CHƯƠNG 249

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🌺Dịch: Autumnnolove🌺

CHƯƠNG 249

Thực ra, Hoắc Duệ cũng không ngờ anh ta lại nhìn lầm. Anh ta bật cười: "Không phải là tôi lại muốn chia tay với em, mà do em đưa ra lời đề nghị chia tay trước, tôi đã đồng ý rồi."

"Tôi bỗng nhận ra chúng ta không hợp nhau, vì thế sau này cũng không cần liên lạc với nhau nữa."

Cũng may anh kịp thời phát hiện ra cô ấy là loại người này. Nếu không sau này kết hôn và có con cái, muốn ly hôn cũng phiền phức. Trải qua một năm ở chung, anh cũng dần dần cảm nhận được Dư Văn hiện tại không giống như Dư Văn lúc anh mới quen. Nhưng anh cũng chưa đến nổi không nhường nhịn được mà muốn chia tay cô ấy ngay lập tức. Đáng tiếc, chuyện hôm nay đã quá sức chịu đựng của anh. Điều khiến anh bất ngờ hơn nữa chính là cô ấy lại lấy chuyện chia tay ra để đe dọa anh.

Dư Văn có thể làm bạn gái của Hoắc Duệ cả năm ròng, tất nhiên cũng không thật sự là loại con gái ngây ngô, cô vẫn hiểu một chút về Hoắc Duệ.

Thái độ của anh ta trông rất nghiêm túc.

Sao có thể? Sao anh ta có thể đồng ý chia tay với cô?

Cô lập tức lắc đầu: "Không...em không chia tay nữa! Lúc nãy em hơi mất bình tĩnh nên mới nói năng linh tinh."

"Hoắc Duệ...xin lỗi anh! Em không có cố ý, chúng ta không chia tay nữa."

Cô thật sự rất thích anh ta, cô cảm thấy cô không thể sống thiếu anh ta.

Hoắc Duệ mạnh mẽ gạt cánh tay đang ra sức nắm chặt lấy cánh tay anh, "Muộn rồi! Lời đã nói ra thì không thể rút lại được nữa."

"Chúng ta chia tay rồi, cứ như vậy đi!"

Anh chẳng muốn nói thêm bất cứ điều gì với cô ấy, quay đầu muốn đi khỏi nơi này. Tất nhiên Dư Văn sẽ không buông tay Hoắc Duệ dễ dàng như thế, cô ấy lập tức ôm lấy anh từ phía sau. Hoắc Duệ đã quá quen thuộc, cho nên trực tiếp tránh đi.

Dư Văn còn muốn dây dưa, Hoắc Duệ cau mày nói: "Nếu em còn tiếp tục như vậy, bắt buộc tôi phải xuống tay với nhà họ Dư."

Anh biết rằng Dư Văn rất quan tâm đến người nhà cô ấy, nếu không cũng sẽ không vì một đứa em trai là tội phạm giết người mà chạy đến van nài anh.

Cơ thể Dư Văn cứng ngắc, lúc này mới chịu dừng lại, vừa khóc vừa nói: "Chúng ta hãy cùng nhau bình tĩnh một chút, hai ngày nữa em đến tìm anh."

Hoắc Duệ lắc đầu: "Không cần, sau này đừng liên lạc với nhau nữa."

Nói xong, anh ta lập tức gọi đám người Hoắc Dã lên xe và rời đi. Dư Văn nhìn chiếc xe chạy ngang qua, không khỏi hoảng hốt, càng cảm thấy hối hận tột cùng. Cô không nên nghe lời cậu út và dì út, lấy chuyện chia tay ra uy hiếp Hoắc Duệ. Dù sao anh ta cũng có gia thế tầm cỡ, sao có thể bị người khác uy hiếp. Chắc chắn là hôm nay anh ta quá tức giận nên mới đồng ý chia tay với cô. Cô tự an ủi bản thân, chờ sau khi Hoắc Duệ hết giận, cô sẽ đi dỗ dành anh ta, sau tất cả hai người lại trở về với nhau.

Sau đó, cô mới sực nhớ ra, lúc nãy vì chuyện chia tay mà quên mất chuyện cứu em họ. Bây giờ quay lại thì nên giải thích thế nào đây?

