CHƯƠNG 166 - 168

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

--Dịch : Autumnnolove--

💌💌💌

CHƯƠNG 166

Tổ một và tổ hai đều phải cạnh tranh với nhau thì mới có cái để xem chứ.

Ngụy Diệu mở miệng nói: "Cờ vây tôi biết một chút, nhưng không tinh thông. Cho nên một chút đều không nắm chắc có thể thông qua cửa này để vào bên trong."

Sài Kính cũng nói: "Tôi cũng biết một chút, hay là lát nữa cũng thử sức xem thế nào."

Lần này lại khó có được một thực tập sinh lên tiếng, Đan Chấn cũng biết đánh cờ vây. Vì vậy tổ bọn họ cử ra ba người đấu cờ vây, xét về mặt nhân số thì đã vượt trội hơn so với tổ một.

Ngụy Diệu hỏi: "Ai sẽ đánh đàn?"

Chỉ biết chơi cờ mà không có người đánh đàn, tổ bọn họ cũng uống phí.

Lúc này khuôn mặt Bạc Tương Tương mang theo vài phần thẹn thùng mở miệng nói: "Cháu biết đánh đàn cổ."

Lúc cô còn là chính mình vẫn luôn theo học đàn cổ, sau đó thi đậu vào Học viện nghệ thuật cũng học chuyên ngành nhạc cụ dân tộc. Cho nên lúc cô nhìn thấy tầng này là "Viện cầm kỳ" thì trong lòng vô cùng kích động, lại nghe thấy Lạc Ninh cũng biết đánh đàn cô càng hưng phấn hơn. Lần này cuối cùng cũng có thể áp chế người phụ nữ kia rồi, cô không tin mười năm khổ luyện đàn cổ của mình lại không thắng được Lạc Ninh.

Ngụy Diệu cười nói: "Vậy phần đàn bên tổ chúng tôi sẽ trông cậy vào Bạc lão sư". Tuy rằng ông không có mấy cảm tình với Bạc Tương Tương, nhưng người cùng một tổ thì ông sẽ không gây khó dễ cho người ta.

Bạc Tương Tương gật đầu: "Cháu sẽ dốc hết sức!".

Cô nhất định sẽ dùng tài năng chơi đàn của mình làm cửa lớn Cầm kỳ viện mở ra, đến lúc đó khẳng định có thể thu hoạch một đợt fan qua đường.

-Wattpad: autumnnolove-

Đạo diễn thấy tổ hai cũng có nền tảng như vậy, tươi cười trên mặt càng sâu, tự mình đi gõ cửa.

Không bao lâu, một thiếu nữ mặc Hán phục ra mở cửa. "Hoan nghênh các vị đến Viện cầm kỳ, quy củ các vị đều đã biết, mời vào!"

Đoàn người vào cửa, bên trong tương tự là một cái vườn, bốn phía trồng đầy hoa, ở giữa bày bàn cờ cùng đàn.

Thiếu nữ cười nói: "Các vị thử thách đánh cờ trước hay đàn trước?"

Đạo diễn trả lời: "Đánh cờ trước đi!"

Đầu tiên là chơi cờ, sau đó để cho Lạc Ninh và Bạc Tương Tương vốn ngoài mặt đã không hòa hợp nhau cùng tranh tài đánh đàn, như vậy càng có cái để xem.

Thiếu nữ gật đầu: "Đã biết, tôi lập tức mời mấy vị lão sư đến đây đánh cờ cùng các vị". Cô nói xong liền lui vào căn phòng ở một bên.

Chẳng mấy chốc đã có ba vị cao thủ cao hiểu cờ đạo từ trong phòng đi ra. Vì vậy đạo diễn quyết định cho ba người bên tổ Ngụy Diệu lên so tài trước.

Quy tắc rất đơn giản, một ván quyết định thắng bại. Chỉ cần thắng đối phương là có thể thông qua ải cờ này.

Ba ngươi Ngụy Diệu tiến lên cung kính chào hỏi đối phương một tiếng, sau đó lập tức bắt đầu tỉ thí.

