CHƯƠNG 128 - 129

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

--Dịch: Autumnnolove--

Thời điểm mà con dao găm chỉ còn cách ngực của Lạc Ninh một khoảng cách mười centimet, đột nhiên một âm thanh giống như rồng ngâm vang lên. Sau đó một thanh đoản kiếm toàn thân phát ra ánh sáng vàng lấp lánh từ ngoài cửa sổ bay vào, trực tiếp hạ gục con dao găm.

Lạc Ninh vốn chuẩn bị giơ la bàn lên để đỡ, thấy vậy liền sửng sốt. Thanh đoản kiếm đang tỏa ra kim quang này thế nhưng lại dồi dào phúc trạch, sắp thăng cấp thành bảo khí trong các loại pháp khí.

Lục ảnh đế đúng thật là thâm tàng bất lộ, tới thứ này cũng có. Nhưng mà cô cũng không cảm thấy hâm mộ hay ghen ghét, ngược lại rất cao hứng vì anh có được một thứ tốt như vậy.

Cô cảm nhận được, thanh đoản kiếm này vẫn luôn được Lục Tuân mang theo bên người để uẩn dưỡng. Sở dĩ nó có phúc trạch nồng đậm như vậy, không chỉ vì tự bản thân nó đã mang theo khí tức của rồng, mà còn do từ sau khi nó nhận Lục Tuân làm chủ, những năm gần đây luôn đi theo bên cạnh anh tích góp công đức. Dùng công đức và phúc trạch uẩn dưỡng đoản kiếm, cuối cùng biến nó thành một bảo khí.

Mà con dao găm nhiễm sát khí của bà cụ này không có nhận bà ta làm chủ, bà cụ chỉ có thể miễn cưỡng mượn dùng một chút năng lượng của nó mà không thu phục được nó. Cho nên mới có yêu cầu là phải dùng bản thân để nuôi dưỡng và cung cấp sinh khí cho pháp khí.

Chẳng bao lâu, hai thanh pháp khí một xanh một vàng giao phong với nhau trên không trung, không phân thắng bại. Lạc Ninh thấy thế lập tức ném la bàn trong tay ra, phối hợp với đoản kiếm thu thập dao găm.

Đây là chuyện mà bà cụ không đoán trước được, khuôn mặt của bà ta càng lúc càng vặn vẹo, không nghĩ tới con ranh này lại chuẩn bị hết kế này tới kế khác ở phía sau.

Ngực bà ta đột nhiên đau đớn, một giây tiếp theo liền phun ra một ngụm máu.

Hai mắt bà cụ lộ ra thần sắc khó tin: "Sao có thể như vậy!"

Bà cụ đặt lá bài cuối cùng ở bên ngoài cửa, cũng là sinh lộ của bà ta vậy mà lại bị phế đi, cho nên bà cụ lúc này bị phản phệ.

Bà cụ kinh hoảng nhìn ra ngoài cửa: "Ai?"

Sau đó liền thấy một người đàn ông đeo mặt nạ đi tới, bà không cảm nhận được hơi thở của đối phương. Tới lúc nhìn thấy con rết dài hơn một mét đang bị người này kéo lê, con ngươi của lập tức bà co rút.

Đây là con cưng mà bà dùng tinh huyết và âm sát mà nuôi lớn, lúc chạy trốn cần tới nó, nó cực kỳ mẫn cảm đối với các loại khí tức chính nghĩa. Lúc trước bà cụ liên tục chạy thoát từ trong tay người của Cục đặc biệt là bởi vì dùng máu của con rết luyện con rối, bọn nó có thể cảm ứng được khí tức chính nghĩa từ phạm vi rất xa.

Trước giờ bà luôn làm việc rất cẩn trọng, cho nên mặc dù rất tin tưởng có thể thu thập xong mẹ con Liễu gia và Lạc Ninh, bà vẫn bố trí thêm một đường chạy cho mình. Bà thả con rết ở bên ngoài biệt thự để ngăn ngừa tình huống trở tay không kịp, lúc đó nó sẽ mang bà rời đi. Nhưng không ngờ tới tiểu bảo bối của bà lại bị người đàn ông thần bí này giết chết, bởi vì nó lớn lên nhờ tinh huyết của bà cho nên bà cũng bị phản phệ không nhẹ. Lúc này bà có một loại dự cảm không tốt, trong đầu chỉ có một ý niệm, chạy!