Cô đứng tần ngần ở cổng hồi lâu, mới chậm chạp trở vào. Quả nhiên bị người nhà mắng cho một trận, mắng cô không giữ nổi một thằng đàn ông, mắng Lạc Ninh không biết điều,....Nhưng người nhà họ Dư này cho dù chửi bới Lạc Ninh thậm tệ đến đây, cũng không nghĩ đến chuyện từ bỏ kế hoạch buộc Lạc Ninh phải cứu người. Vì vậy, Dư Văn chẳng còn lựa chọn nào khác. Cô nhất định phải làm cho Hoắc Duệ đồng ý mời Lạc Ninh đến cứu người, nếu không cô cũng không cần về nhà nữa.

-Fanpage: Bản dịch 0 đồng-

Trên xe,

Hoắc Dã thật sự không biết nên nói gì với Hoắc Duệ: "Anh, con mắt chọn bạn gái của anh cũng quá không ra gì."

"Bây giờ chia tay cũng tốt! Nếu không, với tính khí của cô ta, cộng thêm lối hành xử cà chớn của người nhà họ Dư này, nhất định sẽ ầm ĩ đến nỗi nhà chúng ta cũng chẳng yên."

Hoắc Duệ thở dài: "Còn không phải là do trong nhà cứ mãi thúc giục sao? Lần đầu tiên anh gặp cô ấy, cảm thấy cô ấy rất dịu dàng và hiền lành, lại nấu ăn ngon. Anh nghĩ rằng mình đã tìm được một người vợ hiền hậu đảm đang, vậy là cứ ở bên cô ấy thôi."

"Sau đó anh đến Dư gia ra mắt, phát hiện người nhà cô ấy rất rất khó ưa."

"Nhưng mà...đây cũng không phải là chuyện gì to tát. Cho nên anh và cô ấy tiếp tục quen nhau."

"Đâu có ai ngờ, ngoài mặt thì trông cô ấy hiền lành ấm áp, đằng sau lại có tam quan vặn vẹo như thế."

Trước kia không có chuyện gì xảy ra, cho nên thật sự không thể nhìn ra được Dư Văn là loại người này.

"Cũng may hôm nay đến đây, mới có thể nhìn rõ bộ mặt thật của cô ấy". Anh ta không khỏi thở dài.

Hoắc Dạ nhìn anh ta, "Em cảm thấy hình như anh không có đau đớn vật vã lắm!"

Hoắc Duệ dở khóc dở cười: "Vì sao anh phải đau đớn vật vã? Không hợp thì chia tay thôi."

Hoắc Dã nói: "Vậy chứng tỏ là anh không có yêu cô ấy đậm sâu lắm."

Mặc dù anh ta chưa từng yêu ai, nhưng 'cật quá trư nhục, tổng kiến quá trư bào ba'*. Thái độ của anh trai như thế, nhìn là biết ngay không có thích cô gái kia nhiều.

(*) - nguyên văn 吃过猪肉,总见过猪跑吧 : hông ăn thịt heo cũng phải thấy heo chạy ý chỉ những chuyện phổ biến hoặc là tuy chưa làm nhưng đã thấy quen mắt rồi.

Hoắc Duệ trả lời: "Vẫn chưa gặp được người mình thực sự thích, trong nhà lại cứ nhất quyết bắt anh phải cưới vợ. Anh chỉ nghĩ tìm một cô gái hiền lành và biết chăm sóc gia đình, cho nên không thể nói đến chuyện tình cảm như thế nào."

Ban đầu, anh thấy Dư Văn đối xử với người nhà bên kia rất tốt. Anh còn cho rằng cô ấy hiếu thảo, bây giờ xem ra là hiếu thảo một cách ngu muội. Trước đó mặc dù anh không yêu Dư Văn, nhưng sau khi ở bên nhau anh luôn làm tròn trách nhiệm bạn trai. Nếu kết hôn, anh cũng sẽ trọn vẹn trách nhiệm người chồng.

Hoắc Dã ngẫm cũng thấy có đạo lý, "Cũng đúng! Muốn gặp được người mà mình thật sự yêu thích, hình như rất khó. Nghe nói có người cả đời cũng không gặp được."