Hai phút sau, Sài Kính bị thua.

Ông cũng không cảm thấy có gì quá bất ngờ, còn cười trêu đùa, "Trước kia cùng bạn bè hạ cờ vây, tôi còn cảm thấy mình đánh không tệ chút nào, hiện tại lại phát hiện mình chính là con ếch ngồi đáy giếng."

Đạo diễn cười nói: "Thật ra cũng không phải là Sài lão sư quá kém, mà là đại sư đối diện quá lợi hại."

Cao thủ đứng đầu cả nước đều tề tựu về nơi này, Sài Kính thua nhanh như vậy thực bình thường.

Sài Kính cười sờ sờ cái mũi, "Được rồi, ông không cần an ủi tôi, xem xem lão Ngụy cùng Tiểu Đan thế nào."

Mọi người đều cho Đan Chấn sẽ thua trước, ai ngờ thêm vài phút nữa Ngụy Diệu đã đầu hàng.

"Quả nhiên trình độ cờ vây của tôi không ra gì cả". Ngụy Diệu đứng dậy cười cười.

Tuy rằng ông không cảm thấy bản thân có thể giành được phần thắng, nhưng vẫn nghĩ có thể trụ được tầm 10 - 20 phút, thậm chí là nửa giờ cũng không thành vấn đề. Ai ngờ mới chỉ có vài phút đã thua rồi, mà đối thủ còn chưa xuất toàn lực.

Sài Kính cười nói: "Ha ha, cũng giỏi hơn tôi rồi."

"Tiểu Đan không tệ nha!". Hai người đứng ở phía sau Đan Chấn vẫn còn đang ra sức chống đỡ. Đáng tiếc mười phút nữa trôi qua, Đan Chân vẫn phải nhận thua.

Người đàn ông trung niên đối diện cười với cậu, nói: "Cờ nghệ của cậu còn có thể phát triển, chính là thiếu chút kiên nhẫn, nếu không có thể kiên trì thêm lúc nữa"

"Ở tuổi này mà có trình độ như vậy, xem ra không tệ". Ông lại nói.

Đan Chấn cười trả lời: "Cảm ơn lão sư chỉ điểm."

Trình độ đánh cờ này của cậu ta hoàn toàn là do ông cụ trong nhà huấn luyện từ nhỏ mà ra. Đúng thật là như những gì vị lão sư này nói, khuyết điểm của cậu ta chính là thiếu kiên nhẫn, bằng không đã có thể kiên trì thêm một lúc nữa, nhưng mà kết cục thua cuộc thì không có gì phải bàn cãi.

Ba người tổ hai đều thất bại, đạo diễn cũng không cảm thấy có gì ngoài ý muốn. Nếu có thể dễ dàng thông qua như vậy, nơi này đã không được gọi là Viện cầm kỳ/.

Ngụy Diệu cười nói: "Hiện tại cũng chỉ có trông cậy vào Lục lão sư."

Những người khác cũng sôi nổi tán thành: "Có thể vào được cánh cửa này hay không một phần lớn dựa vào Lục lão sư đó."

Lục Tuân bật cười: "Tôi sẽ cố hết sức!"

Anh lại nhìn về phía Lạc Nịnh mời, "Hay là Lạc lão sư cũng lên thử đi?"

Ánh mắt của đạo diễn cũng ngập tràn hứng thú, nói: "Dù sao thì Lạc lão sư cũng biết chơi cờ vây, cứ cùng nhau thử một phen đi."

Trong số những người lên so tài cờ nghệ thì chỉ có một mình Lạc Ninh là nữ, cho nên sẽ càng thú vị hơn.

Những người khác cũng sôi nổi nói: "Đúng đúng, Lạc lão sư cũng cùng nhau thử xem."

Tất cả đều không cho rằng Lạc Ninh có thể thông qua, nhưng cùng nhau tham dự chơi chơi, bọn họ cảm thấy cũng rất thú vị.