Ở thời khắc bà cụ muốn chạy trốn, động tác bấm tay niệm chú của Lạc Ninh đột ngột dừng lại, sau đó lấy mấy cục đá được bọc phù từ trong ba lô ra. Trong lòng bàn tay của cô xuất hiện một cái gương bát quái, kim quag của nó tỏa ra bao bọc lấy mấy cục đá. Cục đá khẽ động, âm khí trên đó tản ra bên ngoài một chút, hướng về phía thân thể bà cụ mà chui vào.

"Đừng...". Nhìn thấy âm khí trên cục đá dần dần tan đi, màu đỏ trên đo cũng ảm đạm xuống không ít, bà cụ hét lên một tiếng thảm thiết.

Lạc Ninh hừ lạnh: "Nếu đã có tâm hại người, thì cũng nên chuẩn bị tốt tinh thần ngày nào đó sẽ bị phản phệ."

Đột nhiên, toàn thân bà cụ co quắp quỳ trên mặt đất, làn da săn chắc ban đầu lúc này trở thành nhăn nheo. Khuôn mặt hiền từ của bà ta cũng biến thành một khuôn mặt già nua khô khốc, cả người giống như quả cà tím bị đóng băng*.

(*) : cà tím khi bị đông lạnh thì hình dáng bên ngoài của nó sẽ xấu đi.

Âm sát bốn phía vẫn không ngừng chui vào thân thể bà cụ, khí vị máu tanh trên đầu bà ta cũng trực tiếp phản phệ lên người. Vô số oán khí đang bao trùm thân thể của bà cụ.

Bà cụ lại phun ra một ngụm máu, trong mắt đầy sợ hãi kêu lên: "Đừng...đừng!"

"Bà ta bị làm sao vậy?". Hướng Bân nhìn bộ dáng của bà lão lúc này, có chút tò mò lập tức hỏi Lạc Ninh.

Sắc mặt của Lạc Ninh lúc này tái nhớt, linh khí trong cơ thể cô bị hao phí quá nhiều, chỉ vì muốn phản phệ được lão yêu bà này.

"Bà ta bị chính tà thuật của bà ta phản phệ, cuối cùng áp không được oán khí của những người bị bà ta hại chết."

Cô nhìn chằm chằm bà lão đang ngã trên mặt đất, trên mặt toàn là thống khổ, sợ hãi, và hối hận, lại nói: "Bây giờ bà ta bắt đầu bị oán khí quấn thân, sống không được bao lâu nữa đâu. Hơn nữa, mỗi ngày bà ta đều sẽ lâm vào ác mộng không có hồi kết."

Nhưng mà bà cụ này cũng không đáng được người khác đồng tình, bây giờ hối hận cũng không phải là hối hận vì những chuyện xấu đã từng làm, mà hối hận vì hôm nay chủ động tìm tới cửa. Người đáng thương tất có chỗ đáng giận, đây là do bà ta tự mình tạo nghiệp.

Hướng Bân nghe như vậy thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm, hắn cảm thấy rất hả giận: "Đáng đời!"

Bên kia, dao găm và đoản kiếm cũng đã phân thắng bại. Dao găm tuy là hung khí ngàn năm, còn được bà cụ không ngừng dùng âm sát uẩn dưỡng, nó cực kỳ mạnh. Có điều nó còn chưa nhận chủ, mà trên la bàn và đoản kiếm lại sinh ra khí tức phúc trạch trừ ma. Cho nên bị thất thế rơi xuống mặt đất điên cuồng động đậy, nhưng lại bị la bàn đè ở trên người nó nên không thể chạy thoát.

Lục Tuân nhanh chóng đi đến trước mặt Lạc Ninh, sốt sắng hỏi: "Không sao chứ?"

