ninh, sau đó tự giới thiệu.

"Tôi là Kim Tam, về sau mong được giúp đỡ!"

"Tôi là Kim Ngũ, về sau mong được giúp đỡ!"

Hàn Liệt cùng cười nói: "Tôi là Kim, về sau mong được giúp đỡ!"

Thanh âm của Lạc Ninh cũng bị biến đổi, nghe có vẻ lạnh lẽo hiu quạnh: "Về sau mong được giúp đỡ!"

Lúc trước cô đã nghe Lục Tuân giới thiệu qua, ở Cục đặc biệt ngoài cục trưởng còn có cục phó, sau đó là năm đội Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ. Bí danh của các đội trưởng cũng chính là "Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ", bí danh của các đội viên sẽ dùng thêm các số thứ tự ở phía say, ví dụ như Kim Tam.

Chào hỏi làm quen xong, Lục Tuân mới quay sang hỏi Hàn Liệt: "Tình hình như thế nào?"

Nhắc tới cái này, sắc mặt Hàn Liệt không khỏi khó coi: "Lại để cho bà ta chạy thoát!"

"Lúc chúng tôi đến nơi này đã không nhìn thấy người rồi, hẳn là bà ta vừa rời khỏi, ly nước trong phòng khách vẫn còn ấm."

Bọn họ đều luôn sử dụng bùa truy tung, tình thế cấp bách nên hắn quyết định dẫn theo cộng sự tới đây bắt người, nhưng đối phương giống như là đã đoán trước cho nên chạy thoát.

Lục Tuân quan sát bốn phía: "Bà ta hẳn là có phương pháp gì đó mới có thể cảm nhận được hơi thở trên người các cậu, cho nên mỗi lần các cậu sắp tiếp cận được đều bị phát hiện."

Người thông qua khảo hạch của Cục đặc biệt đều sẽ trải qua những bài huấn luyện đặc biệt, trong quá trình làm nhiệm vụ liên tục tình cờ tạo nên khí tức chính nghĩa vững vàng trên người họ. Nhiệm vụ hoàn thành càng nhiều thì khí tức chính nghĩa cũng càng dày đặc. Giống như lần đầu Lạc Ninh nhìn thấy Hàn Liệt liền cảm nhận được.

Khí tức chính nghĩa cũng có chỗ tốt, chủ yếu là có thể chống lại các loại âm tà xâm nhập vào cơ thể, xem như là một loại bảo hộ cho những người đang chấp hành nhiệm vụ.

Khuyết điểm chính là ngoài Lục Tuân có thể che giấu khí tức trên người, những người khác đều không thể thu liễm được khí tức này, cho nên trở thành một lỗ hỗng cho đối tượng bị truy bắt lợi dụng. Tất nhiên là tình huống này cũng không phải xảy ra nhiều lần, nếu không thì không cần làm nhiệm vụ nữa rồi.

Trải qua lần truy bắt thất bại này, Hàn Liệt cũng nhanh chóng nhận ra vấn đề: "Tám chín phần là như vậy rồi."

Hắn lại nói: "Lúc này e rằng chỉ có cục trưởng tự mình ra tay mới không bị bà ta phát hiện."

Bọn họ biết năng lực của cục trưởng, chỉ cần không tản ra khí tức chính nghĩa thì cho dù là phong thủy thuật sĩ cao tay ấn tới đâu cũng khó mà cảm ứng được. Nhưng mà đây chính là năng lực đặc thù của Lục Tuân, bọn họ không học được.

Lục Tuân lạnh lùng nói: "Nhiệm vụ này chuyển giao cho tôi cùng Nguyệt đi."

Hàn Liệt cung kính gật đầu: "Được!"

Sau đó nhịn không được nhìn tới Lạc Ninh nói: "Còn có thể tiếp tục truy tung bà ta không?"

Ý tứ chính là muốn hỏi Lạc Ninh có thể làm bùa truy tung để truy vết tiếp không.

Lạc Ninh lắc đầu: "Bà ta đã có cảnh giác, rất có khả năng còn thay đổi hơi thở vốn có, muốn truy tung tiếp cũng không dễ dàng."

Cô đi tới trước cái bàn, thấy trên đó còn sót lại mấy lá bùa bán thành phẩm, cầm lên nhìn nhìn. Quả nhiên là bút tích chú ngữ vẫn tương đồng, nhưng hơi thở lại thay đổi rồi.

Cô nói: "Khí tức lưu lại trên mặt bùa này không giống với cái trước đó nữa."