"Được rồi, nếu mọi người đều nhiệt tình yêu cầu như vậy tôi cũng thử xem". Lạc Ninh vốn không định chơi cờ, lúc này cũng đành phải không trâu bắt chó đi cày.

Vì thế Lục Tuân cùng Lạc Ninh đi lên trước ngồi xuống, bên kia cũng mời ra hai người cùng bọn họ đánh cờ. Mười phút sau, mọi người đều cho rằng Lạc Ninh sẽ thua thì cô không những không bại mà còn chiếm thế thượng phong. Chuyện này làm cho người xem đều có điểm ngốc, vì thế mặc kệ xem hiểu hay không cũng tiến đến vây xem.

Lại mười phút trôi qua, Lục Tuân bên này đã có kết quả, anh thắng đối phương. Vị này rất có phong độ cười nói: "Chàng trai trẻ này có trình độ cờ đạo rất cao, tại hạ tâm phục khẩu phục."

Lục Tuân chắp tay, "Cảm ơn!"

Sau đó anh đứng dậy đi qua xem Lạc Ninh ở bên này, cũng đang chơi cờ cùng một vị cao thủ giống anh. Thời gian trôi qua, Lạc Ninh hạ xuống quân cờ cuối cùng: "Lão sư đã nhường rồi!"

Người đang ngồi đối diện cô chính là người đàn ông trung niên đã hạ cờ với Đan Chấn lúc nảy.

Vẻ mặt của ông ấy còn chưa đã thèm cười nói: "Cờ nghệ của cô rất cao, tôi không phải đối thủ của cô. Về sau nếu có cơ hội chúng ta lại hạ thêm mấy ván cờ nữa."

Lạc Nịnh cười trả lời: "Có cơ hội lại cùng ngài luận bàn."

Sài Kính nhịn không được mà lên tiếng: "Tiểu Ninh Ninh, chơi cờ như vậy mà kêu là thường thường sao?"

Ngụy Diệu cũng cười khổ: "Đúng đó, cháu cũng quá khiêm tốn rồi, như vậy mà còn nói là thường thôi thì chúng tôi là thể loại gì nữa?"

Bọn họ thật sự không ngờ ở phương diện cờ nghệ Lạc Ninh cũng lợi hại như vậy. Tuy rằng có thể nhìn ra cô ấy vẫn còn kém hơn Lục ảnh đế một bậc, nhưng so với bọn họ đã mạnh hơn rất nhiều rồi. Có thể thắng được cao thủ ở Viện cầm kỳ, chứng tỏ cô ấy cũng là một cao thủ cờ vây.

Người đàn ông trung niên cũng rất có phong độ, khẽ cười: "Trình độ đánh cờ của cô Lạc này cũng có thể xếp hạng cao ở viện cầm kỳ của chúng tôi rồi, lúc trước còn nói trình độ thường thôi thì đúng thật là khiêm tốn."

Lạc Nịnh dở khóc dở cười, "Các người quá khen!"

So với những mặt khác thì cờ nghệ của cô quả thật rất bình thường, lúc còn ở cổ đại thì cũng chỉ tính là biết chơi mà thôi. Cô cũng không nghĩ tới trở về hiện đại lại được đánh giá ở trình độ cao.

Đạo diễn kinh hỉ vô cùng nói: "Lạc lão sư thâm tàng bất lộ a!"

Ông hỏi: "Phương diện cờ nghệ, Lục lão sư cùng Lạc lão sư có phải đều có thể thông qua rồi không?"

Người đàn ông trung niên trả lời: "Đương nhiên, chỉ cần cầm nghệ thông qua, các người có thể vào bên trong."