Trước khi bà cụ tới đây, anh đã tự đi ra phía ngoài cửa biệt thự nhằm nội ứng ngoại hợp với Lạc Ninh. Vừa rồi phát hiện ra con rết này, để tránh cho bà cụ này chạy thoát nên anh đã hạ sát nó trước. Không nghĩ tới vừa xử lý thứ đồ chơi này xong liền thấy con dao găm kia muốn đâm vào ngực Lạc Ninh, tim của anh cũng đập chậm đi nửa nhịp rồi, vội vàng ra tay.

Lạc Ninh lắc đầu: "Không sao, có điều tiêu hao linh khí quá nhiều, trở về nghỉ ngơi một thời gian mới tốt lên được."

"Lúc nãy may mà có anh ra tay, nếu không chắc chắn là tôi bị thương rồi". Con ngươi của cô mang đầy ý tứ cảm kích nhìn về phía Lục Tuân.

Nếu Lục Tuân không ra tay thì cô cũng có thể đối phó với lão yêu bà này, dùng la bàn pháp khí mà ba của cô để lại tạm thời trấn áp con dao găm. Nhưng mà sau khi trở về thế giới này cô mới bắt đầu tu luyện, thời gian quá ngắn, sẽ không tránh khỏi bị thương.

Cũng nhờ có Lục Tuân ra tay, trấn áp con dao găm kia, giết chết thú cưng mà bà cụ dùng tinh huyết để nuôi nấng kia nên mới tại thành phản phệ cho bà ta. Cô mới có thể dễ dàng thành công phản phệ đối phương lần nữa, phá giải trận pháp áp chế những oán khí của bà ta, khiến bà ta gánh chịu hậu quả tự mình gây ra.

Lục Tuân nhẹ nhàng thở ra: "Không sao là tốt rồi!"

Nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Lạc Ninh, anh không khỏi đau lòng.

Lạc Ninh đưa mắt nhìn người đang còn quằn quại trên mặt đất, nói với Lục Tuân: "Kêu người tới dẫn bà ta đi đi."

Bà cụ này tuy rằng sống không được bao lâu, nhưng một hai tháng vẫn có thể.

Lục Tuân đáp lại: "Vừa rồi tôi đã chia sẻ vị trí cho bọn họ."

Lạc Ninh lấy một lá bùa lúc trước đặc biệt vẽ để trấn áp âm sát ra, đi đến dán lên con dao găm. Dao găm vốn còn đang lắc lắc nháy mắt bất động. Cô thu hồi la bàn, lấy thêm mấy tờ giấy vàng bọc dao găm lại, lúc này mới cầm nó lên.

Cô dứng dậy xoay người nói với Lục Tuân: "Dao găm này là chiến lợi phẩm của tôi, tôi cầm đi có được không?"

Lục Tuân khẽ cười: "Đương nhiên, vừa nhìn là biết nó là thứ thuộc về em rồi."

Ý cười trong mắt Lạc Ninh càng thêm sâu, Lục ảnh đế cái gì cũng có thể nói: "Vậy sau này nó chính là của tôi."

Sau đó đặt dao găm vào trong túi xách. Xử lý xong chuyện này thì ba người Hàn Liệt vừa chạy đến. Nhìn thấy con rết to đang nằm trên mặt đất cùng bà cụ bị phản phệ đang bị oán khí quấn thân, mấy người đều cảm thấy bội phục. Cục trưởng chính là cục trưởng, vẫn có năng lực như vậy.

Bọn họ nhìn ra được tình huống của bà cụ lúc này không phải là bút tích của Cục trưởng, vậy hẳn là nhờ vào đồng sự mới. Khó trách lại được Cục trưởng coi trọng như vậy, quả nhiên không đơn giản, cũng là một nhân vật lợi hại.

--Dịch: Autumnnolove--

Ba người Hàn Liệt áp giải bà cụ đi, cả con rết dài kia cũng bị bỏ vào túi vật chứng mang về nghiên cứu. Lục Tuân phải về Cục đặc biệt một chuyến để báo cáo và hoàn tất hồ sơ của vụ này, do đó chào Lạc Ninh một tiếng rồi cùng nhau rời đi.