Lời này chỉ có Lục Tuân và Hàn Liệt nghe hiểu. Hàn Liệt nghiến răng nghiến lợi nói: "Bà ta quả nhiên là giảo hoạt như cáo."

Cũng có nghĩa là năng lực khẳng định không thấp.

Lạc Ninh cười cười: "Không có việc gì, cho dù là cáo có giảo hoạt tới đâu cũng sẽ có lúc lộ ra bộ mặt."

"Tôi có cách dẫn dụ bà ta ra". Quả nhiên cảm giác lúc trước hoàn toàn chuẩn xác, phải dụ được rắn ra khỏi hang mới được.

Cô đi ra ban công, đào từ trong chậu hoa ra bốn con búp bê sứ có chữ đỏ lần lượt là "Đông, tây, nam, bắc".

"Bà ta dùng bí thuật để luyện tế bốn con búp bê sứ này, chuyên dùng để cảm ứng khí tức chính nghĩa xuất hiện ở bốn phương, cho nên mỗi lần các người tới bà ta đều có thể chạy trước."

Khó trách đời trước đợi khi Lục Tuân tự mình ra trận mới bắt được người, bởi vì đối phương không có cách nào cảm ứng được khí tức của hắn.

Hàn Liệt thở dài: "Khó trách lần nào cũng để cho bà ta chạy thoát."

Hắn nhìn Lạc Ninh: "Búp bê sứ này chúng ta có thể mang về Cục đặc biệt nghiên cứu không?"

Cục đặc biệt còn có một bộ phận nghiên cứu đặc biệt chuyên môn nghiên cứu mấy thứ kỳ lạ này.

Lạc Ninh dùng lá bùa và viết vẽ bùa trên bàn vẽ ra bốn lá bùa dán trên đầu bốn con búp bê sứ: "Như vậy mới được, trước khi nghiên cứu xong đừng gỡ mấy lá bùa này xuống, nếu không nó sẽ tự động vỡ vụn."

Nếu không dán bùa lên để trấn áp, qua một lúc nữa mấy con búp bê sứ này đều sẽ tự mình nát bấy. Xem ra đạo hạnh của bà thầy pháp kia không thấp, hành sự còn rất cảnh giác cẩn trọng.

Hàn Liệt đoán được đại khái ý tứ của cô, cẩn thận cất bốn con búp bê sứ vào trong túi chuyên dụng: "Cảm ơn Nguyệt!"

Mấy thứ này rất có giá trị nghiên cứu, chỉ cần phá giải được bí ẩn của nó, tương lai bọn họ truy kích tương tự sẽ đạt được hiệu quả hơn.

Kim Tam cùng Kim Ngũ thấy Lạc Ninh còn biết vẽ bùa trấn áp búp bê sứ vỡ vụn, trong lòng thầm nghĩ vị đồng sự mới tới này quả nhiên không bình thường.

Trước kia bọn họ cũng thường xuyên gặp tình huống thế này, tìm được những món đồ có giá trị nghiên cứu, nhưng nửa đường đều tự động hỏng mất, hoặc là sau khi mang về thì mất đi hiệu lực, không khác gì uổng công phí sức.

Nếu bùa trấn áp của Nguyệt thực sự có tác dụng, sau này có thể nghiên cứu được rất nhiều thứ kỳ quái, nhóm đồng sự bên phòng nghiên cứu không chừng là đang vui vẻ tới bay lên trời rồi.

Lạc Ninh nhàn nhạt nói: "Đừng khách sáo!"

Đám người Hàn Liệt thu thập những thứ có giá trị mang đi, sau đó đăng nhập vào mạng nội bộ của Cục đặc biệt chuyển giao nhiệm vụ cho Lục Tuân và Lạc Ninh.

Lục Tuân đã giúp Lạc Ninh hoàn thành thủ tục nhậm chức, cho nên lúc này trên mạng nội bộ cũng có thông tin của cô, đồng thời đã có thể tiếp nhận nhiệm vụ.

Bởi vì thầy pháp này khá nguy hiểm, lại rất giỏi chạy trốn, cho nên cấp bậc của nhiệm vụ này là B, xem như là một nhiệm vụ tầm trung, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ điểm khen thưởng sẽ không thấp.

Lạc Ninh dùng di động đăng nhập vào mạng nội bộ, liền thấy được thông báo chuyển tiếp nhiệm vụ, cô không chút do dự ấn tiếp nhận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net