[ Em hết hồn tới ú ớ luôn rồi mọi người, kết quả này quá ngoài dự kiện ]

[ Lạc Ninh cũng quá giỏi rồi, tôi còn tưởng rằng chỉ có một mình Lục thần qua cửa thôi đó ]

[ Cao thủ ở Viện cầm kỳ cũng nói trình độ đánh cờ của Lạc Ninh có thể xếp hạng cao, trước đó cô ấy cũng quá khiêm tốn rồi ]

[ Tôi phục Lạc Ninh rồi, lần này antifan lại bị vả mặt ]

[ Chờ mong màn tỉ thí đánh đàn ]

[ Để xem Lạc Ninh và Bạc Tương Tương ai giỏi hơn ]

CHƯƠNG 167

Kế tiếp đối cầm, cả khách mời lẫn thực tập sinh ở đây đều thực chờ mong. Nghê Hân Toàn thấy Bạc Tương Tương làm ra vẻ thẹn thùng, nhưng thực tế lại dã tâm bừng bừng, bộ dạng giống như đã nắm chắc phần thắng.

Nhưng mà cô càng tin tưởng Lạc Ninh hơn, vì thế cười nói: "Bạc lão sư nhìn có vẻ rất tự tin, chắc là có thể vượt qua cửa này đó."

Cô cũng rất biết tâng bốc người khác đó.

Bạc Tương Tương cảm thấy Nghê Hân Toàn ngoài mặt thì nói với mình toàn những lời có cánh, thực tế lại như trào phúng. Nhưng xem vẻ tươi cười chân thành trên mặt đối phương, những người khác chắc chắn sẽ tin. Người phụ nữ này cùng Lạc Ninh đều khó trị và chán ghét như nhau.

Cô cười cười trả lời: "Nghê lão sư quá khen, em sẽ cố hết sức."

Lời này cũng có nghĩa là cô thật sự rất có lòng tin ở cửa này.

Thiếu nữ kia hỏi hai người: "Các vị ai lên trước?"

Lạc Ninh nhìn Bạc Tương Tương, lên tiếng: "Bạc lão sư muốn lên trước không?"

Bạc Tương Tương nghe Lạc Ninh hỏi thì cảm thấy người phụ nữ này nhất định đang muốn kiểm tra độ tinh thâm của mình. Cô lập tức không từ chối mà gật đầu cười: "Cũng được, vậy để tôi thử trước xem thế nào."

Cô cũng định lên trước thử tài, nếu như có thể trực tiếp qua cửa thì cho dù Lạc Ninh có tài giỏi đến đâu cũng đều bị cô đoạt hết sự nổi bật. Hơn nữa, nếu cô qua ải này trong lòng Lạc Ninh nhất định sẽ có áp lực.

Thiếu nữ chìa tay ra mời Bạc Tương Tương: "Đề mục khảo hạch bên này được thống nhất là khúc <<Cao sơn lưu thủy>>, mời!"

(*) : Cao sơn Lưu thủy - một trong 10 danh khúc cổ đại của đất nước Trung Hoa, gồm hai ca khúc là Cao sơn (núi cao) và Lưu thủy (nước sâu). Đây chính là khúc nhạc được viết ra để ca ngợi tình bạn giữa Bá Nha và Tử Kỳ.

<<Cao sơn lưu thủy>> là một trong mười cổ khúc hay nhất, cũng là khúc nhạc được rất nhiều người chơi. Vì nó được lưu truyền khắp nơi, bởi vì nhiều người biết đến nó cho nên mới có thể dễ dàng phản ánh trình độ đánh đàn. Từ lúc thành lập Viện cầm kỳ đến nay, đề mục khảo hạch đánh đàn vẫn luôn là khúc cổ cầm này.

Trong mắt bạc Tương Tương lóe lên một tia vui vẻ, cô rất quen thuộc khúc <<Cao sơn lưu thủy>> này, trước kia đi học cũng thường xuyên luyện tập nó. Thầy dạy của cô đều là những vị lão sư chuyên nghiệp, còn khen ngợi cô đàn khúc này rất hay.

Lúc này cô tràn trề tự tin ngồi xuống trước bàn, đầu tiên là thử dây đàn, sau đó mới bắt đầu tấu khúc. Ai cũng nhìn ra được phong thái đánh đàn và thủ pháp của cô rất thành thạo.