Hướng Bân đỡ Liễu Hồng Tuyết đang mềm oặt trên sô pha dậy: "Lạc đại sư, chuyện gia đình chúng tôi, thật sự rất cảm ơn cô."

Vừa rồi Lạc Ninh đấu pháp với bà cụ kia, bọn họ nhìn tới hãi hùng khiếp vía. Càng cảm thấy may là lúc trước thỉnh Lạc Ninh tới giải quyết chuyện này, nếu không thì lão yêu bà lợi hại như vậy, mẹ con bọn họ nhất định sẽ trúng chiêu.

Lạc Ninh cười cười: "Những chuyện còn lại tôi không nhúng tay vào nữa, chuyện nhà các người thì các người tự mình giải quyết đi."

Ý tứ của cô chính là người Hướng gia.

Liễu Hồng Tuyết nghĩ đến nếu như bà đồng này đã hại chết cả nhà bà, mà đám bạch nhãn lang Hướng gia kia còn cấu kết cùng người này, muốn cho Liễu gia tuyệt tử tuyệt tôn, trong lòng bà không khỏi rét lạnh.

"Chuyện còn lại dì sẽ xử lý, tuyệt đối không thể để cho bọn họ sống ung dung ngoài vòng pháp luật."

Sau đó Liễu Hồng Tuyết đề nghị thanh toán thêm tiền cho Lạc Ninh, bị cô khéo léo từ chối. Thay vào đó: "Con muốn làm một ít thuốc viên, tiền thì không cần trả nữa, nhưng mà muốn nhờ dì Liễu giúp đỡ thu thập một số dược liệu."

"Không thành vấn đề! Lạc đại sư cứ gửi danh sách dược liệu cho dì, dì sẽ nhanh chóng giúp con thu thập."

Tất nhiên là Liễu Hồng Tuyết sẽ không cự tuyệt, trước hết mà vì cảm kích Lạc Ninh, tiếp đó là muốn tiếp tục giao hảo với một vị bậc thầy phong thủy như vậy.

Lạc Ninh để lại một danh sách dược liệu, lại lần lượt đưa cho mẹ con hai người mỗi người một lá bùa liền trở về nhà.

--Wattpad: Autumnnolove--

Ngày hôm say, Hướng gia lập tức gặp tai ương ngập đầu.

Liễu Hồng Tuyết không chỉ cắt đứt hoa hồng từ lợi nhuận của công ty mà những người Hướng gia đang công tác tại Liễu thị cũng thất nghiệp. Hướng Bân báo cảnh sát, băng ghi hình thư ký tiến vào phòng hắn lục lọi cũng trở thành chứng cứ.

Thư ký bị bắt, khai ra người đứng sau màn là Hướng Quân, còn có những chuyện trái pháp luật mà Hướng Quân âm thầm làm ở công ty. Ví dụ như lén lấy đi một số cơ mật quan trọng của công ty hay cấu kết với người của phòng tài vụ làm giả hóa đơn. Vì vậy mà Hướng Quân bị tống vào tù, bà nội Hướng dẫn theo người tới công ty làm ẩm ĩ thì bị Liểu Hồng Tuyết báo cảnh sát. Sau đó người một nhà bị bắt đi, còn tạm giam hết mấy ngày.

Chờ sau khi bọn họ được thả ra, thứ chờ đợi bọn họ chính là sự trả thù của Liễu Hồng Tuyết. Bà cụ kia không có giúp Hướng Quân hủy âm hôn, cho nên mỗi đêm ở trong tù hắn đều gặp ác mộng. Thân thể vì vậy mà càng ngày càng suy yếu, trải qua trọn vẹn cảm giác của Hướng Bân trước đó. Bởi vì ở trong tù không có cách nào cầu cứu, mà hắn còn biết hậu quả của âm hôn, cho nên mỗi ngày đều sống trong khủng hoảng cùng tuyệt vọng.

Hơn một tháng sau, Hướng Quân trong lúc xếp hàng lấy cơm ở nhà ăn, không cẩn thận dẫm phải một vũng nước, té ngã một cái rồi qua đời.