Anh ta đến tuổi này vẫn chưa từng thích ai, thật sự không hiểu được cảm giác 'yêu đến chết đi sống lại' này.

Hoắc Duệ gõ đầu Hoắc Dã một cái, "Em mới có bao tuổi đâu, đã nói chuyện như ông cụ non rồi."

Sau đó, anh ta quay sang Lạc Ninh đang ngồi ở ghế phụ và nói: "Cô Lạc, thật sự xin lỗi! Tôi không ngờ sẽ gặp phải chuyện như vậy."

Lạc Ninh lắc đầu, "Không có việc gì, tôi biết anh cũng không biết."

Tuy tam quan của bạn gái cũ của Hoắc Duệ có vấn đề, nhưng cô nhìn ra được anh ta là người rất có nguyên tắc. Nếu anh ta không chịu đựng được cô gái kia van nài, muốn cô giúp đỡ, sau nay cô cũng sẽ không lui tới với người như vậy nữa.

Hoắc Duệ nói: "Lần này xem như tôi thiếu cô một ân tình, sau này có chuyện gì cô cứ nói."

Dù sao thì chuyện hôm nay, anh ta thật sự cảm thấy rất áy náy.

Lạc Ninh khẽ cười: "Không cần khách sáo như vậy."

Hoắc Dã đột nhiên hỏi: "Lạc Ninh, cô xem thử cô gái kia có phải là lạn đào hoa của anh tôi không?"

Lạc Ninh: "...", rốt cuộc thì 'lạn đào hoa' đã tạo nên bóng ma tâm lý to cỡ nào trong lòng Hoắc Dã vậy?

"Bọn họ không có tướng phu thế, nếu như xử lý gọn gàng thì coi như không phạm lạn đào hoa."

Tính cách của cô gái kia đúng là có một mặt hiền lành và đức hạnh, nhưng lại là người dễ bị ảnh hưởng và không có chủ kiến. Tất nhiên, tam quan có vấn đề, đây cũng chính là vấn đề lớn nhất. Cô chân thành nói: "Cô ấy rất để ý và quan tâm nhà mẹ của cô ấy. Cho nên bây giờ anh không chia tay, trong tương lai anh cũng không thể lâu dài với cô ấy được."

Hoắc Duệ là người có thủ đoạn, tính tình cũng không phải quá nhân từ hay dễ mềm lòng. Cho dù chuyện hôm nay không xảy ra, cô bạn gái cũ kia không ngừng đòi hỏi cho nhà ngoại, dần dần vượt qua ranh giới mà Hoắc Duệ có thể chịu đựng, sớm muộn gì cũng sẽ chia tay.

Mặc dù Hoắc gia bây giờ đang là nhà giàu có bậc nhất, nhưng những gia đình như vậy rất dễ bị người ta nắm được khuyết điểm. Nhà vợ không biết cố gắng cũng có thể trở thành đối tượng cho kẻ thù xuống tay.

Dư Phi kia cưỡng bức và hại chết một cô gái vô tội, lại không hề có một chút gánh nặng tâm lý nào. Hắn còn trở về tìm gái vui vẻ, đúng là cặn bã trong đám cặn bã. Vừa rồi cô vẫn chưa nói hết, cổ độc kia muốn phác tác cần phải có một điều kiện, đó chính là Dư Phi tiếp tục chạm vào phụ nữ. Một khi hắn đụng đến cơ thể phụ nữ, cổ độc sẽ lập tức sống lại. Phát sinh quan hệ càng nhiều lần là có thể nuôi cổ trùng, sau đó như lời nguyền nói, làn da dần dần thối rữa, bụng bị thủng mà chết. Đây là một tên cặn bã không có liêm sỉ, cho dù hắn có thật sự hối hận, cũng không đáng được tha thứ. Huống hồ gì cô cũng không nhìn ra được hắn có bao nhiêu phần hối hận thật tâm.

Người nhà họ Dư cũng thế, căn bản không quan tâm đến cái chết của cô gái kia. Người một nhà tam quan đều bất chính như nhau. Không thích hợp kết thông gia cùng Hoắc gia, nếu không về sau sẽ gây ra rất nhiều thù oán.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net