[ Nhìn phong thái đánh đàn của Bạc Tương Tương liền biết cô ấy là dân chuyên nghiệp rồi ]

[ Không ngờ Bạc Tương Tương cũng có tài năng như vậy, nghe rất hay nha ]

[ Là dân trong nghề tôi phải công nhận Bạc Tương Tương đàn khúc này rất ổn định và mượt mà, nhịp điệu cũng rất tốt, trình độ không thấp đâu ]

[ Có vẻ như Bạc Tương Tương sẽ cao hơn Lạc Ninh một bậc rồi ]

Lạc Ninh cũng cẩn thận nghe, quả nhiên nử chủ chính là nữ chủ. Trình độ đánh đàn cổ này xác thật không tệ. Trình độ thì không tệ, nhưng phương diện ý cảnh lại không tới, đây chính là nét bút hỏng của khúc nhạc này.

-Dịch: Autumnnolove-

Sau khi Bạc Tương Tương kết thúc phần trổ tài, một người phụ nữ lớn tuổi có khí chất thanh tao trong bộ sườn xám bước ra, bên cạnh bà còn có một ông cụ.

Thiếu nữ đứng ở trong vườn cất tiếng chào hỏi, "Hai vị viện trưởng!"

Sau đó hướng tất cả mọi người giới thiệu, người phụ nữ mặc sườn xám là viện trưởng Ngô hiện đang quản lý bộ môn cầm, còn ông cụ là viện trưởng Vương hiện đang quản lý bộ môn kỳ.

Bạc Tương Tương thấy hai vị viện trưởng đều ra tới, trong lòng lại vui vẻ. Cô cảm thấy chắc hẳn là tiếng đàn của mình hấp dẫn người tới, đối với kỹ năng đánh đàn của mình phi thường tự tin. Vì thế đứng lên cười, "Viện trưởng ngô, viện trưởng Vương!".

Sau đó lại mang theo vẻ thẹn thùng cùng biểu tình khiêm tốn nói: "Viện trưởng Ngô, vừa rồi trước mặt bà múa rìu qua mắt thợ bêu xấu!"

Nghê Hân Toàn nhìn biểu tình thẹn thùng này của cô ta liền trợn trắng mắt, này cũng diễn quá giả đi. Nếu không phải tình huống này không thích hợp, cô tuyệt đối sẽ mở miệng châm chọc vài câu.

Viện trưởng Ngô nhìn sơ qua khoảng 50 tuổi, nhưng thực tế đã ngoài 70. Bà cũng đã trải qua rất nhiều chuyện, chỉ liếc mắt một cái liền nhìn thấu cái gọi là khiêm tốn của Bạc Tương Tương: "Trình độ đánh đàn của cô khá tốt!". Bà cũng nói đúng trọng tâm.

Trong lúc nội tâm của Bạc Tương Tương đang kích động, chờ đối phương tiếp tục khen ngợi mình. Nghê Hân Toàn liền hỏi một câu: "Viện trưởng Ngô, ý của bà là Bạc lão sư tổ chúng tôi đủ điều kiện qua cửa sao?"

Bạc Tương Tương không cho rằng bản thân sẽ thất bại, vì thế ngẩng đầu thập phần chờ mong nhìn về phía viện trưởng Ngô.

Mọi người nghe đều cảm thấy Bạc Tương Tương đàn rất tốt, hẳn là thông qua cửa này không thành vấn đề.

Trong lúc mọi người cho rằng kết quả đã nằm trong dự đoán thì viện trưởng Ngô đột nhiên đổi giọng: "Vị Bạc lão sư này trình độ đánh đàn quả là tốt, nhưng cách trình độ yêu cầu có thể vào cửa của Viện cầm kỳ chúng tôi vẫn còn chút chênh lệch. Cho nên xin lỗi, vẫn chưa thông qua!"

Sắc mặt Bạc Tương Tương lập tức biến đổi, cô căn bản không nghĩ đến bà lão này sẽ nói như thế. Vốn còn cho rằng sẽ được khích lệ lại không có, ngược lại còn biến thành không được qua cửa, sao có thể chứ?

Cô không nhịn được liền hỏi: "Viện trưởng Ngô, có thể cho cháu một lý do chính đáng không?"