Hướng gia cũng bị Liễu Hồng Tuyết chèn ép mà không được ngày yên ổn. Biết Hướng Quân đã chết, người nhà này không dám ầm ĩ nữa, sợ Liễu Hồng Tuyết thỉnh đại sư phong thủy tới đối phó bọn họ. Vì thế bắt đầu bán nhà, dọn tới một cái tỉnh nhỏ sinh sống.

Nhưng tất nhiên là Liễu Hồng Tuyết sẽ không dễ dàng buông tha cho bọn họ, bà lại vươn tay về phía tỉnh nhỏ kia. Thứ mà đám vong ơn phụ nghĩa này để ý nhất chính là tiền, bà sẽ khiến cho bọn họ sống cả đời trong bần cùng và tuyệt vọng, mỗi ngày đều phải hối hận vì những chuyện mình đã làm, đây mới chính là tra tấn tốt nhất.

Hướng Bân biết được tin Hướng Quân chết, Hướng gia chuyển nhà, trong lòng hắn không khỏi cười lạnh. Đám người lòng tham không đáy như rắn nuốt voi này, có kết cục như vậy là hoàn toàn xứng đáng.

Bà nội Hướng cùng ông nội Hướng vẫn còn mặt mũi tới cầu cạnh hắn, nói hắn dù sao cũng là họ Hướng, không thể tuyệt tình như vậy, phải thay ba của hắn phụng dưỡng và báo hiếu bọn họ. Hướng Bân trong lúc tức giận trực tiếp đổi họ thành họ Liễu.

Bà cụ kia muốn Liễu gia tuyệt tử tuyệt tôn, vậy thì hắn liền sửa thành họ Liễu, vì Liễu gia kéo dài hương khói, cũng xem như là chặt đứt quan hệ và phân rõ giới hạn cùng Hướng gia.

Tất nhiên, đây là những chuyện phía sau.

--Fanpage: Bản dịch 0 đồng--

Ba ngày sau khi Lạc Ninh xử lý xong chuyện của Liễu gia thì nhận được thông báo thử vai. Phương Duyên và Tập Thư cùng tới đón cô tới nơi thử kính.

Lần thử vai này chính là nữ nhị mà Lạc Ninh nhìn trúng trong bộ phim tiên hiệp kia, đạo diễn là người khá nổi tiếng trong giới, Chu đạo.

Bộ tiên hiệp này là một bộ đại chế tác, vai nam chính đã định rồi, là một vị ảnh đế kỹ thuật diễn rất tốt. Lúc này bắt đầu thử kính để tuyển chọn nữ chính và nữ nhị, cho nên rất nhiều người tới nơi này.

Nhờ có chương trình thực tế mà Lạc Ninh đang ổn định ở hàng ngũ tuyến hai, nhiệt độ và lưu lượng đều rất cao, có thể so với một tiểu hoa tuyến đầu. Cho nên lúc mọi người nhìn thấy cô xuất hiện, trong lòng lập tức cảnh giác, sợ đạo diễn bởi vì nhân khí và nhiệt độ gần đây của cô mà chọn người. Có điều ở đây ai cũng là người thông minh, tất nhiên sẽ không chủ động đi đắc tội với một diễn viên đang rất nổi tiếng là Lạc Ninh. Cho nên ai cũng tương đối khách khí chào hỏi, Lạc Ninh cũng lễ phép mà đáp lại, sau đó yên tĩnh ngồi chờ.

Chuyện khiến Lạc Ninh không ngờ tới là Bạc Tương Tương cũng tới thử kính, còn có Phan Ngọc Kiệt đi theo săn sóc. Bạc Tương Tương nhìn thấy Lạc Ninh thì không hề bày ra biểu tình ngạc nhiên nào, hiển nhiên là cô ta đã sớm biết Lạc Ninh muốn tới thử vai cho bộ phim này.

Cô ta chủ động tươi cười chào hỏi: "Lạc lão sư mà cũng tới đây thử kính sao?"

Người trong vòng đều biết giữa Bạc Tương Tương và Lạc Ninh có bất hòa, vì thế ai cũng hưng phấn nhìn về phía này, hận không thể lập tức có kịch hay cho bọn họ xem.