Viện trưởng Ngô làm sao không nhìn ra được cô ta không phục, cũng nói lời thật lòng: "Kỹ thuật khảy đàn của cô rất ổn định, tiết tấu càng không có vấn đề, nhưng lại thiếu linh hồn hay còn gọi là ý cảnh."

"<<Cao sơn lưu thủy>> là khúc nhạc mà bất kỳ người nào học đàn cổ cũng sẽ đàn qua, không ít người có kỹ xảo ổn định, trình độ của họ cũng trên mức tiêu chuẩn rồi."

"Nhưng nếu để đạt đến yêu cầu cao hơn thì đều không đủ tiêu chuẩn, bởi thứ mà bọn họ thiếu chính là ý cảnh."

"Mà cô lại quá mức chú ý đến kỹ xảo cho nên từ đầu đến cuối đàn ra một khúc nhạc hết sức bình đạm."

"Nghe cô đàn một khúc này tôi cũng không mường tượng ra được ý cảnh nước chảy róc rách hay là núi cao cuồn cuộn."

Bà là người một lòng yêu thích và theo đuổi cầm nghệ, cho nên không thích nhất chính là cố ý dùng kỹ xảo để khoe khoang trước mặt người khác. Mà vị Bạc Tương Tương này vừa vặn giẫm vào điểm mà bà không thích, cho nên bà cũng đưa ra lời bình không chút khách khí.

Bạc Tương Tương: "......". Bà già này dám nói khúc cầm của cô bình đạm không có ý cảnh, thật khôi hài.

Cô chưa từng nghe thấy ai đàn được <<Cao sơn lưu thủy>> đạt đến cái gọi là ý cảnh như bà già này nói. Trong lòng khó chịu một trận, cô không phục. Cô muốn chất vấn và từ chối kết quả này, nhưng lý trí đã kiềm chế được sự xúc động trong cô. Đang phát sóng trực tiếp, nếu để khán giả xem được nhất định sẽ mắng cô.

Vì thế cô hít sâu một hơi, làm ra bộ dáng bị đả kích, hai mắt đỏ hoe, trầm giọng nói: "Cảm ơn lời bình của viện trưởng Ngô."

Cũng chỉ là cảm ơn lời bình thôi, chứ không có nghĩa là cô tán thành.

Sau đó cô quay đầu sang nhìn Lạc Ninh, ý vị thâm trường mở miệng nói: "Tôi đã đàn xong rồi, kế tiếp liền xem Lạc lão sư."

"Chúng ta có thể đi vào hay không, gửi gắm cả trên người cô!"

Ở góc máy quay không quay tới, còn mập mờ mà ném cho Lạc Ninh một ánh mắt khiêu khích. Cô không tin cô làm không được, người phụ nữ Lạc Ninh này lại có thể được.

Lạc Ninh liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấu tâm tư của Bạc Tương Tương, cười cười gật đầu, "Tôi tới thử xem".

Cô lễ phép chào hỏi hai vị viện trưởng, sau đó đi qua ngồi xuống. Cũng trước tiên thử dây đàn trước rồi mới đưa tay lên gãy đàn, cả người bắt đầu đắm chìm vào một loại trạng thái. Trong mắt cô, đánh đàn chính là thưởng thức, không phải khoe mẽ. Cho nên khi dây đàn vừa dao động, cô đã tiến vào trạng thái thả lỏng.

Tiếng đàn cao thấp trầm bổng, ngoài Bạc Tương Tương ra thì ai cũng đang dần dần bị kéo vào tiếng đàn, dường như bọn họ nhìn thấy được thanh âm róc rách từ dòng suối nhỏ, dòng sông hùng vĩ chảy về hướng đông, ánh sáng hắt lên ngọn núi đen tuyền.

Cho đến khi một khúc này của Lạc Ninh hoàn toàn kết thúc, mọi người mới hòa hồn rồi rơi vào trạng thái kinh ngạc.

Bọn họ đều bị tiếng đàn dẫn dắt vào trong cảnh ý.

Trên mặt viện trưởng Ngô lộ ra kinh hỉ, tươi cười: "Đàn thực tốt, không đơn giản chỉ là có kỹ nghệ cao siêu, còn đem ý cảnh của Cao sơn lưu thủy hoàn toàn thể hiện ra tới!"

"Viện cầm kỳ hoan nghênh các người tham quan giao lưu". Ý tứ cũng chính là Lạc Ninh thông qua.

Lời này vừa nói ra, Bạc Tương Tương sắc mặc lần nữa khó coi. Cô cũng không cảm thấy Lạc Ninh đàn tốt hơn cô bao nhiêu, nhưng bà già này lại đánh giá cao như thế, còn thông qua, dựa vào cái gì?

CHƯƠNG 168

Thông qua thử thách qua cửa, hai vị viện trưởng đích thân mời mọi người đi vào. Đồng dạng với Thi họa viện, trước tiên là tham quan phòng trưng bày. Trừ bỏ đàn cổ cùng bàn cờ cổ, còn có các loại nhạc phổ cùng kỳ phổ cổ khiến cho những người yêu thích đàn cổ và cờ vây kích động không thôi.

Sau đó tương tự tới tiết mục giao lưu. Lạc Ninh và viện trưởng Ngô cùng nhau tấu một khúc. Lục Tuân bị viện trưởng Vương lôi kéo hạ vài ván cờ. Lạc Ninh cũng được nam tử trung niên đánh cờ lúc trước giới thiệu cho vài vị đại sư cờ vây. Khó có dịp gặp được hai vị cao thủ, nhóm đại sư đều thật cao hứng, lôi kéo Lục Tuân và Lạc Ninh không ngừng chơi cờ.

Thời điểm ăn cơm chiều cũng không ai để ý, tới hơn tám giờ tối hai người mới ôm phần thưởng đi theo đoàn phim ra cửa. Vẫn là do họ phải về lại trấn nhỏ dưới chân núi, bằng không nhóm đại sư còn chưa đã thèm muốn lôi kéo hai người tiếp tục chơi cờ.

Mọi người hâm mộ nhìn Lục Tuân cầm bộ cờ vây bằng ngọc trong tay, còn Lạc Ninh ôm theo một cây đàn cổ. Lễ vật viện trưởng Vương cùng viện trưởng Ngô xuất ra cũng quá trân quý.

Sài Kính cười nói: "Lục ảnh đế cùng Tiểu Ninh Ninh là chuẩn bị càn quét hết phần thưởng của các tầng Quốc Túy viện trong một lần sao?"

Lục Tuân cười cười: "Chúng tôi sẽ tận lực mà thu thập!"

Cùng Lạc Ninh qua cửa, rất thú vị.

Ngụy Diệu vô cùng kinh ngạc nhìn hai người, "Phía trên còn có viện Trung y, viện Võ thuật, viện Kinh kịch, viện thêu thùa, viện gốm sứ, viện trà đạo, các người cũng tinh thông luôn đi?"

Lạc Nịnh cười nói: "Mỗi thứ đều biết một chút."

Lục Tuân nói: "Thêu thùa thì không được, những thứ khác thì biết một chút"

Sài Kính trừng lớn đôi mắt nói: "Các người cũng quá trâu bò, thế mà biết nhiều thứ như vậy."

Lạc Ninh cười nói: "Cháu vẫn luôn yêu thích văn hóa truyền thống, hơn nữa chuyên môn đại học của cháu liên quan đến văn hóa truyền thống. Cho nên đối với phương diện này đều được học qua."

[ Chẳng lẽ Lạc Ninh muốn xây dựng hình tượng học bá? ]

[ Tôi không quan tâm cô ấy có phải là học bá hay không, tôi cảm thấy cô ấy có thể bết nhiều như vậy là đã rất lợi hại rồi ]

[ Khai mau, Lạc Ninh tốt nghiệp từ trường đại học nào vậy? ]

[ Văn hóa cổ đại chuyên nghiệp tôi chưa bao giờ nghe nói qua, không lẽ cô ta tốt nghiệp đại học từ một trường chui

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net