Lạc Ninh nhàn nhạt liếc Bạc Tương Tương một cái: "Có vấn đề gì sao?"

Bạc Tương Tương rất chán ghét thái độ đối đãi lúc nào cũng xa cách đối với cô ta của Lạc Ninh, nhưng mà đang ở trước mặt mọi người cho nên cô cũng không tức giận.

"Chỉ cảm thấy hơi bất ngờ thôi, không nghĩ tới lại gặp được Lạc lão sư ở chỗ này!"

Lạc Ninh cười như không cười nhìn cô ta: "Tôi thấy cô cũng đâu có bao nhiêu bất ngờ đâu."

Nhìn thái độ này của Bạc Tương Tương, chắc chắn đã biết được tin cô tới đây thử vai nữ phụ. Người phụ nữ này tuyệt đối là cố ý chạy tới đây thử vai để có thể diễn chung một bộ phim với cô. Hơn nữa, Lạc Ninh dám khẳng định, Bạc Tương Tương sẽ không thử cùng một nhân vật nữ phụ. Tám chín phần là cô ta hướng về nhân vật nữ chính, như vậy mới có thể đè ở trên đầu Lạc Ninh.

Nhưng Lạc Ninh cũng không để ý, kịch bản này cô đã đọc xong rồi. Nhân vật nữ chủ kia nếu diễn không tốt thì sẽ rất có khả năng biến thành trà xanh hoặc bạch liên hoa. Ngược lại, nữ nhị hắc hóa dễ dàng thu hút được người xem, mấu chốt là cô rất thích nhân vật nữ nhị này.

Bạc Tương Tương tự mình đưa tới cửa, cô cũng không ngại mắng cô ta vài câu. Quả nhiên Bạc Tương Tương bắt đầu ủy khuất: "Lạc lão sư thật biết nói đùa!"

Cô ta sợ Lạc Ninh lại nói thêm câu gì đó khó nghe khiến bản thân xuống đài không được, vì thế lại nói: "Tôi không quấy rầy Lạc lão sư nữa."

Nói xong cô ta liền dẫn theo người đại diện và trợ lý tới dãy ghế đối diện ngồi xuống. Trong lòng không khỏi hận Lạc Ninh sâu thêm một chút, nhưng mà sau đó nghĩ lại thấy bản thân đã nắm chắc vai nữ chính này rồi, trên mặt không nhịn được mà tràn đầy đắc ý.

Cho dù nhiệt độ và lưu lượng của Lạc Ninh cao hơn cô thì sao, chỉ cần cô nhận được vai nữ chính này còn không phải là sẽ dẫm lên đầu người phụ nữ này sao.

Hai ngày nay tâm thần của cô vẫn luôn lo lắng không yên, cảm thấy dường như mình đang mất đi thứ gì đó rất quan trọng. Sau đó linh tính mách bảo cô, chỉ có khi chèn ép Lạc Ninh không còn đường lui mới có thể xoay chuyển, bằng không cô sẽ càng mất mát hơn nữa.

Trước giờ cô vẫn rất tin vào giác quan thứ sáu của chính mình. Cho nên vừa nghe nói Lạc Ninh muốn tới thử kính cho vai nữ nhị của bộ kịch tiên hiệp, cô liền đi tìm Nguyên Hãn Dật, đối phương đồng ý giúp cô bắt được vai nữ chủ.

Chỉ cần bộ phim này phát sóng, kỹ thuật diễn xuất cùng nhân khí của cô chắc chắn sẽ vượt qua Lạc Ninh. Cô cảm thấy bản thân mình hoàn toàn có thể lật ngược tình thế. Cho nên lần này, cô nhắm vào Lạc Ninh mà tới.

---

Nhỏ này nó có giác quan thứ sáu gòi có kỹ thuật diễn xuất nữa, nữ phụ hông sống lại sao chơi lại nó mn =))))))

Lạc Ninh cũng không dễ dàng gì, cực khổ bao nhiêu kiếp mới được một kiếp bàn tay vàng. Mấy pa chửi buff Lạc Ninh quá đà quài :))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net